Sau cùng Thẩm Nhan vẫn quyết định đi đến nơi ẩn náu của Thiên Vô Nhai. Hắn không phải là có sở thích đi tìm chết, cũng không phải là không sợ chết, nhưng mà hắn đối với Lý Tư Mẫn vẫn luôn xem nàng như một muội muội ruột thịt.
Tuy rằng lúc đầu hắn đến thế giới này là muốn bảo vệ cho nàng với một ý nghĩa khác hoàn toàn nhưng hiện tại đã khác, hắn thật sự xem nàng giống như người thân. Sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có một chút rạng nứt nào giữa hai người.
Hắn cũng muốn biết Thiên Vô Nhai rốt cuộc là muốn điều gì từ hắn, trăm phương ngàn kế đưa hắn tới đây, sau bao nhiêu năm mới chịu xuất đầu lộ diện còn không phải là muốn hắn tự chui đầu vào lưới hay sao? - Thiên Vô Nhai!
Thẩm Nhan đứng giữa không trung gọi. Trước mặt hắn là một cái lưới ẩn ẩn hiện hiện giống như mạng nhện, các thần quan bị bắt đều bị trói vào đó, người rũ xuống giống như không còn linh lực. Ở phía sau tấm lưới là Thiên Vô Nhai đang ngồi đả tọa, y lúc này là bộ dạng hồn thể, trước gió lớn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổi đi.
Thiên Vô Nhai chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói.
- Ngươi tới rồi.
Thẩm Nhan không nói, hắn biết y đã chờ đợi hắn xuất hiện từ lâu. Nếu Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên không nói ra thì hắn cũng sẽ không biết. Hai người bọn họ đứng chắn ra phía trước hắn, giọng điệu chán ghét.
- Ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì hả? Thiên Vô Nhai, ngươi vì một người… người đó có xứng đáng để ngươi như vậy hay không?
Thiên Vô Nhai lúc này mới ngước mặt lên, y nhìn hắn, rồi lại nhìn Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên, trên môi y treo một nụ cười không rõ ý vị.
- Năm đó ta đã phạm phải sai lầm, đều là do ả tiện nhân đó!
- Ngươi không được xúc phạm mẫu thân ta!
Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc cùng hét lên, tiện nhân mà Thiên Vô Nhai nói chính là mẫu thân của bọn họ, Huyền Nguyệt thánh nữ. Thẩm Nhan trước khi đến đây đã được nghe kể lại sơ qua nhưng vẫn còn mập mờ vô cùng. Mối quan hệ giữa ba người Thiên Vô Nhai, Thiên Vô Song và Vũ Huyền Nguyệt hắn đến tột cùng cũng không thể hiểu nổi.
Giữa ba người bọn họ thật sự không có một thứ gì gọi là tình yêu.
- Nếu ngươi đã biết được sai lầm năm đó chính là do ngươi mà ra, nếu vậy tại sao không trách bản thân mình đi hả?
Văn Minh Ngọc buông một tiếng mắng, y dùng linh lực đánh tới một sợi kết giới phía ngoài, quả nhiên là sẽ ảnh hưởng đến những thần quan đang bị nhốt đó.
- Cho dù lỗi là do ta, thì ả cũng không được phép giết… giết Vô Song!
- Hừ, so với việc bị mẫu thân ta giết, Thiên Vô Song có lẽ còn kinh tởm ngươi hơn rất nhiều.
- Huynh ấy sẽ không bao giờ kinh tởm ta, huynh ấy đã hứa sẽ luôn ở cạnh ta. Tiểu bối các ngươi thì hiểu cái gì!
Thiên Vô Nhai lúc này đứng lên, Công Tôn Diệp Diêu với khuôn mặt bị hủy từ trong lối không gian đi ra phía sau lưng y.
- Sư phụ, ta đã chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi.
Thiên Vô Nhai gật đầu rồi nhìn về phía Thẩm Nhan, y lên tiếng.
- Lần trước ném ngươi xuống biển vốn muốn trục hồn của ngươi ra, nhưng không ngờ là ngươi lại được lòng hai tên đó như vậy. Ta cũng không ngờ chính mình bị tính kế còn không biết, vụt mất cơ hội tốt để có thể tìm ra hồn thể của Vô Song.
- Ngươi… rốt cuộc là muốn gì ở ta? Là muốn thân xác này của ta sao? Nếu muốn nhập hồn Thiên Vô Song vào một người thì tùy tiện chọn một người không phải cũng rất tốt hay sao!
- Ta chính là muốn ngươi.
Thiên Vô Nhai lại nói.
- Ta chính là muốn ôm ấp thân xác mà Thiên Minh và Thiên Miên yêu thích nhất, chính là muốn nhìn thấy Vô Song ở trong thân xác của ngươi cự tuyệt hai đứa nó.
- Ngươi mẹ nó biến thái cũng vừa phải thôi! Ngươi hận bọn họ như vậy sao?
- Nếu hận, thì ta hận nữ nhân đã sinh ra chúng nó, nhưng nếu ả đã chết rồi thì ta có thể trút giận lên ai được đây?
- Kẻ làm sai là ngươi, ngươi có quyền gì mà trút giận? Thiên Vô Nhai, ngươi không nghĩ tới một ngày Thiên Vô Song sống lại cũng sẽ không tha thứ cho ngươi hay sao?
Năm đó, thiên đình đã tìm ra được cách để tách hồn của Thiên Vô Nhai và Thiên Vô Song ra. Mà trước khi tách hồn mấy ngày thì Vũ Huyền Nguyệt và Thiên Vô Song được ban hôn, Thiên Vô Nhai bởi vì không muốn chuyện này xảy ra cho nên đã lén lút hạ thuốc Huyền Nguyệt, muốn đem nàng vứt cho đám yêu ma đang thèm khát ở ma tộc. Nhưng sau khi hạ thuốc thì hồn thể Thiên Vô Song áp chế Thiên Vô Nhai để xuất hiện, cuối cùng lại cùng với Vũ Huyền Nguyệt làm loại chuyện đó.
Thiên Vô Song là thật lòng yêu thương Vũ Huyền Nguyệt, nhưng nàng lại sinh ra hận ý đối với chuyện bị hạ thuốc một lòng chỉ muốn giết y. Mà Thiên Vô Song đáp ứng nàng, để nàng cưỡng chế đem linh hồn của y lấy ra, cho đến khi Thiên Vô Nhai thức tỉnh thì Thiên Vô Song đã chết rồi.
Thiên Vô Nhai mặc kệ đứa nhỏ mà Vũ Huyền Nguyệt mang trong bụng cũng chính là của y mà điên người đuổi giết, đuổi đánh suốt mấy năm để đòi lại phần hồn của Thiên Vô Song. Cho đến cuối cùng hồn của Thiên Vô Song không lấy lại được còn bị Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên giết chết, thần hồn lưu lạc như vậy cho đến bây giờ.
Nhưng mà y không hối hận, y nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy cũng là chờ cho đến một ngày có thể hồi sinh được Thiên Vô Song, người cùng một thể mà y vẫn luôn xem như bảo vật trân quý nhất trên đời.
Tuy rằng lúc đầu hắn đến thế giới này là muốn bảo vệ cho nàng với một ý nghĩa khác hoàn toàn nhưng hiện tại đã khác, hắn thật sự xem nàng giống như người thân. Sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có một chút rạng nứt nào giữa hai người.
Hắn cũng muốn biết Thiên Vô Nhai rốt cuộc là muốn điều gì từ hắn, trăm phương ngàn kế đưa hắn tới đây, sau bao nhiêu năm mới chịu xuất đầu lộ diện còn không phải là muốn hắn tự chui đầu vào lưới hay sao? - Thiên Vô Nhai!
Thẩm Nhan đứng giữa không trung gọi. Trước mặt hắn là một cái lưới ẩn ẩn hiện hiện giống như mạng nhện, các thần quan bị bắt đều bị trói vào đó, người rũ xuống giống như không còn linh lực. Ở phía sau tấm lưới là Thiên Vô Nhai đang ngồi đả tọa, y lúc này là bộ dạng hồn thể, trước gió lớn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổi đi.
Thiên Vô Nhai chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói.
- Ngươi tới rồi.
Thẩm Nhan không nói, hắn biết y đã chờ đợi hắn xuất hiện từ lâu. Nếu Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên không nói ra thì hắn cũng sẽ không biết. Hai người bọn họ đứng chắn ra phía trước hắn, giọng điệu chán ghét.
- Ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì hả? Thiên Vô Nhai, ngươi vì một người… người đó có xứng đáng để ngươi như vậy hay không?
Thiên Vô Nhai lúc này mới ngước mặt lên, y nhìn hắn, rồi lại nhìn Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên, trên môi y treo một nụ cười không rõ ý vị.
- Năm đó ta đã phạm phải sai lầm, đều là do ả tiện nhân đó!
- Ngươi không được xúc phạm mẫu thân ta!
Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc cùng hét lên, tiện nhân mà Thiên Vô Nhai nói chính là mẫu thân của bọn họ, Huyền Nguyệt thánh nữ. Thẩm Nhan trước khi đến đây đã được nghe kể lại sơ qua nhưng vẫn còn mập mờ vô cùng. Mối quan hệ giữa ba người Thiên Vô Nhai, Thiên Vô Song và Vũ Huyền Nguyệt hắn đến tột cùng cũng không thể hiểu nổi.
Giữa ba người bọn họ thật sự không có một thứ gì gọi là tình yêu.
- Nếu ngươi đã biết được sai lầm năm đó chính là do ngươi mà ra, nếu vậy tại sao không trách bản thân mình đi hả?
Văn Minh Ngọc buông một tiếng mắng, y dùng linh lực đánh tới một sợi kết giới phía ngoài, quả nhiên là sẽ ảnh hưởng đến những thần quan đang bị nhốt đó.
- Cho dù lỗi là do ta, thì ả cũng không được phép giết… giết Vô Song!
- Hừ, so với việc bị mẫu thân ta giết, Thiên Vô Song có lẽ còn kinh tởm ngươi hơn rất nhiều.
- Huynh ấy sẽ không bao giờ kinh tởm ta, huynh ấy đã hứa sẽ luôn ở cạnh ta. Tiểu bối các ngươi thì hiểu cái gì!
Thiên Vô Nhai lúc này đứng lên, Công Tôn Diệp Diêu với khuôn mặt bị hủy từ trong lối không gian đi ra phía sau lưng y.
- Sư phụ, ta đã chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi.
Thiên Vô Nhai gật đầu rồi nhìn về phía Thẩm Nhan, y lên tiếng.
- Lần trước ném ngươi xuống biển vốn muốn trục hồn của ngươi ra, nhưng không ngờ là ngươi lại được lòng hai tên đó như vậy. Ta cũng không ngờ chính mình bị tính kế còn không biết, vụt mất cơ hội tốt để có thể tìm ra hồn thể của Vô Song.
- Ngươi… rốt cuộc là muốn gì ở ta? Là muốn thân xác này của ta sao? Nếu muốn nhập hồn Thiên Vô Song vào một người thì tùy tiện chọn một người không phải cũng rất tốt hay sao!
- Ta chính là muốn ngươi.
Thiên Vô Nhai lại nói.
- Ta chính là muốn ôm ấp thân xác mà Thiên Minh và Thiên Miên yêu thích nhất, chính là muốn nhìn thấy Vô Song ở trong thân xác của ngươi cự tuyệt hai đứa nó.
- Ngươi mẹ nó biến thái cũng vừa phải thôi! Ngươi hận bọn họ như vậy sao?
- Nếu hận, thì ta hận nữ nhân đã sinh ra chúng nó, nhưng nếu ả đã chết rồi thì ta có thể trút giận lên ai được đây?
- Kẻ làm sai là ngươi, ngươi có quyền gì mà trút giận? Thiên Vô Nhai, ngươi không nghĩ tới một ngày Thiên Vô Song sống lại cũng sẽ không tha thứ cho ngươi hay sao?
Năm đó, thiên đình đã tìm ra được cách để tách hồn của Thiên Vô Nhai và Thiên Vô Song ra. Mà trước khi tách hồn mấy ngày thì Vũ Huyền Nguyệt và Thiên Vô Song được ban hôn, Thiên Vô Nhai bởi vì không muốn chuyện này xảy ra cho nên đã lén lút hạ thuốc Huyền Nguyệt, muốn đem nàng vứt cho đám yêu ma đang thèm khát ở ma tộc. Nhưng sau khi hạ thuốc thì hồn thể Thiên Vô Song áp chế Thiên Vô Nhai để xuất hiện, cuối cùng lại cùng với Vũ Huyền Nguyệt làm loại chuyện đó.
Thiên Vô Song là thật lòng yêu thương Vũ Huyền Nguyệt, nhưng nàng lại sinh ra hận ý đối với chuyện bị hạ thuốc một lòng chỉ muốn giết y. Mà Thiên Vô Song đáp ứng nàng, để nàng cưỡng chế đem linh hồn của y lấy ra, cho đến khi Thiên Vô Nhai thức tỉnh thì Thiên Vô Song đã chết rồi.
Thiên Vô Nhai mặc kệ đứa nhỏ mà Vũ Huyền Nguyệt mang trong bụng cũng chính là của y mà điên người đuổi giết, đuổi đánh suốt mấy năm để đòi lại phần hồn của Thiên Vô Song. Cho đến cuối cùng hồn của Thiên Vô Song không lấy lại được còn bị Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên giết chết, thần hồn lưu lạc như vậy cho đến bây giờ.
Nhưng mà y không hối hận, y nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy cũng là chờ cho đến một ngày có thể hồi sinh được Thiên Vô Song, người cùng một thể mà y vẫn luôn xem như bảo vật trân quý nhất trên đời.
Danh sách chương