Thẩm Bất Phàm cùng các đệ tử khác đứng đợi hết hai canh giờ thì cửa động rốt cuộc cũng đã mở ra. Bên trong một người mặc y phục màu lam đi ra, điều làm Thẩm Bất Phàm vô cùng bất ngờ đó chính là… người này nhìn chỉ như thiếu niên mười mấy tuổi? Hắn lại nhìn Lý Tư Mẫn, đến vị sư muội này còn muốn lớn tuổi hơn cha của nàng rồi? Chẳng lẽ tu vi càng cao người lại càng trẻ đi hay sao, người như thế này hắn gọi là sư phụ có chút ngượng mồm. Thẩm Bất Phàm còn chưa kịp gọi hai tiếng sư phụ thì thiếu niên đã nói.
- Sư phụ xuất quan!
Sau lời của thiếu niên kia thì trong động đi ra một người nữa, người này nhìn giống như người vừa mới ra, là song sinh hay sao nha? Rồi người ra sau lại nói.
- Sư phụ xuất quan!
Cái qué gì vậy?
Sau lời của thiếu niên thì một người nữa bước ra, người này mới đích thực là chưởng môn nhân Lý Dực, râu trên mặt y đã có chút sương trắng, tóc cũng có một chút bạc đi. Y vừa đi vừa nổi lên một chút gió làm cho y phục bay phấp phới giống như thần tiên.
Này cũng quá làm màu rồi đi, đây có còn là chưởng môn của một môn phái hay sao?
Lý Dực vuốt vuốt râu cười ha ha.
- Các đệ tử đều đến sao, làm cho lão già như ta thật vui vẻ!
- Phụ thân!
Lý Tư Mẫn chạy lên ôm lấy Lý Dực, nàng cứ huyên thuyên một hồi không cho ai nói gì.
- Phụ thân, ta đã lọt vào bảng hai mươi người xuất sắc nhất đi đến Chúc Tiên học tập.
- Vậy sao, giỏi, rất giỏi.
Lý Dực vò vò lên đầu Lý Tư Mẫn, nàng lại nói.
- Minh Ngọc sư huynh và tiểu Phàm sư huynh cũng ở trong bảng hai mươi người xuất sắc nhất!
- Tốt!
Lý Dực cười hào sảng rồi nhìn một lượt các đệ tử, khi nhìn tới Văn Minh Ngọc liền nhíu mày một cái, nhìn thấy Thẩm Bất Phàm thì hai hàng lông mày như muốn nhíu chặt vào nhau.
- Minh Ngọc, Bất Phàm, hai con đi theo ta.
- Vâng.
- Có chuyện gì vậy phụ thân?
- Chưởng môn, có chuyện gì sao?
Lang trưởng lão chắp tay hỏi chuyện, Lý Dực liền nói.
- Lang Thang, ngươi cũng đi theo đi.
- Vâng.
Thì ra Lang trưởng lão tên là Lang Thang, đặt tên cũng quá tùy tiện rồi đi. Thẩm Bất Phàm cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hắn cùng với Văn Minh Ngọc và Lang Thang trưởng lão đến thư phòng của chưởng môn Lý Dực. Y một dạng cẩn thận vô cùng còn bày ra kết giới không cho người nghe trộm.
- Có chuyện gì sao chưởng môn?
Lang trưởng lão đã gấp đến độ trán đổ cả mồ hôi. Lý Dực ngồi xuống ghế rót một ly trà lấy hơi.
- Trong thời gian ta bế quan đã xảy ra chuyện gì sao?
- Người muốn nói là chuyện gì?
- Đại loại là chuyện liên quan đến tính mạng của hai đứa nó.
Lang trưởng lão suy nghĩ một chút liền trả lời.
- Cách đây mấy tháng tiểu Phàm có trèo lên Cao Sơn bị rơi xuống dưới, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng còn Minh Ngọc cách đây không lâu bị người ám toán, suýt mất mạng.
Lý Dực trưởng lão gật đầu, lại nhìn Thẩm Bất Phàm thêm một chút.
- Sư phụ, có chuyện gì sao?
- Ngươi…
Lý Dực lại thở dài một hơi.
- Âu cũng là duyên phận, ta trước khi bế quan cũng đã tính được, tránh không khỏi. Chỉ là hệ quả xảy ra ta đúng là không ngờ tới.
- Sư phụ người nói vậy là sao?
Văn Minh Ngọc vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, Lý Dực liền kêu y lại gần, để tay lên tay y bắt mạch.
- Công lực gần đây không thể phát huy?
Văn Minh Ngọc gật đầu, nếu sư phụ y đã biết vậy thì có phải là có cách chữa trị hay không? Còn chưa kịp hỏi thì Lý Dực đã nói tiếp.
- Con người có ba hồn bảy phách, Minh Ngọc, một hồn của ngươi đã xuất thể rồi.
- Sao có thể, không có hồn sao lại sống được!
- Là bởi vì Dị Tâm quả đã tạo ra hồn giả trong cơ thể ngươi, tuy rằng ngươi có thể hành động như người bình thường nhưng lại không thể vận dụng được sức mạnh quá nhiều. Linh lực mà Dị Tâm quả tạo ra không đủ để bồi ngươi.
Văn Minh Ngọc bước lùi một bước, Thẩm Bất Phàm cũng giống như ở trên mây, tình tiết này trong nguyên tác không có xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Vậy… Sư phụ, có cách nào để tìm được linh hồn của Minh Ngọc sư huynh hay không?
- Không cần tìm, hồn của Minh Ngọc vẫn luôn ở đây.
Văn Minh Ngọc thở ra một hơi.
- Vậy là có thể chữa được có đúng không sư phụ?
Lý Dực lần này lại lắc đầu.
- Còn phải xem hồn này của ngươi có muốn về xác hay không.
Nói rồi Lý Dực vận công lực đem căn phòng biến thành tối mù, rồi từng đợt từng đợt ánh sáng mờ nhạt phát ra. Trong phòng có đến hai Văn Minh Ngọc, không, mà là Văn Minh Ngọc và hồn của y. Một hồn này của Văn Minh Ngọc luôn ở sau lưng Thẩm Bất Phàm, ôm lấy hắn!
- Lực lượng của ta không đủ, hai người các ngươi thông tri cùng hồn này của Minh Ngọc, khiến y tự nguyện trở về thì ta sẽ có cách khiến y nhập xác.
Chuyện này, bọn hắn phải làm sao đây?
- Ngươi… Khi không lại ôm hắn làm gì?
Văn Minh Ngọc vừa mở miệng liền chửi, mà hồn của y lại giống như không muốn nghe không muốn nói luôn chỉ ôm lấy Thẩm Bất Phàm không muốn buông ra.
- Minh Ngọc sư huynh, nhẹ nhàng thôi, hắn không chịu về nữa đấy!
Thẩm Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm nhưng Văn Minh Ngọc đang ôm hắn dường như phát giác được liền ôm chặt hơn, lực lượng mà Lý Dực tạo ra vậy mà làm cho hắn có cả cảm giác, bị siết đến đau. Hắn cười cười.
- Minh Ngọc, Minh Ngọc, huynh làm ta đau!
Văn Minh Ngọc này chỉ hừ một tiếng rồi cũng hơi buông lỏng, y lại trừng Văn Minh Ngọc đang đứng đối diện một cái. Thẩm Bất Phàm dường như chẳng thể nào gọi được bình thường, cả hai đều là Văn Minh Ngọc hắn phải gọi như thế nào mới được đây? Vì vậy dứt khoát gọi là Văn Minh Ngọc thiếu hồn và hồn của Văn Minh Ngọc, nghe có vẻ hợp lý.
- Minh Ngọc, huynh… buông ta ra đi!
- Ngươi không thương ta, ta không buông!
Văn Minh Ngọc thiếu hồn: …!!!
- Mẹ nó, ngươi bị điên sao, thương cái gì không hả?
Văn Minh Ngọc lại chửi, nhưng mà Thẩm Bất Phàm lại biết rõ hồn này của Văn Minh Ngọc là đang nói cái gì. Y là vì hắn tuyệt tình cho nên thật sự muốn chết, thật sự không muốn hồi dương nữa.
- Sư phụ xuất quan!
Sau lời của thiếu niên kia thì trong động đi ra một người nữa, người này nhìn giống như người vừa mới ra, là song sinh hay sao nha? Rồi người ra sau lại nói.
- Sư phụ xuất quan!
Cái qué gì vậy?
Sau lời của thiếu niên thì một người nữa bước ra, người này mới đích thực là chưởng môn nhân Lý Dực, râu trên mặt y đã có chút sương trắng, tóc cũng có một chút bạc đi. Y vừa đi vừa nổi lên một chút gió làm cho y phục bay phấp phới giống như thần tiên.
Này cũng quá làm màu rồi đi, đây có còn là chưởng môn của một môn phái hay sao?
Lý Dực vuốt vuốt râu cười ha ha.
- Các đệ tử đều đến sao, làm cho lão già như ta thật vui vẻ!
- Phụ thân!
Lý Tư Mẫn chạy lên ôm lấy Lý Dực, nàng cứ huyên thuyên một hồi không cho ai nói gì.
- Phụ thân, ta đã lọt vào bảng hai mươi người xuất sắc nhất đi đến Chúc Tiên học tập.
- Vậy sao, giỏi, rất giỏi.
Lý Dực vò vò lên đầu Lý Tư Mẫn, nàng lại nói.
- Minh Ngọc sư huynh và tiểu Phàm sư huynh cũng ở trong bảng hai mươi người xuất sắc nhất!
- Tốt!
Lý Dực cười hào sảng rồi nhìn một lượt các đệ tử, khi nhìn tới Văn Minh Ngọc liền nhíu mày một cái, nhìn thấy Thẩm Bất Phàm thì hai hàng lông mày như muốn nhíu chặt vào nhau.
- Minh Ngọc, Bất Phàm, hai con đi theo ta.
- Vâng.
- Có chuyện gì vậy phụ thân?
- Chưởng môn, có chuyện gì sao?
Lang trưởng lão chắp tay hỏi chuyện, Lý Dực liền nói.
- Lang Thang, ngươi cũng đi theo đi.
- Vâng.
Thì ra Lang trưởng lão tên là Lang Thang, đặt tên cũng quá tùy tiện rồi đi. Thẩm Bất Phàm cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hắn cùng với Văn Minh Ngọc và Lang Thang trưởng lão đến thư phòng của chưởng môn Lý Dực. Y một dạng cẩn thận vô cùng còn bày ra kết giới không cho người nghe trộm.
- Có chuyện gì sao chưởng môn?
Lang trưởng lão đã gấp đến độ trán đổ cả mồ hôi. Lý Dực ngồi xuống ghế rót một ly trà lấy hơi.
- Trong thời gian ta bế quan đã xảy ra chuyện gì sao?
- Người muốn nói là chuyện gì?
- Đại loại là chuyện liên quan đến tính mạng của hai đứa nó.
Lang trưởng lão suy nghĩ một chút liền trả lời.
- Cách đây mấy tháng tiểu Phàm có trèo lên Cao Sơn bị rơi xuống dưới, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng còn Minh Ngọc cách đây không lâu bị người ám toán, suýt mất mạng.
Lý Dực trưởng lão gật đầu, lại nhìn Thẩm Bất Phàm thêm một chút.
- Sư phụ, có chuyện gì sao?
- Ngươi…
Lý Dực lại thở dài một hơi.
- Âu cũng là duyên phận, ta trước khi bế quan cũng đã tính được, tránh không khỏi. Chỉ là hệ quả xảy ra ta đúng là không ngờ tới.
- Sư phụ người nói vậy là sao?
Văn Minh Ngọc vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, Lý Dực liền kêu y lại gần, để tay lên tay y bắt mạch.
- Công lực gần đây không thể phát huy?
Văn Minh Ngọc gật đầu, nếu sư phụ y đã biết vậy thì có phải là có cách chữa trị hay không? Còn chưa kịp hỏi thì Lý Dực đã nói tiếp.
- Con người có ba hồn bảy phách, Minh Ngọc, một hồn của ngươi đã xuất thể rồi.
- Sao có thể, không có hồn sao lại sống được!
- Là bởi vì Dị Tâm quả đã tạo ra hồn giả trong cơ thể ngươi, tuy rằng ngươi có thể hành động như người bình thường nhưng lại không thể vận dụng được sức mạnh quá nhiều. Linh lực mà Dị Tâm quả tạo ra không đủ để bồi ngươi.
Văn Minh Ngọc bước lùi một bước, Thẩm Bất Phàm cũng giống như ở trên mây, tình tiết này trong nguyên tác không có xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Vậy… Sư phụ, có cách nào để tìm được linh hồn của Minh Ngọc sư huynh hay không?
- Không cần tìm, hồn của Minh Ngọc vẫn luôn ở đây.
Văn Minh Ngọc thở ra một hơi.
- Vậy là có thể chữa được có đúng không sư phụ?
Lý Dực lần này lại lắc đầu.
- Còn phải xem hồn này của ngươi có muốn về xác hay không.
Nói rồi Lý Dực vận công lực đem căn phòng biến thành tối mù, rồi từng đợt từng đợt ánh sáng mờ nhạt phát ra. Trong phòng có đến hai Văn Minh Ngọc, không, mà là Văn Minh Ngọc và hồn của y. Một hồn này của Văn Minh Ngọc luôn ở sau lưng Thẩm Bất Phàm, ôm lấy hắn!
- Lực lượng của ta không đủ, hai người các ngươi thông tri cùng hồn này của Minh Ngọc, khiến y tự nguyện trở về thì ta sẽ có cách khiến y nhập xác.
Chuyện này, bọn hắn phải làm sao đây?
- Ngươi… Khi không lại ôm hắn làm gì?
Văn Minh Ngọc vừa mở miệng liền chửi, mà hồn của y lại giống như không muốn nghe không muốn nói luôn chỉ ôm lấy Thẩm Bất Phàm không muốn buông ra.
- Minh Ngọc sư huynh, nhẹ nhàng thôi, hắn không chịu về nữa đấy!
Thẩm Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm nhưng Văn Minh Ngọc đang ôm hắn dường như phát giác được liền ôm chặt hơn, lực lượng mà Lý Dực tạo ra vậy mà làm cho hắn có cả cảm giác, bị siết đến đau. Hắn cười cười.
- Minh Ngọc, Minh Ngọc, huynh làm ta đau!
Văn Minh Ngọc này chỉ hừ một tiếng rồi cũng hơi buông lỏng, y lại trừng Văn Minh Ngọc đang đứng đối diện một cái. Thẩm Bất Phàm dường như chẳng thể nào gọi được bình thường, cả hai đều là Văn Minh Ngọc hắn phải gọi như thế nào mới được đây? Vì vậy dứt khoát gọi là Văn Minh Ngọc thiếu hồn và hồn của Văn Minh Ngọc, nghe có vẻ hợp lý.
- Minh Ngọc, huynh… buông ta ra đi!
- Ngươi không thương ta, ta không buông!
Văn Minh Ngọc thiếu hồn: …!!!
- Mẹ nó, ngươi bị điên sao, thương cái gì không hả?
Văn Minh Ngọc lại chửi, nhưng mà Thẩm Bất Phàm lại biết rõ hồn này của Văn Minh Ngọc là đang nói cái gì. Y là vì hắn tuyệt tình cho nên thật sự muốn chết, thật sự không muốn hồi dương nữa.
Danh sách chương