Ngay lúc đại não Tô Trạm sắp nổ tung, đồng thời tự động bổ não một hồi mặt đỏ tim đập không thể diễn tả thành lời, trong đầu Phó Diệc Sâm lại bùm bùm vang lên âm thông báo hảo cảm từ  hệ thống.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 4.】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 3.】

【 Độ hảo cảm nam chính… 】

Phó Diệc Sâm quả thật muốn cười ra tiếng, cực kỳ cực kỳ muốn biết lúc này Tô Trạm đang nghĩ gì, dường như đại não của y lại bay đến tận đâu rồi, Phó Diệc Sâm có chút ấu trĩ vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào sống lưng Tô Trạm, không có phản ứng.

Thật sự không cách nào tưởng tượng, một người thích não bổ, dễ thất thần, nhưng khi đóng kịch lại vô cùng tĩnh tâm ổn định, rõ ràng Tô ảnh đế được đánh giá rất cao trong giới giải trí.

Đối mặt với thân thể cứng còng như đi vào cõi tiên của Tô Trạm, nửa ngày sau, Phó Diệc Sâm liền âm thầm nâng khóe miệng cười đến dị thường thỏa mãn, ý cười lan tràn mang theo sủng nịch mà chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Một trận ấm áp chảy từ ngực rồi truyền đến toàn thân, Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy, có thể quen biết Tô Trạm bằng phương thức độc nhất vô nhị thế này, có thể không kiêng nể gì đối mặt với bản chất chân thật của y, không hề nói quá, đây coi như là may mắn tích góp ba đời của hắn.

Mà Tô Trạm, từ khi nghe được câu nói kia của Phó Diệc Sâm, não bộ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái nổi bão, điên cuồng xoay vòng vòng, suy nghĩ loạn thất bát tao, thực tế mọi manh mối đều không rõ ràng, cuối cùng trực tiếp bị trộn thành một đống hồ nhão, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn dị thường chấp nhất với đáp án này.

Thẳng đến khi trên vai đột nhiên truyền đến sức nặng không thể xem nhẹ, Tô Trạm mới đột nhiên hoàn hồn, trong nháy mắt mọi dây thần kinh đều tập trung trên bả vai, Tô Trạm thậm chí hoảng đến mức không phân biệt được trên vai rốt cuộc là bàn tay hay thứ gì khác, nhưng có điều vô cùng khẳng định, quốc sư đại nhân!

Theo bản năng, cơ thể Tô Trạm cứng ngắc. Không cử động cũng không quay đầu lại, y khẩn trương đến mức hoàn toàn không nghe rõ người phía sau vừa nói gì với mình, dứt khoát quyết định giả chết.

Phó Diệc Sâm vô cùng sung sướng, trên đời này ngoại trừ hắn ra, cơ bản không có người thứ hai biết Tô ảnh đế vừa đáng yêu lại cực kỳ nhát gan. Những lời hắn vừa nói, chẳng lẽ tên này thật cho rằng mình sẽ làm vậy với y sao? Nhìn y bị dọa sợ, Phó Diệc Sâm lại muốn cười, chuyện không nên làm nhất chẳng phải cũng thử qua rồi sao? Y còn lấy đâu ra sức lực mà hoảng sợ vậy? “Hoàng Thượng, ” Phó Diệc Sâm vươn tay nhẹ khoát lên vai Tô Trạm, đầu cũng hơi nâng lên tiến sát sau tai y. Thấy vẫn không có phản ứng, Phó Diệc Sâm lại tiếp tục nói, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Tô Trạm giật mình một cái, nhưng vẫn nghe rõ được từng chữ, chỉ là hắn ta muốn gì? Trong đầu đều là tiểu hoàng văn (1), Tô Trạm hận không thể dội một chậu nước lạnh lên đầu để thanh tỉnh, hoặc để gột rửa tâm hồn cũng được, trước kia ai bảo đi xem trộm mấy thứ tiểu hoàng gì đó, hiện tại hay rồi, đầu óc đều bị ô nhiễm, hoàn toàn không kiểm soát nổi.

Nhưng mà, người đằng sau vẫn cứ tiến đến gần, hô hấp ấm áp phả vào cổ y, tư thế ái muội như bị ôm từ phía sau vậy, hơn nữa hai người nằm cùng giường, trong cùng một ổ chăn. Tô Trạm y không nhịn xuống được a, cho nên lại vòng về tới vấn đề ban đầu, nếu người này thật có ý kia, từ chối hay không đây?

“Ừm, ” Tô Trạm che giấu mập mờ ừ một tiếng, dường như nhẫn nại đã đến cực hạn, “Hôm nay trẫm thật sự quá mệt mỏi, quốc sư vừa mới nói gì?”

Phó Diệc Sâm không giữ nổi nữa, xuy một tiếng rốt cục vẫn bật cười, bất quá mới cười ra tiếng hắn liền nhanh chóng giả vờ ho khan hai cái, mà Tô Trạm đang rơi vào tình trạng khủng hoảng đan xen với xấu hổ cũng không quá chú ý. Sau khi dừng cười, Phó Diệc Sâm tiếp tục nói, “Ta nói, Hoàng Thượng đưa lưng về phía ta ngủ, sẽ khiến ta suy nghĩ không đứng đắn.”

Phó Diệc Sâm nói xong thậm chí còn cố tình tới gần lưng Tô Trạm, quả nhiên, thân thể người trước mắt càng thêm cứng đờ.

“Hoàng Thượng không muốn biết là ý nghĩ không đứng đắn nào sao?” Phó Diệc Sâm cố tình hỏi.

“Cái… Cái gì?” Từ ngôn ngữ đến động tác của người này đều mang tính ám chỉ quá rõ ràng, tim Tô Trạm muốn nhảy cả ra ngoài, gần như có thể khẳng định là ý tứ kia. Đây là điều Tô Trạm hoàn toàn không ngờ đến, dù sao lúc trước y còn đang lo lắng người này thích nữ nhân, thậm chí thích nữ chính, đảo mắt cục băng trôi này liền phát tín hiệu với y, hoàn toàn bất ngờ, nhưng lại có một cảm giác “run rẩy” chờ mong quái lạ, thậm chí không hiểu sao còn nghĩ tới cái giấc mộng làm người ta mặt đỏ tim đập nào đó.

Phó Diệc Sâm khóe miệng câu lên, hơi hơi rướn cổ lướt qua bờ vai y, chăm chú nhìn Tô Trạm khẩn trương đến nỗi nhắm tịt hai mắt, sau đó mới mở miệng, “Hoàng Thượng lần này ra ngoài nguy cơ tứ phía, hung hiểm vô cùng, tin tức xuất cung đã sớm bại lộ, mà thần là một trong số ít những người ủng hộ Hoàng Thượng, một đường cũng chỉ có thần và Hoàng Thượng, cho nên, Hoàng Thượng đưa lưng về phía thần như vậy, là không hề phòng bị cố ý đem nhược điểm bày ra trước mặt thần, lẽ nào muốn thăm dò thần?”

Tô Trạm:??? Hắn đang nói cái gì? Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

Quan sát vẻ mặt ngây ngẩn của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm trong lòng cười toe toét, bất quá ngoài miệng vẫn tiếp tục kích thích, “Nếu Hoàng Thượng thật sự có suy nghĩ này, trong lòng thần thật sự khó chịu.”

Tô Trạm:???

Lại qua bốn năm giây, Phó Diệc Sâm thu tay về, người cũng nằm ngay ngắn, Tô Trạm thoát khỏi mê man mới kịp phản ứng. Cho nên, đây chính là “suy nghĩ không đứng đắn” mà hắn nói?

Tô Trạm khóe miệng kéo xuống, tiếp đó là xấu hổ, xấu hổ trước nay chưa có, quả thực ảo não cực điểm, hận không thể kéo chăn đem cả người mình bọc hết lại. Cưỡng ép bản thân tỉnh táo, Tô Trạm âm thầm hít sâu, không ngừng an ủi chính mình. May mắn, vừa rồi y cũng không tự bêu xấu, may mắn vừa rồi đưa lưng về phía hắn, may mắn buổi tối không nhìn rõ lắm.

Nhưng ngẫm lại những thứ trong lúc hỗn loạn tưởng tượng ra, khuôn mặt Tô Trạm đều vặn vẹo, sống không còn gì luyến tiếc, thật mất mặt. Y rốt cuộc vì sao lại biến thành tên thiểu năng trí tuệ thế này?

Hít sâu một hơi, “Quốc sư nghĩ nhiều.” Không, kỳ thật là ta suy nghĩ nhiều, Tô Trạm buồn bực đến mức lười nói thêm một chữ, y yên lặng một chút, “Trẫm mệt rồi, ngủ đi.” Không còn mặt mũi nào mà đối mặt, ngươi nói gì thì là vậy đi, dù sao ta cũng sẽ không xoay người lại đâu.

Phó Diệc Sâm nghẹn cười, hắn thừa nhận lời giải thích của mình quá gượng ép, nhưng cố tình Trạm Trạm nam thần nhà mình lại mắc bẫy, hơn nữa còn có hiệu quả, Phó Diệc Sâm vô cùng hài lòng với hiệu quả này, thật sự thỏa mãn.

Tô Trạm cố chấp quay lưng lại với mình, ý cười nơi khóe miệng Phó Diệc Sâm có chút hàm ý không rõ. Mà Tô Trạm bị hắn nhìn chằm chằm, ảo não đến mức hận không thể đem mình bọc lại thành cái bánh chưng, nhưng sụp hố, y không thể có động tác quá lớn như kéo chăn, dù sao một giường cũng chỉ có một chăn, cũng không thể kéo luôn chăn của quốc sư đại nhân được.

Nhưng vẫn chưa xong, Tô Trạm mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, bỗng phát hiện y bị người ta ôm vào trong ngực, lúc này Tô Trạm mới ý thức tới một vấn đề nghiêm trọng, quốc sư lúc trước có nói dáng ngủ của hắn không tốt, y rốt cục get đến rồi.

Vì thế trong mấy phút đầu, Tô Trạm hoàn toàn bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thẳng đến khi tiếng tim đập vững vàng xâm nhập vào đại não hỗn loạn của Tô Trạm, tiếp đó đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, rồi đến ấm áp ẩm ướt, bàn tay theo biên độ dao động nơi ngực người nào đó mà liên tục lên xuống… Tô Trạm rốt cục giật mình hồi thần, đây không phải nằm mơ.

Trong nháy mắt, đại não rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tiếp đó chính là cứng ngắc, khẩn trương, Tô Trạm vô cùng khẩn trương, tay chân hoàn toàn cứng đờ, hận không thể biến mình thành người gỗ.

Nhưng may mắn y là một diễn viên, về phương diện điều chỉnh cảm xúc vốn mạnh hơn nhiều so với người bình thường, mặc dù khi đối mặt với quốc sư đại nhân, trình độ của y sụt giảm một cách nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn có một ít tác dụng, nhất là khi ý thức được quốc sư đại nhân dường như còn đang ngủ say, Tô Trạm rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại.

Quốc sư đang ngủ, đây xem như cơ hội khó có được, Tô Trạm có chút không kiềm chế được nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn chăm chú vào khuôn mặt quốc sư đại nhân, trong mơ hồ, Tô Trạm có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng của quốc sư cùng với dao động phập phồng nơi ngực.

Bởi vì thật sự gần quá, Tô Trạm chỉ thấy được ngũ quan anh tuấn của quốc sư đại nhân, cứ như là được điêu khắc ra từ hình mẫu lý tưởng của y, hơn nữa đại khái do nhắm mắt, khuôn mặt cũng không lạnh băng như ngày thường, nhiều thêm vài phần ôn nhuận, cũng không làm người run sợ.

Tầm mắt Tô Trạm không kìm lòng nổi cẩn thận miêu tả ngũ quan người nọ, trong ngực thình thịch kêu không ngừng, chớp mắt, Tô Trạm đột nhiên hiểu rõ cảm xúc điên cuồng của đám fan đối với y. Trăm triệu không nghĩ tới, đối với gương mặt này, thuộc tính ẩn hoa si của y, hoàn toàn phát tác.

Thẳng đến khi tầm mắt dừng trên đôi môi khẽ mím của quốc sư, không dày không mỏng rất vừa vặn, làm cho người ta có xúc động vô cùng muốn hôn lên. Vì thế ma xui quỷ khiến, Tô Trạm lặng lẽ duỗi tay về phía môi quốc sư, sau đó vô thức nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lập tức giật bắn mình rời khỏi.

Mềm mại ấm áp, Tô Trạm bừng tỉnh, lại phát hiện cả người y đều đang lọt vào trạng thái khẩn trương cao độ và kích động, tay vẫn đang duỗi ra, hoàn toàn không dám động. Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu đột nhiên bật ra âm gợi ý từ hệ thống, Tô Trạm sợ tới mức run lên một cái, thiếu chút nữa bay mất phần hồn.

【 Chạm vào môi nam phụ, tích phân cộng 1】

Tô Trạm lập bị dọa đến tóc gáy chổng ngược, mồ hôi lạnh ứa ra, may mà khi bị kinh hách, thân thể y theo phản xạ sẽ cứng đờ, nếu không quốc sư đột nhiên bừng tỉnh sẽ xong đời. May mắn quốc sư vẫn nhắm nghiền mắt, Tô Trạm hít sâu vào một hơi, sau đó giật mình, y hình như vừa get đến điểm gì đó.

Tích phân. Tô Trạm liền vui vẻ, nhưng cũng bởi vì y vui vẻ mà xem nhẹ việc mí mắt người nào đó hơi hơi giật giật.

Trên thực tế, một khắc khi đầu Tô Trạm vừa rời khỏi khuỷu tay, Phó Diệc Sâm đã tỉnh, tính cảnh giác của người luyện võ không phải nói chơi, chỉ là hắn muốn nhìn xem tên ngốc manh này muốn làm gì, không nghĩ tới kết quả so với tưởng tượng của hắn thú vị hơn nhiều. Vì thế, lúc này không giả bộ ngủ thì phải đợi đến khi nào?

Rốt cục Tô Trạm đã get đến phương pháp tăng tích phân, xác định quốc sư vẫn chưa tỉnh dậy, liền đánh bạo nhẹ nhàng chạm vào môi Phó Diệc Sâm thăm dò.

【 Chạm vào môi nam phụ, tích phân cộng 1】

Tô Trạm hai mắt sáng rực, có chút không thể vãn hồi, vì thế lại chạm vào chóp mũi cao thẳng của quốc sư đại nhân.

【 Chạm vào mũi nam phụ, tích phân cộng 1】

Tô Trạm thiếu chút nữa cười ra tiếng, tựa như phát hiện ra đại lục mới, sau nhiều lần đắc thủ, lá gan Tô Trạm càng lớn dần lên. Từ lông mi đến chóp mũi, từ khuôn mặt tuấn tú đến môi, Tô Trạm không phiền không chán, trong lòng cũng như nở hoa, thẳng đến khi điểm tích phân liên tục bay đến 25, quốc sư như trước vẫn không tỉnh lại.

Rốt cục, khuôn mặt của quốc sư cũng không thỏa mãn nổi lá gan bành trướng đến vô hạn của Tô Trạm. Thân là một tên gay chưa từng có cơ hội tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào, đối mặt với vai rộng eo hẹp của quốc sư, Tô Trạm nhịn không nổi sinh ra hứng thú với thân thể công khí bạo nổ của quốc sư đại nhân. Cánh tay hữu lực của quốc sư y đã kiến thức qua, lồng ngực rắn chắc của quốc sư y cũng dựa rồi nhưng không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì?

Không thể phủ nhận, giai đoạn trưởng thành, Tô Trạm bị một số sách tiểu hoàng nhiễm không ít độc, mà sau khi dấn thân vào giới giải trí, cho dù là hoàn cảnh hay tính hướng, đều khiến y thu mình lại trong thế giới nội tâm, vì thế mặc dù đã hơi lớn tuổi, nhưng y vẫn tràn ngập tò mò đối với thân thể đầy nam tính, khiến người mặt đỏ tim đập của quốc sư.

Giống như bị sức mạnh nào đó lôi kéo, tay Tô Trạm cuối cùng vẫn rơi xuống bộ ngực rắn chắc hữu lực của Phó Diệc Sâm, trong nháy mắt đó, hai má Tô Trạm đỏ lựng, lại có chút kích động xen lẫn với ghét bỏ sự đáng khinh của mình, tóm lại đủ loại cảm xúc đan xen, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, ngón tay Tô Trạm lại hơi di chuyển lên trên.

【 Chạm vào tất tất nam phụ, tích phân cộng 3.】

Lúc Tô Trạm đầu óc có chút mơ hồ nghĩ tất tất (2) trong miệng hệ thống rốt cuộc là cái gì nha, đột nhiên phát hiện tay mình thoắt cái bị bắt được, hoảng sợ ngẩng đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt sáng rực tràn ra lửa.

“Hoàng Thượng hình như rất hứng thú với thân thể của thần?” Giọng nói trầm thấp của Phó Diệc Sâm tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn gì đó.

Tô Trạm lúc này trợn tròn mắt, hồn bị dọa bay, đại não trống rỗng, hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, cả người đều cứng ngắc.

Chú thích:

(1) Tiểu hoàng văn: Văn cao H, bao gồm cả truyện tranh lẫn truyện chữ.

(2) Tất tất: là tiếng lửa cháy mạnh phừng phừng, mình nghĩ ở đây ý là đụng đến điểm “G” của ảnh rồi đó hay nói cách khác là ảnh động dục mnr:))))))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện