Cô đứng lên đi đến bên cạnh Băng Tâm, nắm lấy cánh tay nàng ta kéo lại

" Đủ rồi! Muốn gây sự sao? "

Băng Tâm nhìn đến sau đó cất kiếm đi, cô quay qua Song Thành nói

" Thứ lỗi! Muội muội ta hơi lỗ mảng "

Song Thành đứng thẳng người nhìn Băng Tâm

" Nàng ta thật vô phép, ta muốn nàng ta xin lỗi chủ nhân "

" Cái gì? Ngươi nghĩ mình là ai? Bắt ta xin lỗi? Đừng hòng "

Băng Tâm tức giận nói

" Ngươi... "

Cô nhìn qua Băng Tâm nói

" Còn không mau xin lỗi? "

" Ta không sai, ta không xin lỗi "

Băng Tâm khoanh tay quay mặt đi, cô thở dài nhìn đến Ái Linh

" Vị tiểu thư đây, muội muội ta hơi lỗ mảng. Mong cô thứ lỗi, bữa ăn này để ta trả. Xem như là lời xin lỗi "

" Tỷ tỷ... "

Băng Tâm nhìn qua cô nheo mài lại, Ái Linh và Nhã Kỳ từ khi thấy cô bước qua đã trầm ngâm. Nhã Kỳ đứng lên nói

" Chuyện nhỏ không đáng nói, ta chỉ muốn hỏi hai vị tiểu thư đây có phải là người đã tiêu diệt đám thổ phỉ trước đó hay không? "

Băng tâm khoanh tay lại nhìn Nhã Kỳ

" Thì sao? "

" Vậy không biết hai vị có thấy một viên Thủy châu hay không? Ta đã cho người kiếm trong hang động nhưng lại không có "

" Thủy châu gì? Ta không biết. Tỷ tỷ, mình đi thôi "

Băng Tâm kéo tay cô đi đến bàn, nhưng Song Thành lại tức giận vì thái độ của Băng Tâm liền vung kiếm lên. Thanh kiếm bay xuống cấm ngay trước mặt bọn cô.

" Ngươi quá xem thường người khác rồi "

Tiếng nói Song Thành vang lên, Băng Tâm quay lại với gương mặt tức giận

" Ngươi dám vung kiếm lung tung. Ngộ nhỡ làm bị thương tỷ tỷ ta, ta thề không tha cho ngươi "

" Ngươi... "

" Song Thành! Đủ rồi "

Nhã Kỳ kêu lại, Song Thành nhìn qua tức giận muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ái Linh liền lùi ra sau không nói gì nữa. Nhã Kỳ nở nụ cười ưu nhã nói

" Xin thứ lỗi, là do tên nhóc này không biết phép tắc "

" Hừ! Ta thấy hắn là không có học, không đáng để bổn tiểu thư chấp nhất "

" Ngươi khinh người quá đáng. Dám nói ta vô học? "

Song Thành rốt cục chịu không nổi tức giận quát

" Ta nói đó thì sao? Ngươi làm gì được ta? "

Băng Tâm nâng mặt kiêu ngạo nói

Rầm!

Tiếng đập bàn vang lên, Ái Linh nhìn qua Băng Tâm. Gương mặt không cảm xúc khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ, giọng nói nhẹ nhàng

" Lời nói của tiểu thư đây hơi quá đáng rồi "

Băng Tâm nhìn Ái Linh đảo mắt, nhếch môi nói

" Ta là vậy đó, ăn ngay nói thẳng. "

" Ngươi nói ca của ta như vậy. Không thấy bản thân quá kiêu ngạo rồi sao? Không xin lỗi thì thôi, lại còn mắng người khác. Có phải ngươi cố ý gây chuyện hay không? "

Song Song từ phía sau đi lên, giọng nói nhẹ như bông vang lên. Băng Tâm nhìn đến nở nụ cười khinh bỉ

" Ta nói các ngươi ngạo mạn thì có. Chỉ làm đổ lên người có chút trà mà đòi chém đòi giết. Lại còn dám dùng kiếm chặn đường ta, các ngươi tự cao tự đại. Vô học là đúng "

Xẹt!

Có một thứ gì đó lao đến phía Băng Tâm nhanh như gió, nhanh đến mức không một ai thấy được. Nhưng khi định hình lại cả 4 người đó liền kinh ngạc. Một mũi băng ma pháp đang ngay trước mắt Băng Tâm, và cô đang cầm nó

Băng Tâm kinh hãi nhìn mũi băng sắt nhọn, cô nhẹ bóp nát mũi băng. Đôi mắt sau lớp vải xẹt qua một tia sáng lạnh nhìn gương mặt Ái Linh đang hiện lên tia bất ngờ. Nở nụ cười nhẹ

" Động thủ như vậy là có ý gì? "

Ái Linh nhìn vào cô, đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo

" Ta muốn muội muội ngươi rút lại lời đã nói. Xin lỗi thuộc hạ của ta "

Băng Tâm đối với bọn họ càng thêm căm ghét, lớn tiếng nói

" Ta mới không xin lỗi, các ngươi là kẻ vô học. Ta chỉ nói đúng sự thật, các ngươi nghĩ mình là ai mà bắt ta xin lỗi. Từ nhỏ tới lớn chưa ai dám nói những lời như vậy với ta "

Song Song giờ đây cũng tức giận nói

" Thân phận chủ nhân ta cao quý. Đánh chó phải nhìn mặt chủ, ngươi không để chủ nhân ta vào mắt. Còn nói người tự cao tự đại, vô học. Những lời nói của ngươi đáng tru vi tam tộc "

Băng Tâm nở nụ cười nhạt khinh thường

" Tru Vi Tam Tộc? Ngươi nghĩ mình là ai? Nữ nhi của hoàng thượng sao? "

' Đúng đó! '

Cô đứng bên cạnh nói thầm trong lòng, Song Song cứng miệng tức giận không nói nên lời. Nhã Kỳ giờ mới lên tiếng

" Vị tiểu thư đây xin rút lại lời nói. Đừng khiến chúng ta tức giận "

" Ngươi tức giận thì làm sao? Giết ta à? "

Tiểu Huyết trên vai cô nói thầm

" Con nhóc này đúng là không biết tự lượng sức mình "

" Ngươi... "

Song Thành muốn xông lên nhưng lại bị Nhã Kỳ cản lại, nhìn vào cô

" Ta thấy ngươi thân là tỷ tỷ, ít nhất cũng nên thay nuội muội nói một lời xin lỗi. Và tốt nhất nên giáo huấn lại muội muội của mình "

Băng Tâm nghe xong liền bước lên một bước tức giận

" Ngươi là ai mà dám bắt tỷ tỷ ta xin lỗi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng. Đúng là vô học "

Rầm!

Tiếng đập bàn một lần nữa vang lên, một uy áp đánh thẳng tới bọn cô. Băng Tâm kinh hãi, cơ thể như nặng ngàn cân không chống đỡ được. Đôi chân run rẩy khụy xuống, nàng ta cố gắng không để bản thân quỳ xuống. Nhưng lại như có cục đá to đang đè nàng ta

Phịch!

Băng Tâm mở to mắt nhìn thân thể mình ngã xuống, tưởng chừng sự nhục nhã sẽ đến nhưng không. Khi nàng ta nhìn đến liền thấy mình đang quỳ trên chân cô, cách mặt đất một khoảng. Cô đã lấy chân mình ngăn cho Băng Tâm quỳ xuống. Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn cô, liếc qua Ái Linh cũng đang hiện lên sự bần thần

Tiểu Huyết nãy giờ chứng kiến, đôi mắt tím xẹt qua tia khát máu. Chúng dám bắt chủ nhân của nó xin lỗi, lại còn dùng loại uy áp rẻ tiền đó muốn chủ nhân quỳ xuống. Thật không chấp nhận được

" Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám bắt chủ nhân ta quỳ xuống xin lỗi. Có tin ngay bây giờ ta giết chết các ngươi "

Lời nói tiểu Huyết vang lên âm tàn, đám người Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn đến tiểu Huyết. Hai ngón tay cô kẹp một lá bùa nhanh chóng đốt cháy, bàn chân nâng nhẹ Băng Tâm liền đứng dậy. Đưa tay sờ sờ cơ thể mình, Ái Linh sững sốt thu lại khí tức

" Không được! Rắn thúi, ngươi đừng manh động "

Tiếng nói phát ra từ phía sau, bọn họ nhìn đến liền thấy tiểu Bát Đản đang ngồi trên bàn, cái bụng căng tròn hướng lên trời. Bàn tay nhỏ vỗ vỗ bụng

" Hồ ly mập! Ngươi sao lại ngăn ta? "

" Đây là trách nhiệm của ta. Không thể để ngươi giết họ "

Tiểu Bát Đản bình thản nói, tiểu Huyết nhìn đến xì lưỡi

" Ngươi chỉ biết ăn. Không thấy người khác đang sỉ nhục chủ nhân sao? "

" Nhịn là điều tốt nhất. Đừng nên bốc đồng, sẽ hư đại cục. Huống hồ bây giờ ngươi chỉ là một con rắn, làm được gì ╮(╯_╰)╭ "

" Ta khinh! Dù bây giờ ta mất hết pháp lực. Nhưng muôn thú bốn phương có kẻ nào dám ngẩng cao đầu nhìn ta. "

Tiểu Huyết khinh thường nói

" Ha! Rắn thúi, ngươi quá tự cao rồi "

" Ngươi đang nói ai vậy con hồ ly kia. Suốt ngày chỉ biết ăn, ta nên kêu chủ nhân mần thịt ngươi là tốt nhất "

" Ngươi nói cái gì "

.......

Thế là trong quán giờ đây là tiếng cãi nhau của hai con vật nhỏ này, đám người nhìn đến cũng giật giật khóe miệng. Cô lạnh nhạt lên tiếng

" Câm mồm "

Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết ngưng lại, cô nắm tay Băng Tâm thu dọn đồ rời khỏi. Để lại đám người Ái Linh nhìn theo, Song Thành tức giận nói

" Đáng ghét! Kể cả một con rắn cũng dám lên mặt. Đúng là không xem chủ nhân vào mắt "

" Ca nói đúng! Lần sau gặp lại phải dạy bọn họ một bài học "

" Hừ! Phải mong không gặp lại mới đúng "

Song Thành ngồi xuống nói, Nhã Kỳ nở nụ cười nhã nhặn lên tiếng

" Không đâu! Sẽ còn gặp lại, bọn họ dường như cũng đến Tiên Sơn "

" Cái gì? Thật đáng ghét, đức hạnh như vậy cũng đến đó tu tiên? Chỉ khổ làm người khác xem thường "

Song Thành đập bàn nói, Nhã Kỳ nhìn qua Ái Linh đang âm trầm

" Ái Linh! Muội sao vậy? "

" Nữ nhân đó, uy áp của muội không thể làm gì nàng ta. Kể cả mũi tên băng cũng bị nàng ta bắt được "

Giọng nói Ái Linh rất bình thản, nhưng bàn tay đã nắm chặt lại.

" Chủ nhân! Chắc là do người dạo này mệt mỏi. Thân thể suy nhược nên mới như vậy, đừng quá bận tâm "

Song Song lo lắng lên tiếng

" Ta không sao... Nhưng cái nữ nhân ngang ngược kia. Ta không chấp nhận được "

" Đúng vậy! Cái ả cọp cái đó thật đáng ghét. Dám mắng chúng ta vô học "

Song Thành tức giận nắm chặt tay, đôi mắt giận dữ nói

" Được rồi! Ăn cơm đi "

Nhã Kỳ lên tiếng cầm đũa lên ăn, Ái Linh cũng bình thản dùng bữa, nhưng nơi đáy mắt lại xẹt qua tia sáng lạnh

______________

Cô dắt tay Băng Tâm qua một quán khác, vừa đi Băng Tâm vừa không cam lòng nói

" Sao chúng ta phải đi? "

" Muội còn muốn gây phiền toái? "

" Là do bọn họ trước chứ bộ, từ cái khúc cái tên gì đó vung kiếm chặn đường tỷ muội ta là muội đã không ưa rồi. Nhỡ kiếm của hắn rạch trúng tỷ thì phải làm sao? Muội chỉ nghĩ đến thôi là lòng lại trút lên lửa giận "

Băng Tâm vừa đi vừa nói, uất ức than vãn

" Muội không biết lượng sức mình, bọn họ không phải là người muội muốn chọc là chọc "

" Nhưng muội thấy bọn họ thật tự cao. Còn dùng ám khí với muội, còn khiến muội suýt chút nữa nhục nhã quỳ xuống đất. Muội đường đường là nữ nhi của thừa tướng, sao lại có thể chấp nhận nỗi nhục này. Muội thật sự căm ghét cái nữ nhân giả vờ cao thượng đó. Lần sau để muội gặp lại chắc chắn trị tội nàng ta "

Băng Tâm phồng má nói

" Nàng ta mạnh hơn chúng ta. Đừng chọc vào ổ kiến lửa nữa "

" Mà tỷ tỷ thật lợi hại, có thể nắm được mũi tên và đỡ được uy áp của nữ nhân đó. Lại còn giúp muội nữa chứ. Tỷ tỷ của muội là giỏi nhất "

Cô nở nụ cười nhạt liếc qua Băng Tâm đang luyên thuyên khen ngợi mình. Cô dừng lại một quán trọ, quyết định thuê phòng rồi chui vào không gian nghỉ ngơi.

Cô vào phòng suối nước nóng, làn nước ấm tỏa lên. Cô cởi bỏ y phục đi vào trong hồ nước rộng lớn. Nhìn ra ngoài, gần đó khắp nơi đều là hoa. Ong bướm bay lượn tạo nên khung cảnh thiên tiên. Hương thơm của hoa cộng thêm làn nước ấm khiến cô thư giản. Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết nằm trên bàn cách chỗ cô một khoảng

" Ký chủ! Người gây thù với nữ9 rồi "

" Ta biết "

" Nhân vật chính thường có lòng tự tôn rất cao. Kiểu này ngày tháng ở Tiên Sơn người khó sống "

Tiểu Bát Đản nói như cảm thán

" Ta vốn muốn bình lặng làm người qua đường. Không ngờ lại bị con nhóc kia phá hoại "

Cô nhin lên khoảng trời đêm, dù nói là phòng nhưng thực chất nơi đây như một khoảng không gian nhỏ có kết giới. Có thể nhìn thấy trời cao, cô lặng nhìn bầu trời đang dần tối, ánh sao lấp lánh cùng mặt trăng chiếu rọi. Mọi thứ khiến lòng cô dễ chịu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện