Dưới khung trời đỏ vàng với ánh chiều tà ngã xuống ấm áp rọi từng tia dương quang vào lòng người.

Trong hoàng cung người người nghiêm chỉnh xung quanh kháng đài cao được trang hoàng lộng lẫy.

Nhìn vào sự hùng vĩ đó khiến người nhìn phải cảm thán ...!
Long Ngạo Hàn ngồi trên ngai vàng nhìn ra , mọi thứ giờ đây thật êm ái.

Một lão già cầm bát quái nhìn trời , đứng bên cạnh hắn hơi khom lưng nói
\- Hoàng thường , theo vận hành âm dương xoay chuyển thì đây là thời khắc tốt nhất để tế lễ
" Tư Tế , trẫm trông cậy khanh "
\- Lão thần sẽ tận sức
Long Ngạo Hàn gõ từng đốt tay lên thành ghế , nhìn ra bên ngoài đám thầy pháp đang múa qua múa lại ...!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Trưởng lão có kế sách gì ?? "
Lý Thượng liếc qua hai kẻ một cao một thấp kia , trong gốc tối nhìn ra phía xa đang thực hiện lễ cúng tế.

Lão đầu lấy từ trong người ra một gối dược cùng một hình nhân bằng gỗ.

Nụ cười trên môi vươn lên
" Đây là Nguyền Nhân Mộc , lão sẽ chỉ cho ngươi ...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_       \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vụt vụt !!!!
Một bóng dáng bay vào trong Ngự Thiện Phòng , bước chân đi tới vò rượu trắng sứ được đặt kỹ càng long trọng trên bàn.

Lý Thượng mở vò ra , rắc vào một ít bột màu vàng.

Đôi mắt híp lại đầy âm hiểm sau đó biến mất , vò rượu vẫn đặt trên đó sạch sẽ không chút dấu vết
\- Nhanh lên một chút ...!
Vài cung nữ đi vào hối hả dọn đồ , một người cầm hủ rượu rót ra chiếc bình sứ duyên dáng.

Sau đó nhanh chân rời đi ...!
Ánh chiều tà khiến lòng người yên tĩnh , như được một vòng tay yêu thương ôm trọn vào lòng.

Dịu dàng mà bao phủ từng thân ảnh ...!Tư Tế nhìn trời , đứng qua một bên
\- Mời hoàng thượng lên đài !!!
Long Ngạo Hàn liếc mắt , chống tay ghế đứng lên mạnh mẽ.

Uy phong bước xuống , gương mặt ẩn sau vương miệng vàng mờ nhạt nhưng vẫn khiến người cảm thấy một nét uy hùng.

Từng bước đi chậm rãi tiến lên đài cao , đứng trước bàn dài được đặt đủ thứ khác nhau ...!
\- Mời hoàng thượng ...
Tế Tự đưa ra giấy trắng đặt lên bàn , Long Ngạo Hàn cầm bút sau đó mạnh mẽ hạ xuống.

Nét chữ rồng bay phượng múa thanh thoát nhẹ nhàng dần hiện ra , đến khi viết xong liền được Tế Tự đem mảnh giấy cẩn thận cầm lên đi tới bên một cái đỉnh.

Bên trong lửa hừng hực , cuộn lại mảnh giấy.

Nhắm mắt lẩm bẩm gì đó bên trong miệng ...!
\- HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ , THỌ NHƯ THIÊN TỀ !! THIÊN HẠ THÁI BÌNH , DÂN LÀNH AN YÊN.

TRỜI CAO BAN PHƯỚC , HỒNG PHÚC TỀ THIÊN ...
\- HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ !!!!!
Tất cả đồng loạt quỳ xuống cất lời vang vọng cả không gian.

Tế Tự đặt mảnh giấy vào lò đốt cháy , sau đó đi đến bên cạnh Long Ngạo Hàn.

\- Mời hoàng thượng tẩy trần
Hắn nhìn 3 chung rượu ngọc đã được rót đầy , cầm lên 1 chung uống cạn.

2 chung kia liền hất đổ ra ngoài , sau đó xoay người rời đi xem như hoàn thành.

Tế Tự cung kính đi theo sau nhắc nhở
\- Hoàng thượng , còn phải đến miếu Từ Thiên Nương Nương tịnh tâm 3 ngày
" Bỏ qua đi "
\- Không thể !! Hoàng thượng , phải hoàn thành tất cả để không đắc tội trời cao
" Hừ ...!"
Hắn lạnh lùng phát ra âm tiết , đi đến một tư viện rộng lớn.

Nơi đây là miếu thờ do tiên đế khi xưa lập nên , là nơi tu tâm dưỡng tánh của các Quân Vương.

Cung nữ cùng thái giám chia ra hai bên , hắn đi vào trong , nhìn ra các quan viên đều đứng bên ngoài mà nhíu mày.

Thái Úy Lý Thùy Lâm bước ra nói
" Hoàng thượng , chỉ có các Quân Vương mới có thể đặt chân vào Thánh Đường của Từ Thiên Nương Nương "
" Hừ ...!"
Hắn khó chịu phất tay , cánh cửa liền đóng kín lại.

Bước chân đi vào bên trong nhìn pho tượng lớn đứng phía trên cao.

Đôi mắt sâu thẳm nhẹ chuyển đánh giá ...
Rầm !!! Roẹt ...!
Long Ngạo Hàn thất kinh nhìn vũ khí sắc lạnh lóe lên tinh quang.

Một đám sát thủ bay ra võ công cao cường đánh lén hắn , hắn vung tay chống trả
Đoàng ...!!!!
Máu tươi văng ra , đôi mắt hiện lên âm lãnh.

Hắn xoay vòng ôm lấy cánh tay bị chảy máu , vài tên sát thủ đi tới , âm thầm cầm một cái bình nhỏ.

Xoáy vòng hứng lấy máu của Long Ngạo Hàn.

Hành động đó khiến đôi mắt nâu sâu thẳm càng hiện lên tia nghi hoặc
Cạch !!!
\- Hộ giá ...!
Thị vệ bay vào nhanh chóng hòa vào trận chiến , nhưng đám sát thủ cũng đã nhanh chân rời đi.

Lý Thùy Lâm kinh ngạc nhìn máu đỏ thấm ướt long bào
" Truyền thái y "
Long Ngạo Hàn trầm mặt , môi nhếch lên cười lạnh cùng các quan viên rời đi.

Gian phòng trở về yên tĩnh , cô từ gốc tối bước ra.

Đôi mắt nhìn vết máu vươn vãi trên sàn
" Đám sát thủ đó cũng được việc "
\[ Hừ !! Không phải ký chủ nhờ ta che giấu khí tức của đám sát thủ đó thì chắc gì đã đánh lén khiến cho tên hoàng đế kia bị thương được \]
" Là ngươi giỏi "
\[ He he~ ...!đa tạ ký chủ đã khen.

Tất nhiên nhờ ta , chứ đám sát thủ vô dụng của tên Lý Thượng kia làm sao làm nên trò trống gì \(\*¯︶¯\*\) \]
Cô không quan tâm vật nhỏ , đôi con ngươi đỏ máu dời lên trên bức tượng kia.

Chạm khắc vô cùng tinh xảo , phiến lụa đá như thật mà đang bay.

Mỹ nhân với dung nhan thanh thoát làm say lòng người , mỉm cười thân thiện nâng váy.


Chỉ là một bức tượng , lại có đủ tạp vị uy nghiêm , thanh khiết đến không thể vấy bẩn như thế.

Thử hỏi nếu là người thật , sẽ mỹ miều đến thế nào ...!
\[ Từ Thiên Nương Nương này là vị Thánh Mẫu được kính ngưỡng \]
" Ha~ ...!"
Cô nhìn vào bức tượng , ánh mắt vô định đến ngạt thở đó chỉ đang nhìn vào một bức tượng điêu khắc.

Dù thế ...!một cỗ khí tức kỳ lạ luân chuyển xung quanh , tựa như có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang kêu gào muốn phá vỡ tất cả.

Con ngươi đỏ bình tĩnh nhẹ nhàng , nhưng lại khiến người nhìn phải sợ hãi mà khiếp đảm.

Trong khi đó , thời khắc này cô chỉ nhìn vào một bức tượng trắng ...!Mọi thứ tĩnh lặng đến quỷ dị ...!
\[ ...!K ...!ký ...!chủ ...!\]
Cô xoay người rời đi , biến mất giữa không trung.

Nụ cười trên môi vươn lên kỳ lạ , bí ẩn vô thường mà cất giọng thì thào đến khi tan biến hòa lẫn vào không gian ...
" Ha~ ...!Đi đâu cũng gặp Thần Thánh ...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Hoàng thượng sao rồi ?? "
Lý Thùy Lâm nhìn gã thái y đang băng bó cho Long Ngạo Hàn hỏi
\- Vết thương ngoài da , không có gì đáng ngại.

Nhưng để tránh trở nên nghiêm trọng , hoàng thượng nên nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.

Lão thần sẽ kê vài đơn thuốc bổ máu cho người , an thần dưỡng thương.

Người nên thường xuyên chú trọng vào sức khỏe ...
Một bài ca Lương Y Như Từ Mẫu vang vọng cả không gian phòng , nam nhân ngồi trên long sàn.

Mành che phất phới , đôi con ngươi sâu thẳm liếc qua thái y đang ngồi trên ghế bên cạnh giường luyên thuyên như cha đẻ dạy con.

Mất kiên nhẫn lạnh giọng
" Trẫm biết rồi , khanh bớt nói lại "
Lý Thùy Lâm đứng một bên híp mắt nhìn vào , sau đó chắp tay lại
" Hoàng thượng , lần này thích khách xâm phạm Thánh Đường , làm hại đến Long Nhan.

Là chuyện hệ trọng trong ngày tế lễ , nếu như truyền ra ngoài.

Chẳng khác nào đang nói trời cao quả thật nổi giận với hoàng thượng "
Long Ngạo Hàn liếc nhìn lão qua mành che mờ nhạt , nhếch môi cười thâm ý
" Đây cũng là cơ hội tốt mà ...!phải không Thái Úy ?? "
Đáy mắt lão xẹt qua tia sáng lạnh lẽo , vội quỳ xuống cung kính
" Hoàng thượng thân thể vàng ngọc , là con của trời.

Có kẻ hãm hại người , tất nhiên phải tru vi cửu tộc.

Để lão thần thay mặt Long Nhan , tìm ra tội đồ "
" Được !! Vậy giao lại ...!phụt ...!"
Hắn nói được nửa chừng liền phun ra một búng máu đỏ tươi , hai con ngươi co rút lại run rẩy.

Bàn tay ôm lấy ngực , thái y kinh hách
\- Hoàng thượng ??
" Hự ...!phốc ...!"
Hắn lại phun ra máu , cắn chặt răng để không hét lên.

Cảm nhận cả thân thể như bị ghim vào những cây đinh nhọn đến tận xương tủy , đau đến nghẹn lời.

Hắn ngửa cổ , gân xanh nổi lên từng đợt đáng sợ như muốn phá hủy da thịt mà lòi ra ngoài.

Lý Thùy Lâm kinh ngạc nhìn nam nhân tay chân loạn xạ chạy khắp nơi trong phòng đập phá đồ.

Rầm !!! Xoảng
\- Hoàng thượng , chuyện gì vậy ??
Thái y đi tới định bắt mạch cho hắn , nhưng Long Ngạo Hàn ngay tức khắc nắm lấy thanh kiếm treo bên cạnh giường rút ra.

Tinh quanh sắc lạnh lóe lên , hai mắt vì đau đớn mà nổi lên sự bạo loạn
Roẹt !!!!
Máu tươi văng khắp nơi , thái y bị chẻ ra làm hai khúc một cách dứt khoát.

Lý Thùy Lâm kinh ngạc hô to
" Người đâu !!! "
Rầm !!!
Đám thị vệ chạy vào , muốn khống chế hắn lại nhưng đều bị lưỡi kiếm vô tình g.iết chế.t.

Xác người vươn vãi , máu tanh nồng chảy ra cả nền sàn lạnh lẽo.

Long Ngạo Hàn đưa tay ôm ngực , máu từ miệng chảy xuống nhỏ giọt.

Hắn đưa bàn tay đang run bần bật lên ngực , khó khăn điểm huyệt chính mình.

Leng keng ...!
Thanh kiếm rơi xuống , hai mắt từ từ nhắm lại ngã lưng ra sau bất lực.

Bịch !!!
\- Hoàng thượng ...
\- Người đâu ...!hoàng thượng
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Đinh tạc khung tủy
  Nghẽn mạch ngược huyết
  Tim đau từng mãnh
  Phế tủy tâm can
  Thổ huyết nhược thần
  Ngày ngày liệt phế "
Âm thanh vang lên của lão già đứng giữa sân , Lý Thượng nhìn trưởng lão đang niệm chú.

Sau lại liếc mắt qua con nhân gỗ đang bị từng mũi đinh lớn sắt nhọn sáng quắc đến lạnh người mạnh mẽ đâm vào bởi cây búa do Khả La Đặc Phi đập đến.

Âm thanh cọc gỗ vang lên thật đinh tai , lão già dùng bình nhỏ chế ra chất lỏng đỏ xuống cái hố nhỏ đã được đào sẵn.

Thấm ướt rồi từ từ mất tăm , cất tiếng
" Đặc Phi ...!"
" Rõ !! Trưởng lão ...!"
Hắn cầm con nhân gỗ , trên đó đã chi chít những vòng chữ nhỏ cổ xưa không thể hiểu rõ.

Sau đó quăng xuống hố , lấp cát lên chôn vùi
" Lý công tử , hiện tại đã xong "
" Hử ?? Ta làm sao tin các ngươi "
" Lý công tử cứ chờ vài ngày nữa , tên đó sẽ chết dần chết mòn trong nổi đau đớn "
" Hảo !! Trưởng lão Đạt Na đã nói vậy , ta sẽ chờ vậy.

Khi nào tên hoàng đế kia sắp gần đất xa trời , có lẽ cũng là lúc ta có tin về tên đó "
" Nhờ vào Lý công tử "
Lão già chắp tay nhìn Khả La Đặc Phi rồi cùng nhau nhảy xuống hồ nước gần đó biến mất.

Lý Thượng liếc mắt lạnh lùng
Vụt !!!

Thân ảnh đỏ tà mị như cơn gió xuất hiện đứng vững bên cạnh hồ , ánh trăng tròn sáng rực đi vào tâm người.

Hai tay chắp ra sau mặc cho gió làm bay tà áo , khí chất khiến người vươn vấn trầm mê
" Ah ...!Ân công , ta đã làm theo lời người nói "
Lý Thượng kinh ngạc đi tới cười nói , nhìn bóng lưng cô mà có phần sợ hãi.

Cô hơi nghiêng đầu
" Tốt lắm !! Lý công tử nên đi thăm dò một chút "
" Được !! Vậy bước tiếp theo ?? "
" Cứ xem tình hình đã , có việc ta sẽ đến tìm ngươi "
Nói rồi cô biến mất giữa không trung , chỉ để lại một cơn gió cùng mùi hương bí ẩn.

Mặt hồ phản chiếu ánh trăng sáng , đẹp đến lung linh kỳ ảo ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lộp cộp !!!
Âm thanh tiếng bước chân vội vã hỗn tạp vang lên , các quan viên lo lắng nhìn nhau xì xầm.

Long Lãnh Viên bước vào , lạnh nhạt nhìn ra
" Các ngươi ở ngoài đợi đi "
Cạch !!!
Không gian yên tĩnh bao trùm , Long Lãnh Viên bước tới bên giường nhìn vị thái y đang chẩn mạch.

Nam nhân nằm đó , mồ hôi đều ướt đẫm y phục.

Hàng mày nheo lại cắn chặt răng như đang cam chịu sự thống khổ nào đó
" Thế nào ?? "
Long Lãnh Viên ngồi xuống ghế , nhìn vị thái y hỏi.

Hành động thanh nhã không chút dư thừa , lão ta quỳ xuống
\- Lão thần bất tài !! Mạch đập của hoàng thượng giờ đây rất loạn.

Không thể nắm bắt được
Long Lãnh Viên nhấp trà , đưa mắt tới giường bệnh.

Cất tiếng
" Hoàng huynh , thấy thế nào ?? "
" Khó ...!t ...!thở ...!da t ...!thịt ...!n ...!như bị ...!đ ...!đinh đ ...!đâm ...!lồng ...!n ...!ngực cứ ...!đ ...!đôi k ...!khi cảm ...!khục ...!nhận ...!bị ...!giẫm ...!đ ...!đạp ...!Xương ...!c ...!cốt ...!n ...!như bị ...!r ...!rã ...!rời ...!K ...!khô ...!không ...!cử ...!đ ...!động ...!được ...!"
Âm thanh thì thào khó nhọc , máu từ miệng chảy ra.

Chỉ mới 1 đêm mà gương mặt Long Ngạo Hàn đã sớm xanh xao.

Hai mắt nhắm chặt không mở ra
" Thái y , có phải trúng độc ?? "
Long Lãnh Viên mày hơi nhíu lại hỏi , vị thái y vội vã lắc đầu
\- Không ...!lão thần chẩn đoán hoàng thượng không trúng độc ...!
" Truyền hết danh y vào cung chữa trị cho hoàng huynh ta "
Long Lãnh Viên từ tốn nói đồng lượt đứng lên.

Sau đó xoay người phất y phục rời đi ...!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Không bao lâu , tin tức hoàng đế Kỳ Nghệ Quốc mắc phải chứng bệnh kỳ lạ đã sớm lan truyền ra ngoài.

Không rõ là ai đã phát tác tin , nhưng điều này càng khiến người dân hoang mang ...!
Tại phủ Thái Úy :
" Ha ha haaa ...!dạo này tên hoàng đế kia thường xuyên xảy ra chuyện.

Cái ngai vị đó của hắn xem ra càng ngày càng lung lay "
" Phụ thân vui mừng như vậy , làm hài nhi cũng rất an lòng "
Lý Thượng ngồi trên ghế ăn trái cây , lão già liếc mắt qua gật đầu
" Ha ha ...!"
" Tin tức lan truyền là do phụ thân ?? "
" Phải !! Ta chỉ giúp hắn một chút mà thôi.

Ha ha haa ...!"
Lý Thượng hạ mi che đi tia sáng xẹt qua nơi đáy mắt.

Khóe môi mấp máy thì thầm
" Ân công nói thật đúng ...!đám nhân ngư cũng được việc lắm ...!"
" Hử ?? Hài nhi , con nói gì vậy ?? "
" Dạ không !! Con nghĩ chỉ cần tiếp tục như vậy , không cần chúng ta ra tay thì tên hoàng đế kia cũng đã tự thoái vị "
" Ha ha ...!Nhưng ...!tên ranh con đó đang bắt đầu gián tiếp đánh phủ đầu ta.

Dám nói cái gì là cơ hội tốt , rõ ràng muốn ám chỉ ta sẽ tung tin ra ngoài việc hắn bị ám sát.

May là ta không làm , để tránh bứt dây động rừng "
Lý Thùy Lâm nhíu mày nâng chung nhấp trà , Lý Thượng gật gật đầu
" Nhưng việc để lộ hắn bị quái bệnh cũng có thể khiến bá tánh hoang mang "
" Ha ha ...!phải ...!Nếu hắn chết , ngai vàng sẽ dễ dàng lọt vào tay ta ...!Ha ha ...!"
Tiếng cười ngạo nghễ truyền đi vang vọng , như một màn tự mãn đầy kiêu căng ...!
Thế sự nhân gian vốn khó lường ...
Bấp bênh tựa sóng giữa đại dương
Nương theo bóng đêm tìm tia sáng
Vạn việc nhân sinh , khó cầu toàn ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Khụ khụ ...!phốc ...!"
Thời gian trôi qua vẫn không khiến căn bệnh của Long Ngạo Hàn khá hơn , biết bao danh y đều đến chẩn đoán nhưng lại không rõ là vì sao.

Thậm chí còn mời cả pháp sư vào cung để đuổi tà vong cũng chẳng có kết quả.

Ngày ngày thậm chí ngồi dậy không nổi , tựa như bị tê liệt ...
" Hoàng thượng ...!"
Thi Ca lo lắng dùng khăn nhúng nước ấm lau người cho nam nhân.

Đôi mắt Long Ngạo Hàn liếc qua
" T ...!trẫm ...!không sao ...!khục ...!"
" Hoàng thượng , người ăn chút gì đi "
Hắn nhắm mắt hơi lắc đầu , cắn chặt răng siết tay lại như đang chịu đựng sự hành hạ nào đó.

Thi Ca lo lắng sợ hãi
" Lãnh Viên Vương , mời vào "
Trung công công đóng cửa lại , Long Lãnh Viên bước tới giường bệnh.

Thi Ca vội vã hành lễ
" Dân nữ tham kiến vương gia "
" Không cần đa lễ !! Hoàng huynh ta thế nào ?? "
" Vẫn không khá hơn "
Long Lãnh Viên liếc nhìn , gương mặt vẫn bình thản nhưng hàng mày đã hơi nhíu lại.

Trung công công đứng một bên cất tiếng
" Lần này ám sát , đột dưng hoàng thượng lại bị quái bệnh.


Có khi nào liên quan đến bọn thích khách kia ?? "
" Bản Vương biết , việc truy tìm thích khách do ai đảm nhiệm ? "
" Do Thái Úy "
" Hừ ...!Hoàng huynh , việc huynh bị bệnh đã lan truyền ra ngoài.

Sớm muộn gì đám người Hoàng Hậu , Phi Vũ Quốc và Nghịch Hội Thần Giáo cũng thừa nước đục thả câu "
" Sao chứ ?? Vậy phải làm sao ?? "
Thi Ca kinh hãi hỏi , nhìn nam tử nho nhã đang ngồi uống trà.

Long Ngạo Hàn cười nhếch môi ...!
" Sát Hằng ...!P ...!Phả Ngư ...!"
Vụt vụt !!!
" CÓ THUỘC HẠ "
Cả hai bóng dáng quỳ trên đất đồng thanh vang lên , là một nữ một nam.

Long Ngạo Hàn nhíu mày , không thể tiếp tục nói gì
" Chuyện biên quan thế nào ?? "
Long Lãnh Viên liếc mắt cất tiếng hỏi , Phả Ngư đeo khăn che mặt đen ngước đầu lên
" Phụng tiểu thư đang nắm lợi thế "
" Tốt !! Phi Vũ Quốc có biết tin chưa ?? "
" Chúng thuộc hạ nghe tin nên liền tức khắc theo lệnh Phụng tiểu thư trở về xem hoàng thượng thế nào.

E rằng sớm muộn người của Phi Vũ Quốc cũng biết "
Phả Ngư thanh thoát đáp trả , Long Lãnh Viên xoay xoay chung trà liếc mắt nhìn qua.

\- Hoàng thượng , nô tỳ đưa thuốc
Trung công công bước đến mở cửa , nhìn cung nữ bưng khay thuốc cúi đầu cung kính đi vào.

Nhúng người hành lễ
\- Tham kiến Vương Gia !! Hoàng Thượng Vạn Tuế , Vạn Vạn Tuế ...
Thi Ca đứng lên cầm bát thuốc , Long Ngạo Hàn đã được Trung công công đỡ ngồi dậy.

" Hoàng thượng , uống thuốc "
Âm thanh êm tai vang lên , Thi Ca nhẹ nhàng đút từng muỗng thuốc cho hắn.

" Phốc ...!"
Xoảng !!!
Cái chén bể trên đất , Thi Ca sợ hãi đứng lên nhìn Long Ngạo Hàn phun ra búng máu.

Hắn đau đớn ôm ngực , hai mắt mở to không thốt nên lời
" Hoàng thượng ...!người đâu.

Truyền thái y ...!"
Rầm !!!
Long Lãnh Viên đập tay xuống bàn , cung nữ kia sợ hãi quỳ xuống.

Phả Ngư và Sát Hằng rút kiếm hai bên kề vào cổ ả ta.

\- Nô ...!nô tỳ vô tội.

Không biết gì hết , xin Vương Gia tha mạng ...!Xin Vương Gia tha mạng ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_      \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thời gian tĩnh lặng trôi qua , thái y thở dài lắc đầu.

Đứng lên chắp tay
\- Bẫm Vương Gia , hoàng thượng trúng một loại độc của Ngoại Bang.

Được gọi là Cổ Trùng Kỳ Độc
Long Lãnh Viên liếc qua cung nữ , âm thanh từ tốn
" Nói "
\- Nô tỳ thật sự không biết !! Nô tỳ chỉ bưng thuốc vào mà thôi.

Nô tỳ không hạ độc hoàng thượng ...!
" Lôi ra !! Chém đầu "
Long Lãnh Viên dứt khoát ra lệnh , thị vệ đi vào lôi ả cung nữ ra.

Tiếng cầu xin vô tội vang lên thảm thương ...!Cho đến khi xa dần , căn phòng mới trở lại trầm tư.

Thi Ca lo lắng , phá vỡ sự im ắng hỏi
" Thái y , liệu có thuốc giải ?? "
" Lão thần bất tài !! Cổ Trùng Kỳ Độc này là loại độc nhất của Ngoại Bang.

Không phải dễ dàng mà có cách giải "
" Ha~ ...!Hoàng huynh , xem ra Ngoại Bang cũng biết rồi.

Vậy thì ...!vị Thái Hậu kia đã bắt đầu hành động "
Long Lãnh Viên mỉm cười nhạt nhìn nam tử đang nửa tỉnh nửa mê.

Gương mặt nhợt nhạt cùng bờ môi thâm đen , có lẽ giờ đây hắn đang phải đấu tranh với sự đau đớn ...!Thi Ca thương xót ngồi xuống cạnh giường , đưa khăn tay lau từng giọt mồ hôi đang chảy trên gương mặt tuấn lãng đó.

" Vương Gia ...!hoàng thượng ...!"
" Nàng ở lại chăm sóc hoàng huynh.

Phả Ngư , Sát Hằng ...!hai ngươi truy lùng đám thích khách đêm đó.

Dựa vào tên Thái Úy đó không có cơ hội "
" RÕ !! VƯƠNG GIA "
Cả hai lại đồng thanh , Long Lãnh Viên phất bào áo đứng lên rời khỏi gian phòng ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô đứng trên cây cao phía xa trông về , thu lại Thiên Thông Nhãn.

Nụ cười trên môi kéo ra mỹ lệ nhưng lại có phần thâm tàng.

Cơn gió phất phơ khiến mái tóc tím tung bay , tựa như những sợi tơ tằm long lanh mềm mượt.

" Trò chơi ...!chỉ mới bắt đầu ...!"
Cô đạp gió bay đi , mọi thứ cứ như dòng nước trôi qua lặng lẽ.

Cô bay tới vùng đất vắng rộng lớn mênh mông kia.

Lạnh nhạt
" Dịch chuyển "
\[ Bắt đầu quá trình dịch chuyển \-\-\-\-\-\-\-\-\-\> Hoàn tất \]
Vụt !!!!
Lần nữa mở mắt , cô đã đứng trong nhà lao tối tăm âm u.

Mùi máu tanh cùng hôi thối xộc vào mũi ...
Leng keng !!
" Tham kiến Đấng Quyền Năng "
Ciara quỳ xuống , hai bên dây xích cùng bộ dạng thảm hại.

Đôi mắt u minh nhìn lên , cô cất tiếng
" Cực khổ cho ngươi !! Ciara "
" Không cực !! Nhưng bị lũ nhân loại kia dùng cực hình lên thân thể mà Vương ban tặng.

Ta cảm thấy bị sỉ nhục "
Âm thanh đều đều vang vọng trong nhà lao , cô chắp hai tay ra sau.

Một thân tà phục lưu chuyển , không vì những thứ xung quanh mà bị vấy bẩn ...
" Đợi tới thời cơ , ta sẽ cho ngươi san bằng nơi này "
" Rõ !! "
Vụt !!!
Cô biến mất , lần nữa xuất hiện trong một căn phòng đá.

Đây chính là gian phòng của Phỉ Yến Liên ...!
\[ Ký chủ đến đây làm gì ?? \]
" Tìm thuốc giải , có lẽ Phỉ Yến Liên sẽ có "
\[ Nhưng nếu nàng ta là nội gián do Long Lãnh Viên cài vào !! Vậy thì cần gì ký chủ nhọc tâm ?? Có lẽ hắn cũng sẽ lấy để cứu hoàng đế kia \]
" Ta biết !! Nên mới đến đây hành động trước.

"
\[ Ký chủ muốn cứu hắn ?? \]
" Phải "

Cô đứng tại chỗ , dùng Thông Thiên Nhãn quan sát xung quanh , âm thanh tiểu Bát Đản lại vang lên
\[ Tại sao ?? \]
" Tạo chỗ đứng "
Cô mỉm cười thâm ý , bước tới một cái tủ gỗ mở ra.

Bên trong xuất hiện một quyển sách , cô lật ra vài trang sau đó cất vào trong người ...!Lần nữa biến mất ...!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nghịch Hội Thần Giáo :
Nhất Khuynh vuốt tóc mềm mại lẳng lơ ngắm khung cảnh xung quanh.

Mặt trời đã dần lặng xuống , đôi mắt hoa đào như hữu tình liếc qua liếc lại khiến người nao lòng.

Nụ cười ma mị kéo lên , vô tình cảm nhận thấy một cơn gió
" Ah ha~ ...!"
Nhất Khuynh nhướn mày , thân hình ưỡn ẹo lướt đi.

Sau đó nhẹ nhàng bay lên trên không , như cơn gió mà biến mất
Cạch !!!
" Có chuyện gì sao ?? "
Âm thanh vang lên hốt hoảng của nam tử , Nhất Khuynh đứng bên ngoài gian phòng nghe lén
\- Chủ nhân có lệnh , chuẩn bị cho người của Nghịch Hội Thần Giáo tấn công hoàng cung
" Nhưng như vậy có quá gấp ?? "
\- Cứ làm theo chỉ thị , cho người trà trộn vào là được
Ngay tức khắc mọi âm thanh tan biến , Nhất Khuynh núp sau cánh cửa nhìn kẻ bí ẩn kia vô tung vô ảnh mà biến mất.

Đưa tay điệu đà che miệng cười nhạt , sau đó dời mắt qua nốc nhà phía bên kia.

Một thân hình hồ ly xẹt qua rồi mất dạng
" Hừ ...!hồ ly rình trộm ah~ ...!Mà cũng như ta thôi ...!"
Nhất Khuynh mỉm cười rồi sau đó đứng bên ngoài , âm thanh mềm mại vang lên
" Thiếu chủ "
" Là nàng ?? Vào đi "
Nhất Khuynh bước vào đóng cửa lại , nhìn nam tử đang ngồi uống rượu bình thản.

Gương mặt cũng xem như ưa nhìn , hai má ửng hồng nhìn nàng ta đi vào
" Mã Hạc ...!"
" Mỹ nhân của ta , nàng làm sao ?? Nhớ ta àh ?? "
Nhất Khuynh nhìn kẻ háo sắc kia , ngồi qua ghế bên cạnh đưa tay rót rượu.

Mị lực phóng xuất khiến gã đó mê mẩn
" Ta làm sao nhớ người ah~ ...!Con hồ ly kia bỏ người đi , bây giờ chỉ còn mình ta ở lại bên cạnh thiếu chủ ...!"
" Phải phải ...!nàng là đẹp nhất , nàng là tuyệt nhất ...!Ha ha ...!"
Mã Hạc đưa tay sờ lấy bàn tay trắng mịn của Nhất Khuynh.

Nàng ta mỉm cười nhạt
Cạch !!
" Thiếu chủ , ta nghe nói hoàng đế Kỳ Nghệ Quốc đang bị bệnh nặng ...!"
Bắc Khang đẩy cửa đi vào gấp gáp báo tin , hơi sững người sau đó cúi đầu.

Mã Hạc nhìn qua
" Lần trước ngươi giúp ta tìm được mỹ hồ ly cứu chữa bệnh.

Lần này dẹp chuyện tìm kiếm hồ ly kia qua một bên , ngươi hãy thống lĩnh đội quân tinh nhuệ , chuẩn bị thích sát hoàng đế "
" Tuân lệnh thiếu chủ "
" Lui ra "
Bắc Khang nhìn qua Nhất Khuynh đang mỉm cười với mình.

Sau đó cũng mất tự nhiên cúi đầu lui ra ngoài ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thư Nhã Quán :
Vụt vụt !!!
" Chuyện gì ?? "
Long Lãnh Viên ngồi trên ghế , nhìn bàn cờ cẩm thạch được bố trí sẵn để ngồi chơi một mình.

Bộ dáng tao nhã suy ngẫm , không nhìn đến Dao Ỷ Nhi , đôi mắt hồng nhạt chăm chăm vào thân ảnh mình
" Ta vừa lẻn vào Nghịch Hội Thần Giáo , thấy một tên võ công cao cường âm thầm nói gì đó với tên thiếu chủ kia "
" Còn gì không ?? "
" Không ...!"
" Ừ !! Ngươi hãy về bên tên Diệu Khắc Phàm , tiếp tục dò xét tin tức "
" Vâng ...!"
Dao Ỷ Nhi quyến luyến nhìn nam tử , thân hình mềm mượt đầy lông uyển chuyển biến mất.

Bàn tay cầm quân cờ đen của hắn khựng lại , đôi mắt chăm chăm vào bàn cờ cẩm thạch.

Cười nhợt nhạt đặt xuống
" Vẫn là không thể phá giải ...!"
Long Lãnh Viên đứng lên chắp hai tay ra sau , bước đến bên lang cang ngắm nhìn ra ngoài bầu trời dần ngã về đêm.

Cơn gió mát lạnh cùng màu ảm đạm của khung cảnh khiến người rơi vào sầu tư ...
" Xem ra đám người Nghịch Hội Thần Giáo chuẩn bị có hành động ...!Người đâu "
\- Xin Vương Gia phân phó ...
" Cho người báo tin với đại thị vệ Thẩm Chương , lệnh hắn vào cung bảo vệ hoàng thượng "
\- Tuân mệnh !!
Sau khi sát thủ biến mất , Long Lãnh Viên đặt một tay lên lang cang.

Gương mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt ...!
" Sóng gió này ...!thú vị đây ...!"
Cả khoảng trời rộng lớn , có biết bao nhiêu cạm bẫy được đặt ra.

Mỗi một việc đều đã được con người sắp xếp và tạo dựng.

Nhưng đi vào vòng tròn của sự sắp đặt sẽ biết bao nhiêu là tang thương và điên loạn.

Từ những hành động nhỏ nhoi , biểu cảm , cử chỉ hay lời nói vụn vặt cũng có thể đều ẩn chứa huyền cơ.

Những con người với những số phận khác nhau , nhưng đều đơn giản mà bị trói buộc bởi một sợi tơ rối loạn.

Nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi sợi dây trói buộc ấy ...!Không thể từ từ mà gỡ rối , chỉ có thể chặt đứt sợi dây từng chút 1 ...!Và ...!mỗi một sợi dây tơ trói buộc ...!đều gắn liền với sinh mệnh của người đó ...!
Vòng tròn định mệnh mãi xoáy vòng
Trò chơi luân hồi cùng sinh tử ...!
Kẻ chết người thua ...
Thời gian là chìa khóa
Giải mã mọi quanh co ...!
Nhân sinh vốn là thế
Trầm luân trong khổ ải
Hận thù , tình ái cùng gian trá
Vắt óc suy ngẫm chỉ vì mình
Đưa người vào bẫy , trói luôn ta
Bản lĩnh xưng Vương ...!chỉ 1 người
Kẻ thắng duy nhất là chúa tể ...!
Bại tướng dưới chân , nằm trên đất
Gào thét tuyệt vọng , giữa âm ti ....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ta có tâm nên sẽ giới thiệu vài nhân vật phụ cho những ai có trí nhớ kém như ta hay bị loạn nhân vật :\)
1 : Phả Ngư !! Nữ nhân được hoàng đế cài vào Nghịch Hội Thần Giáo , đã lấy lại Ngọc Tỷ cùng hạ độc tên thiếu chủ ham mê tửu sắc Mã Hạc.

Là thuộc hạ trung thành của hoàng đế \( Đã xuất hiện ở chương 162 :\)
2 : Sát Hằng : Sát thủ đi cùng hoàng đế Long Ngạo Hàn đến tửu lâu Phụng Hồi Dao \( Đã xuất hiện ở chương 162 \)
Kết luận : Cả hai đều là thủ hạ của Long Ngạo Hàn :\)
3 : Bắc Khang !! Thủ hạ của tên thiếu chủ Mã Hạc \( Đã xuất hiện ở chương 162 và ở trên :\)
4 : La Ủy !! Quản lý của Phụng Hồi Dao , thuộc hạ của nam phụ Diệu Khắc Phàm \( Xuất hiện ở chương 162 và ...!Đã quên :\)\)
5 : Thẩm Chương !! Đại thị vệ hoàng cung , thủ hạ của Vương Gia Long Lãnh Viên.

Có thể cũng là thủ hạ của hoàng đế \( Đã xuất hiện ở chương 163 :\)
6 : Trương Thập !! Thủ hạ của Long Lãnh Viên và hiện tại đang bị giam trong lao ngục của người Ngoại Bang cùng Ciara đang thay đổi dung nhan giả danh cô để chịu nghiêm hình !!
Hiểu ?? :\)\) Bình tĩnh mà thông não , không tĩnh tâm dễ bị nhồi máu cơ tim hay tăng huyết áp như ta.

Từ từ cảm nhận , dục tốc bất đạt.

10 giây mặc niệm !!! :\)\)
Và ai có trí nhớ tốt có thể bỏ qua phần trên !! Mà có đọc rồi thì thôi , đọc thêm cho nó vững trí nhớ :\)\)
Khỏi cần đa tạ !! Gặp ở chương sau !! :\)\)


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện