Tất cả mọi người bước ra, vòng tròn đen trên không xoáy sâu giữa khoảng trời. Đại trưởng lão nheo mài lại

" Ngươi là ai? "

Từ vòng xoáy tiếng nói vang lên lần nữa

" Ha ha! ta là kẻ đả thương các trưởng lão. Không nhận ra ta sao? "

Một bóng đen xuất hiện từ vòng xoáy, nó chỉ là một tàn ảnh không mặt mũi. Luồn khí hắc ám tỏa ra

" Ma pháp Hắc Ám? "

Chung Linh kinh ngạc, mọi người cũng bàng hoàng không kém. Cô nhìn lên, nhếch môi chế giễu

" Ngươi muốn gì? "

Sư tôn yếu ớt nói, tàn ảnh màu đen đó lên tiếng

" Ta muốn các đệ tử các ngươi vào Tiên tháp. Ta sẽ đợi ở trong đó. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội giết ta "

Đại trưởng lão hạ mi mắt, giọng nói uy nghiêm

" Ngươi muốn làm gì? "

Tàn ảnh đó không trả lời

" Ha ha haaaaa "

Chỉ cười một tiếng thật to vang vọng cả không trung, từ tàn ảnh đánh về phía bọn cô nhiều ánh sáng nhỏ. Khi kịp định hình lại thì từ trên tay cô, Tình Xuyên, Ái Linh, Nhã Kỳ, Song Song, Băng Tâm, Huyền Hàn xuất hiện một chiếc vòng tay sáng.

" 7 người các ngươi sẽ vào Tiên tháp để tìm ra và giết ta. Có thể cho thêm một số môn hộ đi theo làm lá chắn... "

Các trưởng lão kinh ngạc, nhìn lên tàn ảnh đang dần biến mất. Tiếng cười vang vọng cả không trung mang theo sự bạo ngược

" Ha ha ha ha haaaaaaa "

Khi vòng đen đó biến mất, từ trên trời một cái tháp nhỏ rớt xuống. Thân tháp làm bằng vàng rồng, kim quang tỏa ra đầy linh khí. Từ từ cái tháp nhỏ đó biến lớn, thân dài như một cây trụ lên cả mây xanh...

Các trưởng lão kinh ngạc, Tam trưởng lão lên tiếng

" Tại sao lại xuất hiện ở đây? "

Ngũ trưởng lão thân đầy thương tích, uy nghiêm nói

" Chắc chắn do tàn ảnh khi nãy. Nhưng sao lại đặt ở giữa Tiên sơn? "

" Đúng vậy? Sao lại đặt ở đây? "

Đại trưởng lão vuốt râu, đôi mắt híp lại. Giọng nói già nua vang lên

" Kẻ đó muốn tất cả mọi người chứng kiến "

" Ý huynh là sao? "

Thất trưởng lão hỏi

" Kẻ đó muốn người dân, và cả Tiên sơn ta chứng kiến việc các đệ tử vào tháp. Và những diễn biến trong tháp "

" Cái gì? Vậy... "

Tứ trưởng lão kinh ngạc, lấp lửng. Đại trưởng lão xoay người nhìn bọn cô

" Hãy chuẩn bị đi. Mời cả hoàng thượng và người dân trong thành đến "

Mọi người nhìn nhau, đại trưởng lão bước đến Ái Linh uy nghiêm

" Hiện tại ta không để ngươi phế bỏ linh căn. Ngươi đừng làm lão thất vọng "

Ái Linh vui vẻ, chấp tay

" Đa tạ Đại sư thúc "

" Ừ! "

Đại trưởng lão định xoay người bước đi, thì một tiếng nói vang lên

" Đại tiên sư "

Đại trưởng lão xoay lại, nhìn đến liền thấy Quái y đang đứng đó. Híp mắt

" Ngươi là... "

" Không nhận ra người quen cũ? "

Quái y nhếch môi, Đại trưởng lão kinh ngạc

" Ngươi là Bát muội? "

" Ha! Ta đã không còn là Bát trưởng lão nữa rồi. Năm đó bị sư phụ trục xuất, ta vốn đã không còn cái danh dự đó "

Đại trưởng lão thở dài

" Ngươi sao đến được đây? "

" Chung với họ "

Quái y lạnh nhạt nói

" Vậy ngươi cứ ở lại đi. Nhị đệ vì ngươi mà bao năm không rời khỏi núi trúc. Ngươi đến thăm hắn đi "

Quái y kinh ngạc, đôi mắt ánh lên vui vẻ. Nhưng rồi lại nheo mài nói

" Nhưng sư phụ đã đuổi ta rời khỏi núi "

" Đuổi ngươi nhưng đâu có nói ngươi không được quay lại. Được rồi! Lần sau ta và ngươi cùng trò chuyện. Ngân Tinh, ngươi dẫn Quái y đi đi. Còn các ngươi mau về trị thương "

Đại trưởng lão quay đi, mọi người cũng trở về nơi ở. Ái Linh đi ngang qua cô, đôi mắt hiện lên sát khí. Cô không quan tâm, đưa Quái y đến rừng trúc...

Buổi trưa nắng chiếu xuống, những tán lá che đi ánh mặt trời. Cơn gió thổi qua mát mẻ, Quái y nhìn xung quanh như tưởng niệm

" Hắn đã ở đây suốt bao nhiêu năm trời? "

Tiếng nói Quái y buồn bã, cô nhìn đến nhướn mài.

" Lão đầu Tịnh Thông là người bà yêu? "

Quái y đỏ mặt, đưa tay ho khan

" Khụ khụ... Ngươi nói gì vậy? "

" Từ khi bà nói đến là ta biết rồi. Lão đầu đó có gì tốt? "

" Tịnh... Tịnh Thông rất tốt. Ta với hắn chỉ là bằng hữu thâm giao "

Dù nói vậy nhưng trước lời nói vẫn biện bạch cho lão đầu đó, cô nhìn đến không biết nói gì đành im lặng. Khi căn nhà gỗ xuất hiện giữa những khóm trúc, cô bước đến giọng nói vang lên

" Lão đầu "

Từ trong lão đầu chạy ra, nhìn thấy cô liền vui mừng. Bộ y phục đơn giản toàn mùi thuốc. Cái đầu trên hói láng bóng, phía dưới lại có nhóm tóc trắng.

" Ah! Ngươi về rồi, làm ta lo lắng quá. Các ngươi rốt cuộc làm gì mà bị đồn thổi như vậy? Mấy đứa mang cơm cho ta cứ bàn ra nói vào "

Lão đầu thở dài nói, cô nhìn đến Quái y đang núp sau mình

" Có chút chuyện, có người muốn gặp lão "

" Hử? Là ai muốn gặp lão già này? "

Tịnh Thông nhìn ra sau lưng cô tò mò, Quái y bước ra khiến lão đầu kinh ngạc.

" Â... Ân... Hòa "

Lời nói lão đầu lắp bắp, khi tỉnh lại liền phóng vào nhà gỗ.

Rầm!

Cô trầm mặt không hiểu gì, một lát sau lão đầu đi ra. Bộ y phục toàn mùi khi nãy đã không còn, thay vào đó là một bộ đồ trang nghiêm xứng với cái danh Nhị trưởng lão. Nụ cười hiện lên

" Hai ngươi vào đi "

Cô có cảm giác không lành, đi theo sau Quái y. Khi bước vào, ngôi nhà trở nên sạch sẽ lộng lẫy bất ngờ. Mùi thơm từ hoa tỏa ra, đồ đạc gọn gàng. Trên bàn còn có ấm trà cùng bánh. Cô nhìn đến nụ cười tươi của lão đầu mà thầm hỏi

' Đây là đâu?... '

Quái y bước vào ngồi xuống, cô cũng theo sao. Lão đầu nhìn đến Quái y

" Ân Hòa! Mấy năm nay ngươi vẫn khỏe chứ? "

" Ta vẫn khỏe. Còn huynh? "

" Ha ha! Tất nhiên ta khỏe như trâu ấy "

Quái y mỉm cười nhạt, nhìn xung quanh

" Ta nghe nói huynh đã ở đây... "

Lão đầu tắt hẵn nụ cười, trầm ngâm

" Từ ngày ngươi đi ta cũng tự giam mình ở đây... "

" Tội gì phải vậy? "

" Ha ha! Bỏ qua chuyện này đi. Ngân Tinh, ngươi kể lại xem chuyện gì xảy ra? "

________________

Tại một nơi khác:

" Hời ơiiii... Khi nào ký chủ mới đến cứu ta "

Tiếng nói than vãn vang lên, tiểu Bát Đản thân hình trắng toát nằm uốn éo trên một cái kệ

" Ngươi phiền quá, một ngày nói câu này hơn ngàn lần không mỏi miệng sao? Ta nghe cũng thấy chán đó "

Tiểu Huyết bực mình nói, tiểu Bát Đản liếc qua tiểu Huyết khinh bỉ

" Vì đứa nào mà chúng ta ở đây? "

"... ( ̄- ̄) "

" Hừ! Sao không nói gì? "

" Im đi! Chỉ sơ suất chút thôi mà "

Tiểu Huyết thẹn quá hóa giận nói

" Hà há! Sơ suất? Rảnh hán đuổi theo thì được rồi. Bài đặt tài khôn chui vô cái xó xỉnh này. Ở đây suốt một tháng "

" Ta không ngờ linh khí ở đây mạnh như vậy. Ta lại không thể thoát ra. Linh lực ta hiện không đủ làm sao ra được "

" Vậy vào đây làm đách ôn gì? Không ra được còn chui vô. Vậy mà ngươi tự nhận mình là Huyết Xà Vương. Đổi tên thành thằng ngốc đi "

Tiểu Bát Đản xù lông nói, tiểu Huyết tức giận quất đuôi vào người nó

" Ngươi cũng theo ta vào mà giờ đổ lỗi hả? Ngươi khác gì ta chứ? Tự xưng bản hệ thống mà liên lạc với chủ nhân cũng không được. Ngươi nên đi cho người khác mần thịt đi, ít nhất vẫn còn chút giá trị "

" Ngươi nói cái gì hả con rắn thúi "

" Ta nói ngươi ăn cho mập thây rồi vô tích sự "

" Ngươi mới vô dụng "

" Ngươi là heo hồ ly vô dụng "

" Ta là hệ thống siêu cấp, nếu không nhờ ta ngươi có thể quan sát ký chủ sao? "

Tiểu Bát Đản hai mắt mở to

" Quan sát thì được gì? Sao không lo liên lạc đi "

" Làm như ta không muốn vậy, ngươi không thấy linh khí đã ngăn cách rồi sao? "

" Vậy thì vô dụng đâu có sai "

" Ngươi...! "

Hai con vật nhỏ cãi nhau, không gian rộng lớn. Xung quanh chỉ toàn là kệ... cùng tiếng cãi vã...

_________________

" Thì ra là vậy "

Lão đầu vuốt râu gật nhẹ đầu, nhìn qua cô

" Vậy ngươi định vào Tiên tháp? "

" Ừ! "

" Nhưng trong đó nguy hiểm trùng trùng. Ngươi liệu có chắc... "

" Không sao! Ta chỉ cần một ít thông tin "

" Được! Tiên tháp là một vật phẩm của Thần. Trong thiên hạ có rất nhiều bảo vật, trong đó được chia thành nhiều giai cấp khác nhau. Năm xưa sư phụ của chúng ta để lại Tiên tháp này, để cho Đại sư huynh cùng các trưởng lão chấn giữ. Và mỗi 10 năm đều cho đệ tử các môn đi vào. Trong đó tiên khí dày đặt, tổng cộng có 9 tầng. Mỗi tầng đều có bảo vật riêng cũng như người chấn giữ. Chỉ cần thông qua cửa ải, thì sẽ được lên tầng tiếp theo. Nhưng tầng cao nhất có thể đạt được chỉ có tầng thứ 4. Còn các trưởng lão bao gồm cả ta thì là tầng thứ 7 "

Quái y ngồi cạnh gật nhẹ đầu

" Ta còn nhớ năm đó thương tích đầy mình. Trọng thương suýt mất mạng. Phải nói là kinh khủng "

Cô nghe đến, đáy lòng xẹt qua tia hứng thú.

" Vậy tiên sư hiện đang ở đâu? "

" Haizz! Lão đã sớm đắc đạo thành tiên. "

Lão đầu thở dài nói, Quái y nhìn qua

" Đã lâu rồi nhỉ "

" Ừ! Lâu rồi... Mà ta nhớ. Năm tiên sư chuẩn bị lên trời thì có dặn các trưởng lão một điều liên quan đến Tiên Tháp... "

" Là gì? "

" Các ngươi hãy nhớ, nếu có một ai lên được tầng cuối của Tiên tháp. Hãy làm hết sức phong ấn kẻ đó lại. Và Tiên tháp một ngày nào đó sẽ rời khỏi Tiên sơn... Hiểm họa, khi ấy sẽ bắt đầu "

Cô hơi ngẩn người, khóe môi vươn lên.

" Vậy sao... "

" Lão cũng không biết lời nói đó có ý gì. Nhưng mấy mươi năm nay Đại sư huynh đều tuân thủ mà hết lòng bảo vệ Tiên tháp. Hằng năm đều đến kiểm tra "

" Đa tạ vì những thông tin này "

" Không cần, không cần. Mà ngươi nghiên cứu tới đâu rồi? Ngươi nói khi về sẽ cho ta một bất ngờ mà? "

Lão đầu vui vẻ hỏi, cô nhìn qua Quái y

" Chuyện đó tạm thời không được. Khi vào Tiên tháp ta sẽ nghiên cứu thêm. Lão cứ ngồi quan sát, mà Quái y. Chuyện về hoàng hậu nhờ vào bà "

" Được! Ta biết rồi "

" Thôi được rồi! Ta đi trước, hai người cứ trò chuyện "

Cô rời khỏi nhà gỗ, xung quanh những cây trúc cao đung đưa trong gió mát. Cô dừng lại, khóe môi vươn lên

" Thật thú vị... "

Cô đi đến chỗ sư tôn, nhìn sư tôn đang được Chung Linh thoa thuốc vết thương. Liền bước lại hỏi thăm

" Sư phụ không sao chứ? "

Chung Linh nhìn thấy cô khó chịu, lên tiếng

" Ngươi không thấy sao mà còn hỏi? Tất cả là tại muội muội phiền phức của ngươi. Hại sư huynh ra như vậy, bây giờ còn thêm cả sư phụ "

" Chung Linh "

Sư tôn không vui nhìn qua Chung Linh, cô ngồi xuống chạm nhẹ vào vết thương sư tôn. Lo lắng nói

" Thật xin lỗi... Là ta không biết dạy dỗ muội muội. Khiến sư phụ và sư huynh bị như vầy "

Sư tôn mỉm cười nhẹ vuốt đầu cô

" Không sao! Ta không có việc gì. Ngươi hãy nghỉ ngơi chuẩn bị cho việc vào Tiên Tháp "

" Đồ nhi biết "

" Ngươi sắp vào Tiên tháp, ta còn chưa kịp dạy ngươi cái gì nhiều. Chung Linh, ngươi ra ngoài đi "

" Sư phụ... "

" Ra ngoài "

Chung Linh nghe theo rời khỏi, nhìn qua cô tức giận cùng chán ghét. Cô không quan tâm nhìn sư tôn, hắn ngồi xếp bằng lại nói

" Ngươi ngồi đối diện ta, đưa tay ra "

Cô nghe theo sư tôn, đưa hai tay ra. Sư tôn cũng đưa lòng bàn tay chấp vào tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng

" Nhắm mắt lại! Cảm nhận ngọn lửa trong cơ thể ngươi "

Cô nghe theo, hai mắt nhắm lại. Gian phòng trở nên yên tĩnh...

_________________

Chung Linh hậm hực rời đi, tức giận bứt cây cỏ ven đường

" Đáng ghét! Lãnh Cơ Ngân Tinh, ta nhất định không để ngươi dễ dàng bên sư phụ "

Tiếng nói đầy oán giận, bỗng từ phía sau một người đưa tay chạm vào vai Chung Linh

" Ah! "

Chung Linh quay lại liền kinh ngạc, nhìn Ái Linh đang đứng đó

" Chung Linh sư tỷ "

Chung Linh khinh bỉ nhìn đến, khoanh tay trước ngực

" Ngươi sao lại ở đây? Không phải đang tình tứ với sư phụ à? "

Ái Linh mỉm cười nhạt

" Ta đến đây là có việc "

" Việc? Việc gì? "

" Ta thấy Chung Linh sư tỷ thật đáng thương "

" Ngươi nói cái gì "

Chung Linh tức giận hỏi

" Ta biết Chung Linh sư tỷ yêu Lục trưởng lão "

Chung Linh kinh ngạc

" Ngươi... ăn nói lung tung "

" Tỷ không cần dấu. Ta biết rõ tình cảm của tỷ dành cho Lục trưởng lão. Nhưng tỷ lại bị Lãnh Cơ Ngân Tinh làm bức trường cản trở "

Ái Linh nhẹ nhàng nói, lời nói mang theo ý vị. Chung Linh nheo mài nở nụ cười

" Ngươi đừng nói lời thừa thải. Ngươi muốn lợi dụng ta để trừ khử Ngân Tinh? "

" Ô! Chung Linh sư tỷ thật thông minh. Nhưng không phải lợi dụng, mà là hợp tác. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn... "

" Hợp tác? Ngươi muốn làm gì? "

" Khi vào Tiên tháp, sẽ không có ai có thể ngăn cản tỷ. Phải không? "

Ái Linh mỉm cười nhạt nói, Chung Linh ngẩn người không trả lời

"... "

" Chung Linh sư tỷ. Tỷ từ nhỏ được Lục trưởng lão nuôi lớn. Tình cảm chắc chắn rất lớn, nhưng lại từ đâu xuất hiện một Ngân Tinh. Cản trở con đường chinh phục trái tim Lục trưởng lão của tỷ. Tỷ không hận nàng ta sao? "

Chung Linh siết chặt lòng bàn tay, nhớ lại hình ảnh cô và sư tôn bên nhau mà tức giận

" Phải! Sư phụ còn nhiều lần trách phạt ta vì ả "

" Sư tỷ thấy đó, muội cũng có mối thù với muội muội nàng ta. Chúng ta hợp sức, sẽ khiến tỷ muội Lãnh gia chết không toàn thây "

Chung Linh nhìn lên Ái Linh, mỉm cười

" Được! Ta đồng ý hợp tác "

________________

Khi cô mở mắt đã là buổi tối, cô đứng dậy nhìn gương mặt sư tôn ướt đẫm mồ hôi. Liền dùng khăn tay lau cho hắn

" Sư phụ! Đồ nhi đã hiểu ra sức mạnh của ngọn lửa. Đa tạ người "

" Ừ! Ngươi có thể nắm được căn nguyên của nó thì việc điều khiển sẽ dễ hơn. Ngày mai phải cẩn thận "

" Đa tạ sư phụ "

Cô ôm lấy sư tôn, khiến hắn kinh ngạc. Hương thơm trên người cô xộc vào mũi sư tôn, vành tai hắn đỏ lên

" Được rồi! Ngươi đi đi "

Cô rời khỏi phòng, nhìn lên màn đêm. Nụ cười nhạt vươn lên

" Ta xem hai ngươi làm gì. Đừng khiến ta thất vọng... "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện