Thẩm Bất Phàm cảm thấy vô cùng hổ thẹn liền muốn đẩy chậm tốc độ, hắn cho ngựa đi rì rì liền bị hệ thống nhắc nhở.

“Xin ký chủ hãy tăng nhanh tốc độ bởi vì chi tiết này không thể bị OOP, chặng đường đi đến Tích Kiếm sơn là một cột mốc quan trọng của cốt truyện.”

Thẩm Bất Phàm đột nhiên nhớ ra, trên đường đi đến Tích Kiếm sơn hắn sẽ gặp được Công Tôn Diệp Diêu, là một yêu đạo. Công Tôn Diệp Diêu là con trai thứ của Công Tôn Thắng, và cũng là người duy nhất còn sống sót của Công Tôn gia. Công Tôn Thắng là mệnh quan triều đình, là nhị phẩm Lễ bộ Thượng thư nhưng cuối cùng bị sự ganh ghét trong triều đình hãm hại, tru di cửu tộc. Mà Công Tôn Diệp Diêu trong trận thảm sát đó bởi vì bị ném xuống giếng cạn mà sống sót. Y lúc đó chỉ mới là đứa nhỏ bốn tháng tuổi cho nên cũng không mấy ai quan tâm, đều nghĩ rằng y sớm sẽ chết. Nhưng không ngờ là trong đáy giếng lại có một mật thất phong ấn yêu đạo Thiên Vô Nhai, Công Tôn Diệp Diêu được Thiên Vô Nhai thu lưu, hấp thụ yêu lực mà lớn lên.

Hiện tại đã qua mười tám năm, Công Tôn Diệp Diêu lúc này hành tẩu giang hồ với hi vọng tìm được thanh kiếm độc bộ thiên hạ Vô Ảnh kiếm để chặt đứt xích phong ấn, cứu Thiên Vô Nhai ra ngoài, trả thù cho Công Tôn gia tộc. Trong truyện Thẩm Bất Phàm viết hắn là vì tranh đoạt Vô Ảnh kiếm với Công Tôn Diệp Diêu mà bị y đâm trọng thương, đồng thời máu loang vào kiếm sau đấy giống như nghi thức nhỏ máu nhận chủ mà hình thành.

Hắn xoa xoa trán, hắn tại sao lại thích viết ngược nam chính Thẩm Bất Phàm như vậy, hiện tại xuyên vào đi đâu cũng đều thấy kết cục bị đâm cho thương thế đầy người.

“Phựt” tiếng động lạ ngay lập tức kéo hắn về hiện tại.

- Cẩn thận! Có mai phục!

Thẩm Bất Phàm nghe câu này liền hết hồn, hắn muốn chạy… nhưng là nam chính mà lại bỏ chạy như vậy thì quá là mất mặt vì vậy quyết định lùi ngựa về núp luôn ở phía sau Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc: …

Lý Tư Mẫn: …Đến ta còn không sợ như vậy!

Tần Lệ Dung: Ha ha…

Thẩm Bất Phàm âm thầm tự phỉ nhổ chính mình, nhưng hắn thà là mang tiếng nhát gan còn hơn phải lao lên đầu tiên. Lần trước bị Cát Lĩnh Nam bắt đi đã đủ thấy hắn vô dụng cỡ nào.

"Xin ký chủ không được OOP chi tiết này. Ký chủ hãy xông lên bảo vệ nữ chính Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung.

Giá trị nghịch thiên giảm còn 460.

Giá trị nghịch thiên giảm còn 440.

Giá trị nghịch thiên giảm còn 420.

Giá trị… "

…Mẹ nó hệ thống này đối xử với hắn quá ác độc rồi. Thẩm Bất Phàm vội vàng thúc ngựa chạy lên.

- A Mẫn, Lệ Dung sư tỷ hai người có sao không? Hắn ở ngay bên cửa nhìn Lý Tư Mẫn vén màn lên quan sát xung quanh.

- Không có gì, vẫn chưa có hiện tượng gì lạ. Không biết tiếng động vừa rồi là gì, tiểu Phàm huynh đừng quá lo lắng.

Thẩm Bất Phàm gật gật đầu, không có gì là tốt, không có gì là tốt. Hắn còn đang gật gù an tâm thì phía đằng trước đã có tiếng nói âm âm vang vang phát ra.

- Được biết Lý sư muội của Cao Sơn phái xinh đẹp như hoa như ngọc, lần này diện kiến quả thật là được rửa mắt.

- Ai?

Văn Minh Ngọc theo nơi phát ra âm thanh đánh tới một chưởng khí, cành cây rơi xuống nhưng người lại chẳng thấy đâu. Âm thanh vừa rồi lại tiếp tục vang lên.

- Đại sư huynh Văn Minh Ngọc của Cao Sơn phái tính tình hung tàn, không sai, không sai.

- Cao nhân phương nào xin đừng trêu chọc đệ tử bổn phái.

Bàng quản sự lên tiếng, các trưởng lão cũng thu thế tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

- Nào dám nhận hai chữ cao nhân, tại hạ Công Tôn Diệp Diêu chỉ là muốn đi nhờ một đoạn.

- Công Tôn Diệp Diêu? Là Công Tôn Diệp Diêu của Công Tôn gia đã bị diệt môn mười tám năm trước!

Đám đệ tử nhao lên bàn luận.

Không biết từ lúc nào Công Tôn Diệp Diêu đã ngồi lên xe ngựa của Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung đang ngồi, y thúc ngựa đi. Mẹ nó quá khoa trương rồi, y mạnh như vậy thì Thẩm Bất Phàm hắn bằng cách nào giành được Vô Ảnh kiếm đây?

Văn Minh Ngọc chĩa kiếm đánh tới, Công Tôn Diệp Diêu không tốn một chút sức nào đánh Văn Minh Ngọc bay ngược trở lại. Thẩm Bất Phàm biết là tu luyện yêu thuật thì công lực sẽ thăng tiến nhanh gấp mười lần so với tu luyện chánh thuật, nhưng sẽ không đến mức quá bá đạo như vậy đi. Tuy rằng tu luyện tà thuật rất nhanh nhưng tổn hại thân thể cũng như tinh thần quá nhiều, đánh đổi quá nhiều, người muốn luyện không phải là ai cũng có thể. Nếu mà ai cũng tu luyện được yêu thuật thì thế giới này hỏng rồi!

- Chẳng qua cũng chỉ là một yêu đạo, có gì hay ho.

Thẩm Bất Phàm bĩu môi, cho đến khi hắn phát giác ra thì đã đem lời kia nói ra ngoài cả rồi. Công Tôn Diệp Diêu nhìn hắn, ánh mắt toát lên tiếu ý.

- Ngươi là…

- Tại hạ Thẩm Bất Phàm.

- Thì ra là Thẩm Bất Phàm tiểu đào hoa bậc nhất Cao Sơn phái đây sao? Sư muội đều ăn sư tỷ không tha chính là ngươi a.

…Sư muội đều ăn sư tỷ không tha cái đầu ngươi! Đấy là Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác, hắn còn lâu mới như vậy.

- Đồ chó!

Thẩm Bất Phàm không chút suy nghĩ đem mấy câu chửi mà lúc trước hắn thường xuyên chửi nhất hỏi thăm lần lượt mười tám đời nhà Công Tôn Diệp Diêu. Hắn viết ra nhân vật này chính là để làm bàn đạp cho nam chính Thẩm Bất Phàm, trong nội tâm lại ghét cay ghét đắng, nếu không phải vì bất đắc gĩ thì sẽ không bao giờ viết ra.

- Đồ chó, ngươi đẻ con sẽ không có lỗ đít!

Công Tôn Diệp Diêu: …

Văn Minh Ngọc: …

Lý Tư Mẫn: …

Tần Lệ Dung: Thật ngạo kiều a!

Công Tôn Diệp Diêu không nghĩ là trên đời này có người nghe thấy tên của y mà lại không sợ, còn sỉ nhục y như vậy liền cười ha ha.

- Ha… ha ha, thật là thú vị!

- Thú vị mẹ ngươi!

Công Tôn Diệp Diêu: …

Y chỉ là muốn trêu đùa môn phái chánh tông một chút không nghĩ là mới vừa ra tay đã bị kì thị như vậy, tiểu bạch miêu này tại sao lại khó chịu với y như vậy nha! Y được biết Thẩm Bất Phàm tuy là đào hoa có thừa nhưng phong thái lỗi lạc, không có như người trước mắt luôn miệng chửi bậy. Y còn đang muốn nói tiếp thì Thẩm Bất Phàm đã lên tiếng trước.

- Không có liêm sỉ!

Công Tôn Diệp Diêu không biết là y đã làm ra chuyện gì để bị nói là không có liêm sỉ.

Thẩm Bất Phàm trợn mắt nhìn Công Tôn Diệp Diêu, hắn ghét con người này từ trong nguyên tác ra đến ngoài đời. Quá mạnh, chỉ cần mạnh hơn hắn đối đầu với hắn thì hắn đều sẽ không thích!

Công Tôn Diệp Diêu nhướng mắt nhìn, mắt đối mắt một lúc lâu liền không chịu nỗi nữa phẫy tay, chốc lát liền biến mất.

- Tiểu miêu a, chịu thua ngươi. Ta không đi nhờ nữa là được chứ gì!

Thẩm Bất Phàm âm thầm thở ra một hơi, hắn rốt cuộc là ăn cái gì mà lại trở nên không sợ chết như vậy. Là vì kim thân không hỏng mà hắn được mặc trên người ư!!

Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì từ phía xa cánh rừng đã có tiếng chửi vang lên.

- Công Tôn Diệp Diêu, đồ chó chết!

…Công Tôn Diệp Diêu không chỉ mạnh mẽ giống như trong nguyên tác mà còn đặc biệt dở hơi, rất thích đi gây chuyện với các tiên môn thế gia. Sở thích của y chính là đi tìm chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện