Trong phút chốc mở mắt ra, Phó Diệc Sâm theo bản năng vươn tay che mắt, giây tiếp theo, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, giơ tay lên nhìn liền thấy mình đang mặc âu phục, hơn nữa còn là loại âu phục vô cùng cao cấp.
Nhu nhu hai bên Thái Dương, Phó Diệc Sâm chống đỡ thân thể ngồi thẳng trên giường, quan sát tổng thể xung quanh một vòng, cách phối trí này khá giống khách sạn xa hoa bậc nhất, đèn chùm tỏa sáng, bên ngoài cửa sổ là khung cảnh buổi đêm, hơn nữa hắn còn đang mặc nguyên tây trang giày da, nằm hình chữ đại (大) giữa giường.
Vươn tay ra, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, là chính hắn không sai, Phó Diệc Sâm lắc lắc đầu, rõ ràng đây là hiện tượng say rượu, may mắn ý thức hắn đang ngày càng rõ ràng.
Lồm cồm đứng dậy đến cạnh bàn uống hết hai cốc nước, lại nới lỏng cà vạt, rồi hít sâu hai lượt, Phó Diệc Sâm lúc này mới cảm thấy mình còn sống.
Phó Diệc Sâm có chút mệt mỏi tựa lưng vào sô pha, sau khi đã trải qua chuyện này nhiều lần, giờ đã thành thói quen.
<Nữ thần VS Nam thần>, < Vương gia si tình và vương phi lạnh lùng>, <Ma Vương phúc hắc điên cuồng>, đánh đổi tận ba thế giới Mary Sue, nhưng kết quả nghiệm chứng ra thật khiến Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười.
Không phải hắn lỗ mãng, ngoại trừ thế giới nữ thần kia, hai thế giới sau hắn đều rất cẩn thận tìm hiểu, nhưng không biết có phải do Phó Diệc Sâm ảo giác hay không, tựa hồ thế giới này so với thế giới trước ngày càng gian nan, cũng càng dễ dàng sụp đổ.
Ví dụ như ở thế giới Ma Vương phúc hắc kia, nam chính là một tên Ma Vương cuồng ngạo tùy hứng, mà hắn lại là Thánh tử Thần Minh vạn người kính ngưỡng. Theo nguyên tác, hai người lần đầu tiên gặp mặt đã lập tức lao vào đánh nhau vì nữ chính, một chính một tà, vừa vặn đều là hai người trẻ tuổi mạnh nhất, đại diện cho hai thế lực đối lập.
Nhưng vừa gặp nhau, Phó Diệc Sâm đã lập tức ngăn lại trận chiến vô nghĩa này, hơn nữa còn tìm cớ tán gẫu với một mình y, đầu tiên là nói bóng nói gió, sau đó mới gợi ý để y chuẩn bị tinh thần, “Ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, không được nói ra.”
Bởi vì rác rưởi từng nói qua, “hệ thống”, “xuyên qua”, “tiểu thuyết Mary Sue” chính là những từ khóa mấu chốt, liên quan đến sự tồn tại của thế giới Mary Sue, những chữ như này sẽ trực tiếp khiến thế giới Mary Sue sụp đổ, cho nên tuyệt đối phải tránh.
Nhưng những điều Phó Diệc Sâm bức thiết muốn biết đều liên quan đến mấy từ này, cho nên hắn chỉ có thể kiên trì xác minh, không những phải vòng vèo giải thích tình huống với y, còn phải ngăn cản Tô Trạm vô ý nói ra một số thứ không nên nói. May mắn tuy rằng đầy mặt kinh ngạc khó hiểu, nhưng Tô Trạm cũng không cự tuyệt.
“Ta biết ngươi không phải là Ma Vương thật sự, mà ta cũng không phải là Thánh tử chân chính, cho nên ngươi ngàn vạn phải tin tưởng ta.” Dưới sắc mặt biến đổi nhanh chóng của đối phương, Phó Diệc Sâm vội vàng nói, “Ngươi có hệ thống không?”
Phó Diệc Sâm cảm thấy, mình căn bản là đang thi chạy với thời gian, hắn có loại cảm giác rất quái dị, như là có một bàn tay vô hình đang khống chế tất cả, bàn tay kia không cho phép bất cứ thứ gì không thuộc về thế giới Mary Sue xuất hiện, phàm là hành vi hoặc ngôn ngữ vượt quá giới hạn, nó lập tức sẽ ném hắn sang một thế giới Mary Sue khác.
Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay sao, hắn cứ cảm thấy bàn tay kia càng lúc càng lớn, thậm chí phạm vi hạn chế của nó cũng ngày càng mở rộng.
Quả nhiên…
“Cái gì?” Tô Trạm vẻ mặt ngây ngẩn, Phó Diệc Sâm ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, thế giới liền sụp đổ.
Vì thế, mở mắt lần nữa, Phó Diệc Sâm đã ở nơi này. Ba thế giới liên tục sụp đổ, điều cần xác minh đã có thể kết luận, về những chuyện đang còn nghi vấn, nếu tiếp tục sử dụng phương pháp thô bạo như vậy cũng vô ích, vì thế, Phó Diệc Sâm hiện tại vô cùng bình tĩnh.
Đầu tiên, linh hồn kia đúng Tô Trạm không sai. Điểm này khiến Phó Diệc Sâm vừa ngoài ý muốn lại tựa như đã đoán được từ tước, nhưng nghĩ tới bên dưới vỏ ngoài cao lãnh đạm mạc của người nọ là một tâm hồn yếu ớt hay ngượng ngùng, Phó Diệc Sâm liền nhịn không được tim đập mạnh, khóe miệng không tự giác liền câu lên, hắn cảm thấy kiếp sống diễn viên của hắn sau này sẽ càng thêm thú vị, hơn nữa còn có động lực mười phần.
Còn về việc có tồn tại hệ thống khác hay không, Phó Diệc Sâm vẫn chưa thể kết luận, nhưng hắn nghiêng về hướng không có. Bởi vì như hệ thống đã phân tích, không thể có một hệ thống khác tồn tại, hơn nữa dựa trên phản ứng của Tô Trạm, mỗi lần Phó Diệc Sâm nhắc tới hệ thống hoặc nhiệm vụ, trong mắt của y nếu không phải nghi ngờ thì cũng là trợn trừng khiếp sợ. Nhưng nếu là vậy, tại sao y lại biết rõ nội dung vở kịch như thế, cho nên về sau Phó Diệc Sâm phải từ từ nói bóng nói gió với y để tìm hiểu.
Nhưng qua mấy lần nghiệm chứng này, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn, đương nhiên, Phó Diệc Sâm cũng bởi thế mới dở khóc dở cười. Trải qua vài thế giới, Phó Diệc Sâm kinh ngạc phát hiện, Tô Trạm hoàn toàn không có ký ức của thế giới trước, ở mỗi thế giới mới, y giống như được reset, phát hiện điều này, Phó Diệc Sâm vừa bất ngờ lại vừa đau trứng.
Qua mỗi thế giới, Tô Trạm đều như mới đến lần đầu, y không hề biết đến những thế giới Mary Sue khác, đồng nghĩa với việc y không có ký ức của Thẩm Thiên Dục, Lãnh Thiên Thương, hay nói cách khác, những khoảnh khắc của hai người họ, y đều quên hết…
Như vậy, vô cùng đau lòng, Phó Diệc Sâm quả thật buồn bực cực điểm, nhất là vừa nghĩ tới những hình ảnh dưới đáy vực đêm đó, lập tức khiến tâm can hắn nhức nhối, những thứ đó… y đều quên hết? Bất quá nói đi nói lại, bây giờ việc Phó Diệc Sâm nên làm vẫn là hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi kết cục Mary Sue đến với nam chính. Đương nhiên, về điểm này, Phó Diệc Sâm hiện tại vô cùng tự tin, bởi vì hắn trăm phần trăm khẳng định, Tô Trạm không thể thích nữ chính Mary Sue, đừng nói y vốn biết đây là một cuốn Mary Sue não tàn, với tính cách của Tô Trạm, y tuyệt đối chướng mắt với người như vậy.
Cho nên nói cách khác, trên thực tế, nhiệm vụ của Phó Diệc Sâm là tìm hiểu mục đích thật sự của Tô Trạm. Rõ ràng, mục đích của y và Phó Diệc Sâm không giống nhau, nếu không, ngay từ thế giới đầu tiên bọn họ đã có thể thành công rời đi nơi này.
Sau khi phân tích mọi chuyện rõ ràng, Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, tuy nói phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng ít nhất đã có phương hướng, có động lực, lại càng không nói đến việc có thể tiếp xúc với Tô Trạm. Không hiểu sao, thế giới Mary Sue sấm sét nổ ầm ầm, cẩu huyết bay tứ tung này lại làm người ta mong chờ đến vậy.
Vì thế Phó Diệc Sâm ngồi thẳng dậy, đem rác rưởi từ trong phòng tối thả ra. [ Gửi ta thông tin về thế giới này. ] Không nghĩ tới, lần này rác rưởi không lập tức giao nhiệm vụ, mà vô cùng ủy khuất lên án.
【 Nha nha nha, 】 Tuy vẫn là giọng nói máy móc, nhưng Phó Diệc Sâm lại khó hiểu từ bên trong nghe ra được ủy khuất nồng đậm cùng với… tức giận? 【 Kí chủ ngài nhất định là muốn hại chết tôi nha nha nha ~】
Phó Diệc Sâm sờ sờ mũi, [ Làm sao vậy? ]
【 Kí chủ ngài hại chết tôi. 】 Dường như mang theo oán niệm rất lớn.
[ Sao ta lại hại ngươi? ] Phó Diệc Sâm không chút để ý.
【 Nha nha nha, người ta đã sớm nói với kí chủ, mỗi lần thoát khỏi một thế giới sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn, kết quả kí chủ không để ý đến sống chết của người ta, liên tục gây sức ép, giờ hay rồi, năng lượng của tôi càng ngày càng yếu nha nha nha ~】
Phó Diệc Sâm khóe miệng run run, “người ta” từ trong miệng rác rưởi, thật có chút hài hước, bất quá lúc này Phó Diệc Sâm cũng hơi chột dạ, [ Sao lại không nhắc ta sớm? ]
【 Nha nha nha, kí chủ ngài cho người ta cơ hội để nói sao! 】 Lên án rất rõ ràng, ba thế giới vừa qua, sau khi tiếp nhận thông tin xong liền lập tức che chắn, nó còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở nữa.
Phó Diệc Sâm chột dạ ho khan hai tiếng. Lúc ấy, câu nói kia của Lãnh Thiên Thương hoặc nên nói là Tô Trạm làm hắn quá rung động, thế cho nên, Phó Diệc Sâm hết lần này đến lần khác nóng lòng muốn chứng thực suy đoán của mình, căn bản không quan tâm tới hệ thống, về phương diện khác, cũng bởi vì chuyện lần này, Phó Diệc Sâm đối với hệ thống có chút khúc mắc, vì thế vô ý đã đem chuyện này xem nhẹ, bất quá hiện tại, đúng là hắn suy xét không chu toàn.
Bất quá, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, rác rưởi lại bổ sung một câu, 【 Tôi mà chết kí chủ ngài cũng không sống được đâu nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm khóe miệng trề xuống, lời xin lỗi đã đến miệng lại nuốt trở vào, [ Tình huống của ngươi bây giờ thế nào, có ảnh hưởng gì không? ]
【 Nha nha nha ảnh hưởng rất nghiêm trọng. 】
Phó Diệc Sâm đầu tim nhảy dựng, [ Nghiêm trọng thế nào? ]
【 Kí chủ ngài chỉ biết mối quan hệ giữa thế giới Mary Sue và tôi là phụ thuộc lẫn nhau, nhưng thật ra bọn tôi cũng đồng thời kiềm chế nhau. Thể năng lượng của tôi bắt nguồn từ oán niệm của liên minh chống Mary Sue, còn năng lượng của thế giới Mary Sue thì phát ra từ các độc giả yêu thích văn Mary Sue, nhưng chống đỡ toàn bộ thế giới Mary Sue chính là cốt truyện, nói cách khác, nội dung trong nguyên tác chính là sức mạnh của thế giới Mary Sue. 】
Phó Diệc Sâm càng nghe mày càng nhăn chặt, cho nên nói, ảo giác của hắn lúc trước đều là sự thật? Hệ thống tiếp tục nói.
【 Tôi hiện tại càng ngày càng yếu, ngược lại thế giới Mary Sue lại càng ngày càng mạnh, 】 Phó Diệc Sâm cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ủ rũ của hệ thống, 【 Nói cách khác, tác dụng kiểm soát của tôi đối với cốt truyện đang giảm dần. 】
Phó Diệc Sâm mày lại nhướn lên, những lời này của hệ thống vừa vặn giải thích ảo giác lúc trước của hắn, bàn tay vô hình kia, dựa theo phân tích của hệ thống mà nói, chính là sức mạnh của thế giới Mary Sue, hoặc cụ thể hơn, là sức mạnh của cốt truyện.
Phó Diệc Sâm lúc này có chút đau đầu, đây thật sự là một cục phiền phức lớn, [ Cho nên, bây giờ nhất định phải đi theo kịch bản? ], theo lý thuyết, đại khái có thể hiểu được, ai mạnh người đó làm chủ.
【 Đúng vậy kí chủ, ở những tình tiết quan trọng theo nguyên tác, không thể làm ra thay đổi quá lớn, 】 Ít nhất không thể giống thế giới của Lãnh Thiên Thương, toàn bộ kịch bản đều bị cải biên, 【Ngoại trừ thời gian ở ngoài cốt truyện. 】
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, nói cách khác, nhiệm vụ sẽ càng khó, may mắn hắn là nam phụ, rất nhiều thời gian có thể thoát khỏi bàn tay của cốt truyện, hơn nữa bản Mary Sue này được viết dưới góc nhìn của nữ chính, thời gian tự do của nam chính tuy rằng ít hơn nam phụ, nhưng cũng đủ dùng.
Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, hơn nữa sự tồn tại Tô Trạm cũng làm cho hắn thêm tự tin gấp bội. [ Được rồi, truyền thông tin cho ta. ]
Trên thực tế, tuy rằng đã thất bại liên tục nhiều lần, nhưng Phó Diệc Sâm lúc này vẫn ôm hi vọng, hoặc nên nói là tư thế nắm chăc trong tay, hắn nhất định sẽ thành công.
【 Nha nha nha, kí chủ bóc lột tôi cạn kiệt, người ta muốn bồi thường. 】
[ Hử? ] Phó Diệc Sâm nhướng mày.
【 Kí chủ không được che chắn người ta, người ta muốn nhìn thấy nam thần, Trạm Trạm nam thần a a a a! 】
Phó Diệc Sâm khóe miệng trừu xuống, lúc nãy nói hai câu liền ủy ủy khuất khuất, vừa đụng đến Tô Trạm đã phấn khởi, rõ ràng là một tên hoa si không tiết tháo.
[ Thông tin. ] Phó Diệc Sâm có chút buồn cười, nhưng không đáp lại nó.
【 Kí chủ đồng ý rồi đấy, 】 Rác rưởi rất là cơ trí, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng đã vội nói thêm, 【 Xin kí chủ tiếp nhận thông tin. 】
[ Tiếp nhận. ]
Tin tức tiến vào não có thể xem là che trời lấp biển, Phó Diệc Sâm liếc mắt một cái liền đảo đến tên truyện, mặc dù hắn thân kinh bách chiến nhưng vẫn bị sét đánh một chút, <Hào môn độc sủng: Tiểu kiều thê của tổng tài kim cương>, cái tên này, Phó Diệc Sâm khóe miệng kéo xuống, sau đó quét về phía mục lục, lúc này càng cạn lời, hơn một ngàn năm trăm chương… đây là viết kiểu gì thế?
Nhưng, Phó Diệc Sâm còn chưa kịp chỉnh lý xong xuôi, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc hơi dựa vào ghế sô pha, giương mắt nhìn hai cô gái ăn mặc hở hang kiều diễm lắc mông đi vào, chính xác mà nói, trước sau tổng cộng sáu người.
Các đại mỹ nữ chân dài mỗi người một vẻ, nhưng đều có chung một điểm, ăn mặc đều táo bạo, lộ ra những ưu thế của cơ thể, rất có tính khiêu khích, mà ánh mắt các cô càng là lộ liễu, nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm ý tứ rõ ràng.
“Lê thiếu, để ngài đợi lâu.” Các cô ngựa quen đường cũ cười duyên vây quanh Phó Diệc Sâm, đặc biệt là hai người bên cạnh hắn, mông còn chưa đặt xuống thân thể đã dán lên.
Phó Diệc Sâm trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng mày đã nhíu chặt, [ Rác rưởi, tình huống gì đây? Thân phận của ta là ai? ]
Căn bản còn chưa kịp xem, mấy người kia đã bất ngờ tiến vào, đặc biệt trong mắt một thanh niên ra sức cống hiến cho xã hội như Phó Diệc Sâm, mấy cô nàng này vừa nhìn là biết loại người không đứng đắn gì.
Lại không ngờ, không đứng đắn thật sự, chính là nhân vật hắn đang đeo lên đây.
【 Kí chủ là nam phụ số hai Lê Hạo. Nhị thế tổ vô cùng phong lưu, thích nhất đùa giỡn phụ nữ, thay bạn gái như thay quần áo. 】 Hệ thống quái dị trở nên kích động.
Phó Diệc Sâm mặt tối sầm, tổng kết bằng hai chữ, đây còn không phải là… cặn bã?
Nhu nhu hai bên Thái Dương, Phó Diệc Sâm chống đỡ thân thể ngồi thẳng trên giường, quan sát tổng thể xung quanh một vòng, cách phối trí này khá giống khách sạn xa hoa bậc nhất, đèn chùm tỏa sáng, bên ngoài cửa sổ là khung cảnh buổi đêm, hơn nữa hắn còn đang mặc nguyên tây trang giày da, nằm hình chữ đại (大) giữa giường.
Vươn tay ra, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, là chính hắn không sai, Phó Diệc Sâm lắc lắc đầu, rõ ràng đây là hiện tượng say rượu, may mắn ý thức hắn đang ngày càng rõ ràng.
Lồm cồm đứng dậy đến cạnh bàn uống hết hai cốc nước, lại nới lỏng cà vạt, rồi hít sâu hai lượt, Phó Diệc Sâm lúc này mới cảm thấy mình còn sống.
Phó Diệc Sâm có chút mệt mỏi tựa lưng vào sô pha, sau khi đã trải qua chuyện này nhiều lần, giờ đã thành thói quen.
<Nữ thần VS Nam thần>, < Vương gia si tình và vương phi lạnh lùng>, <Ma Vương phúc hắc điên cuồng>, đánh đổi tận ba thế giới Mary Sue, nhưng kết quả nghiệm chứng ra thật khiến Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười.
Không phải hắn lỗ mãng, ngoại trừ thế giới nữ thần kia, hai thế giới sau hắn đều rất cẩn thận tìm hiểu, nhưng không biết có phải do Phó Diệc Sâm ảo giác hay không, tựa hồ thế giới này so với thế giới trước ngày càng gian nan, cũng càng dễ dàng sụp đổ.
Ví dụ như ở thế giới Ma Vương phúc hắc kia, nam chính là một tên Ma Vương cuồng ngạo tùy hứng, mà hắn lại là Thánh tử Thần Minh vạn người kính ngưỡng. Theo nguyên tác, hai người lần đầu tiên gặp mặt đã lập tức lao vào đánh nhau vì nữ chính, một chính một tà, vừa vặn đều là hai người trẻ tuổi mạnh nhất, đại diện cho hai thế lực đối lập.
Nhưng vừa gặp nhau, Phó Diệc Sâm đã lập tức ngăn lại trận chiến vô nghĩa này, hơn nữa còn tìm cớ tán gẫu với một mình y, đầu tiên là nói bóng nói gió, sau đó mới gợi ý để y chuẩn bị tinh thần, “Ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, không được nói ra.”
Bởi vì rác rưởi từng nói qua, “hệ thống”, “xuyên qua”, “tiểu thuyết Mary Sue” chính là những từ khóa mấu chốt, liên quan đến sự tồn tại của thế giới Mary Sue, những chữ như này sẽ trực tiếp khiến thế giới Mary Sue sụp đổ, cho nên tuyệt đối phải tránh.
Nhưng những điều Phó Diệc Sâm bức thiết muốn biết đều liên quan đến mấy từ này, cho nên hắn chỉ có thể kiên trì xác minh, không những phải vòng vèo giải thích tình huống với y, còn phải ngăn cản Tô Trạm vô ý nói ra một số thứ không nên nói. May mắn tuy rằng đầy mặt kinh ngạc khó hiểu, nhưng Tô Trạm cũng không cự tuyệt.
“Ta biết ngươi không phải là Ma Vương thật sự, mà ta cũng không phải là Thánh tử chân chính, cho nên ngươi ngàn vạn phải tin tưởng ta.” Dưới sắc mặt biến đổi nhanh chóng của đối phương, Phó Diệc Sâm vội vàng nói, “Ngươi có hệ thống không?”
Phó Diệc Sâm cảm thấy, mình căn bản là đang thi chạy với thời gian, hắn có loại cảm giác rất quái dị, như là có một bàn tay vô hình đang khống chế tất cả, bàn tay kia không cho phép bất cứ thứ gì không thuộc về thế giới Mary Sue xuất hiện, phàm là hành vi hoặc ngôn ngữ vượt quá giới hạn, nó lập tức sẽ ném hắn sang một thế giới Mary Sue khác.
Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay sao, hắn cứ cảm thấy bàn tay kia càng lúc càng lớn, thậm chí phạm vi hạn chế của nó cũng ngày càng mở rộng.
Quả nhiên…
“Cái gì?” Tô Trạm vẻ mặt ngây ngẩn, Phó Diệc Sâm ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, thế giới liền sụp đổ.
Vì thế, mở mắt lần nữa, Phó Diệc Sâm đã ở nơi này. Ba thế giới liên tục sụp đổ, điều cần xác minh đã có thể kết luận, về những chuyện đang còn nghi vấn, nếu tiếp tục sử dụng phương pháp thô bạo như vậy cũng vô ích, vì thế, Phó Diệc Sâm hiện tại vô cùng bình tĩnh.
Đầu tiên, linh hồn kia đúng Tô Trạm không sai. Điểm này khiến Phó Diệc Sâm vừa ngoài ý muốn lại tựa như đã đoán được từ tước, nhưng nghĩ tới bên dưới vỏ ngoài cao lãnh đạm mạc của người nọ là một tâm hồn yếu ớt hay ngượng ngùng, Phó Diệc Sâm liền nhịn không được tim đập mạnh, khóe miệng không tự giác liền câu lên, hắn cảm thấy kiếp sống diễn viên của hắn sau này sẽ càng thêm thú vị, hơn nữa còn có động lực mười phần.
Còn về việc có tồn tại hệ thống khác hay không, Phó Diệc Sâm vẫn chưa thể kết luận, nhưng hắn nghiêng về hướng không có. Bởi vì như hệ thống đã phân tích, không thể có một hệ thống khác tồn tại, hơn nữa dựa trên phản ứng của Tô Trạm, mỗi lần Phó Diệc Sâm nhắc tới hệ thống hoặc nhiệm vụ, trong mắt của y nếu không phải nghi ngờ thì cũng là trợn trừng khiếp sợ. Nhưng nếu là vậy, tại sao y lại biết rõ nội dung vở kịch như thế, cho nên về sau Phó Diệc Sâm phải từ từ nói bóng nói gió với y để tìm hiểu.
Nhưng qua mấy lần nghiệm chứng này, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn, đương nhiên, Phó Diệc Sâm cũng bởi thế mới dở khóc dở cười. Trải qua vài thế giới, Phó Diệc Sâm kinh ngạc phát hiện, Tô Trạm hoàn toàn không có ký ức của thế giới trước, ở mỗi thế giới mới, y giống như được reset, phát hiện điều này, Phó Diệc Sâm vừa bất ngờ lại vừa đau trứng.
Qua mỗi thế giới, Tô Trạm đều như mới đến lần đầu, y không hề biết đến những thế giới Mary Sue khác, đồng nghĩa với việc y không có ký ức của Thẩm Thiên Dục, Lãnh Thiên Thương, hay nói cách khác, những khoảnh khắc của hai người họ, y đều quên hết…
Như vậy, vô cùng đau lòng, Phó Diệc Sâm quả thật buồn bực cực điểm, nhất là vừa nghĩ tới những hình ảnh dưới đáy vực đêm đó, lập tức khiến tâm can hắn nhức nhối, những thứ đó… y đều quên hết? Bất quá nói đi nói lại, bây giờ việc Phó Diệc Sâm nên làm vẫn là hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi kết cục Mary Sue đến với nam chính. Đương nhiên, về điểm này, Phó Diệc Sâm hiện tại vô cùng tự tin, bởi vì hắn trăm phần trăm khẳng định, Tô Trạm không thể thích nữ chính Mary Sue, đừng nói y vốn biết đây là một cuốn Mary Sue não tàn, với tính cách của Tô Trạm, y tuyệt đối chướng mắt với người như vậy.
Cho nên nói cách khác, trên thực tế, nhiệm vụ của Phó Diệc Sâm là tìm hiểu mục đích thật sự của Tô Trạm. Rõ ràng, mục đích của y và Phó Diệc Sâm không giống nhau, nếu không, ngay từ thế giới đầu tiên bọn họ đã có thể thành công rời đi nơi này.
Sau khi phân tích mọi chuyện rõ ràng, Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, tuy nói phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng ít nhất đã có phương hướng, có động lực, lại càng không nói đến việc có thể tiếp xúc với Tô Trạm. Không hiểu sao, thế giới Mary Sue sấm sét nổ ầm ầm, cẩu huyết bay tứ tung này lại làm người ta mong chờ đến vậy.
Vì thế Phó Diệc Sâm ngồi thẳng dậy, đem rác rưởi từ trong phòng tối thả ra. [ Gửi ta thông tin về thế giới này. ] Không nghĩ tới, lần này rác rưởi không lập tức giao nhiệm vụ, mà vô cùng ủy khuất lên án.
【 Nha nha nha, 】 Tuy vẫn là giọng nói máy móc, nhưng Phó Diệc Sâm lại khó hiểu từ bên trong nghe ra được ủy khuất nồng đậm cùng với… tức giận? 【 Kí chủ ngài nhất định là muốn hại chết tôi nha nha nha ~】
Phó Diệc Sâm sờ sờ mũi, [ Làm sao vậy? ]
【 Kí chủ ngài hại chết tôi. 】 Dường như mang theo oán niệm rất lớn.
[ Sao ta lại hại ngươi? ] Phó Diệc Sâm không chút để ý.
【 Nha nha nha, người ta đã sớm nói với kí chủ, mỗi lần thoát khỏi một thế giới sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn, kết quả kí chủ không để ý đến sống chết của người ta, liên tục gây sức ép, giờ hay rồi, năng lượng của tôi càng ngày càng yếu nha nha nha ~】
Phó Diệc Sâm khóe miệng run run, “người ta” từ trong miệng rác rưởi, thật có chút hài hước, bất quá lúc này Phó Diệc Sâm cũng hơi chột dạ, [ Sao lại không nhắc ta sớm? ]
【 Nha nha nha, kí chủ ngài cho người ta cơ hội để nói sao! 】 Lên án rất rõ ràng, ba thế giới vừa qua, sau khi tiếp nhận thông tin xong liền lập tức che chắn, nó còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở nữa.
Phó Diệc Sâm chột dạ ho khan hai tiếng. Lúc ấy, câu nói kia của Lãnh Thiên Thương hoặc nên nói là Tô Trạm làm hắn quá rung động, thế cho nên, Phó Diệc Sâm hết lần này đến lần khác nóng lòng muốn chứng thực suy đoán của mình, căn bản không quan tâm tới hệ thống, về phương diện khác, cũng bởi vì chuyện lần này, Phó Diệc Sâm đối với hệ thống có chút khúc mắc, vì thế vô ý đã đem chuyện này xem nhẹ, bất quá hiện tại, đúng là hắn suy xét không chu toàn.
Bất quá, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, rác rưởi lại bổ sung một câu, 【 Tôi mà chết kí chủ ngài cũng không sống được đâu nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm khóe miệng trề xuống, lời xin lỗi đã đến miệng lại nuốt trở vào, [ Tình huống của ngươi bây giờ thế nào, có ảnh hưởng gì không? ]
【 Nha nha nha ảnh hưởng rất nghiêm trọng. 】
Phó Diệc Sâm đầu tim nhảy dựng, [ Nghiêm trọng thế nào? ]
【 Kí chủ ngài chỉ biết mối quan hệ giữa thế giới Mary Sue và tôi là phụ thuộc lẫn nhau, nhưng thật ra bọn tôi cũng đồng thời kiềm chế nhau. Thể năng lượng của tôi bắt nguồn từ oán niệm của liên minh chống Mary Sue, còn năng lượng của thế giới Mary Sue thì phát ra từ các độc giả yêu thích văn Mary Sue, nhưng chống đỡ toàn bộ thế giới Mary Sue chính là cốt truyện, nói cách khác, nội dung trong nguyên tác chính là sức mạnh của thế giới Mary Sue. 】
Phó Diệc Sâm càng nghe mày càng nhăn chặt, cho nên nói, ảo giác của hắn lúc trước đều là sự thật? Hệ thống tiếp tục nói.
【 Tôi hiện tại càng ngày càng yếu, ngược lại thế giới Mary Sue lại càng ngày càng mạnh, 】 Phó Diệc Sâm cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ủ rũ của hệ thống, 【 Nói cách khác, tác dụng kiểm soát của tôi đối với cốt truyện đang giảm dần. 】
Phó Diệc Sâm mày lại nhướn lên, những lời này của hệ thống vừa vặn giải thích ảo giác lúc trước của hắn, bàn tay vô hình kia, dựa theo phân tích của hệ thống mà nói, chính là sức mạnh của thế giới Mary Sue, hoặc cụ thể hơn, là sức mạnh của cốt truyện.
Phó Diệc Sâm lúc này có chút đau đầu, đây thật sự là một cục phiền phức lớn, [ Cho nên, bây giờ nhất định phải đi theo kịch bản? ], theo lý thuyết, đại khái có thể hiểu được, ai mạnh người đó làm chủ.
【 Đúng vậy kí chủ, ở những tình tiết quan trọng theo nguyên tác, không thể làm ra thay đổi quá lớn, 】 Ít nhất không thể giống thế giới của Lãnh Thiên Thương, toàn bộ kịch bản đều bị cải biên, 【Ngoại trừ thời gian ở ngoài cốt truyện. 】
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, nói cách khác, nhiệm vụ sẽ càng khó, may mắn hắn là nam phụ, rất nhiều thời gian có thể thoát khỏi bàn tay của cốt truyện, hơn nữa bản Mary Sue này được viết dưới góc nhìn của nữ chính, thời gian tự do của nam chính tuy rằng ít hơn nam phụ, nhưng cũng đủ dùng.
Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, hơn nữa sự tồn tại Tô Trạm cũng làm cho hắn thêm tự tin gấp bội. [ Được rồi, truyền thông tin cho ta. ]
Trên thực tế, tuy rằng đã thất bại liên tục nhiều lần, nhưng Phó Diệc Sâm lúc này vẫn ôm hi vọng, hoặc nên nói là tư thế nắm chăc trong tay, hắn nhất định sẽ thành công.
【 Nha nha nha, kí chủ bóc lột tôi cạn kiệt, người ta muốn bồi thường. 】
[ Hử? ] Phó Diệc Sâm nhướng mày.
【 Kí chủ không được che chắn người ta, người ta muốn nhìn thấy nam thần, Trạm Trạm nam thần a a a a! 】
Phó Diệc Sâm khóe miệng trừu xuống, lúc nãy nói hai câu liền ủy ủy khuất khuất, vừa đụng đến Tô Trạm đã phấn khởi, rõ ràng là một tên hoa si không tiết tháo.
[ Thông tin. ] Phó Diệc Sâm có chút buồn cười, nhưng không đáp lại nó.
【 Kí chủ đồng ý rồi đấy, 】 Rác rưởi rất là cơ trí, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng đã vội nói thêm, 【 Xin kí chủ tiếp nhận thông tin. 】
[ Tiếp nhận. ]
Tin tức tiến vào não có thể xem là che trời lấp biển, Phó Diệc Sâm liếc mắt một cái liền đảo đến tên truyện, mặc dù hắn thân kinh bách chiến nhưng vẫn bị sét đánh một chút, <Hào môn độc sủng: Tiểu kiều thê của tổng tài kim cương>, cái tên này, Phó Diệc Sâm khóe miệng kéo xuống, sau đó quét về phía mục lục, lúc này càng cạn lời, hơn một ngàn năm trăm chương… đây là viết kiểu gì thế?
Nhưng, Phó Diệc Sâm còn chưa kịp chỉnh lý xong xuôi, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc hơi dựa vào ghế sô pha, giương mắt nhìn hai cô gái ăn mặc hở hang kiều diễm lắc mông đi vào, chính xác mà nói, trước sau tổng cộng sáu người.
Các đại mỹ nữ chân dài mỗi người một vẻ, nhưng đều có chung một điểm, ăn mặc đều táo bạo, lộ ra những ưu thế của cơ thể, rất có tính khiêu khích, mà ánh mắt các cô càng là lộ liễu, nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm ý tứ rõ ràng.
“Lê thiếu, để ngài đợi lâu.” Các cô ngựa quen đường cũ cười duyên vây quanh Phó Diệc Sâm, đặc biệt là hai người bên cạnh hắn, mông còn chưa đặt xuống thân thể đã dán lên.
Phó Diệc Sâm trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng mày đã nhíu chặt, [ Rác rưởi, tình huống gì đây? Thân phận của ta là ai? ]
Căn bản còn chưa kịp xem, mấy người kia đã bất ngờ tiến vào, đặc biệt trong mắt một thanh niên ra sức cống hiến cho xã hội như Phó Diệc Sâm, mấy cô nàng này vừa nhìn là biết loại người không đứng đắn gì.
Lại không ngờ, không đứng đắn thật sự, chính là nhân vật hắn đang đeo lên đây.
【 Kí chủ là nam phụ số hai Lê Hạo. Nhị thế tổ vô cùng phong lưu, thích nhất đùa giỡn phụ nữ, thay bạn gái như thay quần áo. 】 Hệ thống quái dị trở nên kích động.
Phó Diệc Sâm mặt tối sầm, tổng kết bằng hai chữ, đây còn không phải là… cặn bã?
Danh sách chương