Đêm khuya yên tĩnh, thời khắc kinh thành đồ sộ bị bóng tối bao phủ, thiên địa hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch. Lúc này trên một con đường nhỏ ngoài cửa thành, lấp ló sau bóng cây, Phó Diệc Sâm một thân bạch y vạn năm không đổi có chút mờ ảo, lại lộ ra vẻ âm trầm khó hiểu, nếu không phải sau hắn là một con ngựa cao lớn thỉnh thoảng phe phẩy cái đuôi, nói không chừng người ta còn tưởng là âm hồn bất tán.

Đây là địa điểm Tô Trạm hẹn gặp mặt, cho dù quốc sư tính cách cao lãnh không ai bì nổi, cũng không nên để hoàng đế phải chờ.

Không bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc, nương theo âm thanh quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng người đang cưỡi ngựa chậm rãi hướng về phía này, theo âm thanh cộc cộc ngày càng lớn, một người một ngựa cũng từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Đại khái do nam phụ mang trong mình võ công trác tuyệt, nội lực thâm hậu, nên thính lực lẫn thị lực của Phó Diệc Sâm đều được đề cao một cách phi khoa học, ví dụ như ngay tại đây, chỉ có ánh trăng mờ ảo, cách xa như vậy hắn vẫn thấy rõ được Tô Trạm đang hết nhìn đông lại đến nhìn tây.

Tô Trạm hai tay nắm chặt dây cương, đôi mắt lại không ngừng quét qua hai bên đường, thực hiển nhiên là đang tìm Phó Diệc Sâm. Rồi sau đó quay đầu một cái, vừa vặn thấy được bạch y lấp ló bên gốc cây.

Lúc này, Phó Diệc Sâm phát hiện người trên lưng ngựa đột nhiên sợ hãi nắm chặt dây cương, có chút kích động kéo tuấn mã vòng hai vòng tại chỗ, sau khi xác định không phải quỷ hồn mà người y muốn tìm, lúc này mới giục ngựa chạy chậm lại đây.

Tô ảnh đế vẫn nhát gan như trước. Phó Diệc Sâm nhịn không được cười rộ lên, bất quá khi thấy Tô Trạm lại gần lập tức thu hồi tươi cười, chớp mắt đã biến thành khuôn mặt tiêu chuẩn của quốc sư.

“Nguyên lai quốc sư đến sớm.”

Không có long bào trên người, Tô Trạm đổi sang một thân nhẹ nhàng, giống một công tử nho nhã hơn, y phục màu trắng ngà vô cùng tương xứng với thiết lập Bách Lý Vô Cực ôn nhuận như ngọc, đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài của Bách Lý Vô Cực, nhưng lúc này, Tô Trạm đem nhân vật diễn rất tốt.

Vừa nhấc chân, lưu loát xoay người xuống ngựa, mang trên mặt một tia cười thản nhiên, nhìn không thể đoán ra vừa rồi y mới bị dọa sợ, thiếu chút nữa thất thố.

“Hoàng Thượng tới cũng không muộn.” Giọng nói của Phó Diệc Sâm lộ ra thanh lãnh, nhưng rõ ràng không còn xa cách như trước nữa.

“Vậy đoạn đường này liền kính nhờ quốc sư.” Hai người như bằng hữu quen biết đã lâu trêu chọc nhau, nghe thì xa cách, nhưng trên thực tế lại không hề bị ngăn trở bởi quan hệ quân thần.

Vì thế, Phó Diệc Sâm cười nói, “Thần vinh hạnh.” Nói xong hai người đồng thời lên ngựa, Phó Diệc Sâm kẹp bụng ngựa đi trước. Lại không nghĩ, đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh từ hệ thống rác rưởi vốn bị hắn che chắn.

【 Thành công ngăn cản nam nữ chính lần đầu tiên gặp mặt. 】

【 Thành công ngăn cản nam nữ chính đi Giang Nam. 】

【 Nội dung cuốn thứ hai mở khóa thành công. 】

【 Kí chủ muốn tiếp nhận thông tin không? 】

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc, ánh mắt tối sầm lại, [ Tiếp nhận. ]

Vừa dứt lời, tin tức ồ ạt như hồng thủy tiến vào trong đầu, trên mặt Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc, nhưng rất nhanh đã hiểu được đại khái đoạn kịch bản mới. Tóm lại là nam nữ chính gặp phải đủ loại hung hiểm trong cuộc hành trình đến Giang Nam, đồng thời trong quá trình này, tình cảm giữa hai bên cũng tăng tiến, thậm chí bao gồm cả sự kiện ám sát sắp xảy ra ngay đây.

Theo cốt truyện, Bách Lý Vô Cực đăng cơ cùng lắm ba ngày đã âm thầm mang theo nữ chính cải trang đi Giang Nam, không nói đến việc căn cơ của y còn chưa ổn định, còn có những tên hoàng tử đang nhìn chằm chằm y, lần này y dời khỏi không phải vừa tạo cơ hội để bọn họ phát triển thế lực? Một người cầm quyền chưa đủ căn cơ, còn đem quyền lực tặng cho kẻ địch? Còn nữa, một đường này có thể đoán được hung hiểm vô số, nhưng Bách Lý Vô Cực lại chỉ dẫn theo vài ám vệ mà thôi, có thể thấy tư duy của tác giả có bao nhiêu qua loa.

Hơn nữa, trong nguyên tác, Bách Lý Vô Cực vì muốn xuất cung mà lấy cớ “thân nhiễm phong hàn, không thể lâm triều”, nhưng cố tình đêm đó ra khỏi cửa thành không bao lâu liền bị mai phục, chứng tỏ, tin tức y xuất cung đã sớm bại lộ, hoàng đế vạch ra nhược điểm trí mạng, một đám các hoàng tử “như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế” vậy mà bỏ qua cơ hồi tốt thế này, chỉ phái người đến ám sát? Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ để đánh vỡ yên tĩnh, đồng thời điểm thêm vài phần sức sống cho đêm hôm tĩnh mịch thế này.

Tiếng vó ngựa đều đều kéo Phó Diệc Sâm ra khỏi suy nghĩ miên man, Phó Diệc Sâm có chút cạn lời bật cười. Độ não tàn của tác giả Mary Sue, hắn cũng kiến thức qua không ít lần, ở góc độ nào đó, thật ra lý luận của tác giả càng đơn giản, ngược lại càng dễ dàng cho hắn và Tô Trạm, nếu thật sự lâm vào trung tâm lốc xoáy tranh đoạt hoàng quyền của người cổ đại, hai người hiện đại như bọn họ, không chừng bị người ta đùa chết không toàn thây.

Cho nên, ghét bỏ thì ghét bỏ, Phó Diệc Sâm vẫn không tự chủ tiến vào trạng thái đề phòng, nếu Phó Diệc Sâm đoán không sai, mặc dù đã ngăn chặn được nam chính và nữ chính đồng hành, nhưng không thể tránh thoát được màn ám sát ngoài cửa thành.

“Ban đêm đường không dễ đi, Hoàng Thượng theo sát thần.” Phó Diệc Sâm hơi hơi nghiêng đầu nói với người phía sau.

Mặc dù biết Tô Trạm cũng có kịch bản, lúc y xuất hiện hắn cũng cảm ứng được, âm thầm đi theo còn có vài ám vệ của hoàng đế, hơn nữa thông qua đoạn nội dung kịch bản vừa rồi, Phó Diệc Sâm ngạc nhiên biết được, thì ra Bách Lý Vô Cực thâm tàng bất lộ, lúc gặp chuyện mới triển lộ ra võ công tuyệt đối không thua kém Đông Phương Ninh Chỉ, dù sao y là nam chính. Nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được nhắc nhở y, còn mình thì cũng nhanh chóng đề cao cảnh giác, dù sao đây không phải trường quay, mà là đao thật kiếm thật, làm không tốt sẽ chết người.

Nhưng lại nói, Bách Lý Vô Cực mạnh như vậy, Tô Trạm đến chỗ hắn giả nhu nhược, cầu bảo hộ là có ý gì? Nghĩ vậy, Phó Diệc Sâm càng cảm thấy thú vị.

Tuy rằng không được người phía sau đáp lại, nhưng trong đầu lại vang lên gợi ý mức độ hảo cảm cộng một, khóe miệng Phó Diệc Sâm không chút giấu giếm nhếch lên.

Vừa vặn đúng lúc này, khi hai người đang xuyên qua rừng, đại khái do tính cảnh giác của nam phụ được thiết lập cực cao, Phó Diệc Sâm trong nháy mắt liền phòng bị, đồng thời vô thức nắm chặt dây cương thả chậm cước bộ, lúc này, Tô Trạm cưỡi ngựa theo sau hắn không đầy năm mét.

Trên thực tế, thân là nam chính có vòng hào quang nhân vật chính hộ thể, tính cảnh giác của Tô Trạm không thể kém hơn Phó Diệc Sâm, ngay khi đặt chân vào rừng, theo bản năng đã tiến vào trạng thái phòng bị, nhưng khiến trong lòng y khẽ động chính là, phía trước người nọ đột nhiên thả chậm cước bộ.

Xuyên qua rừng rậm tối tăm thế nhưng lại thả chậm tốc độ, chỉ có thể nói lên rằng, người nọ là cố ý đi chậm chờ y. Có lẽ, không phải xuất phát từ quan tâm mà chỉ có trách nhiệm, nhưng ở trong mắt Tô Trạm, đây là một nam nhân trong nóng ngoài lạnh, lại vô cùng cẩn thận. Trong lúc nhất thời, nhìn chằm chằm bóng trắng đang mơ hồ chìm vào bóng tối kia, trong lòng Tô Trạm hiện lên một tia ấm áp, còn có chút phức tạp không nói nên lời.

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên vài cỗ sát ý mãnh liệt từ bốn phướng tám hướng trong rừng bắn đến, chớp mắt bao vây hai người.

Phó Diệc Sâm sắc mặt lạnh lùng, không quay đầu mà nói “Cẩn thận”. Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy vài tiếng “thở phì phò”, hơi thở lạnh lẽo đập thẳng vào Phó Diệc Sâm, chỉ trong nháy mắt, liền thấy từng đợt mũi tên nhọn hoắt xuyên qua rừng rậm phóng thằng tới Phó Diệc Sâm.

Vụt một tiếng, Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, dưới chân hơi dùng sức, giây tiếp theo liền từ trên lưng ngựa nhảy vọt lên, giữa không trung làm một động tác lộn nhào xinh đẹp, rồi vững vàng tiếp đất.

Cùng lúc đó, mười đến hai mươi hắc y che mặt cầm đao đột nhiên từ trong rừng rậm xông ra, đồng thời, sáu ám vệ ẩn thân nơi bí mật gần đó cũng trong thời gian ngắn nhất xuất hiện bốn phía Tô Trạm, vừa vặn tạo thành tầng bảo vệ xung quanh y.

Nhất thời, hai con ngựa chấn kinh phát ra tiếng hí thất thanh, tình hình xung quanh tán loạn. Mà Phó Diệc Sâm lúc tiếp đất còn không quên quay đầu nhìn Tô Trạm.

Tuy rằng biết võ công của tên này so với mình còn mạnh hơn, nhưng cảm xúc lo lắng này giống như phát ra từ bản năng, mà bản năng thì nằm ngoài kiểm soát. Sau khi nhìn thấy vài ám vệ, Phó Diệc Sâm lúc này mới thở phào một hơi, tiếp đó, một đám người bịt mặt, dường như đã được huấn luyện khá nghiêm chỉnh đánh về phía hắn.

Nhất thời, trong rừng rậm hôn ám lóe lên vài đạo đao quang kiếm ảnh. Trong tay Phó Diệc Sâm cũng không có vũ khí, nhưng may mắn nam phụ nội lực thâm hậu, võ công trác tuyệt, những kẻ này không chạm được đến hắn, huống hồ, tuy rằng nói là NPC hư ảo, nhưng loại việc như giết người này, phàm là bất cứ người hiện đại nào cũng không thể lưu loát làm được, cho nên Phó Diệc Sâm chỉ tận lực dùng nội lực đánh xỉu những kẻ đó.

Nhưng dù vậy, đao quang kiếm ảnh lướt qua, rất nhanh truyền đến những tiếng hô đau, nhất là âm thanh lúc đao kiếm đâm vào thân thể, Phó Diệc Sâm nghe được có chút da đầu tê rần. Cho dù là tiểu thuyết hư ảo thì sao, đối với hắn và Tô Trạm mà nói, đây là chân chân thực thực giết người a.

Chỉ trong chớp mắt, Phó Diệc Sâm đã đánh xỉu năm sáu tên, mà Tô Trạm bên kia, cũng đã nằm vật xuống ba bốn người, trong đó bao gồm ám vệ của hoàng đế.

Bởi vậy có thể thấy, mấy tên sát thủ này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng làm Phó Diệc Sâm nghẹn họng nhìn trân trối là, hắn nhìn thoáng qua mới phát hiện Tô Trạm vẫn đang bối rối ở trên lưng ngựa, trong hỗn loạn không thấy rõ được nét mặt y, nhưng chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Phó Diệc Sâm lúc này vô cùng khó hiểu, Tô Trạm so với mình còn mạnh hơn, cư nhiên lại không ra tay? Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, đúng lúc này, một hắc y nhân giơ tay chém ngã một ám vệ, đồng thời sau lưng Tô Trạm, một hắc y nhân khác phi thân lên, mũi đao hướng về phía gáy Tô Trạm.

Đáy mắt Phó Diệc Sâm tối sầm lại, giây tiếp theo cả người như mũi tên nhọn phi đến, rồi ngay lúc mũi đao kia sắp dừng trên đầu Tô Trạm, một cước đã đem kẻ kia đá bay xa hơn mười mét.

Đồng thời, thân thể Phó Diệc Sâm lộn thêm một vòng, giây tiếp theo đã an vị sau lưng Tô Trạm, hai tay rất nhanh xuyên qua eo Tô Trạm kéo lấy dây cương trong tay y, động tác liền mạch lưu loát.

Lúc này, tuấn mã kinh hoảng bị dây cương giữ chặt, hí một tiếng, hai móng trước vung lên giữa không trung.

Hai người trên lưng ngựa không giữ được thăng bằng lảo đảo, Tô Trạm càng là trực tiếp ngã vào trong ngực Phó Diệc Sâm, nhưng hai cánh tay Phó Diệc Sâm vô cùng rắn rỏi, hơn nữa kỹ năng cưỡi ngựa khổ luyện mà nên cũng phải để đó làm cảnh, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.

Cơ thể phía trước rõ ràng lâm vào bối rối, cho dù sau khi bị hắn ôm lấy, vẫn cứ cứng đờ như cũ, vừa đúng lúc này, kiếm quang chợt lóe, vài hắc y nhân đồng thời hướng phía bọn họ đâm tới.

Phó Diệc Sâm lúc này giận dữ, hơi dùng sức, thậm chí tay giữ chặt dây cương cũng chưa từng buông ra, trực tiếp ôm Tô Trạm hơi bay lên, vừa vặn vài đạo kiếm quang xẹt qua dưới thân bọn họ, giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm đột nhiên đảo chân qua, đem mấy kẻ kia đá văng ra ngoài, lúc thân thể hạ xuống, vừa vặn móng trước của ngựa cũng vừa mới hạ xuống.

Hai người vững vàng dừng trên lưng ngựa.

“Đừng sợ.” Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm, ghé sát vào lỗ tai y thấp giọng nói, không phải ngữ điệu lạnh như băng của quốc sư, mà là thanh âm của chính Phó Diệc Sâm. Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy thân thể trong ngực hơi mềm nhũn, Tô Trạm liền càng thêm dán sát vào trong ngực Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm gắt gao ôm Tô Trạm, lúc hắc nhân lần nữa xông lên, lập tức kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời dùng sức nắm chặt dây cương trên tay, giây tiếp theo, ngựa tựa như tiễn rời cung phi nhanh về phía trước.

Tuấn mã đột nhiên như phát điên đụng ngã hai người, những hắc y nhân khác thấy thế vội vàng đuổi theo, nhưng lập tức bị bốn ám vệ còn sót lại ngăn cản, hơn nữa, chó mèo bên đường sao có thể so sánh với ngựa của hoàng đế được, tốc độ dĩ nhiên nhanh khỏi bàn. Chỉ trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm đã ôm lấy Tô Trạm rời khỏi mảnh rừng tràn ngập hắc ám kia.

Đến lúc này, Tô Trạm bị dọa cho ngây ngẩn mới hơi hơi hồi thần. Khác với Phó Diệc Sâm có nhiều kinh nghiệm ở các thế giới trước, Tô Trạm chưa từng rơi vào hoàn cảnh hung hiểm lại chân thật như thế.

Tiểu thuyết, du hý, ảo tưởng… đây là định nghĩa của y đối với thế giới này, tuy rằng biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ, y có khả năng không thể quay về, có khả năng mãi mãi bị nhốt ở chỗ này, thậm chí là tử vong, tan biến vân vân, nhưng đây đều là khả năng. Mà vừa rồi, y là chân chân thực thực cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, thậm chí còn phải mở trừng mắt nhìn một đám người bị đâm chết, máu tươi vung vãi khắp nơi.

Nói thật, trong nháy mắt đó, Tô Trạm thật sự sợ hãi, lá gan y vốn rất nhỏ mà.

Y bị dọa sợ.

Khối thân thể này có võ công không tồi, trong nháy mắt nguy hiểm ập đến, y cũng đã làm tốt chuẩn bị, thậm chí tính toán ra tay, nhưng hình ảnh đập vào mắt quả thật gây ấn tượng quá mạnh đối với một người hiện đại sinh hoạt bình thường như y, nhất thời có chút luống cuống tay chân, rồi sau đó hoàn toàn không biết phải ra tay thế nào.

Nói đến cũng thật hung hiểm, thực tế chỉ trong chớp nháy đã chết vài người, nguy hiểm sau lưng Tô Trạm không phải không cảm nhận được, nhưng ngay khi y định né tránh, đã thấy bóng trắng phi thân mà đến, vì thế cũng không biết là do thứ gì thúc đẩy, Tô Trạm muốn chờ người ta đến cứu.

Nhưng Tô Trạm không nghĩ tới, người này thế nhưng trực tiếp ngồi sau lưng y, thậm chí còn tự nhiên từ phía sau ôm y, tuy rằng người ta hơn phân nửa là muốn giữ chặt dây cương, nhưng trong nháy mắt, dưới tình huống đao quang kiếm ảnh, Tô Trạm không khống chế được lâm vào hoảng hốt.

Không thể phủ nhận, nếu không có người phía sau, y một mình đánh lại hai mươi chắc vẫn có thể, nhưng hiện tại, y lại hoàn toàn không ra tay mà chỉ đứng nhìn, hơn nữa còn không để ý sinh tử yên tĩnh nằm trong ngực người ta hoảng hốt.

Tràn ngập trong đầu đều là xúc cảm rắn chắc sau lưng, cực nóng, cùng với cánh tay hữu lực xuyên dưới nách y, Tô Trạm hốt hoảng đã mất đi năng lực tự hỏi, rồi sau đó bên tai bỗng truyền đến một tiếng ôn nhu, “Đừng sợ.” Trong nháy mắt, Tô Trạm cảm thấy trái tim mình đang dần nóng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện