Ninh Uyên sau khi nhìn thấy toàn bộ lời nguyền mà Nam Cung Ngọc Hân phải hứng chịu,trong lòng đều là một bộ bình tĩnh đến kì lạ.



Không tức giận,không hận thù,không oán trách,không có bất cứ cái gì cả,nếu có thì chỉ có thương hại khẽ lướt qua mà thôi.



Có lẽ,ngay từ đầu cô thật là rất tức giận,rất muốn giết Nam Cung Ngọc Hân nhưng tới lúc này tất cả đều trở thành bình lặng cả rồi,chỉ duy nhất cảm xúc tội lỗi đối với Nhã Lam mà thôi,có lẽ đó đã là tâm ma của cô mất rồi.



"Ném cô ta đi nơi khác đi,đặt thêm cấm chế khiến cô ta tuyệt đối không thể thoát khỏi địa cầu này."



Ninh Uyên đứng lên nhàn nhạt nói xong thì xoay người từ trong tay Yue nhận lấy cái xác đã lạnh ngắt của Nhã Lam,tiện thể mang theo gậy đầu người của Jaken mà rời đi.



Không có tinh linh nào đi theo,bọn họ biết Ninh Uyên là muốn làm gì cho nên vẫn là chừa không gian lại cho cô ở một mình thì tốt hơn.



Tư Đồ Quân Ly nhìn bóng dáng nhỏ nhắn tràn ngập cô đơn của Ninh Uyên,trong lòng đều rất đau đớn.



Hắn biết Ninh Uyên khát cầu bạn hữu,người thân vì bản thân cô khi xưa là một đứa trẻ cả ngày luôn vui vẻ cười đùa,khắp nơi kết bạn hữu cùng nhau vượt qua khó khăn cũng như chia sẽ niềm vui nỗi buồn.



Lúc này đây sau nhiều năm luân hồi dài dòng,khó khăn lắm mới có mở lòng với một Nhã Lam,kết quả vẫn là chết ngay trước mặt em ấy,sự mất mát này có lẽ sẽ trở thành tâm ma của em ấy sau này.



Mercury Selina dù có trải qua bao nhiêu kiếp thì vẫn luôn là một cô gái nhỏ thiện lương,trừ phi xúc phạm tới điểm mấu chốt nếu không thì cô cũng mặc kệ mà không để tâm tới.



Nếu ai trả giá thật tình đối với cô,cô cũng sẽ đem toàn bộ chân thành mà trả lại tuyệt đối không hề keo kiệt bất cứ điều gì.



Giống như nhóm Tử Dạ,nhiều năm đi theo cùng Ninh Uyên mà đem chân thành đối với Ninh Uyên và đổi lại là họ được Ninh Uyên hết lòng bao che,bảo vệ cũng như chỉ dạy cho đến khi có thể đứng vững ở vị trí tốt nhất.



Dù ngay từ đầu là vì khế ước,thực chất đó chỉ là một cái điểm mấu chốt mà Ninh Uyên muốn giữ lại khi đối với nhóm Tử Dạ mà thôi,không hơn.



"Kia,ném cô ta đi đâu đây?"



Kusuo nhìn lại Nam Cung Ngọc Hân còn đang la hét lăn lộn bên kia đành lên tiếng hỏi.



Còn không ném đi thì hắn thật không có nổi cái khẩu vị ăn tiếp những trái cây ngon tuyệt trong mâm a,dù không bằng thạch cà phê bất quá cũng là một món mỹ vị hiếm có đâu.(Yu:Kusu-chan,cưng rốt cuộc là chấp nhất với thạch cà phê tới mức nào vậy?)



"Trước khoan hãy ném đi xa,đem cô ta ném xuống tầng ngầm dưới căn cứ đi đã."



Tư Đồ Quân Ly lên tiếng,hắn nghĩ còn một số chuyện nữa cần phải xử lý,tất nhiên là phải chờ bảo bối của hắn trở lại cái đã.



Sau đó,Nam Cung Ngọc Hân lập tức bị dịch chuyển ném đến tầng ngầm sâu nhất ở dưới lòng đất của căn cứ.



"Quân Ly,hiện tại ta có một vài thắc mắc cần phiền ngươi tới giải thích một chút,có thể chứ?"Yamamoto Genryuusai Shigekuni chống trảm hồn đao đi tới,hỏi.



"Có thể,chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi."



Tư Đồ Quân Ly gật đầu đáp ứng,hắn cũng là nghĩ có vài thứ cần nói rõ cho nhóm tinh linh này biết.Trước đem cơ giáp khổng lồ của mình thu nào nút không gian,sau đó dẫn đầu mang theo các tinh linh rời đi.



Lúc này,tất cả cùng trở lại biệt thự của Ninh Uyên trong căn cứ,hoàn toàn đem các đàn dị hình bên ngoài kết giới ném ra sau đầu.



Dù sao có kết giới ở,bọn chúng dù có đập phá tới vài trăm năm cũng vẫn thế,không có vấn đề gì.Đừng nói xé rách kết giới,e là vết xước nhỏ cũng chẳng lưu lại nổi nữa là đằng khác.



Ninh Uyên tìm một vị trí trống trải đem Nhã Lam đặt xuống,từ không gian lấy ra một bộ trang phục sạch sẽ cùng nước rồi bắt đầu lau hết máu cùng bụi bẩn trên xác,thay bộ đồ đã rách dính đầy máu đen của Nhã Lam ra,đem xác của cô bé sửa sang lại sạch sẽ.



Thay đồ xong,Ninh Uyên chỉ im lặng mà ngồi quỳ ở bên cạnh,hai mắt trống rỗng như nhớ lại toàn bộ những kỉ niệm giữa cô cùng Nhã Lam trong nhiều năm sống chung.



Từng đoạn từng đoạn đều xuất hiện trong đầu cô,trong đó đều là nụ cười vui vẻ cùng rất nhiều những biểu hiện ngu ngốc chuyên vỗ mông ngựa của Nhã Lam khi đối với cô.



Ninh Uyên cứ ngồi thế suốt hai giờ,không có bất kì cử động gì cả.



Cách đó không xa là Yue cùng Kero,bởi vì lo lắng mà lén đi theo phía sau nhưng lại đứng cách xa Ninh Uyên một khoảng cách.



Ninh Uyên quỳ ở đó bao lâu thì cả hai đứng ở đó bấy lâu,cứ thế yên tĩnh mà nhìn không có bất kì lời nói gì cả.



Cuối cùng quỳ ở đó gần ba giờ thì Ninh Uyên đã nhúc nhích mà đứng lên,bởi vì quỳ quá lâu mà chân tê dại mất thăng bằng suýt chút ngã xuống thì được Yue kịp thời lao tới ôm lấy mới tránh được một kiếp ngã sấp mặt.



"Cảm ơn,Yue."



Ninh Uyên dựa vào người Yue hoạt động hai chân một chút chờ có thể đứng lên liền cúi người cầm lên cây gậy đầu người xoay người đi cách xa xác của Nhã Lam một chút,cô có chút do dự nhìn cái xác lại nhìn gậy đầu người,cuối cùng vẫn là đem gậy ném về không gian.



Ninh Uyên lấy ra Hỗn Độn Phiến của mình,môi khẽ niệm một chú ngữ thì xuất hiện một ngọn lửa trong suốt nhỏ trên đỉnh phiến,chờ ngọn lửa nhỏ kia bay tới đáp tới trên xác của Nhã Lam thì rất nhanh lang tràn bao bọc cái xác,chỉ ước chừng vài giây sau đã hoàn toàn bị đốt thành tro bụi.



Yue cùng Kero nhìn thấy đều phải kinh dị trước đám lửa vừa rồi,rõ ràng bọn họ không cảm nhận được nhiệt độ gì từ ngọn lửa trong suốt kia,kết quả vừa ra chỉ vài giây đã đem một cái xác đốt thành tro đến xương cốt cũng không còn.



Ninh Uyên lại niệm một câu chú ngữ,một cơn gió nhẹ cuốn lấy tro cốt trên đất mà trật tự tiến vào cái hũ bằng đất mà Ninh Uyên đã lấy ra đặt trên đất.



Xong việc,Ninh Uyên niêm phong cái hũ lại rồi ôm vào trong lòng,khẽ thở dài một hơi.Thứ cuối cùng cô có thể làm,chỉ còn có thể tìm một nơi tốt để chôn cất mà thôi.



Xác của Nhã Lam bị thanh chuỳ thủ kia cắm vào đã xuất hiện xấu hiệu thối rữa cực kì nhanh,hoàn toàn không có khả năng chờ đến khi về đến trên tàu dùng khoang đông lạnh giữ xác được nữa.



Ninh Uyên đem hũ tro cốt ôm vào trong lòng,sau đó cùng Yue,Kero từ từ bước trở về biệt thự trong căn cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện