Lúc Thẩm Nhan tỉnh lại thì đã không còn ở trên thuyền nữa, hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu lâu, khi thức dậy thì Thẩm Mộc Miên hay Văn Minh Ngọc cũng không có ở bên cạnh.
Hắn khẽ nghiêng người, cơn đau từ hông eo lập tức truyền tới làm cho hắn há miệng thở dốc, đêm qua hắn cùng với hai vị quân vương kia lăn lộn đến gần sáng cuối cùng không chịu được nữa mà ngất đi. Hắn không muốn phải đối diện với tình huống như vậy nữa đâu a, bọn họ lực hông mạnh mẽ như vậy quả thực làm hắn mệt muốn chết rồi.
Thẩm Nhan nhìn một lượt phòng lớn, phòng này được chia ra làm hai nửa, một nửa trắng một nửa đen. Ngay cả giường hắn nằm cũng vậy, từ nệm, chăn cho đến mành treo cũng đặc biệt chia ra làm đôi. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? - Vương Hậu, ngài dậy rồi?
Vương Hậu?!
Hắn chỉ mới ngủ một giấc thức dậy đã trở thành Vương Hậu rồi, nhưng mà là Hậu của ai, của Đế Quân hay là Minh Vương?
- Các ngươi là…?
Nữ hầu đặt thau nước rửa mặt trên bàn, người bên cạnh nàng thì lấy bộ y phục treo trên giá đi tới, nụ cười diễm lệ nhìn hắn.
- Ngài đã ngủ hai ngày rồi cho nên không biết gì cũng không lạ. Nơi này là Thiên Ma Cung, là đặc biệt vì ngài mà xây dựng.
- Thiên Ma Cung?
Thiên Ma Cung là cái nơi quái quỷ nào, hắn là trong lúc say tình với Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên rồi bị bắt đến đây sao? Bọn họ là chủ của lục giới mà còn có thể bị ám toán được sao? Người bắt hắn đến đây là ai, rốt cuộc có mục đích gì chứ?
- Thiên Ma Cung là Đế Quân và Minh Vương xây cho ngài, căn phòng này là tẩm điện.
…Hắn đúng là lo thừa rồi, trên đời này cũng đếch có ai dở hơi xây cung điện nửa đen nửa trắng được chứ, hắn ngay từ đầu nên nhận ra ngay mới phải!
Thẩm Nhan đứng dậy rửa mặt, nữ hầu hầu hạ hắn mặc y phục, loại đãi ngộ đặc biệt này đến quá đột ngột làm hắn không kịp thích ứng.
- Tại sao lại gọi ta là Vương Hậu?
- Là Đế Quân và Minh Vương không muốn tranh giành đấu đá lẫn nhau nữa, muốn để ngài cùng nhau… khụ… yêu thương.
Thẩm Nhan có chút nghe không nổi.
- Mà gọi Đế Hậu thì Minh Vương không thích, gọi là Minh Hậu thì Đế Quân phản đối cuối cùng chọn gọi là Vương Hậu, hợp lòng cả hai.
Thẩm Nhan âm thầm thở ra một hơi, Vương Hậu, đúng là không chỉ đích danh hắn là phi tử của ai trong bọn họ, nhưng vua của lục giới cũng chỉ có hai người họ, gọi Vương Hậu thôi cũng đủ biết hắn là phi tử của cả hai. Hắn đi theo hai nữ hầu ra ngoài tẩm điện đi đến nơi mà Đế Quân cùng Minh Vương đang thượng triều.
Hắn ở sau màn nhìn Đế Quân cùng Minh Vương song song ngồi trên điện cao, hai ngươi lưng thẳng đứng bộ dạng cao cao tại thượng hướng mắt nhìn xuống dưới. Cả hai lúc này đều mang mặt nạ như cũ, nhưng mà Thẩm Nhan nhìn ra được đường nét uy nghiêm trên khuôn mặt họ lúc này.
Hắn cũng nhìn xuống dưới, thần điện lúc này cũng được chia làm hai nửa, một nửa sáng rực còn một nửa thì màu đen là chủ đạo. Chẳng lẽ Minh Vương và Đế Quân quyết định sẽ cùng nhau cai quản lục giới tại một chỗ hay sao?
Vì hắn có phải không?
- Các ngươi có ý kiến gì việc gộp chung cung điện lại hay không?
- Chúng thần không có ý kiến.
Đám thần quan dám có ý kiến gì mới lạ, Đế Quân như thế nào tàn bạo tuyệt tình bọn họ còn dám nói ra cái gì sao?
- Còn các ngươi?
Minh Vương hướng thủ hạ đều mặc y phục đen bên dưới, một thủ hạ duy nhất mặc áo đỏ bước ra.
- Điện chủ là chủ nhân của chúng ta, việc người muốn chúng ta tuyệt không có ý kiến.
Thẩm Nhan nhận ra người này, còn ai khác ngoài Cát Lĩnh Nam nữa a! Hắn nhìn theo hướng y trở về chỗ, bên cạnh y là một nam nhân mặc y phục trắng mỉm cười với y. Có lẽ hai người bọn họ mới dám có màu y phục khác biệt như vậy, những nhân vật khác đều không dám. Thẩm Nhan trong lòng âm thầm vui vẻ, Trang Thu Vũ trong nguyên tác sống không đến hai mươi lắm tuổi hiện tại đã qua đi bốn trăm năm rồi, y như vậy ở bên cạnh Cát Lĩnh Nam cũng đã nhiều năm như vậy, viên mãn hơn hắn rất nhiều.
- Được rồi, nếu vậy ta cũng muốn nói rõ lý do gộp chung Thần điện, là vì Vương Hậu của chúng ta.
- Chúng ta…?
- Thần Kết Duyên của Thiên giới sẽ là Vương Hậu của cả ta và Đế Quân.
Thần điện trong chốc lát rơi vào trầm lặng, không ai nói câu nào. Đế Quân lúc này lên tiếng.
- Thế nào, các ngươi có ý kiến?
- Chúng thần không dám.
Đám thần quan khúm núm quỳ xuống, một khi vị Đế Quân này nổi giận thì bọn họ có gan trời cũng không dám đứng đây chờ chết. Đế Quân lại nói.
- Ba ngày nữa sẽ là đại lễ sắc phong Vương Hậu, các ngươi chuẩn bị tốt một chút.
- Vâng.
Chúng thần quan lại khúm núm lui ra, Minh Vương lại phẩy tay không nói gì, Cát Lĩnh Nam ở bên dưới đã quỳ xuống một chân.
- Ta sẽ chuẩn bị tốt.
Minh Vương gật đầu. Thẩm Nhan âm thầm cảm thán Cát Lĩnh Nam đối với Minh Vương lại hiểu rõ như vậy, không nói liền biết y nghĩ gì, đúng là một cánh tay phải đắc lực có khác!
Hắn khẽ nghiêng người, cơn đau từ hông eo lập tức truyền tới làm cho hắn há miệng thở dốc, đêm qua hắn cùng với hai vị quân vương kia lăn lộn đến gần sáng cuối cùng không chịu được nữa mà ngất đi. Hắn không muốn phải đối diện với tình huống như vậy nữa đâu a, bọn họ lực hông mạnh mẽ như vậy quả thực làm hắn mệt muốn chết rồi.
Thẩm Nhan nhìn một lượt phòng lớn, phòng này được chia ra làm hai nửa, một nửa trắng một nửa đen. Ngay cả giường hắn nằm cũng vậy, từ nệm, chăn cho đến mành treo cũng đặc biệt chia ra làm đôi. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? - Vương Hậu, ngài dậy rồi?
Vương Hậu?!
Hắn chỉ mới ngủ một giấc thức dậy đã trở thành Vương Hậu rồi, nhưng mà là Hậu của ai, của Đế Quân hay là Minh Vương?
- Các ngươi là…?
Nữ hầu đặt thau nước rửa mặt trên bàn, người bên cạnh nàng thì lấy bộ y phục treo trên giá đi tới, nụ cười diễm lệ nhìn hắn.
- Ngài đã ngủ hai ngày rồi cho nên không biết gì cũng không lạ. Nơi này là Thiên Ma Cung, là đặc biệt vì ngài mà xây dựng.
- Thiên Ma Cung?
Thiên Ma Cung là cái nơi quái quỷ nào, hắn là trong lúc say tình với Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên rồi bị bắt đến đây sao? Bọn họ là chủ của lục giới mà còn có thể bị ám toán được sao? Người bắt hắn đến đây là ai, rốt cuộc có mục đích gì chứ?
- Thiên Ma Cung là Đế Quân và Minh Vương xây cho ngài, căn phòng này là tẩm điện.
…Hắn đúng là lo thừa rồi, trên đời này cũng đếch có ai dở hơi xây cung điện nửa đen nửa trắng được chứ, hắn ngay từ đầu nên nhận ra ngay mới phải!
Thẩm Nhan đứng dậy rửa mặt, nữ hầu hầu hạ hắn mặc y phục, loại đãi ngộ đặc biệt này đến quá đột ngột làm hắn không kịp thích ứng.
- Tại sao lại gọi ta là Vương Hậu?
- Là Đế Quân và Minh Vương không muốn tranh giành đấu đá lẫn nhau nữa, muốn để ngài cùng nhau… khụ… yêu thương.
Thẩm Nhan có chút nghe không nổi.
- Mà gọi Đế Hậu thì Minh Vương không thích, gọi là Minh Hậu thì Đế Quân phản đối cuối cùng chọn gọi là Vương Hậu, hợp lòng cả hai.
Thẩm Nhan âm thầm thở ra một hơi, Vương Hậu, đúng là không chỉ đích danh hắn là phi tử của ai trong bọn họ, nhưng vua của lục giới cũng chỉ có hai người họ, gọi Vương Hậu thôi cũng đủ biết hắn là phi tử của cả hai. Hắn đi theo hai nữ hầu ra ngoài tẩm điện đi đến nơi mà Đế Quân cùng Minh Vương đang thượng triều.
Hắn ở sau màn nhìn Đế Quân cùng Minh Vương song song ngồi trên điện cao, hai ngươi lưng thẳng đứng bộ dạng cao cao tại thượng hướng mắt nhìn xuống dưới. Cả hai lúc này đều mang mặt nạ như cũ, nhưng mà Thẩm Nhan nhìn ra được đường nét uy nghiêm trên khuôn mặt họ lúc này.
Hắn cũng nhìn xuống dưới, thần điện lúc này cũng được chia làm hai nửa, một nửa sáng rực còn một nửa thì màu đen là chủ đạo. Chẳng lẽ Minh Vương và Đế Quân quyết định sẽ cùng nhau cai quản lục giới tại một chỗ hay sao?
Vì hắn có phải không?
- Các ngươi có ý kiến gì việc gộp chung cung điện lại hay không?
- Chúng thần không có ý kiến.
Đám thần quan dám có ý kiến gì mới lạ, Đế Quân như thế nào tàn bạo tuyệt tình bọn họ còn dám nói ra cái gì sao?
- Còn các ngươi?
Minh Vương hướng thủ hạ đều mặc y phục đen bên dưới, một thủ hạ duy nhất mặc áo đỏ bước ra.
- Điện chủ là chủ nhân của chúng ta, việc người muốn chúng ta tuyệt không có ý kiến.
Thẩm Nhan nhận ra người này, còn ai khác ngoài Cát Lĩnh Nam nữa a! Hắn nhìn theo hướng y trở về chỗ, bên cạnh y là một nam nhân mặc y phục trắng mỉm cười với y. Có lẽ hai người bọn họ mới dám có màu y phục khác biệt như vậy, những nhân vật khác đều không dám. Thẩm Nhan trong lòng âm thầm vui vẻ, Trang Thu Vũ trong nguyên tác sống không đến hai mươi lắm tuổi hiện tại đã qua đi bốn trăm năm rồi, y như vậy ở bên cạnh Cát Lĩnh Nam cũng đã nhiều năm như vậy, viên mãn hơn hắn rất nhiều.
- Được rồi, nếu vậy ta cũng muốn nói rõ lý do gộp chung Thần điện, là vì Vương Hậu của chúng ta.
- Chúng ta…?
- Thần Kết Duyên của Thiên giới sẽ là Vương Hậu của cả ta và Đế Quân.
Thần điện trong chốc lát rơi vào trầm lặng, không ai nói câu nào. Đế Quân lúc này lên tiếng.
- Thế nào, các ngươi có ý kiến?
- Chúng thần không dám.
Đám thần quan khúm núm quỳ xuống, một khi vị Đế Quân này nổi giận thì bọn họ có gan trời cũng không dám đứng đây chờ chết. Đế Quân lại nói.
- Ba ngày nữa sẽ là đại lễ sắc phong Vương Hậu, các ngươi chuẩn bị tốt một chút.
- Vâng.
Chúng thần quan lại khúm núm lui ra, Minh Vương lại phẩy tay không nói gì, Cát Lĩnh Nam ở bên dưới đã quỳ xuống một chân.
- Ta sẽ chuẩn bị tốt.
Minh Vương gật đầu. Thẩm Nhan âm thầm cảm thán Cát Lĩnh Nam đối với Minh Vương lại hiểu rõ như vậy, không nói liền biết y nghĩ gì, đúng là một cánh tay phải đắc lực có khác!
Danh sách chương