Từ đầu, Phó Diệc Sâm hôn không nhanh không chậm, thậm chí mang theo chút thăm dò mềm nhẹ, dường như để người trong ngực có thời gian thích ứng với đôi môi cùng độ ấm từ hắn, tuy rằng hắn vẫn luôn cực lực nhẫn nại. Thẳng đến khi Tô Trạm từ trong khiếp sợ hoàn toàn thả lỏng thân thể tiếp nhận nụ hôn, Phó Diệc Sâm lúc này mới cạy mở miệng y tiến quân thần tốc.

Rồi sau đó dường như đã nhịn lâu lắm rồi, Phó Diệc Sâm cấp thiết truy đuổi cái lưỡi trong miệng y, giao quấn, giống như muốn đem toàn bộ nhung nhớ và nhẫn nại trong khoảng thời gian này dồn hết vào nơi môi lưỡi giao nhau.

Vì thế, sau gấp gáp lại là giao triền mềm mại, được thỏa mãn rồi tiếp đến sẽ từ từ chơi đùa, từng chút một, thẳng đến khi Tô Trạm dần khôi phục được chút hô hấp, miệng lưỡi cũng vô thức bị cuốn theo nhịp điệu của hắn, Phó Diệc Sâm mới dời khỏi môi y.

Lúc này, toàn thân Tô Trạm hư nhuyễn ngồi trong ngực Phó Diệc Sâm, may mắn cánh tay y đang khoát trên vai Phó Diệc Sâm, ngược lại phát huy công dụng.

Trong phòng mờ tối nhưng không đến mức đưa tay ra không thấy được năm ngón, hơn nữa khi hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm nhau, thậm chí còn thấy rõ hơn nữa, ngay cả nhịp tim lẫn hô hấp dồn dập cũng nghe được rõ ràng.

Đôi mắt Phó Diệc Sâm tựa như băng thiên tuyết địa bị lửa nóng bao phủ, cứ vậy nhìn chằm chằm con ngươi của Tô Trạm từ mơ màng rồi dần tụ lại, đợi đến khi khôi phục thần sắc ngơ ngác nhìn hắn, lúc này khóe môi mới câu lên, “Là thế này phải không?”

Giọng nói của Phó Diệc Sâm có chút trầm thấp, nóng bỏng như lửa, lại tựa như vực sâu dụ hoặc, Tô Trạm chỉ cảm thấy cả người run lên, vì bị câu hồn mà hai mắt lần nữa tan rã, nhưng vẫn mơ màng gật đầu với Phó Diệc Sâm, chẳng khác nào bị mê hoặc.

Phó Diệc Sâm rốt cục vừa lòng mỉm cười, lộ ra ba phần tà khí, trong đầu thỉnh thoảng vang lên độ hảo cảm của nam chính, nhưng hiện tại Phó Diệc Sâm đều tự động bỏ ngoài tai, bởi vì cho dù người này có nhớ ra mình hay không, Phó Diệc Sâm đều muốn chiếm y làm của riêng. Cho nên về độ hảo cảm vân vân, Phó Diệc Sâm đã sớm không để trong lòng.

Đương nhiên, gợi ý điểm tích phân tăng tăng giảm giảm trong đầu Tô Trạm, thậm chí cái gì mà nhiệm vụ, cái gì mà giả dối với chân thật, thời khắc này đều bị y ném lên chín tầng mây. Tuy rằng tư duy của Tô Trạm tán loạn, nhưng thật ra rất dễ tập trung vào một điểm, đúng là y thất thần, nhưng lại thần kỳ bỏ ngoài tất cả những thứ không liên quan, chỉ tập trung duy nhất vào điểm này.

Vì thế, Tô Trạm đối diện với ánh mắt chuyên chú của Phó Diệc Sâm mới ngơ ngác gật gật đầu, có lẽ lúc này y còn đang trì độn với những lời của Phó Diệc Sâm, nhưng hiển nhiên cơ thể đã làm ra phản ứng chính xác nhất so với đại não.

Đại khái do thiết lập của nam phụ, nụ cười của Phó Diệc Sâm luôn mang theo vài phần tà khí, có chút không quá đứng đắn, nhưng trong mắt Tô Trạm, lại chỉ cảm thấy quốc sư đại nhân cười lên thật có hiệu ứng câu hồn. Đương nhiên, cho dù Tô Trạm có bình tĩnh đến mấy, y cũng không ngăn được sức hủy diệt của nụ cười này.

Phó Diệc Sâm nhịn không được lại đến gần hôn một cái. Phó Diệc Sâm đã nhẫn nhịn lâu ngày, nên hiển nhiên hắn muốn làm thêm chút gì đó, nhưng hắn không thích bị vây xem, cho dù là âm thanh cực nhỏ của Tô Trạm, hắn cũng không muốn để bất kì ai nghe thấy, căn bản do dục vọng chiếm hữu quấy phá, tóm lại, lúc này hắn chỉ có thể nhẫn nại.

Vì thế, Tô Trạm âm thầm kiến thiết tâm lý nửa ngày, thật ra đã nghĩ nhiều rồi.

Lại nói trong tình cảnh như vậy, cả hai lại đều là đàn ông huyết khí phương cương, không phải nên làm chút gì đó sao? Hơn nữa, y rõ ràng cảm nhận được nơi đó của người kia lớn dần, nghĩ vậy Tô Trạm càng căng thẳng, “từ chối” và “không từ chối” nửa ngày tranh chấp kịch liệt, cuối cùng y cắn răng một cái quyết định thuận theo tự nhiên.

Nhưng khi Tô Trạm quyết định bái bai với tấm thân xử nam của mình, vị này ấy thế mà dừng lại. Nhiệt tình đang tăng vọt, hai nam nhân huyết khí phương cương lại cứ vậy ôm nhau hôn hôn xong việc? Không còn nữa? Tô Trạm lúc này có chút ngây ngẩn, đại khái là do bất ngờ, chứ tuyệt đối không thừa nhận bởi vì thất vọng đâu, Tô Trạm có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm ôm người nằm trở về, vẫn nằm ngửa như cũ, để Tô Trạm tựa vào lồng ngực mình, một tay ôm lấy. Phó Diệc Sâm có chút bất đắc dĩ điều chỉnh lại tâm tình, thẳng đến khi bình tĩnh trở lại mới nhìn chằm chằm đỉnh giường khoan thai mở miệng nói, “Ta không hy vọng bị vây xem.”

Sau khi tiến vào thành Lưu Ly, một đám sát thủ không hiểu sao lại ngừng động tác, nhưng cũng không có ý định buông tha, mà lựa chọn quan sát từ xa, tốt nhất là có thể ngư ông đắc lợi, nếu bọn họ chết ở đây thì càng tốt, làm không xong thì đến lúc đó lại ra tay cũng không muộn.

Nhưng về phương diện khác, do Phó Diệc Sâm hiện tại đã biết trước nội dung cốt truyện, sở dĩ nạn trộm cướp Giang Nam vẫn luôn không được giải quyết, nguyên nhân đơn giản là do quan phỉ cấu kết, thậm chí dân chúng toàn thành đều trở thành công cụ, phàm là phát hiện ra người không rõ lai lịch hay phú thương đến từ bên ngoài, trong thời gian ngắn nhất họ phải bẩm báo lên trên, đổi lại, những tên thổ phỉ đó sẽ không ra tay với dân chúng trong thành, nhưng đồng thời hàng năm dân chúng phải đúng hạn giao nộp một lượng tiền bạc và lương thực cho bọn chúng.

Cái này kiểu như thu phí bảo hộ, bằng cách đó đạo tặc chiếm được tiền tham ô rồi cùng Huyện lão gia thành Lưu Ly chia chác theo tỉ lệ, bởi vậy hình thành một hệ thống chung sống khá hoà bình, đây cũng là lí do mà nạn trộm cướp vẫn luôn không được giải quyết triệt để.

Cho nên thực tế, toàn bộ thành Lưu Ly là một trại thổ phỉ. Như vậy, hai người Phó Diệc Sâm đường đường chính chính tiến vào đương nhiên sẽ bị giám sát, thậm chí khi còn chưa bước đến cửa thành đã nằm dưới tấm ngắm rồi, nhưng bọn họ lại không chút kiêng nể, thêm nữa hai người đều khí độ bất phàm, lúc này mới khiến những người đó kiêng kỵ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Không hy vọng bị vây xem? Tô Trạm ban đầu có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh y liền kịp phản ứng lại với lời giải thích của quốc sư, về phần giải thích cho cái gì, lúc này, hai má Tô Trạm thoáng cái đỏ ửng. Giống như bị người nhìn thấu suy nghĩ mất mặt trong lòng vậy, quả thực xấu hổ tới cực điểm, rõ ràng nói về vấn đề rất mất thể diện, nhưng trên mặt còn muốn ra vẻ bình thường.

Tô Trạm chỉ cảm thấy may mắn lúc ấy y đang chôn trong ngực quốc sư đại nhân, nếu không y lúng túng chết mất. Nhưng rất nhanh, ý thức được điều gì đó, Tô Trạm đột nhiên cảm thấy tóc gáy dựng ngược, sau đó một cỗ xấu hổ lẫn phẫn nộ đồng thời bộc phát, “Vậy vừa rồi chúng ta…” Hôn một cái ôm một cái không phải bị người ta thấy hết rồi à?

Phó Diệc Sâm khóe miệng câu lên, trấn an vỗ vỗ vai y, “Yên tâm, bọn họ không dám đến quá gần.”

Trong lòng hơi buồn cười, Tô Trạm đôi khi rất khôn khéo, nhưng đôi khi lại ngớ ngẩn khiến người không nhịn được bật cười. Võ công nội công nam chính đều cao hơn nam phụ, cho nên nếu Phó Diệc Sâm có thể phát hiện sao y lại không nhận ra được chứ?

Quả nhiên, Tô Trạm vừa nghe xong liền chột dạ, y suýt quên mất mình có võ công, bất quá lại nói, có quốc sư đại nhân vừa cường đại vừa cơ trí ở đây, y cần gì phải ra tay? Đến đầu óc cũng không cần động, ngoan ngoãn đi theo bước chân của quốc sư là tốt rồi, hơn nữa nơi này chỉ là một thế giới tiểu thuyết hư ảo, y càng không cần cố kỵ.

Nghĩ vậy, tâm tình Tô Trạm thả lỏng hẳn, rồi sau đó đánh bạo dựa vào cánh tay dày rộng rắn chắc của quốc sư, một bộ thật hờ hững. Quý trọng trước mắt, chuyện về sau cứ để sau này giải quyết.

Quả nhiên sau khi có những tiếp xúc thân mật, dường như tầng ngăn cách đã bị đâm thủng, quan hệ giữa hai người biến hóa kì lạ, mà biến hóa này ở trên người Tô Trạm càng thêm rõ ràng.

Ví dụ như không còn dám nhìn thẳng Phó Diệc Sâm, tình cờ bắt gặp ánh mắt Phó Diệc Sâm sẽ cười trộm trong lòng, y cũng không đỏ mặt tía tai hay não bổ gì đó, dường như tự nhiên lên rất nhiều.

Tuy Phó Diệc Sâm không rõ ràng nói ra những lời ngọt ngào thích hay yêu vân vân, nhưng phản ứng của Phó Diệc Sâm hiển nhiên khiến y rất hài lòng. Cảm thấy mỹ mãn, Tô Trạm không tự chủ buông thả hơn hẳn, mặc dù y vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, còn tự nhận mình che giấu rất tốt, biểu hiện rất bình thường.

Đối với điều này, Phó Diệc Sâm ngược lại vừa lòng, không quan tâm Tô Trạm thế nào, chỉ cần ở dưới tầm mắt hắn đã đủ khiến tâm tình hắn vui sướng.

Ngày hôm sau, đang lúc hai người ra khỏi cửa, quả nhiên liền thấy chưởng quầy lẫn tiểu nhị trong khách điếm đều lén lút nhìn bọn hắn chằm chằm, thậm chí người đến người đi trên đường, cũng lộ ra ánh mắt rất quỷ dị. Giống như một đám ác lang đang nhìn chằm chằm đồ ăn, thậm chí còn lóe lên ý tứ tranh đoạt.

Hai người Phó Diệc Sâm vẫn bất động thanh sắc, ngẩng đầu bước đi, làm như không nhận ra điều dị thường, hoặc hoàn toàn không quan tâm. Mà thân phận bọn họ tự truyền ra càng thêm khoa trương —— phú thương từ kinh thành tới, chuẩn bị mở cửa tiệm tại thành Lưu Ly.

Đây không là đang thông báo cho người ta biết hai khối thịt béo sao?

Trên thực tế, như trong kịch bản, sơn trại của đám đạo tặc kia cũng tọa ngay trên một ngọn núi phụ cận thành Lưu Ly, Phó Diệc Sâm lẫn Tô Trạm đều biết, chỉ có điều ở góc độ Tô Trạm, y cho rằng Phó Diệc Sâm không biết mà thôi.

Vốn trong cốt truyện nam nữ chính cũng không biết, sau khi bọn họ tiến vào thành Lưu Ly nguy cơ tứ phía, việc đầu tiên chính là hướng dân chúng điều tra cẩn thận, ý đồ tìm ra chân tướng, không ngờ việc làm của bọn họ chẳng khác nào hướng thổ phỉ hỏi thăm đạo tặc, hơn nữa còn là đến tận cửa hỏi thăm. Kết quả không cần nghĩ cũng biết, không những tin tức của bọn họ hoàn toàn bị đối phương nắm giữ, thậm chí toàn bộ quá trình đều bị giám thị.

Tiếp đến dưới tình huống không phòng bị, hai người ở khách điếm bị hạ dược vào đồ ăn, dược gọi là nhuyễn tán, ăn vào không thể sử dụng được võ công, song bị nhốt vào trại phỉ, lâm vào hiểm cảnh. Sau đó trong quá trình chống đối với đạo tặc, ngoài ý muốn biết được chân tướng quan phỉ cấu kết, nhưng lúc này đã lâm vào hiểm cảnh, cho dù Bách Lý Vô Cực võ công cao cường nhưng trúng phải nhuyễn tán rồi cũng không làm nên trò trống gì.

Thân rơi vào hiểm cảnh, hoạn nạn thấy chân tình, đây là lúc tuyến tình cảm nam nữ chuyển biến, từ đầu hai bên nhìn nhau không vừa mắt “oan gia đấu võ mồm” dần dần trở nên yêu thương đối phương sâu sắc.

Nhưng hiển nhiên, Phó Diệc Sâm và Tô Trạm đều biết rõ kịch bản, nên quyết định dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo, bọn họ chỉ cần xâm nhập trại phỉ sau đó giải quyết tên trùm, rồi xử lý nốt Huyện lão gia lòng tham không đáy kia, việc này coi như kết thúc. Bởi vì trong nguyên tác, sau khi trải qua mấy chục chương gian nguy, nam chính Bách Lý Vô Cực hy sinh thân mình vì đại giới giúp nữ chính chạy thoát, sau đó nữ chính trở lại kinh thành mang theo rất nhiều cấm vệ quân một lần hành động đem những tham quan kia bắt gọn, đồng thời tận diệt trại phỉ, tên cầm đầu bị giết chết, đây là kết cục.

Cho nên Phó Diệc Sâm nghĩ, hắn cần phải nhanh chóng chạy luôn đến kết cục. Để thuận lợi triển khai tình tiết, bọn họ có lẽ cần kéo dài thêm hai ngày, đợi nữ chính lên sân khấu.

Đương nhiên, đối với việc Phó Diệc Sâm “suy luận có căn cứ” vụ việc quan phỉ cấu kết, lẫn việc “định vị chính xác” trại phỉ, Tô Trạm vô cùng khâm phục, y tỏ vẻ quốc sư thật cơ trí hơn người, quả thật văn võ toàn tài.

Nhưng khiến Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ tới chính là, sức mạnh siêu cường của cốt truyện Mary Sue, còn vượt xa dự tính của hắn.

Nữ chính trở lại, nhưng không phải dẫn theo cứu binh từ kinh thành đến, mà là nửa đường bị người cướp trở về. Vô cùng quỷ dị, ở một phương diện nào đó mà nói, cốt truyện lại về đúng quỹ đạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện