Cô từ ngoài bước vào khiến ai cũng kinh ngạc, Hiên Viên Khải Minh nhìn cô, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt. Mặc Sĩ Tuyệt Ca bàng hoàng sau đó vui mừng

" Nàng còn sống? "

" Mặc Sĩ trưởng lão. Lâu không gặp "

Cô nhẹ nhàng nói sau đó nhìn qua Hi Vân

[ Ký chủ! Người thấy thuật dịch chuyển của bản hệ thống có siêu đẳng không? ]

' Ha! Rất tốt '

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn cô sau đó như nhớ ra gì đó liền nheo mài lại. Cô thấy vậy mới lên tiếng

" Ngài yên tâm, ngài tính toán không sai. Chỉ là ta ra trước mà thôi "

" Làm sao có thể... "

Hắn kinh ngạc, dung nhan như trích tiên lo lắng nhìn cô. Cô đưa ngón trỏ lên miệng quyến rũ

" Bí mật "

Cô yêu mị khiến trái tim bọn hắn lỗi nhịp, Hiên Viên Khải Minh đi lên

" Nàng thật ra là ai? "

" Ta? Huyết Ly Băng... "

" Huyết Ly Băng? Là người còn sống sót của Huyết gia " Ngạo Thiên nhấm nháp trà cảm thán nói

" Bát vương hiểu biết sâu rộng nha "

" Nhưng rõ ràng người Huyết gia đã diệt vọng, người còn sống sót ở trong hậu cung kia mà " Ngạo Thiên đứng lên nhìn qua cô, đáy mắt thâm sâu dò xét

" Bí mật tạo nên sự quyến rũ của một người phụ nữ "

Cô nhếch môi, tiếng nói ngân bạc vang vọng cả gian phòng. Tà mị như vậy khiến ái cũng phải bần thần

Bỗng từ trên trần nhà có ánh sáng bạc lóe lên, một thanh kiếm chĩa thẳng vào cô. Cô có thể nhận ra đó là thuộc hạ của Hi Vân... Hồng Ngọc

Cô nhìn thấy liền uyển chuyển xoay người, tà áo trắng tung bay tuyệt thế. Mái tóc tím mượt mà như tơ lụa

" Lại là ngươi! Hôm nay ta sẽ giết ngươi. Trả thù cho những đệ tử của Hi quán đã chết " Tiếng hét Hồng Ngọc tức giận

[ Ký chủ! Có sát khí ]

Cả đám đứng nhìn mà không ai đi ra, họ đều muốn xem rốt cuộc cô là người như thế nào... Thấy vậy cô chỉ nhếch môi cười nhạt.

Hồng Ngọc chạy đến chĩa kiếm vào tim cô, cô đưa một chân lên ngang qua thanh kiếm đá vào tay Hồng Ngọc. Sau đó bay lên giữa không trung

" Thật không vui "

Cô bay ra ngoài, Hồng Ngọc cũng đuổi theo.

[ Ký chủ! Tại sao không giết nàng ta? Với người việc đó như con kiến ]

" Ta không muốn làm bẩn tay mình. Nàng ta không cùng đẳng cấp "

[ Nà ní =.=??? ]

Cô dừng lại trước tiền sảnh rộng lớn, tất cả mọi người đều theo ra. Hồng Ngọc vẫn không bỏ cuộc mà muốn giết cô, nhưng khi nàng ta đến gần cô thì liền ngã xuống. Đôi mắt nhắm nghiền lại, từ khóe môi chảy ra máu đỏ...

[?? ]

Cô lẳng lặng nhìn, còn Hi Vân kinh hãi

" Hồng Ngọc "

Kêu lên sau đó bay lại phía cô tức giận, nàng ta sử dụng võ công nhằm lấy mạng cô. Mỗi một chiêu thức đều vô cùng tàn độc. So với Hồng Ngọc, nàng ta mạnh hơn bội phần.

Cô nhẹ nhàng né tránh như đang bay múa, lại như ảo ảnh sắp biến mất. Bỗng mũi kiếm nàng ta xẹt qua mảnh vải. Khiến nó rớt xuống, để lộ hàng mi cong vút và đôi mắt phượng tuyệt thế. Cô đưa tay lên che đi ánh sáng mặt trời, sau đó từ từ mở ra nhìn vào Hi Vân. Đôi đồng tử đỏ như máu xinh đẹp, trong đôi mắt là cả một sự yên tỉnh nhẹ nhàng. Lại như một chiếc lưới giam cầm linh hồn mỗi người vào nó. Khiến trái tim 3 nam nhân bên cạnh đập mạnh. Hi Vân cũng bàng hoàng.

Nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt xanh dương hiện lên sự khát máu sau đó dùng toàn lực cho kích cuối cùng. Cô lặng nhìn mũi kiếm sắc bén đang dần đi về phía cô, khi nó sắp tới gần thì cô đã nằm trọn trong lòng một người nam nhân. Đồng nghĩa với việc hắn bị thanh kiếm đó đâm trúng

Mọi việc quá nhanh khiến ai cũng không khỏi sững sờ, khi cô nhìn lên đã thấy nam9 ( Hiên Viên Khải Minh) gương mặt tái nhợt. Trước ngực còn chảy ra máu ướt đẫm y phục. Ngạo Thiên và Mặc Sĩ Tuyệt Ca đứng đó kinh hãi. Cả hai đã chậm hơn hắn một bước. Còn Hi Vân, khi thấy Khải Minh đỡ nhát kiếm đó và ôm cô vào lòng, trái tim không khỏi nhói lên.

" Ngu ngốc! Ngài có biết thanh kiếm đó có độc không? " Cô tỏ ra lo lắng chạm vào vết thương của hắn nhưng hắn đã nắm chặt tay cô

" Ta... đã gặp lại nàng... Băng nhi... "

Sau đó hắn gục xuống vai cô, tất cả chìm vào bóng tối...

_____________

Màn đêm buông xuống với muôn vàn ánh sao, trong gian phòng rộng lớn. Một người nam nhân tuấn mĩ với gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi chảy dài. Cơ thể được băng bó kĩ càng, bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nhưng đôi mắt xanh dương lại mang theo lo lắng sợ hãi.

" Ưm... "

Hiên Viên Khải Minh tỉnh dậy, đưa tay chạm vào vết thương kêu lên.

" Ngài tỉnh rồi? "

" Hi Vân? "

" Này! Ngài uống chút nước đi "

" Đa tạ "

Khải Minh nhận lấy ly nước, sau đó nhìn vào Hi Vân nheo mài

" Ta ngủ bao lâu? "

" 2 ngày "

" Băng nhi đâu? "

"... "

Bàn tay Hi Vân nắm chặt lại, nhìn vào ánh mắt mong chờ của hắn mà đau đớn. Cô từ cửa bước vào trong, cô đã che lại đôi mắt của mình. Khóe môi cười nhạt

" Vương gia thật may mắn, được Hi Vân tiểu thư ngày đêm chăm sóc. Lo lắng như vậy "

Cô nhìn sang Hi Vân đang lạnh lẽo nhìn cô, nàng ta né qua một bên cho cô ngồi xuống...

"... "

" Ngài có cảm thấy đau ở đâu không? "

Cô chạm vào vết thương của hắn, sau đó ngước lên đã thấy hắn chăm chú nhìn cô. Khóe môi trắng nhợt mỉm cười vui vẻ

" Không "

Hi Vân đứng bên cạnh nhìn cô và Khải Minh nói chuyện, nhẹ liếc qua nơi khác liền thấy gần đó có một bức tranh đang được khép lại liền tò mò đi đến. Dần mở ra nàng ta đã kinh ngạc, trong tranh là một nữ nhân tuyệt trần, đứng giữa muôn ngàn hoa đăng bay lượn trên bầu trời. Tà áo trắng phiêu dật tựa thiên tiên. Mảnh vải che đi đôi mắt, nhưng vẫn tuyệt thế giữa chốn hồng trần...

Nàng ta ôm lấy ngực, trái tim đang đau nhói lên. Nhẹ nhìn qua cô sau đó đi ra ngoài. Tất cả hành động của Hi Vân đều không thoát khỏi tầm mắt cô

_____________

Hi Vân chạy ra ngoài khuôn viên, đưa tay chạm vào mặt mình. Khóe mi nàng ta đang rơi nước mắt, những giọt nước long lanh

" Chủ nhân "

Minh Châu ( Thuộc hạ của nữ9) đi đến

Nàng ta lau đi nước mắt, lạnh lùng hỏi

" Chuyện gì? "

" Người cứ khóc đi, chủ nhân "

"... "

" Minh Châu sẽ giết chết ả hồ ly kia "

"... "

" Chủ nhân! Chỉ cần người cho phép... "

" Không "

" Nhưng chủ nhân, người sao lại như vậy? Người còn muốn cố chấp như thế nào nữa? Người đã yêu Thất vương. Người đã yêu ngài ấy "

" ĐỦ RỒI! "

" Thuộc hạ phải nói, nói cho người biết tình cảm của chính mình. Người đã yêu, yêu Thất vương gia. Từ rất lâu rồi... người có biết không? "

"... Ta... "

Hi Vân quay qua nhìn Minh Châu, giọt nước mắt chảy dài khi nhớ lại hình ảnh Khải Minh quan tâm cô

" Người đã yêu Thất vương, thuộc hạ sẽ giết ả hồ ly kia... Cho người và Thất vương... "

Bốp!

Hi Vân hạ tay xuống, gương mặt lạnh lẽo

" TA KHÔNG CẦN NGƯƠI LO! NGƯƠI CHỈ LÀ MỘT CON CHÓ TRUNG THÀNH MÀ THÔI. NGƯƠI KHÔNG CÓ QUYỀN XEN VÀO VIỆC CỦA TA "

"... Chủ... nh..nhân... "

Minh Châu ôm lấy mặt mình, sau đó nhìn Hi Vân

" Người rõ ràng rất ghét ả hồ ly kia mà? Ngay cả... ngay cả Hồng Ngọc bây giờ cũng sống chết không rõ. Người sao lại không trả thù? "

" Hi Vân tiểu thư muốn trả thù ai vậy? "

Cô từ phía sau đi đến, hương thơm tỏa ra từ cơ thể. Minh Châu thấy cô liền tức giận xông lên

" Minh Châu "

Hi Vân kêu lên nhưng đã quá muộn, Minh Châu đang dần ngã xuống. Đôi mắt ướt đẫm nhìn nàng ta mỉm cười. Khóe môi chảy máu, mấp máy

" C...chủ... nh...nhân "

[ Ký chủ! Người đã làm cách nào mà... ]

' Bí mật '

Hi Vân chạy lại đỡ lấy thân thể Minh Châu, đưa tay lên mũi nhưng hơi thở đã không còn. Nước mắt lần nữa chảy xuống

" MINH CHÂU... Tỉnh lại... tỉnh lại mau "

" Thật là... "

Cô nhếch môi chế giễu, nhìn cơ thể Hi Vân tỏa ra sát khí. Nàng ta vung tay lên đánh một chưởng về phía cô. Nhưng lại bị Ngạo Thiên bay ra đánh ngược lại

Bùm!

Mặt đất nứt ra, làn khói mù mịt. Ngạo Thiên lùi lại mấy bước. Cô đưa tay ra đỡ lấy hắn

" Huynh không sao chứ? "

" Không sao "

Hi Vân tức giận quay đi, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng nói của cô

' Người nam nhân cô yêu lại yêu tôi. Cô cũng chỉ là kẻ thua cuộc. Chấp nhận số phận đi '

Nàng ta quay qua nhìn cô, đôi mắt hiện lên tức giận

' Hiên Viên Khải Minh tôi cũng chỉ xem hắn như con rối mà chơi đùa khi chán. Chỉ có Hi Vân cô mới đem lòng yêu hắn '

Sự kinh ngạc hiện lên đáy mắt nàng ta, bàn ta nắm chặt lại. Sau đó ôm thân xác của Minh Châu bay đi

Cô nhìn theo bóng lưng nàng ta sau đó cũng xoay người. Chỉ lạnh nhạt để lại hai từ với Ngạo Thiên

" Đa tạ "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện