Phó Diệc Sâm lái xe khá nhanh, nhưng giữa đường lại “xui xẻo” bị kẹt xe rồi bị cảnh sát giao thông ngăn lại do vượt đèn đỏ, lúc tới sân bay thì vừa vặn máy bay của nữ chính đã cất cánh, vì vậy thần kỳ gặp gỡ thoáng qua, đương nhiên, này đó đều nằm trong dự đoán.
Ở góc độ Phó Diệc Sâm nhìn không tới, Tô Trạm âm thầm thở phào, vừa rồi lái xe rất nhanh, y còn lo lắng sẽ đuổi kịp thật, nếu vậy thì kịch bản không thể xem là thay đổi nhỏ nữa.
Trên thực tế, hai người đàn ông trên mặt âm trầm, nhưng trong lòng đều lặng lẽ vui vẻ, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu dựa theo phát triển của cốt truyện, nữ chính lần này rời đi chính là ba năm, mà trong ba năm này, họ có nhiều thời gian ở chung, càng quan trọng hơn là, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng trong ba năm này.
Bất quá, Phó Diệc Sâm cũng ẩn ẩn cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy, dù sao căn cứ vào kinh nghiệm ở hai thế giới trước mà nói, nội dung kịch bản dài dòng cuối cùng đều sẽ bị giản lược, không chỉ thời gian rút ngắn lại, thậm chí tình tiết trong cốt truyện cũng sẽ giảm bớt, cho nên Phó Diệc Sâm đoán rằng, nữ chính không hẳn là ba năm sau mới trở về, nhưng thời gian dài ngắn thế nào hắn không thể xác định.
Hơn nữa, trong nguyên văn, nữ chính mang theo con trai ba tuổi của cô và nam chính cùng trở về, nhưng loại chuyện này hiển nhiên không thể xảy ra, nhưng sức mạnh cốt truyện đã vượt quá tưởng tượng của Phó Diệc Sâm, tựa như tự mang tác dụng chữa trị, mà đoạn đứa nhỏ này rất quan trọng. Cho nên hiện tại, Phó Diệc Sâm cũng không đoán được đến lúc đó sẽ xảy ra tình huống gì.
Không thể phủ nhận, Phó Diệc Sâm lo lắng một chút cũng không thừa, thậm chí còn so với dự đoán của hắn càng không xong. Ba tháng sau, nữ chính trở lại.
Vốn là ba năm lại biến thành ba tháng, thật khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn, hắn còn đang nghĩ ngắn lắm cũng phải đến một năm rưỡi, vì thế hắn mới từ từ yêu đương. Cho nên, ba tháng nhanh như chớp mắt, ngoài việc Phó Diệc Sâm thỉnh thoảng cùng Tô Trạm ra ngoài ăn bữa cơm, chính là dựa theo nguyên tác viết, lật tung thế giới tìm nữ chính, Tô Trạm cũng thế. Đương nhiên, hắn là dựa nội dung câu chuyện mà bay tới bay lui, về phần tìm hay không cũng đâu khác nhau là mấy.
Lại không ngờ mới chỉ ba tháng, nữ chính thế nhưng đã trở lại, mà muốn đòi mạng là, nữ chính mang thai, tròn năm tháng.
Năm tháng… đây không phải vừa vặn là lúc bọn họ vừa mới đến thế giới này sao? Phó Diệc Sâm giật mình, đại khái bởi vì quá mức để ý, nên cho dù là người ổn trọng đến mấy, cũng có lúc suy xét vấn đề không được toàn diện. Sau khi biết được nữ chính mang thai năm tháng, Phó Diệc Sâm gần như không thể nhịn được mà nghĩ đến sự kiện trên du thuyền lần trước, sau đó nghĩ tới Tô Trạm.
Hai người xuyên đến là lúc toàn bộ tình tiết bắt đầu, là khâu vô cùng quan trọng. Đêm đó, nữ chính ý thức mơ hồ bị bác sĩ và em gái nữ phụ mang đi, mà sau đó, Phó Diệc Sâm cũng lập tức về phòng của mình, hắn không ở cùng Tô Trạm, nói cách khác, mọi chuyện liên quan đến Tô Trạm sau đó, thật ra Phó Diệc Sâm đều không biết, bởi hắn chắc chắn rằng, Tô Trạm sẽ không đụng đến nữ chính.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy Tô Trạm bất đắc dĩ hoặc bị ép buộc, ví dụ như cũng bị hạ thuốc, dưới tình huống thần chí không rõ ràng đã phát sinh quan hệ với nữ chính, căn cứ vào tính bảo thủ của cốt truyện, kỳ thật cũng không hẳn không có khả năng. Mà lúc ấy, Tô Trạm vẫn chưa thích Phó Diệc Sâm, thậm chí còn tràn ngập địch ý với hắn, cho nên sẽ không có gì băn khoăn.
Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm liền nhịn không được đau đầu, đồng thời một cỗ lửa giận cũng không kìm xuống được mà bạo phát ra bên ngoài. Kỳ thật trải qua thời gian dài ở chung, Tô Trạm là người thế nào, Phó Diệc Sâm rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, càng để tâm thì lại càng mất khống chế.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới là, Tô Trạm còn tức giận hơn hắn nhiều, đừng nói tới khí chất bá tổng Cố Thần Phong, mà ngay cả bình tĩnh tối thiểu cũng bị y ném đến chín tầng mây.
Hôm nay, Phó Diệc Sâm mới trở về từ chỗ nữ chính, hắn trước muốn dò hỏi nữ chính xem ba đứa nhỏ là ai, ít nhất để tâm trạng ổn định mới đi tìm Tô Trạm, quan trọng hơn là tình tiết, hắn phải đi gặp nữ chính.
Lại không ngờ ba đứa nhỏ còn chưa hỏi được, Tô Trạm thế nhưng đã trực tiếp đến biệt thự tư nhân của nam phụ, đây là lần đầu tiên Tô Trạm đến chỗ Phó Diệc Sâm. Bản thân chuyện này đã đủ khiến Phó Diệc Sâm bất ngờ, không nghĩ thái độ của Tô Trạm càng khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Mới vừa mở cửa ra, Phó Diệc Sâm liền đối diện với vẻ mặt âm trầm của Tô Trạm, sau đó không đợi hắn mở miệng, Tô Trạm tựa như mãnh thú xông tới đánh hắn, căn bản ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Phó Diệc Sâm trở tay không kịp bị Tô Trạm nắm lấy cổ áo ấn lên tường, tiếp đó Tô Trạm một cước đá cửa, rồi dùng toàn bộ sức lực áp Phó Diệc Sâm vào tường, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí có hơi vặn vẹo, như là lửa giận đè nén lâu ngày bộc phát, hoàn toàn không thể nhịn xuống.
Phó Diệc Sâm lập tức phát hiện cảm xúc kích động từ Tô Trạm, cũng không giãy dụa, chỉ đành bất đắc dĩ mặc y càn quấy, “Anh sao thế?”
Mọi chuyện diễn ra trong ba tháng, nguyên tác lại dùng “ba năm sau” để khái quát toàn bộ, nói cách khác hắn và Tô Trạm hoàn toàn tự do. Cho nên, tuy rằng trong khoảng thời gian ở chung này, hai người không rành rọt nói ra mấy câu “Tôi yêu anh” hay “Thích anh” vân vân, nhưng rõ ràng là đã rơi vào tình trạng yêu đương cuồng nhiệt. Cho nên Tô Trạm đột nhiên thành ra thế này, Phó Diệc Sâm vẫn có chút bất ngờ.
“Lê Hạo, có phải cậu vẫn luôn gạt tôi?” Tô Trạm tối sầm mặt, không đáp mà hỏi ngược lại, hai mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, giống như hận không thể xuyên thấu thâm tâm hắn, nhìn xem thế giới chân thật bên trong có dạng gì.
Phó Diệc Sâm không hiểu sao mày giật giật, “Có phải anh hiểu lầm gì không?” Tuy rằng, hắn không quá để ý nguyên nhân Tô Trạm hành động như vậy, nhưng ngay trong nháy mắt này, Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy suy đoán trước đây của hắn dại dột quá thể, nhất là nhìn đến thống khổ nơi đáy mắt Tô Trạm, Phó Diệc Sâm hoàn toàn phủ định loại ý nghĩ kia.
“Hiểu lầm?” Tô Trạm đột nhiên thống khổ liếc mắt nhìn Phó Diệc Sâm, mày cau lại đủ thấy trong lòng y giờ phút này tràn đầy phức tạp, “Tôi không biết, tôi chỉ biết ngay từ đầu cậu thích là cô ta, có lẽ cậu vẫn luôn thích cô ta.” Giống như rơi vào bi thương vô tận, khác hẳn với giọng điệu chất vấn cả vú lấp miệng em (1) vừa nãy.
Cảm xúc Tô Trạm rất không thích hợp, cũng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm từ trong hơi thở của y ngửi thấy được mùi rượu phảng phất, nói cách khác, trước khi đến đây, y đã uống rượu, nhưng khẳng định không đến mức say, chỉ là thần sắc thống khổ trên mặt Tô Trạm không hiểu sao làm trái tim Phó Diệc Sâm thắt lại từng đợt.
“Anh rốt cuộc làm sao?” Phó Diệc Sâm định gỡ bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, lại phát hiện Tô Trạm càng túm chặt hơn, “Lại muốn sinh sự cái gì?” Đang yên đang lành lại nhắc đến lịch sử đen tối của nam phụ, lúc trước không phải còn tốt à.
Đại khái do những lời này của Phó Diệc không quá ôn nhu, Tô Trạm bị đâm vào chỗ đau liền phát nộ, đột nhiên kéo cà-vạt Phó Diệc Sâm hướng về sô pha cách đó không xa, một bên lôi kéo, một bên còn không quên cười nhạo, “Tôi làm sao à? Tôi sinh sự à?” Vài bước đã đến cạnh sô pha, sau đó đột nhiên đẩy mạnh Phó Diệc Sâm lên sô pha, “Cậu nói tôi sinh sự?”
Phó Diệc Sâm lúc này hoàn toàn ngây ngẩn, hôm nay Tô Trạm cứ như là ăn phải thuốc nổ hoàn toàn không giống bình thường, chẳng lẽ là do uống quá nhiều? Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy y vô cùng tỉnh táo.
Sau đó Phó Diệc Sâm còn chưa kịp làm rõ tình huống, Tô Trạm đột nhiên cũng theo xuống, trực tiếp cưỡi lên eo Phó Diệc Sâm, tay vấn nắm cà-vạt của hắn, “Cậu nói tôi sinh sự! Tôi sinh sự?” Một bên lung tung kéo cà-vạt Phó Diệc Sâm, một bên không ngừng lảm nhảm, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không biết những lời này chạm đến cái chốt nào của Tô Trạm.
“Chờ đã, đương nhiên không phải…” Phó Diệc Sâm vội vàng bắt lấy tay người ta, kết quả Tô Trạm giống như bùng nổ sức mạnh không tài nào khống chế được, đại khái là do trong lòng hấp tấp nóng nẩy, kết quả cà-vạt kéo nửa ngày lại càng chặt, làm thế nào cũng không cởi xuống được, mấy lần thiếu chút nữa khiến Phó Diệc Sâm nghẹn chết. Tô Trạm rõ ràng nôn nóng dứt khoát nghiêng người đập lên môi Phó Diệc Sâm, khiến hắn đau đến mức phải hít vào một hơi.
Thực tế, sự trở về đột ngột của nữ chính quả thật tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Tô Trạm, nhưng chuyện khiến y càng sững sờ là nữ chính mang thai, hơn nữa không nhiều không ít vừa vặn năm tháng. Bản tiểu thuyết Mary Sue này y nắm rõ trong lòng bàn tay, nữ chính trở về sớm hơn dự định, quả thật ngoài ý muốn của y, nhưng việc nữ chính mang thai lại chẳng khác nào đánh vào đầu y một đòn cảnh cáo, thật sự không cách nào tưởng tượng, trong thế giới Mary Sue, nếu không phải nam chính thì ai có năng lực làm nữ chính mang thai? Trái ngược với Phó Diệc Sâm hiểu rõ Tô Trạm, Tô Trạm đối với Phó Diệc Sâm có thể nói là hoàn toàn không biết gì, cho tới bây giờ, y vẫn cho rằng Phó Diệc Sâm là nam phụ số hai hư ảo trong tiểu thuyết, điều này vừa lúc càng thúc đẩy hiểu lầm.
Mà trước kia Lê Hạo hoàn toàn là một tên phong lưu thành tính, vụ việc hạ thuốc này cũng là xảy ra trên du thuyền nhà bọn họ, Tô Trạm không thể nghĩ ra bất cứ người nào có cơ hội hơn hắn, hơn nữa, lúc trên du thuyền, Lê Hạo cũng biểu hiện ra sự yêu thích đối với nữ chính.
Điểm chết người chính là, mấy ngày nay, toàn thế giới đều là tin đồn của hắn và nữ chính, đủ loại suy đoán che trời lấp đất, truyền thông đều nhận định Lê Hạo chính là phụ thân đứa nhỏ trong bụng Chu Thiển Thiển, mà Lê Hạo không hề đứng ra phủ nhận, tuy rằng Tô Trạm biết rõ trong nguyên tác cũng là tình cảnh như thế, nhưng lấy hiểu biết của y về Lê Hạo, y cho rằng Lê Hạo không phải như vậy, nhưng kết quả, hắn lại không phủ nhận những lời đồn đó.
Vì thế, Tô Trạm không thể ngồi yên, y quả thật là có uống chút rượu mới đến đây, cái gọi là rượu vào gan lớn gì đó, nhưng y hiện tại lại vô cùng tỉnh táo, nhất là khi bị câu “sinh sự” kia kích thích, y càng thêm rõ ràng mọi chuyện mình đang làm.
Giống như bị đâm trúng vết sẹo cũ… Cho nên, hiện tại cái gì y cũng không muốn quản.
Tô Trạm một hơi cắn môi Phó Diệc Sâm, sau đó cố chấp gặm lên. Bất quá, nếu y biết hiện tại mình đang lấy tư thế cưỡi ngựa ghé vào người đối phương, sợ rằng sẽ xấu hổ và giận dữ đến mức rúc vào trong sô pha.
Phó Diệc Sâm cũng bị y dọa sợ, một bên vội vàng trói hai tay đang làm rộn của y lại, một bên nghĩ cách ổn định tâm tình y, kết quả lại hại cái miệng, y cứ vậy không cần biết trước sau, giống như muốn chứng minh điều gì đó mà điên cuồng gặm cắn, trên cằm Phó Diệc Sâm truyền đến từng đợt đau nhức, chỉ sợ môi cũng sắp bị y cắn nát.
“Được rồi, ” Phó Diệc Sâm không thể nhịn được nữa, đột nhiên ôm người đổi vị trí, “Gấp như vậy làm gì?” Phó Diệc Sâm đem hai tay y gắt gao nắm chặt, rồi sau đó, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tô Trạm, “Loại chuyện này để tôi dốc sức là được.”
“A?” Dây thần kinh đang bùng nổ của Tô Trạm đột nhiên đứt phựt, hết thảy lời nói lẫn tâm tư trong nháy mắt đều bị chặn lại, nhưng theo sau chính là mông lung trước nay chưa từng có.
Y vừa mới làm gì? Y vừa mới nói những gì? Không, quan trọng là, người này hai mắt sáng rực quan sát y là định làm gì?
* lược *
Cái gì mà rụt rè với chẳng ngượng ngùng, sớm không biết bị ném đến ốc đảo nào rồi, Tô Trạm toàn tâm sa vào sung sướng người đàn ông này mang đến. Hận không thể cùng hắn thiên hoang địa lão (2), mọi phiền não đều vứt ra sau đầu, chỉ muốn cứ vậy mà đắm chìm.
Chú thích:
(1) Cả vú lấp miệng em: nghĩa đen là lấy cái vú to của mình (người mẹ) ấn vào miệng con thơ để nó khỏi khóc quấy. Nghĩa bóng câu này thường ám chỉ cậy quyền thế ăn hiếp người ta, không cho người ta mở miệng kêu ca nữa. Còn trong trường hợp này là Tô Trạm lấn át lời nói Phó Diệc Sâm, không cho ảnh cơ hội giải thích.
(2) Thiên hoang địa lão: Trời đất già đi, hoang tàn, dùng để hình dung một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Ở góc độ Phó Diệc Sâm nhìn không tới, Tô Trạm âm thầm thở phào, vừa rồi lái xe rất nhanh, y còn lo lắng sẽ đuổi kịp thật, nếu vậy thì kịch bản không thể xem là thay đổi nhỏ nữa.
Trên thực tế, hai người đàn ông trên mặt âm trầm, nhưng trong lòng đều lặng lẽ vui vẻ, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu dựa theo phát triển của cốt truyện, nữ chính lần này rời đi chính là ba năm, mà trong ba năm này, họ có nhiều thời gian ở chung, càng quan trọng hơn là, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng trong ba năm này.
Bất quá, Phó Diệc Sâm cũng ẩn ẩn cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy, dù sao căn cứ vào kinh nghiệm ở hai thế giới trước mà nói, nội dung kịch bản dài dòng cuối cùng đều sẽ bị giản lược, không chỉ thời gian rút ngắn lại, thậm chí tình tiết trong cốt truyện cũng sẽ giảm bớt, cho nên Phó Diệc Sâm đoán rằng, nữ chính không hẳn là ba năm sau mới trở về, nhưng thời gian dài ngắn thế nào hắn không thể xác định.
Hơn nữa, trong nguyên văn, nữ chính mang theo con trai ba tuổi của cô và nam chính cùng trở về, nhưng loại chuyện này hiển nhiên không thể xảy ra, nhưng sức mạnh cốt truyện đã vượt quá tưởng tượng của Phó Diệc Sâm, tựa như tự mang tác dụng chữa trị, mà đoạn đứa nhỏ này rất quan trọng. Cho nên hiện tại, Phó Diệc Sâm cũng không đoán được đến lúc đó sẽ xảy ra tình huống gì.
Không thể phủ nhận, Phó Diệc Sâm lo lắng một chút cũng không thừa, thậm chí còn so với dự đoán của hắn càng không xong. Ba tháng sau, nữ chính trở lại.
Vốn là ba năm lại biến thành ba tháng, thật khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn, hắn còn đang nghĩ ngắn lắm cũng phải đến một năm rưỡi, vì thế hắn mới từ từ yêu đương. Cho nên, ba tháng nhanh như chớp mắt, ngoài việc Phó Diệc Sâm thỉnh thoảng cùng Tô Trạm ra ngoài ăn bữa cơm, chính là dựa theo nguyên tác viết, lật tung thế giới tìm nữ chính, Tô Trạm cũng thế. Đương nhiên, hắn là dựa nội dung câu chuyện mà bay tới bay lui, về phần tìm hay không cũng đâu khác nhau là mấy.
Lại không ngờ mới chỉ ba tháng, nữ chính thế nhưng đã trở lại, mà muốn đòi mạng là, nữ chính mang thai, tròn năm tháng.
Năm tháng… đây không phải vừa vặn là lúc bọn họ vừa mới đến thế giới này sao? Phó Diệc Sâm giật mình, đại khái bởi vì quá mức để ý, nên cho dù là người ổn trọng đến mấy, cũng có lúc suy xét vấn đề không được toàn diện. Sau khi biết được nữ chính mang thai năm tháng, Phó Diệc Sâm gần như không thể nhịn được mà nghĩ đến sự kiện trên du thuyền lần trước, sau đó nghĩ tới Tô Trạm.
Hai người xuyên đến là lúc toàn bộ tình tiết bắt đầu, là khâu vô cùng quan trọng. Đêm đó, nữ chính ý thức mơ hồ bị bác sĩ và em gái nữ phụ mang đi, mà sau đó, Phó Diệc Sâm cũng lập tức về phòng của mình, hắn không ở cùng Tô Trạm, nói cách khác, mọi chuyện liên quan đến Tô Trạm sau đó, thật ra Phó Diệc Sâm đều không biết, bởi hắn chắc chắn rằng, Tô Trạm sẽ không đụng đến nữ chính.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy Tô Trạm bất đắc dĩ hoặc bị ép buộc, ví dụ như cũng bị hạ thuốc, dưới tình huống thần chí không rõ ràng đã phát sinh quan hệ với nữ chính, căn cứ vào tính bảo thủ của cốt truyện, kỳ thật cũng không hẳn không có khả năng. Mà lúc ấy, Tô Trạm vẫn chưa thích Phó Diệc Sâm, thậm chí còn tràn ngập địch ý với hắn, cho nên sẽ không có gì băn khoăn.
Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm liền nhịn không được đau đầu, đồng thời một cỗ lửa giận cũng không kìm xuống được mà bạo phát ra bên ngoài. Kỳ thật trải qua thời gian dài ở chung, Tô Trạm là người thế nào, Phó Diệc Sâm rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, càng để tâm thì lại càng mất khống chế.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới là, Tô Trạm còn tức giận hơn hắn nhiều, đừng nói tới khí chất bá tổng Cố Thần Phong, mà ngay cả bình tĩnh tối thiểu cũng bị y ném đến chín tầng mây.
Hôm nay, Phó Diệc Sâm mới trở về từ chỗ nữ chính, hắn trước muốn dò hỏi nữ chính xem ba đứa nhỏ là ai, ít nhất để tâm trạng ổn định mới đi tìm Tô Trạm, quan trọng hơn là tình tiết, hắn phải đi gặp nữ chính.
Lại không ngờ ba đứa nhỏ còn chưa hỏi được, Tô Trạm thế nhưng đã trực tiếp đến biệt thự tư nhân của nam phụ, đây là lần đầu tiên Tô Trạm đến chỗ Phó Diệc Sâm. Bản thân chuyện này đã đủ khiến Phó Diệc Sâm bất ngờ, không nghĩ thái độ của Tô Trạm càng khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Mới vừa mở cửa ra, Phó Diệc Sâm liền đối diện với vẻ mặt âm trầm của Tô Trạm, sau đó không đợi hắn mở miệng, Tô Trạm tựa như mãnh thú xông tới đánh hắn, căn bản ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Phó Diệc Sâm trở tay không kịp bị Tô Trạm nắm lấy cổ áo ấn lên tường, tiếp đó Tô Trạm một cước đá cửa, rồi dùng toàn bộ sức lực áp Phó Diệc Sâm vào tường, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí có hơi vặn vẹo, như là lửa giận đè nén lâu ngày bộc phát, hoàn toàn không thể nhịn xuống.
Phó Diệc Sâm lập tức phát hiện cảm xúc kích động từ Tô Trạm, cũng không giãy dụa, chỉ đành bất đắc dĩ mặc y càn quấy, “Anh sao thế?”
Mọi chuyện diễn ra trong ba tháng, nguyên tác lại dùng “ba năm sau” để khái quát toàn bộ, nói cách khác hắn và Tô Trạm hoàn toàn tự do. Cho nên, tuy rằng trong khoảng thời gian ở chung này, hai người không rành rọt nói ra mấy câu “Tôi yêu anh” hay “Thích anh” vân vân, nhưng rõ ràng là đã rơi vào tình trạng yêu đương cuồng nhiệt. Cho nên Tô Trạm đột nhiên thành ra thế này, Phó Diệc Sâm vẫn có chút bất ngờ.
“Lê Hạo, có phải cậu vẫn luôn gạt tôi?” Tô Trạm tối sầm mặt, không đáp mà hỏi ngược lại, hai mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, giống như hận không thể xuyên thấu thâm tâm hắn, nhìn xem thế giới chân thật bên trong có dạng gì.
Phó Diệc Sâm không hiểu sao mày giật giật, “Có phải anh hiểu lầm gì không?” Tuy rằng, hắn không quá để ý nguyên nhân Tô Trạm hành động như vậy, nhưng ngay trong nháy mắt này, Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy suy đoán trước đây của hắn dại dột quá thể, nhất là nhìn đến thống khổ nơi đáy mắt Tô Trạm, Phó Diệc Sâm hoàn toàn phủ định loại ý nghĩ kia.
“Hiểu lầm?” Tô Trạm đột nhiên thống khổ liếc mắt nhìn Phó Diệc Sâm, mày cau lại đủ thấy trong lòng y giờ phút này tràn đầy phức tạp, “Tôi không biết, tôi chỉ biết ngay từ đầu cậu thích là cô ta, có lẽ cậu vẫn luôn thích cô ta.” Giống như rơi vào bi thương vô tận, khác hẳn với giọng điệu chất vấn cả vú lấp miệng em (1) vừa nãy.
Cảm xúc Tô Trạm rất không thích hợp, cũng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm từ trong hơi thở của y ngửi thấy được mùi rượu phảng phất, nói cách khác, trước khi đến đây, y đã uống rượu, nhưng khẳng định không đến mức say, chỉ là thần sắc thống khổ trên mặt Tô Trạm không hiểu sao làm trái tim Phó Diệc Sâm thắt lại từng đợt.
“Anh rốt cuộc làm sao?” Phó Diệc Sâm định gỡ bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, lại phát hiện Tô Trạm càng túm chặt hơn, “Lại muốn sinh sự cái gì?” Đang yên đang lành lại nhắc đến lịch sử đen tối của nam phụ, lúc trước không phải còn tốt à.
Đại khái do những lời này của Phó Diệc không quá ôn nhu, Tô Trạm bị đâm vào chỗ đau liền phát nộ, đột nhiên kéo cà-vạt Phó Diệc Sâm hướng về sô pha cách đó không xa, một bên lôi kéo, một bên còn không quên cười nhạo, “Tôi làm sao à? Tôi sinh sự à?” Vài bước đã đến cạnh sô pha, sau đó đột nhiên đẩy mạnh Phó Diệc Sâm lên sô pha, “Cậu nói tôi sinh sự?”
Phó Diệc Sâm lúc này hoàn toàn ngây ngẩn, hôm nay Tô Trạm cứ như là ăn phải thuốc nổ hoàn toàn không giống bình thường, chẳng lẽ là do uống quá nhiều? Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy y vô cùng tỉnh táo.
Sau đó Phó Diệc Sâm còn chưa kịp làm rõ tình huống, Tô Trạm đột nhiên cũng theo xuống, trực tiếp cưỡi lên eo Phó Diệc Sâm, tay vấn nắm cà-vạt của hắn, “Cậu nói tôi sinh sự! Tôi sinh sự?” Một bên lung tung kéo cà-vạt Phó Diệc Sâm, một bên không ngừng lảm nhảm, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không biết những lời này chạm đến cái chốt nào của Tô Trạm.
“Chờ đã, đương nhiên không phải…” Phó Diệc Sâm vội vàng bắt lấy tay người ta, kết quả Tô Trạm giống như bùng nổ sức mạnh không tài nào khống chế được, đại khái là do trong lòng hấp tấp nóng nẩy, kết quả cà-vạt kéo nửa ngày lại càng chặt, làm thế nào cũng không cởi xuống được, mấy lần thiếu chút nữa khiến Phó Diệc Sâm nghẹn chết. Tô Trạm rõ ràng nôn nóng dứt khoát nghiêng người đập lên môi Phó Diệc Sâm, khiến hắn đau đến mức phải hít vào một hơi.
Thực tế, sự trở về đột ngột của nữ chính quả thật tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Tô Trạm, nhưng chuyện khiến y càng sững sờ là nữ chính mang thai, hơn nữa không nhiều không ít vừa vặn năm tháng. Bản tiểu thuyết Mary Sue này y nắm rõ trong lòng bàn tay, nữ chính trở về sớm hơn dự định, quả thật ngoài ý muốn của y, nhưng việc nữ chính mang thai lại chẳng khác nào đánh vào đầu y một đòn cảnh cáo, thật sự không cách nào tưởng tượng, trong thế giới Mary Sue, nếu không phải nam chính thì ai có năng lực làm nữ chính mang thai? Trái ngược với Phó Diệc Sâm hiểu rõ Tô Trạm, Tô Trạm đối với Phó Diệc Sâm có thể nói là hoàn toàn không biết gì, cho tới bây giờ, y vẫn cho rằng Phó Diệc Sâm là nam phụ số hai hư ảo trong tiểu thuyết, điều này vừa lúc càng thúc đẩy hiểu lầm.
Mà trước kia Lê Hạo hoàn toàn là một tên phong lưu thành tính, vụ việc hạ thuốc này cũng là xảy ra trên du thuyền nhà bọn họ, Tô Trạm không thể nghĩ ra bất cứ người nào có cơ hội hơn hắn, hơn nữa, lúc trên du thuyền, Lê Hạo cũng biểu hiện ra sự yêu thích đối với nữ chính.
Điểm chết người chính là, mấy ngày nay, toàn thế giới đều là tin đồn của hắn và nữ chính, đủ loại suy đoán che trời lấp đất, truyền thông đều nhận định Lê Hạo chính là phụ thân đứa nhỏ trong bụng Chu Thiển Thiển, mà Lê Hạo không hề đứng ra phủ nhận, tuy rằng Tô Trạm biết rõ trong nguyên tác cũng là tình cảnh như thế, nhưng lấy hiểu biết của y về Lê Hạo, y cho rằng Lê Hạo không phải như vậy, nhưng kết quả, hắn lại không phủ nhận những lời đồn đó.
Vì thế, Tô Trạm không thể ngồi yên, y quả thật là có uống chút rượu mới đến đây, cái gọi là rượu vào gan lớn gì đó, nhưng y hiện tại lại vô cùng tỉnh táo, nhất là khi bị câu “sinh sự” kia kích thích, y càng thêm rõ ràng mọi chuyện mình đang làm.
Giống như bị đâm trúng vết sẹo cũ… Cho nên, hiện tại cái gì y cũng không muốn quản.
Tô Trạm một hơi cắn môi Phó Diệc Sâm, sau đó cố chấp gặm lên. Bất quá, nếu y biết hiện tại mình đang lấy tư thế cưỡi ngựa ghé vào người đối phương, sợ rằng sẽ xấu hổ và giận dữ đến mức rúc vào trong sô pha.
Phó Diệc Sâm cũng bị y dọa sợ, một bên vội vàng trói hai tay đang làm rộn của y lại, một bên nghĩ cách ổn định tâm tình y, kết quả lại hại cái miệng, y cứ vậy không cần biết trước sau, giống như muốn chứng minh điều gì đó mà điên cuồng gặm cắn, trên cằm Phó Diệc Sâm truyền đến từng đợt đau nhức, chỉ sợ môi cũng sắp bị y cắn nát.
“Được rồi, ” Phó Diệc Sâm không thể nhịn được nữa, đột nhiên ôm người đổi vị trí, “Gấp như vậy làm gì?” Phó Diệc Sâm đem hai tay y gắt gao nắm chặt, rồi sau đó, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tô Trạm, “Loại chuyện này để tôi dốc sức là được.”
“A?” Dây thần kinh đang bùng nổ của Tô Trạm đột nhiên đứt phựt, hết thảy lời nói lẫn tâm tư trong nháy mắt đều bị chặn lại, nhưng theo sau chính là mông lung trước nay chưa từng có.
Y vừa mới làm gì? Y vừa mới nói những gì? Không, quan trọng là, người này hai mắt sáng rực quan sát y là định làm gì?
* lược *
Cái gì mà rụt rè với chẳng ngượng ngùng, sớm không biết bị ném đến ốc đảo nào rồi, Tô Trạm toàn tâm sa vào sung sướng người đàn ông này mang đến. Hận không thể cùng hắn thiên hoang địa lão (2), mọi phiền não đều vứt ra sau đầu, chỉ muốn cứ vậy mà đắm chìm.
Chú thích:
(1) Cả vú lấp miệng em: nghĩa đen là lấy cái vú to của mình (người mẹ) ấn vào miệng con thơ để nó khỏi khóc quấy. Nghĩa bóng câu này thường ám chỉ cậy quyền thế ăn hiếp người ta, không cho người ta mở miệng kêu ca nữa. Còn trong trường hợp này là Tô Trạm lấn át lời nói Phó Diệc Sâm, không cho ảnh cơ hội giải thích.
(2) Thiên hoang địa lão: Trời đất già đi, hoang tàn, dùng để hình dung một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Danh sách chương