Một ngày rồi lại hai ngày trôi qua, cô vẫn túc trực trên mái nhà.

Nhưng ngoài gió lạnh thì vẫn chính là không có gì khác lạ.

Khiến cô có phần không vui, đêm nay cô vẫn như thế ngồi trên mái ngói đỏ.

Cảm nhận gió lạnh cùng màn đêm bao trùm, ánh trăng không còn xuất hiện.

Thay vào đó là những áng mây đen ...
\[ Ký chủ, rốt cuộc người chờ ai? \=.\=||| \]
" ...!"
Cô hạ mi mắt che đi tia sát khí, bỗng nhiên một cơn gió lướt qua.

Cô nhìn xuống đã thấy Phả Ngư và Sát Hằng quỳ trên đất.

Đầu bay đi nằm ở một nơi khác, đôi đồng tử có phần run nhẹ
\[ Cái gì? \=o\=?? \]
Cô dời con ngươi sáng lạnh, nhìn chiếc lồng đã bị phá nát thành từng vụn nhỏ.

Đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cũng đã biến mất chẳng dấu vết, cô đạp gió đuổi theo ...
Leng keng!! Rầm ...
Cô vừa đặt chân xuống, đã thấy đám lính canh quỳ rạp dưới nền đất cứng.

Máu tuôn ra một vũng dài, trên cổ đã không còn cái đầu nào.

Lãnh Ninh Hiên cầm kiếm chĩa vào cổ cô khi cô vừa đáp xuống, giọng lạnh như băng
" Bắt hắn lại "
Mọi chuyện quá nhanh, cô nhìn xung quanh đã không còn cơn gió nào bất thường.

Trầm mặt không kháng cự mà để đám thị vệ đang bị thương đưa đi ...
Kẽo kẹt...!!!
Cô bị tống vào nhà lao, nhìn Lãnh Ninh Hiên đang đứng bên ngoài.

Gương mặt lạnh lẽo sau đó xoay đi
\[ Ểh ...!! ovo?? \]
Cô không nói một lời nào mà bước đến giường đá ngồi xuống tịnh tâm, xếp bằng lại bắt đầu nhập định
\[ Ký chủ, chuyện gì vậy? \]
" ...!"
Cô im lặng không nói, đôi môi đỏ mọng kéo lên một nụ cười nhàn nhạt chẳng rõ ý nghĩa
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau khi tới thu xác, đã trở thành đề tài nóng hổi cho cả hoàng cung.

Phụng Nguyền Lam tái xanh mặt mày nhìn thi thể cứng đờ đang được chuyển dời của Phả Ngư và Sát Hằng.

Như thật sự không tin được mà run cả hai chân, may là phía sau có Lâm Anh Tài đỡ nàng ta.

Khóe môi nàng mấp máy
" Chuyện ...!gì vậy? "
" Đêm qua ta đang đi trong cung, liền thấy một bóng dáng lao tới giết thị vệ.

Đó là Quốc Sư của các ngươi, không ngờ hắn lại giết luôn cả người của mình "
Lãnh Ninh Hiên lạnh giọng, thân thể mặc giáp sắt tuấn lãng.

Lâm Anh Tài nhíu mày lại
" Không thể nào, chẳng lẽ y tự cướp hoa?? Không phải chúng ta đang muốn cứu hoàng đế sao? "
" Ha~ ...!Cứu? Ta nghĩ hắn là cố tình làm vậy, mục đích không rõ.

Nhưng xem ra cũng chẳng trung thành gì với Kỳ Nghệ Quốc các ngươi "
Lãnh Ninh Hiên cười khinh bỉ xoay đi chỉ dẫn bọn thị vệ làm việc.

Phụng Nguyền Lam siết chặt tay cắn môi rồi cũng xoay người quay đi.

Ngọc Diện đứng ngay gốc cây gần đó chứng kiến, một tay dùng lực như muốn ghim sâu móng nhọn vào thân cây lớn đến đỏ bừng làn da trắng mịn.

Liễu Mai sững sốt
" Công chúa ...!ch ...!chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ...!chúng ta bị ...!lừa thật sao? "
" Đừng nói bậy "
" Nhưng trong chùa hắn đã từng giết một vị sư phụ cho chúng ta xem, cách thức quả thật giống nhau "
Liễu Mai gương mặt ngờ vực gấp gáp nói, Ngọc Diện cắn môi câm nín không biết nói gì ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_     \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chuyện trôi qua như thế, Phụng Nguyền Lam đã cho người gửi thư về kinh thành.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc khiến lòng ai cũng thấp thỏm lo âu.

Quan viên trong triều điều đang hưởng ứng dẫn binh công phá Kỳ Nghệ Quốc.

Mọi thứ như một ván cờ đặt cược, thời khắc chẳng biết nó sẽ đi như thế nào.

Nhưng cô biết rõ, cô và kẻ bí ẩn kia.

Đang là người điều khiển trò chơi...
\- Công chúa, người không thể vào
" Thị vệ ca ca này, hãy nể mặt một chút đi "
Liễu Mai mỉm cười đặt ngân lượng vào tay gã lính canh, nhưng vẫn phản tác dụng
\- Công chúa đừng làm chúng thần khó xử
" Bổn cung chỉ nói vài câu, một chút thôi "
\- Nhưng hắn là trọng phạm triều đình, công chúa không nên ...
" Bổn cung sẽ không sao, các ngươi tránh ra "
Ngọc Diện lạnh giọng xuống, sự uy nghiêm đó khiến hai gã lính canh phải sợ hãi.

Chần chừ đôi chút nhưng rồi vẫn né qua một bên cho nàng đi vào ...
Ngục giam âm u tối tăm có phần quỷ dị của ánh lửa, mùi hôi thối ẩm mốc ngột ngạt.

Ngọc Diện đi tới một nhà lao, nhìn vào bên trong cô đang ngồi tịnh tọa.

Hơi mím môi rồi cũng cất tiếng
" Huynh ổn chứ? "
Cô mở ra đôi mắt bên phải, liếc ra ngoài cười nhạt
" Đã 3 ngày trong đây, nhưng vẫn tốt "
Liễu Mai đặt cái giỏ trên tay xuống, lấy ra vài món ăn ngon đưa vào trong cho cô.

Nói
" Công tử, công chúa rất lo cho người "
" Đã khiến công chúa bận lòng, nhưng tên tội phạm này liệu có đáng? "
Cô bình tĩnh cất tiếng nói đều đều, Ngọc Diện gấp gáp nói
" Ta tin huynh, nhất định là cái tên hôm trước đã hãm hại huynh.

"
" Vậy thì sao? Ta không có bằng chứng "
" Có, đóa Thiên Sơn Tuyết Liên đã mất đi, huynh lại không có giữ.

Chứng tỏ huynh không phải hung thủ "
" Ha~ ...!Lãnh tướng quân bắt ta tại trận, còn khăng khăng nói ta giết người "
Cô đưa tay vu.ốt ve khóe môi với nụ cười ma mị, ngồi gần trong gốc khuất, thân ảnh đỏ nổi bật khiến người say đắm.

Ngọc Diện mím môi lại, Liễu Mai bên cạnh tức giận hỏi
" Vậy rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao tướng quân lại khẳng định là do công tử giết? "
" Ha~ ...!Chuyện này ...!thì phải hỏi công chúa rồi "
Cô đưa con ngươi liếc qua dung nhan đang hiện lên biểu cảm sửng sốt của nàng ta.

Ngọc Diện sau đó ngay lập tức rời khỏi, Liễu Mai cũng hốt hoảng chạy theo.

Cô khẽ nhắm mắt lại rũ xuống hàng mi cong vút, nụ cười dị thường lại khiến người lạnh rét cả cõi lòng
" Ván cờ này ...!thật thú vị "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Buổi trưa với ánh nắng gay gắt rọi soi giữa chốn thâm cung, đám người Phụng Nguyền Lam hiện cũng bị canh gác chặt chẽ chẳng khác gì trọng phạm.


Trong tẩm điện của Ngọc Diện, nàng ta cầm trên tay bức tranh với hình vẽ nam nhân lịch lãm.

Đôi mắt đờ đẫn, vô thần ngồi xuống
" Công chúa, người rốt cuộc sao vậy? Người trong tranh này quả thật rất giống Địch công tử, nhưng cũng không thể vì thế mà phụ tướng quân "
Liễu Mai một bên châm trà nói, gian phòng ngoài ánh nến đỏ chập chờn thì cũng chẳng có tia sáng nào.

Ngọc Diện đặt bức tranh xuống đưa tay vu,ốt ve, âm thanh tiêu cự vang lên
" Nhưng ta cần biết, huống hồ huynh ấy đang trong ngục lao.

Ta không thể trơ mắt nhìn "
" Vậy công chúa muốn làm gì? Tra hỏi tướng quân? "
" ...!"
" Người sẽ làm tướng quân tổn thương "
" Ngươi không nên hỏi nhiều ...!"
Ngọc Diện nói rồi cuộn bức tranh lại cất đi, đứng lên rời khỏi phòng mình không quan tâm ánh mắt lo lắng của Liễu Mai ...
Sau khi đám quan viên trong thư phòng nghị luận xong liền bủa nhau ra về, người đi ra tụm ba tụm bảy lại nhăn mày bàn tán.

Đôi khi lại cãi nhau, trong đó Lãnh Ninh Hiên có đi cùng vài quan lại
\- Tướng quân, chuyện này nhất định phải truy cứu đến cùng
\- Người phải khuyên công chúa
\- Phải, hoàng thượng hôn mê.

Lại chỉ có một công chúa duy nhất, người lại là phò mã tương lai.

Chuyện này người nhất định phải sáng suốt
\- Cho quân tiêu diệt Kỳ Nghệ Quốc là cách tốt nhất
Lãnh Ninh Hiên hai tay chắp phía sau oai phong đi xuống cầu thang dài, bên tai nghe tiếng càu nhàu của đám cáo già.

Bỗng ánh mắt hắn nhìn thấy thân ảnh Ngọc Diện đang đứng cách đó không xa dưới bóng mát cây, liền không nói câu nào nhanh chóng đi tới
" Ngọc nhi ...!"
" Ninh Hiên ...!ta có chuyện muốn hỏi huynh "
Hắn có phần sững sờ nhíu mày, sau đó cũng mỉm cười nhẹ gật đầu
" Muội nói đi "
" Đêm hôm đó huynh thật sự trông thấy Địch Vô Minh giết người của chúng ta? "
" ...!Muội có ý gì? "
Lãnh Ninh Hiên gương mặt có phần trầm lại, Ngọc Diện bước tới gần nhìn thẳng vào mắt hắn
" Huynh khẳng định rằng kẻ đó là Địch Vô Minh? "
" ...!"
" Ninh Hiên, sao huynh phải làm vậy? "
Ngọc Diện nhíu mày có phần truy vấn, khiến hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn
" Muội thân nữ nhi thì biết cái gì, mau về tẩm điện đi "
Nhìn thấy bóng dáng Lãnh Ninh Hiên đang định xoay người rời đi.

Ngọc Diện gương mặt cũng đanh lại lạnh lẽo thốt lên một câu khiến cả người hắn cứng đờ
" Huynh không phải như ta sao? "
" ...!"
" Ninh Hiên, rốt cuộc huynh giấu ta chuyện gì? Bóng hình mờ nhạt trong tâm trí ta là ai? Tại sao người bên cạnh ta, thậm chí là ký ức tiền kiếp của ta chỉ có huynh? Khiến ta cảm thấy mình nợ huynh, có lỗi với tình yêu huynh giành cho ta.

Dù ta không biết rõ tại sao mình chết, cái việc từng dòng ký ức bị rã ra như mãnh vỡ.

Như có muôn vàn khoảng trống lạc lỏng đó khiến tim ta rất đau đớn huynh có biết không? "
Nước mắt Ngọc Diện rơi xuống, hắn quay đầu lại sửng sốt.

Đôi mắt cường liệt vốn đang tức giận khi nhìn thấy ái nhân mình khóc cũng phải dịu lại.

Âm thanh trở nên mềm mỏng
" Ngọc nhi, đừng khóc.

Sao muội đột nhiên lại muốn biết chuyện này? "
" Huynh nói đi, ta xem huynh là một nam nhi thực thụ.

Vì vậy huynh sẽ không làm tổn thương ta, phải không? "
" Ngọc nhi...!!! Đừng nói nữa, ta rất khó chịu.

Ta yêu cầu muội không được hỏi ta những điều vớ vẩn này, nó khiến ta cảm thấy muội không hề tin ta.

Nó ép buộc ta phải nhớ lại mình đã từng là một nữ nhân.

Muội đang làm ta rất đau "
" ...!"
Lãnh Ninh Hiên bất lực gầm lên nhưng âm thanh lại không quá lớn, hằn giọng khó chịu tột cùng khiến Ngọc Diện sững sờ.

Cả hai thân ảnh đơn độc đứng đó cùng cơn gió lạnh, hắn nhìn Ngọc Diện hồi lâu mới bước tới nắm lấy tay nàng ta tha thiết nói
" Ngọc nhi, muội không cần biết quá khứ đó là gì.

Cũng chẳng cần rõ hình bóng mờ nhạt kia là ai, muội chỉ cần biết trên thế gian này chỉ có ta yêu muội thật lòng.

Ta không ép muội quên đi quá khứ, nhưng làm ơn đừng đưa nó vào cuộc sống của chúng ta.

Chúng ta từ hiện đại đến đây, đã thay đổi một kiếp người.

Là định mệnh đã cho ta cơ hội để sống lại, chuyện quá khứ hãy để nó lặng yên.

Đừng xáo trộn nữa...!người đau...!là hai ta mà thôi "
Ngọc Diện nhìn ánh mắt thống khổ của Ninh Hiên, mím môi lại mà không hiểu vì sao nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống không cách nào ngăn được.

Khoảng trống trong lòng khiến nàng ta ngạt thở, tựa như bản thân bị mất đi những thứ gì đó đã từng rất quan trọng.

Muốn gào lên như một đứa trẻ, lạc lỏng đến mức sợ hãi mọi thứ ...
" Hức ...!vậy ...!Địch công tử ...!"
" Quả thật ta không thấy rõ kẻ giết người là ai, ta chỉ vì sự đố kỵ của lòng mình mà đổ tội cho hắn.

Ta sợ sẽ mất muội, Ngọc nhi ...!ta sai rồi "
Lãnh Ninh Hiên ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kia vào lòng, mím môi lại ngăn cản sự đau đớn nơi thâm tâm.

Bàn tay nắm lấy bả vai Ngọc Diện có phần run rẩy, đưa mắt nhìn lên khung trời cùng tia dương quang đang chiếu rọi lên cả hai bóng hình.

Nhưng lòng họ giờ đây chẳng hề ấm áp ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Buổi chiều tà đám quan viên lại bị lôi đầu vào trong sảnh điện, nơi hoàng đế đang nằm liệt trên giường khiến bọn họ ngu người chẳng hiểu trời trăng mây gió gì.

Một quan viên rốt cuộc không chịu được nên quyết định xung phong cất tiếng hỏi phá vỡ sự tĩnh lặng đến ngạt thở trong phòng
\- Tướng quân bảo chúng ta vào nơi nghĩ ngơi của hoàng thượng để làm gì?
" Ta sẽ thả Địch Vô Minh ra "
Lãnh Ninh Hiên ngồi trên ghế nhấp trà lạnh giọng nói, Ngọc Diện ngồi bên giường chăm nom phụ hoàng mình cũng nhìn qua quan sát.

Quả nhiên đám quan kia xôn xao không đồng tình
\- Sao lại thế được?
\- Thả ra? Chẳng phải thả hổ về rừng sao?
\- Không thể để hắn chạy được, xin tướng quân suy xét
\- Phải ...!Kỳ Nghệ Quốc không thể yên bình như thế ...
Rầm..!!!
Đám quan viên giật thót tim nhìn khí tức uy nghiêm của Lãnh Ninh Hiên, hắn trừng mắt khiến mọi âm thanh đều hóa vào hư không.

Lạnh giọng
" Lần đó là bản tướng quân chưa xác định rõ ràng, huống hồ Thiên Sơn Tuyết Liên không do hắn giữ.

Chẳng lẽ hắn cố tính làm cho hai nước Kỳ Nghệ Quốc và Phi Vũ Quốc đánh nhau sao? "
\- Vậy thì tên đó đáng nghi àh
\- Phải đó !! Nhất định hắn có âm mưu nào đó
\- Vậy Kỳ Nghệ Quốc nuôi ong tay áo rồi
\- Muốn làm Ngư Ông Đắc Lợi sao?
\- Không thể tha thứ
Đám quan viên nhìn nhau bắt đầu xì xầm, Lãnh Ninh Hiên nhấp trà liếc ánh mắt sắc bén về phía họ.


Liễu Mai che miệng cười khẽ, sau đó cất giọng lảnh lót nói
" Bởi vậy mấy vị già rồi hồ đồ, nếu cho có là Địch công tử gây ra chuyện này.

Cũng đâu dính dáng tới Kỳ Nghệ Quốc, nếu hai bên tuyên chiến chẳng phải là thuận theo ý muốn của hắn rồi sao? "
\- ...
\- ...
\- ...
Đám quan viên nhìn nhau câm nín, Lãnh Ninh Hiên đặt chung trà xuống cười nhạt
" Huống hồ chúng ta chưa có bằng chứng, nếu như tự ý giết đi người của Kỳ Nghệ Quốc.

Chẳng phải thiên hạ sẽ cười chê nói Phi Vũ Quốc không có lý lẽ? "
\- Không thể vậy được
\- Phải !! Làm sao như thế được, không thể quán quyết quá nhanh
\- Vậy tướng quân có cao kiến gì?
Ngọc Diện nãy giờ im lặng cũng đứng lên, bộ dạng cao quý đưa ra đề nghị
" Theo như bổn cung thấy, trước mắt nên thả Địch công tử ra để hắn chữa trị cho phụ hoàng, chứng minh mình trong sạch.

Nếu như hắn giở trò hay muốn chạy trốn, cũng khó thoát khỏi lưới trời của Kỳ Nghệ Quốc và Phi Vũ Quốc "
\- Nhưng như vậy có hơi liều lĩnh ...
\- Phải đó ...
\- Chuyện này ...
Rầm...!!!
" Được không?? "
Tiếng đập bàn lần nữa vang lên, Lãnh Ninh Hiên đưa con ngươi giá rét liếc qua khiến đám quan phải im bật.

Gật đầu lia lịa
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô ngồi trong nhà lao, đôi mắt lần nữa mở ra.

Nụ cười vươn lên thâm sâu khó lường, tiếng nói khẽ khàn vang vọng trong ngục tù
" Ngọc Diện quả nhiên không khiến ta thất vọng, ha ha~ ...!Những con cờ phải thể hiện giá trị của mình chứ ...!"
\[ ...!Ký chủ ...?? \]
" Tốt lắm, bắt đầu thu lưới nào ...!Phải không?? ...!Phụ thân ...!"
Âm thanh tiếng nói như hòa vào không gian tối tăm đầy quỷ dị, mọi việc chỉ đang là tiến trình cho một ván cờ.

Và sắp tới đây sẽ là kết quả cho người thắng cuộc ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô nhanh chóng được thả ra vào đêm hôm, nhìn Ngọc Diện đã đứng đợi sẵn.

Nụ cười nhạt vươn lên, liếc mắt qua Lãnh Ninh Hiên đang đứng phía sau lạnh mặt trừng cô không mấy thân thiện
" Công chúa quả nhiên tài tình, vừa gặp lúc sáng đến tối đã cho ta sự tự do "
Cô cất tiếng nói như chế giễu liếc mắt nhìn Lãnh Ninh Hiên, Ngọc Diện cười gượng sau đó cất tiếng
" Là lỗi của chúng ta, xin công tử rộng lòng tha thứ "
" Ha~ ...!Đêm đó ta vốn đang đuổi theo hung thủ.

Vừa đáp chân xuống đã bị chĩa mũi kiếm vào cổ hứng chịu hậu quả do người ta để lại.

Hung thủ thì ung dung chạy đi, tướng quân cũng dễ dàng để cho bị vắt mũi quá rồi "
Cô xoa xoa cổ tay cười nhạt, hơi nghiêng đầu liếc đôi mắt lên nhìn Lãnh Ninh Hiên cùng lời nói không mấy thiện chí.

Nhưng những hành động đó không hiểu sao lại khiến cho Ngọc Diện tim đập loạn si mê, có phần thất thần
" Ngươi ...!"
Lãnh Ninh Hiên tức giận nghẹn họng, Liễu Mai vừa đi tới thấy mọi thứ căng thẳng liền cười ranh ma hòa giải
" Nào nào ...!sao lại đứng bên ngoài hứng gió như vậy? Địch công tử vừa mới được thả ra, không tốt cho sức khỏe đâu.

Cũng khuya rồi, hay là về nghĩ ngơi dưỡng thần.

Phải không công chúa ...?? "
" ...!"
" Công chúa ...!"
Ngọc Diện bị Liễu Mai lay mạnh mới thoát ra khỏi cơn mê, giật mình gật gật đầu cười gượng
" Phải ...!nên nghĩ ngơi ...!ngủ ...!về ngủ ...!"
Ngọc Diện mỉm cười, cô nhướn mày sau đó cũng chắp tay hờ hững
" Cáo lui "
Lãnh Ninh Hiên nhìn theo bóng lưng cô mà căm phẫn, liếc qua Ngọc Diện vẫn nhìn theo đến khi cô khuất dần mà khó chịu kéo tay nàng ta
" Ta tiễn muội về "
Màn đêm khuya âm u, tất nhiên sẽ dần được thay thế bởi ánh sáng.

Những con người với những sợi dây mỏng manh được kết nối, đó là số phận chăng? Nhưng số phận này là bi kịch hay hạnh phúc? Liệu cô sẽ tha cho họ để có được sự bình yên hay không? Tất cả đều dựa vào tâm tình của cô để thay đổi định mệnh ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_     \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại Kỳ Nghệ Quốc :
" Đệ nói xem chuyện gì đang xảy ra? "
Long Ngạo Hàn trầm mặt, khí tức đế vương đầy sự chết chóc đang ngồi trên ghế.

Thư phòng giờ đây với bầu không khí thật khó thở, Long Lãnh Viên nhấp trà khép hờ mắt
" Không rõ "
" Phả Ngư và Sát Hằng thật sự chết dưới tay Vô Minh? "
" Sao? Huynh đang tiếc hai thủ hạ trung thành, hay là lo lắng mình bị lừa gạt tình cảm? "
Long Lãnh Viên vẫn bộ dáng thanh nhã bất cần đời, lời nói ra khiến Long Ngạo Hàn hóa đá.

Nhíu mày gằn chữ
" Đệ bớt nói nhảm lại "
" Hoàng huynh ...!tên Quốc Sư đó không đơn giản, nếu quả thật là hắn làm thì hai nước sẽ dễ dàng phát động chiến tranh "
" ...!"
" Huynh quá tin người ...!"
" Không tin không dùng "
" Vậy huynh nói xem ...!chẳng lẽ hắn có kẻ thù nào đó? Muốn đổ tội cho hắn, sẵn tiện kéo luôn hai nước chúng ta bạo loạn? "
" ...!Rất có khả năng ...!"
Long Ngạo Hàn đưa tay gõ lên mặt bàn, Long Lãnh Viên liếc mắt nhướn mày cười nhạt
" Hoành huynh...!huynh nói xem là ai? "
" Trẫm không biết, nhưng trẫm tin Vô Minh sẽ không sao "
" Ha~ ...!"
Tiếng cười khẽ khàn truyền vào trong không gian, Long Lãnh Viên khép hờ mắt che đi tia sáng lạnh giá và nghi hoặc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trở về phía cô, thân ảnh nổi bật nhưng cũng có phần hư ảo đang đứng trong sân vắng lặng.

Ánh chiều tà ngã vàng lại thêm một ngày nữa trôi qua, sau khi được thả tự do cô đã ngồi tu luyện đến tận chiều ngày hôm sau.

Chính là tại thời khắc này đây ...
\[ Ký chủ làm gì vậy? \]
Cô đang cầm một cái bình, lấy ra hai viên dược bỏ vào miệng uống rồi bóp nát lọ thành tro hòa vào cát bụi.

Đôi mắt đỏ máu còn đậm sắc hơn cả ánh dương quang ấm áp lòng người trên kia, hai tay chắp ra sau khí thái đứng đó chờ mọi người tập trung đầy đủ ...
Đợi trông chốc lát nữa, Lãnh Ninh Hiên, Ngọc Diện, Liễu Mai, Phụng Nguyền Lam và cả Lâm Anh Tài đều bước vào trong sân tập trung.

Ai nấy đều mang vẻ mặt tò mò không hiểu chuyện gì, chỉ cảm nhận được khí tức chết chóc cùng sự lạnh giá đang tỏa ra từ cơ thể cô.

Liễu Mai thấy bầu không khí ngột ngạt như bị núi đè mà cười tươi cất tiếng
" Địch công tử dùng cơm chưa? Không biết người định sẽ làm gì mà mời chúng ta ra đây? "
" Phải đó, ngươi muốn làm gì? "
Phụng Nguyền Lam bước đến ghế đá ngồi xuống lạnh mặt hỏi, cô bình thản
" Ta sẽ đi bắt hung thủ, nên tạm thời rời khỏi đây "
" Cái gì? Ta sẽ đi cùng ngươi "
Lãnh Ninh Hiên nhíu mày đề nghị, cô cười nhạt liếc mắt
" Không tin ta? "
" Phải "
" Ninh Hiên ...!"
Ngọc Diện nhíu mày kêu tên hắn khiến hắn im bật trừng mắt với cô.


Liễu Mai đi đến hỏi
" Công tử định đến đâu bắt? "
" Ha~ ...!Ngay tại đây ...!"
Cô vừa chấm dứt câu nói đã xoay vòng tung chiêu với Lâm Anh Tài nãy giờ đứng một bên im lặng.

Hắn kinh ngạc né tránh quyền cước mạnh mẽ của cô, sau đó cũng bắt đầu đánh trả.

Cả hai thân ảnh đối chiêu vang lên tiếng xé gió đinh tai, những người còn lại thì hóa đá chứng kiến.
Rầm...!Bộp
Mặt đất dần hiện ra vết nứt tựa như cành cây rẽ nhánh.

Phá hoại những thứ xung quanh bằng chưởng lực mạnh mẽ.

Cô xoay tay liền có một thanh đoản đao xuất hiện xoáy vòng theo động tác của cô vang lên tiếng vụt vụt trông rất tinh xảo.

Phụng Nguyền Lam hồi thần kinh hách
" Ngươi làm gì vậy? "
Rầm ...!! Bịch ...
Lâm Anh Tài bị đánh chạm lưng vào thân cây, đôi mắt vốn đang ngây ngơ bỗng chốc trở nên âm tàng cùng nụ cười kéo ra như quỷ dữ đầy hứng thú khiến đám người kia sững sờ.

Hắn bay lên rời đi, cô cũng đạp gió đuổi theo ...
Cả hai thân ảnh bay đến đâu là nơi đó liền có sự đổ nát, cây cối ngã xuống đều đều.

Tựa như tia sáng vụt qua trong chớp nhoáng, từ tận trong cung đuổi ra ngoài thành khiến người dân la hét sợ hãi.

Mặt phố cũng dần có lũng sâu, ai nấy chạy vào trong nhà mình ẩn núp ...
Cô vừa chớp nhẹ mắt, đã thấy một cơn gió mạnh mẽ bay đến.

Nhanh nhẹn xoay thân né khỏi chưởng lực hung tợn
Rầm!!!
Nó đánh xuống vài ngôi nhà gần đó khiến một tiếng nổ vang lên đinh tai.

Cô đặt chân xuống cành cây lớn nhìn ra xa xăm đã không thấy bóng dáng Lâm Anh Tài ...!Đôi con ngươi đỏ bỗng chốc như lóe lên tia sáng rực cháy như ngọn lửa vô hình, tầm nhìn cô như xa xa muôn trùng thu tất cả vào mắt.

Nụ cười khẽ vươn lên sau đó dồn hết khí lực nóng cháy trong cơ thể mà bay đi như tia chớp ...
Vụt!!!
Lâm Anh Tài kinh ngạc liếc mắt ra phía sau khi thấy phút chốc cô đã xuất hiện ngay sát phía sau mình.

Ẩn trong đáy sâu con ngươi là tia bàng hoàng, sau đó là hứng thú.

Hắn xoay người lại nhưng đôi chân vẫn chạy lùi về phía sau, bàn tay đưa ra tung chiêu
Cô nhìn những phiến lá xanh sắc nhọn như lưỡi dao bay tới tựa vũ bão, uốn lượn tránh né nhưng vẫn khó mà thoát khỏi sự tấn công tới tấp.
Roẹt...!!
Mảnh vải của cô bị xẹt qua tạo ra một đường dài ngay má, khiến máu tươi nhuộm đỏ nhưng không quá sâu.

Cô vung đoản đao cho nó bay đi, xoáy vòng vây quanh Lâm Anh Tài ...
Rầm !!! Đoàng ...
Họ chạy càng ngày càng xa, đến khi cô nhìn thấy bao thân ảnh phi qua phi lại vung lưới tới lui đến chóng cả mặt mới dừng lại.

Lâm Anh Tài xoay người đạp lên những cái lưới xung quanh bay đi, âm thanh khàn đục quỷ dị cùng tiếng cười gian ác
" Ha ha ha haaaa~ ...!Hảo nhi tử, cho ta xem con tài đến mức nào.

Ha ha ha haaaa~~ ...!"
Cô nhìn những cái lưới như bay múa quanh mình, bóng dáng đen lướt qua lướt lại là những tên sát thủ.

Bọn họ cắm xuống những cái cột gỗ lớn dài rồi đứng lên trên đó, cô nhanh chóng bị bao vây bởi muôn trùng dây lưới rối loạn.

Như một pháp trận được bày bố tinh vi
Roẹt !!
Cô vung đoản đao muốn cắt rách lưới nhưng kinh ngạc thay là đao của cô khi chạm vào lưới ngay tức khắc liền văng ngược trở lại.

Nhìn trận lưới bao vây lấy mình không có đường lui, phía trên cũng hoàn toàn bị ngăn cản khiến cô hơi nhíu mày
\[ Ký chủ, đây là Chu Sa Lưới, vô cùng bền bỉ.

Đây là vật phẩm loại Vàng \( Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím \) \]
" Hừ ...!Không ngờ lão lại có bảo vật mạnh như vậy.

Làm sao phá giải? "
\[ Không thể dùng vào cách thông thường, ta thấy ký chủ nên chọn một món bảo vật trong Tiên Tháp để đối phó \]
Cô hơi nhướn mày sau đó nhìn xung quanh, quăng đoản đao đi muốn vươn lên giết 7 kẻ đang đứng trên cột kia.

Nhưng ngay tức khắc bọn chúng tay cầm lưới, bay qua bay lại đổi chỗ cho nhau liền chặn được đường chém của cô.

Đôi mắt đỏ hiện lên tia khát máu, khẽ nhắm lại ngồi xuống tọa thiền ...
Cô dùng tâm thức đi vào Tiên Tháp, linh khí xung quanh dồi dào luân chuyển.

Những cái kệ dài được đựng bao nhiêu bảo vật, khóe môi cô mấp máy một âm thanh
" Đối đầu Chu Sa Lưới "
Ngay lập tức có một sấp giấy từ đâu bay tới, cô hơi nhíu mày lại.

Đi kèm là một cái vòng lắc tay bạc đeo vào tay có đính chuông.

Cô mở mắt ra lần nữa, trang sức bạc lấp lánh có những chiếc nhẫn dính liền đeo vào 5 ngón tay cô.

Từng hồi chuông bạc nhỏ treo lủng lẳng như phát quang giữa khung trời mờ ảo.

Cô đứng lên lắc nhẹ, không ngờ Chu Sa Lưới lại rung lắc theo, khiến đám người kia kinh hách.
Cô bay lên đạp lưới, hai tay vươn ra lắc nhẹ tạo thành âm thanh êm dịu đinh đang.

Từng bước di chuyển của cô như đi theo trận đồ, nhanh chóng khiến cho pháp trận trở nên hỗn loạn bởi cái lưới đang tự di chuyển.

Đám người kia cũng cực nhọc cố gắng điều khiển lại lưới nhưng bất lực.
Một lúc sau cô vững trãi đứng trên mặt đất một lần nữa, nhưng chiếc lưới đã ngay ngắn mà nằm gọn trong tay cô.

Trang sức bạc được đeo vào tay cô cũng kêu lên răng rắc
Choang...!!!
Nó vỡ ra từng mãnh hòa vào hư không rồi biến mất, chỉ còn tấm lưới là nguyên vẹn.

Cô quăng đi sau đó bay lên đuổi theo, không quan tâm đám người đang la liệt trên nền đất cát.
Ầm...!! Đoàng
Cô nhìn thung lũng sâu hun hút cách một khoảng vô cùng xa mới có thể đi qua được bên kia.

Điều đáng nói là cái hố lớn như thế, cô khó mà có thể bình an bay qua bên vách đá.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn xuống dưới, vực thẳm sâu đến mức chỉ thấy rõ màu đen.

Cô không chần chừ nhảy xuống...
\[ Ký chủ?? Ta biết người giỏi, nhưng bây giờ người không có ma pháp.

Nhảy xuống đây sẽ thịt nát xương tan mất \]
Cô không quan tâm, chỉ cảm nhận trọng lượng cơ thể nhẹ bẫng đang rơi xuống
\[ Bao bọc kết giới \-\-\-\-\-\-\> Hoàn tất \]
Đôi mắt đỏ trong vực sâu sáng quắc lạ thường, cô bỗng nhiên xoay vòng cả thân thể sáp vào một bên vách nắm lấy dây leo dài.

Hai chân bám vào vách đá trượt xuống mạnh mẽ, âm thanh đá vụn rơi lộp bộp từ từ lăn đi.

Cô siết chặt tay khiến cả cơ thể đột ngột dừng lại, mắt cô chăm chăm nhìn những dây leo dài đang quấn tròn bao phủ rối loạn.

Vươn một tay dùng nội lực mở dạt ra, quả nhiên bên trong là một hang động
Cô không chần chừ nhảy vào trong, tiện tay phủ lại dây leo đầy gai che khuất hang động.

Mọi thứ tối om đến đáng sợ, cô bình tĩnh bước đi hòa vào bóng đêm không ánh sáng.

Mùi máu tanh nồng từ xa xa xộc tới, cô lắng nghe âm thanh xa xăm đang có tiếng gào thét cùng tra hình đinh tai.

Cất bước đi theo tiếng động ...
\[ Ai lại b.iến thái đến mức làm sào huyệt ở giữa vách núi vậy chứ?? ≧’◡’≦ \]
Ánh lửa chập chờn dần hiện ra trước mắt, bóng cô in đậm trên nền đá.

Tà phục lướt qua như hòa vào làm một với ánh lửa, cô nhìn nơi mình bước ra.

Phía trong rộng lớn mênh mông đang dụng hình với đám người bị trói vào cột.

Lu máu được chuyển dời đến hồ sen ở giữa.

Nhìn sự tra tấn cùng tiếng la thảm thiết thê lương của họ cũng không khiến cô xuất hiện biểu cảm dư thừa nào.
\[ Tàn nhẫn quá \(ಥ﹏ಥ\) \]
Cô đứng đó nhưng vẫn không ai quan tâm đến, hơi khép hờ mắt.

Cô tiếp tục cất bước đi, đôi con ngươi nhìn xuyên qua từng nơi.

Rồi mới dừng lại tại một bức tường đá không gì khác biệt.

Nhảy xuống đứng trước nơi đó, bàn tay áp lên vận nội lực...
Cạch !!
Cánh cửa bỗng chốc xoay vòng, cô nhanh nhẹn nhảy vào bên trong.


Liếc xuống bàn chân đang đạp trúng một đóa liên hoa đỏ.

Khắp nơi xung quanh đều có muôn vàn hoa sen máu rãi trên nền đất lạnh lẽo, một bóng hình nam nhân ngồi trên ghế đá nhấp trà.

Ánh lửa chập chờn khiến mọi thứ trở nên mụ mị âm u ...
"Ha ha haaa~ ...!Không ngờ ngươi lại có thể đến sớm như vậy.

Tài lắm"
Tiếng nói trầm đục khàn khàn đứng tuổi, bóng lưng mờ ảo nhưng rộng lớn đáng tin đó khiến người nhìn phải bất giác nảy sinh sự sợ hãi và tò mò.

Cô bình đạm bước qua những đóa hoa thuần khiết đã nhuộm máu, di chuyển tới gần nam nhân trung niên.
Mái tóc đen đã được búi cao bởi một cây trâm ngọc đen giản dị, tầm nhìn của cô rơi xuống sườn mặt.

Bỗng chốc một bàn tay vươn ra nắm chặt bả vai cô đè xuố.ng cạnh bàn một cách nhanh chóng mạnh bạo.

Cô vẫn bình tĩnh không kháng cự, giờ đây đã có thể đối diện dung nhan hắn
Đôi mắt hẹp dài sắt lãnh như một lưỡi dao cong, đồng tử đen thăm thẳm sâu như đáy vực.

Mũi cao, đôi môi bạc nở ra một nụ cười tựa như có như không cảm xúc.

Phải, nụ cười đó như điên loạn, quỷ dị lại âm hiểm đến rợn người.

Hàng mày rậm hơi nhướn lên, màu da nâu đồng khỏe mạnh.

Từng nét ngũ quan hài hòa anh tuấn, cùng những nếp nhăn ẩn hiện nơi khóe mắt.

Khiến người nam nhân này có sự trưởng thành khi đã trãi qua bao giông tố thế gian, nguy hiểm đến khó lường.
" Ha ha haaa~ ...!Để ta quan sát hài nhi của ta thật kỹ nào "
Bàn tay to lớn bóp lấy khuôn mặt thanh mãnh của cô, chạm vào mảnh vải đỏ giữ chặt má cô.

Nhìn sâu vào con ngươi đỏ máu đó, hàng mày hắn hơi nheo lại sau đó giãn ra cười rợn người
" Đẹp lắm ...!nhưng lại chẳng giống ta chút nào, có tính cách quái dị thì được thừa hưởng một chút "
Âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng, cô vẫn bị ghìm chặt bả vai.

Hắn tiếp tục dùng sức bóp mạnh như muốn khiến khung xương cô vỡ vụn.

Nhưng cô vẫn bình đạm nhìn, không có tia cảm xúc đau đớn hay sợ hãi nào.

Không gian âm u quỷ mị khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ.
Hắn như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt cô, nhưng lại chẳng thấy gì.

Nụ cười càng vươn ra hứng thú, buông lỏng cô ra rồi từ từ ngồi xuống ghế đá.

Cô lạnh nhạt chỉnh lại y phục có phần nhăn nheo, liếc mắt qua lão nam nhân đang nhấp trà nhìn cô chăm chăm như một kẻ biế,n thái.
" Ha~ ...!Phụ thân ...!"
" Ha ha haaa ...!hảo nhi tử, ngươi cũng biết ta là thân phụ của ngươi? "
Nụ cười lão nhếch lên đểu cán, nhưng ánh mắt đó lại lạnh tanh chẳng chút xúc cảm.

Cô bình tĩnh
" Có lẽ vậy "
" Hảo nhi tử, ngươi thật đem cho ta không ít bất ngờ.

Ta còn tưởng sẽ tạo cho ngươi một kinh hách nhỏ, còn phải vất vả đưa ra bằng chứng chứng minh ngươi là hài nhi của ta "
" Nhưng giờ lại không cần nữa "
Cô ngồi xuống tự rót trà uống, hắn mỉm cười.

Âm thanh phát ra từ yết hầu trầm khàn
" Ha ha ha ...!Phải ...!nhưng ngươi không muốn hỏi ta tại sao năm xưa lại vứt ngươi đi? "
Cô đặt tách trà trong tay xoay xoay, cười nhạt nói
" Sẵn sàng nghe "
" Ha ha haaa ...!năm xưa ta vốn không cần có con, nên đã định giết ngươi.

Nhưng mẫu thân ngươi, là một mỹ nhân được ta sủng ái.

Đã ôm ngươi chạy trốn, nhờ một thôn dân nuôi dưỡng ...!Ha ha ...!ta lại lười tìm kiếm, nên đã cho ngươi sống sót đến tận bây giờ "
Đôi mắt đen tuyền khẽ híp quan sát sắc mặt cô, nhưng cô vẫn bình tĩnh dị thường.

Lão tiếp tục cười nói
" Nhưng khi ngươi giế.t c.hết thủ hạ của ta ở Phụng Hồi Dao, ta đã cho người điều tra nguồn gốc cội nguồn của ngươi.

Xem xem là thần thánh phương nào dám đắc tội với Thiên Ngục Cung ...!"
" Ha~...!Định giết cả gia tộc ta? "
" Ha ha haaa ...!phải ...!nhưng ta đã thấy rất thú vị, khi ngươi lại là hảo nhi tử năm xưa thất lạc của ta.

Định mệnh đôi khi trớ trêu và lạc thú như thế "
Hắn đứng lên cầm một đóa sen cười một cách trơ trẽn lại đầy âm tàn.

Đưa lên mũi ngửi, cô cũng đệm theo sự trêu đùa của lão nam nhân đó.

Liếc mắt cười khinh bỉ
" Dơ bẩn thật ...!"
" Ha ha haaa ...!Phải, định mệnh chính là dơ bẩn như vậy.

Như đóa hoa liên này, nhuộm máu lại đẹp biết bao nhiêu ...!Ha ha haaa ...!Lũ nhân loại luôn xem trời cao thuần khiết sạch sẽ, ta thật muốn dùng biểu tượng của phật trời này nhuộm máu của bọn chúng để chứng minh rằng ...!Chúng yêu trời cao đến mức hiến máu cho họ "
Nụ cười cùng ánh mắt sáng quắc của hắn khiến người ta phải đứng tim, tựa như quỷ dữ nơi trần thế.

Cô nhìn chăm chăm đối diện vào ánh mắt sâu thẳm
" Thật có lòng ...!"
" Hảo nhi tử, ngươi vẫn chưa biết tên thân phụ mình nhỉ.

Nhớ cho kỹ ...!"
Lão nam nhân tiến tới gần cô, gương mặt áp sát đến chỉ còn một khoảng nhỏ.

Thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở của đối phương, ánh mắt sâu đen hun hút tựa màn đêm đang có đốm sáng rất lạ.

Nụ cười vẫn hiện hữu điên loạn, âm thanh khẽ khàn tiến tới bên tai cô thì thào
" Phong Cung Nghịch Thiên ...!"
Hắn nói rồi đưa tay lên mũi mình ngửi, hơi thở hất ra đầy chế nhạo và gian tà
" Giờ thì ta phải đi tắm rửa cho sạch sẽ cái thứ bột ngươi lưu lại cho ta ah~.

Nó nồng thật đấy, còn dai nữa.

Ha ha~ "
Cô lẳng lặng nhìn nụ cười của lão nam nhân đang kéo ra một cách ma quái, sau đó như cơn gió mà biến mất.

Cô nhìn qua cạnh bàn đang có một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên và một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Mở ra xem, bên trong là linh quả căng mọng có màu hồng nhạt.
" Trường Sinh Quả như trong sách cổ đã viết ...!"
Cô vẫn ngồi giữa khoảng không gian rộng lớn, cảm nhận đã không còn hơi thở của ai.

Liền từ miệng trào ra một dòng máu tươi đỏ rơi xuống nhiễm lên liên hoa.
\[ Ký chủ ?? Người sao vậy?? \]
" Dù dùng linh dược để tăng cường sức mạnh, nhưng ta vẫn không đấu lại lão già đó.

Quá sức rồi ...!"
\[ Mạnh tới như vậy sao?? Σ\( ̄ロ ̄lll\) \]
" Cao thủ ...!"
Cô lau đi vết máu nơi khóe môi, bình tĩnh nhìn vào khoảng không gian vô định.
\[ He he~ ...!Ký chủ ...!Ta bẩm sinh ngu ngốc, người giải thích chút cho ta thông não ≧\=ʘ‿ʘ\=≦ \]
" Lão giả dạng thành thường dân xâm nhập vào Kỳ Nghệ Quốc là muốn xem tài năng của ta.

"
\[ Nên mới cố tình xem biểu hiện của ký chủ? Vậy kẻ chủ mưu ở chùa và hoàng cung đều là lão? \]
" Phải ...!"
\[ Rãnh dữ ...!chắc lão thích cái tiêu chí Con Hơn Cha Là Nhà Có Phúc đây mà \=.\=.

Nhưng tại sao ký chủ nhận ra lão? \]
" Vì kẻ biết được ta đang phục hạ dưới trướng Kỳ Nghệ Quốc để hãm hại ta chỉ có thể ở gần ta mà quan sát, lão đã biết từ khi ở chỗ săn bắn.

Và mũi tên kia không phải vô tình, mà là cố tình "
\[ Lão đã muốn thử tài ký chủ ở đại hội săn bắn? Nên cái chưởng đánh không trúng Tô Ba cũng là cố tính? Lão nham hiểm thật \=.\= \]
" Kẻ tưởng chừng như tầm thường nhất, lại chính là kẻ bất thường nhất.

Lớp mặt nạ của lão, thật tài tình "
\[ Gạt được ký chủ trong một thời gian như vậy mà ...!\]
Cô hơi nhíu mày lại, sau đó đứng lên cầm lấy đồ cần thiết rồi rời khỏi nơi vực sâu này.

Đạp gió bay đi mà trong lòng lại cảm nhận được điều gì đó rất bất thường, ánh mắt đen sâu thăm thẳm đó rõ ràng ẩn chứa sự đùa cợt và lạnh tanh hơn cả băng hàn ...!Ván cờ này...!cô đã tạm thời chiến thắng ...
" Quái lạ ...!"
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhìn màn đêm đã ngự trị cả vùng trời.

Từng tia sáng tinh tú trên cao đang ngã dần xuống nền đất rộng lớn ...!Cô hơi khép hờ mắt lại, dùng tâm thức gọi tên ...
Nhất Khuynh ...!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện