Thành Lưu Ly khẳng định không thể về, nơi này quan phỉ và dân là một nhà, cho nên Phó Diệc Sâm dứt khoát tìm một địa phương bí mật, hắn phải băng bó cho cánh tay tàn phế này trước đã.
Tùy ý xé xuống hai khối vải, Phó Diệc Sâm một bên dùng tay phải băng bó đơn giản, một bên trầm mặt, đem mọi bực bội đều viết hết lên mặt, thời khắc cách thành công chỉ còn một bước nhưng lại bị đồng đội heo kéo chân sau, thật hận không thể phun một ngụm máu.
[ Nói đi, cho ngươi cơ hội giải thích. ] Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm cánh tay trái huyết nhục mơ hồ, có thể nói là vô cùng thê thảm, nhưng may mắn hắn lại không thấy một chút đau đớn nào, nhưng cảnh tượng máu tươi ồ ạt chảy ra vẫn khiến dây thần kinh thị giác cảm nhận được đau đớn, thân thể mệt mỏi kỳ lạ.
【 Nha nha nha kí chủ, không phải lỗi của tôi nha nha nha. 】 Rác rưởi hoàn toàn cảm nhận được lúc này Phó Diệc Sâm lửa giận lan tràn, 【 Công năng của hệ thống đều là tự động sản sinh, không liên quan gì đến tôi nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm gân xanh nổi lên, [ Ngươi ngược lại trốn tránh trách nhiệm, ngươi còn không phải là hệ thống sao? ] Nói tới nói lui, Phó Diệc Sâm cũng chỉ muốn phát tiết cảm xúc, nghĩ lại thật ra không thể trách nó, giống như thân thể là cha mẹ cho, đâu có quyền lựa chọn.
【 Nha nha nha quy tắc là vậy, trừng phạt là ngẫu nhiên, chỉ khi nào bắt đầu trừng phạt tôi cũng mới biết được, nha nha nha đều do Mary Sue, Mary Sue đi tìm chết đi, sao cô ta quay lại được chứ nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm xem xét lại cánh tay được băng bó, chỉ trong thời gian ngắn mảnh vải đã bị nhiễm đỏ một tảng lớn, nhưng may mắn hình như vẫn có tác dụng, lúc này mới cạn lời cảm thán nói.
[ Rác rưởi a rác rưởi, ngươi thật không uổng phí cái tên ta đặt, thành sự không đủ bại sự có thừa.. ]
【 Nha nha nha hệ thống tự thấy hổ thẹn. 】
[ Ngươi hổ thẹn cái rắm. ] Phó Diệc Sâm tức giận, nhưng phát tiết vài câu, buồn bực ban nãy không ngờ được giải tỏa một chút, còn nữa hiện tại cũng không phải lúc nên buồn bực, dù sao cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, hiện tại hắn cần tỉnh táo lại sau đó nghĩ đối sách, nhưng trước tiên, hắn muốn xác định một việc.
[ Thứ trừng phạt quái quỷ này chỉ có vậy thôi sao? ] Phó Diệc Sâm lo lắng tay còn lại của hắn cũng tê liệt nốt, hoặc là một chân tê liệt, cũng có thể là toàn bộ cơ thể… Đây mới là việc khiến người đau đầu.
【 Vâng kí chủ, 】 Rác rưởi hiểu được đạo lý lấy công chuộc tội, trả lời đặc biệt tích cực, 【 Trừng phạt nặng nhẹ căn cứ vào trình độ tiếp xúc của nam nữ chính, tuy rằng kí chủ thất bại trong việc ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, nhưng quan hệ nam nữ chính chưa phát sinh thay đổi, cho nên chỉ trừng phạt một cánh tay mà thôi. 】
Phó Diệc Sâm nhướng mày, [ Vậy nếu nam nữ chính sinh ra tình cảm, có phải muốn cả người ta tàn phế không? ]
【 Nha nha nha, có khả năng này. 】 Rác rưởi yếu ớt.
Phó Diệc Sâm lúc này run run khóe miệng, cho nên còn muốn hắn lạc quan, tự cảm thấy may mắn vì chỉ mất một cánh tay thôi sao? Nếu thật sự là toàn thân tê liệt, hôm nay Phó Diệc Sâm đã bị hai kẻ kia chém chết nơi núi sâu.
Phó Diệc Sâm lâm vào trầm tư. Nếu đoán không nhầm, hai kẻ kia là đến huyện nha thương lượng chuyện của Tô Trạm, không nghĩ giữa đường gặp phải hắn, hắn và Tô Trạm hai ngày nay đều đàng hoàng đĩnh đạc đi lại trong thành, cho nên đối phương không khó đoán ra Phó Diệc Sâm là vị còn lại từ bên ngoài tới.
Trải qua chuyến này, Phó Diệc Sâm đem thực lực của mình lộ ra hơn nửa trước mặt bọn chúng, cho nên chúng nhất định sẽ tăng mạnh phòng bị, Phó Diệc Sâm muốn đột nhập sẽ càng gian nan. Còn nữa, sơn trại kia vốn thuộc loại dễ thủ khó công, Phó Diệc Sâm không biết rõ tình hình bên trong, cho nên không thể đơn thương độc mã.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm lo lắng hơn là, thời gian càng dài, Tô Trạm tiếp xúc với nữ chính cũng càng lâu, có thể nói là vô cùng bất lợi cho Tô Trạm, dù sao lần “trừng phạt” trước vẫn còn bày ra đó. Hơn nữa, Phó Diệc Sâm cũng không dám chắc trong khoảng thời gian này nữ chính có thích nam chính không, nếu loại khả năng này xảy ra, vậy rất có thể Phó Diệc Sâm sẽ tiếp tục bị “trừng phạt”? Quả thật, cực kì sốt ruột. Thời gian cấp bách, trong đầu Phó Diệc Sâm nhảy ra một số ý tưởng linh tinh như “trở về kinh thành kiếm viện binh”, “bắt cóc tên trùm thổ phỉ đổi người” hoặc là “trực tiếp xông vào”, nhưng mỗi ý tưởng đều rất không thực tế.
Tóm lại, Phó Diệc Sâm vẫn có chút sứt đầu mẻ trán.
Bên kia, chờ đến khi Tô Trạm nhìn thấy Đại đương gia Trần Kỳ, đã qua một ngày một đêm. Lúc ấy, bởi vì Tô Trạm bị nhuyễn tán trong cơ thể ảnh hưởng, không chỉ nửa phần công lực cũng không dùng được, ngay cả thể năng so với người bình thường cũng không bằng, hơn nữa trong phòng giam luôn có người canh gác, cho nên hoàn toàn không thể chạy trốn.
Mà nữ chính đang ở một gian khác cách vách.
Khác với Tô Trạm bị nghiêm ngặt trông giữ, thức ăn chỉ có bánh màn thầu và nước uống, nữ chính được chiêu đãi cá ngon thịt mềm, một đám thổ phỉ cao lớn thô kệch vây quanh nàng xum xoe làm đủ thứ khiến nàng vui vẻ, toàn trại cao thấp giống như đều hóa thân thành các em gái loli.
Tô Trạm đối với chuyện này hoàn toàn cạn lời, chỉ có thể đổ lỗi cho tác giả Mary Sue vẽ ra bàn tay vàng quá não tàn. Chỉ là trong lòng vẫn luôn lo lắng cho quốc sư, hắn có lợi hại đến thế nào cũng không địch nổi trăm người, mà dựa theo nguyên tác, đám người kia cũng không dễ đối phó. Hơn nữa không biết khi nào sẽ bắt đầu trừng phạt, quả thật họa vô đơn chí (1).
Trần Kỳ tuyệt đối là một đầu lĩnh khôn khéo, nếu không sao có thể đưa Lưu Ly trại đến được địa vị như ngày hôm nay, điểm này Tô Trạm rất rõ ràng, cho nên tuy rằng cả người không thoải mái, nhưng khi đối diện với Trần Kỳ, y vẫn cường ngạnh buộc chặt tinh thần. Mặc dù hiện giờ y chưa nghĩ ra biện pháp khác, nhưng ít nhất y cũng không muốn mình trong này gây cản trở cho quốc sư.
“Đầu tiên, các ngươi là ai?” Trên người Trần Kỳ mang theo vết thương lớn nhỏ, nhưng ánh mắt lợi hại không giảm nửa phần, “Tiếp theo, các ngươi tới Lưu Ly thành rốt cục có mục đích gì?”
Trần Kỳ nói xong liền liếc mắt nhìn Nam Cung Hề Mạt đang trong một gian phòng khác, lúc này mới tiếp tục nói, “Công tử vừa thấy liền biết không phải vật trong ao, đều là người thông minh, đau đớn trên da thịt cũng không dễ chịu đâu.”
Tô Trạm đầu tiên là bất động thanh sắc trừng mắt cảnh cáo nữ chính, sau đó mới cười nói, “Đại đương gia nói quá lời, không phải đã nói rồi sao, tôi là thương nhân, đến Lưu Ly thành đương nhiên là vì việc buôn bán.” Trong lời nói của Tô Trạm cũng không có vẻ uy hiếp của kẻ bề trên, ngược lại lộ dáng vẻ đưa đẩy khéo léo mà thương nhân nên có.
“A, phải không?” Trần Kỳ cười lạnh từ chối cho ý kiến.
Tô Trạm đáp, “Chúng ta từ kinh thành đường xa đến, cho nên không hiểu quy củ nơi này lắm, nếu có chỗ nào mạo phạm, còn xin đương gia lượng thứ.”
Lúc này, nữ chính cũng xen mồm, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều tới từ kinh thành, nhà bọn họ rất có tiền, nếu các ngươi muốn tiền, có thể để người nhà y mang tới.”
Không thể không nói, tuy rằng nhiều chuyện, nhưng những lời này của nữ chính lại vừa vặn cho Tô Trạm có lý do nói tiếp, “Nàng nói không sai, đương gia có thể đưa ta giấy mực, ta tự mình viết thư đưa về, ngươi yên tâm, những gì không nên nói ta sẽ không nhiều lời nửa chữ, chỉ cần đương gia có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta trong khoảng thời gian này.”
Tiếc mạng, vả lại trong cách nói chuyện còn lộ ra xa hoa nói không nên lời, rõ ràng là bản chất thương nhân.
“Bớt lời vô nghĩa cho lão tử.” Nếu như lúc trước không đụng phải cao thủ, có lẽ gã đã thật sự tin y là phú thương vân vân, nhưng dựa vào võ công khí độ của người nọ hôm qua, bọn họ tuyệt đối không đơn giản như vậy, hơn nữa sau khi đi một chuyến đến huyện nha, Trần Kỳ càng không dám phớt lờ. Dù sao tân hoàng vừa đăng cơ, luôn cảm thấy y sẽ có động tác gì đó.
Nhưng Trần Kỳ vẫn luôn không lấy được tin tức quan trọng gì từ trên người Tô Trạm, lúc này có chút thẹn quá thành giận hung hăng trừng Tô Trạm một cái, nhưng lập tức nghĩ tới gì đó, phát ra một tiếng cười lạnh nhìn thẳng vào mắt Tô Trạm.
“Ta biết các ngươi có mục đích, tốt nhất thành thật khai báo, bằng không nơi này cánh tay thiên tử với không đến, không ai bận tâm đến các ngươi.”
Trần Kỳ âm dương quái khí (2), tựa hồ muốn từ đáy mắt Tô Trạm nhìn ra thứ gì khác lạ, rồi phát hiện hết thảy đều phí công, vì thế cuối cùng trào phúng nói, “Có lẽ ngươi không biết, người các ngươi đang đợi hôm qua đã tới.”
Đầu tim Tô Trạm nhảy dựng, nhưng y còn chưa mở miệng, nữ chính bên kia đã kích động thốt lên, “Ninh…” Tô Trạm lạnh lùng đảo mắt qua, nữ chính lúc này mới yếu ớt lược bớt một chữ, “… ca ca.”
“Ninh ca ca?” Hiển nhiên, phản ứng của nữ chính khiến gã rất vừa lòng, ánh mắt tàn nhẫn cuối cùng cũng nhiều ra hai phần ý cười.
“Bất quá, hắn bị thương, hơn nữa thương thế rất nặng, ” Trần Kỳ nói xong cố ý nhìn chằm chằm Tô Trạm, “Đúng rồi, hiện giờ toàn bộ thành Lưu Ly đều đang truy nã hắn, chậc chậc, bị thương nặng như vậy cũng không có cách xử lý, còn muốn chạy trốn thoát thân… Chậc chậc, không biết còn sống không nữa.”
“Từ từ nghĩ đi, lão tử không ngại cho các ngươi thêm chút thời gian.”
Trần Kỳ nói xong liền chậc chậc ra khỏi địa lao, mà hai tay Tô Trạm giấu trong ống tay áo đã sớm nắm thành quyền, đáy mắt lóe ra ánh sáng trầm đục.
Bị thương? Vì sao lại bị thương? Người lợi hại như hắn cũng sẽ bị thương? Thực lực của người nọ thế nào Tô Trạm rất rõ ràng, cũng hiểu Trần Kỳ cố ý nói vậy là muốn kích thích bọn họ, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, Tô Trạm càng nghĩ đến lại càng lo lắng, càng là lo lắng lại càng không cách nào bình tĩnh phán đoán.
Tô Trạm căn bản không cách nào tưởng tượng được quốc sư bị thương nặng sẽ ra sao, hơn nữa hiện tại nữ chính không về kinh thành, không có khả năng gọi được cứu binh đến. Vì vậy, trong lòng không nhịn được căng thẳng, y thậm chí không thể dựa vào nội dung trong truyện để biết được an nguy của hắn, bởi vì đây chỉ có nửa quyển, gần như quốc sư không lên sân khấu lần nào.
Khi tất cả mọi người đã lui ra ngoài, Tô Trạm rốt cục bắn ánh mắt lãnh lệ về phía nữ chính, không mang một tia độ ấm nào, từ đầu đến cuối đều không cách nào xem nàng như đứa nhỏ.
“Ta không phải cố ý.” Nam Cung Hề Mạt không tự chủ bĩu môi, ngược lại không nghĩ tới ánh mắt người này sẽ sắc bén dọa người đến vậy.
Tô Trạm lạnh lùng nói, “Không sợ bị diệt khẩu ngươi cứ việc nói.”
Thực hiển nhiên, thân phận của hai người không thể nghi ngờ đều là cao nhất, ít nhất trên thế giới này không ai dám xúc phạm, nhưng cũng chính bởi vậy, hiện tại bọn họ mới gặp nguy hiểm, dù sao đã phạm phải vô số tử tội, vậy thì dứt khoát không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tiêu diệt hết thảy những kẻ biết bí mật? Cho nên để bọn họ hoàn toàn biến mất chính là cách tốt nhất.
Không để ý tới nữ chính nữa, Tô Trạm nhìn bánh màn thầu và chén nước đã để hai ngày nay trước mặt, thậm chí trong bát còn lẫn lộn mấy cọng rơm rạ, lúc trước y không ăn, cũng không phải vì sợ bị hạ dược hay gì đó, mà do thứ này thật sự y nuốt không trôi.
Nhưng hiện tại y không thể tiếp tục kéo dài, y nhất định phải tìm cách ra ngoài, mà việc đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng, cho dù khó nuốt thế náo, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt kia, thậm chí có khả năng hắn bị thương, Tô Trạm cho dù tức giận đến mấy cũng phải đem màn thầu nuốt xuống.
Nữ chính bên kia nhìn thấy nam nhân co được dãn được, hơi có chút ghé mắt, hơn nữa người này dù sao cũng là hoàng đế vô cùng tôn quý, vì thế trong lòng sinh ra kinh ngạc xen lẫn chút bội phục, tự dưng cũng có hảo cảm với y hơn.
Sau đó có chút xoắn xuýt, “Nếu không, chờ buổi tối bọn họ mang thức ăn ngon đến cho ta, ta trộm giấu một ít cho ngươi?”
Tô Trạm mặc kệ nàng, không hề xoay đầu lại, chỉ bình tĩnh nuốt bánh màn thầu, làm như không gì có thể lay động được ý chí, bánh màn thầu vừa lạnh vừa bẩn, cũng không phải khó nuốt như tưởng tượng.
Vừa ăn, Tô Trạm vữa nghĩ xem nên thoát ra ngoài thế nào, có động lực rồi người cũng bình tĩnh hơn nhiều. Trong nguyên tác, tại thời điểm quan trọng, nam chính đã mạnh mẽ vận công bức nhuyễn tán trong cơ thể ra, nhưng đây gần như là hành vi tự mình hại mình, không chỉ tiêu hao tám phần công lực, còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Tuy rằng rất không đáng tin, nhưng đây là tình tiết trong tiểu thuyết, mặc dù bậy bạ đến thế nào thì ở nơi này cũng trở thành có thể, Tô Trạm phải thử một lần.
Mặt khác, nữ chính hoàn toàn là nhúm phiền toái lớn, chẳng khác nào mang bom hẹn giờ bên người, không biết có phải do tâm lý không, Tô Trạm cảm thấy thân thể y đã có chút dấu hiệu nóng lên, cho nên nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cách xa nàng, nhưng không đến mức để một mình nàng lưu lại, nếu không dựa theo nội dung cốt truyện, còn có tiết mục uy hiếp nữa.
Lúc này Tô Trạm đã thông suốt nhiều vấn đề, cho nên hắn cưỡng chế mình phải tỉnh táo lại. Cũng đúng lúc này, Tô Trạm đột nhiên nhanh trí nghĩ tới gì đó, giây tiếp theo, trong mắt Tô Trạm lóe lên ánh sáng, lập tức quay đầu quét về phía nữ chính.
Cô ta không phải xưng là “tiểu thần y” ư? Vậy sao y không lợi dụng chứ?
Không thể phủ nhận, lâu ngày ở bên cạnh quốc sư, đầu óc Tô Trạm cũng bắt đầu linh hoạt lên rồi.
Mà bên kia, một ngày một đêm bôn ba ở vài quận huyện khác trên đất Giang Nam, Phó Diệc Sâm cũng nhận được tin vui ngoài ý muốn.
Sau khi so sánh nhiều phương án, lại cộng thêm hắn tự thân vận động, Phó Diệc Sâm cuối cùng quyết định thúc ngựa chạy tới vài huyện khác Giang Nam điều động binh lực. Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, bọn chúng căn bản là đồng lõa, nhưng thứ nhất đây là phương pháp gần nhất cũng như nhanh nhất, hơn nữa hắn tự mình lấy ra thân phận quốc sư, đem các mặt lợi, hại đặt ra, tỷ như lấy công chuộc tội vân vân, cộng thêm quan niệm về quân thần của cổ nhân, khả năng sẽ đạt được mục đích.
Cho nên hai ngày nay, Phó Diệc Sâm gần như không quản ngày đêm bôn ba trên đường, cũng đúng lúc này, rác rưởi thế nhưng đem đến cho hắn một tin vui ngoài mong đợi.
【 Nha nha nha, hệ thống vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, nên tự tổn hại lực lượng lấy ra một ít nội dung của quyển sau, hy vọng có thể giúp đỡ kí chủ. 】 Đại khái một đường này bị dáng vẻ âm trầm của Phó Diệc Sâm dọa sợ, hơn nữa cánh tay kia của Phó Diệc Sâm mãi không tốt lên, tuy rằng không chảy máu, nhưng vẫn mất cảm giác, rác rưởi rốt cục yếu ớt toát ra một câu như vậy.
[ Lấy công chuộc tội? ] Phó Diệc Sâm nhướng mày, nhưng hắn nhớ rõ rác rưởi từng nói, không mở khóa kịch bản, đến rác rưởi cũng không biết nội dung thế nào, cho nên đây là nó nhặt bừa?
【 Vâng vâng. 】
[ Thật sự có thể giúp ta? ] Nếu tin tức kia không có tác dụng gì, vậy chẳng khác nào sinh chuyện cho hắn, lửa cháy đổ thêm dầu.
【 Tôi… Tôi đã cố hết sức nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm nhíu mày, tuy rằng hắn đang nhanh chóng tìm người, nhưng dù sao cũng chỉ là chút binh tôm tướng cua, quyển kế tiếp khẳng định nam chính sẽ vì sự kiện lần này đứng vững gót chân trong triều, cho nên về sau nhất định xuất hiện một số nhân vật mới, nói không chừng lần này rác rưởi thật sự phát huy tác dụng đem những người đó trực tiếp kéo lại đây.
Vì thế, Phó Diệc Sâm gật gật đầu, [ Tin ngươi một lần, tốt nhất đừng để ta thất vọng. ]
【 Nha nha nha. 】
Nhưng mà, tuy rằng không mang đến ám vệ hay cao thủ võ lâm gì đó, nhưng lần này rác rưởi quả thật không làm Phó Diệc Sâm thất vọng.
Chú thích:
(1) Họa vô đơn chí: Tai họa, vận xui không chỉ đến một lần, tai ương cùng lúc đổ xuống đầu.
(2) Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Tùy ý xé xuống hai khối vải, Phó Diệc Sâm một bên dùng tay phải băng bó đơn giản, một bên trầm mặt, đem mọi bực bội đều viết hết lên mặt, thời khắc cách thành công chỉ còn một bước nhưng lại bị đồng đội heo kéo chân sau, thật hận không thể phun một ngụm máu.
[ Nói đi, cho ngươi cơ hội giải thích. ] Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm cánh tay trái huyết nhục mơ hồ, có thể nói là vô cùng thê thảm, nhưng may mắn hắn lại không thấy một chút đau đớn nào, nhưng cảnh tượng máu tươi ồ ạt chảy ra vẫn khiến dây thần kinh thị giác cảm nhận được đau đớn, thân thể mệt mỏi kỳ lạ.
【 Nha nha nha kí chủ, không phải lỗi của tôi nha nha nha. 】 Rác rưởi hoàn toàn cảm nhận được lúc này Phó Diệc Sâm lửa giận lan tràn, 【 Công năng của hệ thống đều là tự động sản sinh, không liên quan gì đến tôi nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm gân xanh nổi lên, [ Ngươi ngược lại trốn tránh trách nhiệm, ngươi còn không phải là hệ thống sao? ] Nói tới nói lui, Phó Diệc Sâm cũng chỉ muốn phát tiết cảm xúc, nghĩ lại thật ra không thể trách nó, giống như thân thể là cha mẹ cho, đâu có quyền lựa chọn.
【 Nha nha nha quy tắc là vậy, trừng phạt là ngẫu nhiên, chỉ khi nào bắt đầu trừng phạt tôi cũng mới biết được, nha nha nha đều do Mary Sue, Mary Sue đi tìm chết đi, sao cô ta quay lại được chứ nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm xem xét lại cánh tay được băng bó, chỉ trong thời gian ngắn mảnh vải đã bị nhiễm đỏ một tảng lớn, nhưng may mắn hình như vẫn có tác dụng, lúc này mới cạn lời cảm thán nói.
[ Rác rưởi a rác rưởi, ngươi thật không uổng phí cái tên ta đặt, thành sự không đủ bại sự có thừa.. ]
【 Nha nha nha hệ thống tự thấy hổ thẹn. 】
[ Ngươi hổ thẹn cái rắm. ] Phó Diệc Sâm tức giận, nhưng phát tiết vài câu, buồn bực ban nãy không ngờ được giải tỏa một chút, còn nữa hiện tại cũng không phải lúc nên buồn bực, dù sao cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, hiện tại hắn cần tỉnh táo lại sau đó nghĩ đối sách, nhưng trước tiên, hắn muốn xác định một việc.
[ Thứ trừng phạt quái quỷ này chỉ có vậy thôi sao? ] Phó Diệc Sâm lo lắng tay còn lại của hắn cũng tê liệt nốt, hoặc là một chân tê liệt, cũng có thể là toàn bộ cơ thể… Đây mới là việc khiến người đau đầu.
【 Vâng kí chủ, 】 Rác rưởi hiểu được đạo lý lấy công chuộc tội, trả lời đặc biệt tích cực, 【 Trừng phạt nặng nhẹ căn cứ vào trình độ tiếp xúc của nam nữ chính, tuy rằng kí chủ thất bại trong việc ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, nhưng quan hệ nam nữ chính chưa phát sinh thay đổi, cho nên chỉ trừng phạt một cánh tay mà thôi. 】
Phó Diệc Sâm nhướng mày, [ Vậy nếu nam nữ chính sinh ra tình cảm, có phải muốn cả người ta tàn phế không? ]
【 Nha nha nha, có khả năng này. 】 Rác rưởi yếu ớt.
Phó Diệc Sâm lúc này run run khóe miệng, cho nên còn muốn hắn lạc quan, tự cảm thấy may mắn vì chỉ mất một cánh tay thôi sao? Nếu thật sự là toàn thân tê liệt, hôm nay Phó Diệc Sâm đã bị hai kẻ kia chém chết nơi núi sâu.
Phó Diệc Sâm lâm vào trầm tư. Nếu đoán không nhầm, hai kẻ kia là đến huyện nha thương lượng chuyện của Tô Trạm, không nghĩ giữa đường gặp phải hắn, hắn và Tô Trạm hai ngày nay đều đàng hoàng đĩnh đạc đi lại trong thành, cho nên đối phương không khó đoán ra Phó Diệc Sâm là vị còn lại từ bên ngoài tới.
Trải qua chuyến này, Phó Diệc Sâm đem thực lực của mình lộ ra hơn nửa trước mặt bọn chúng, cho nên chúng nhất định sẽ tăng mạnh phòng bị, Phó Diệc Sâm muốn đột nhập sẽ càng gian nan. Còn nữa, sơn trại kia vốn thuộc loại dễ thủ khó công, Phó Diệc Sâm không biết rõ tình hình bên trong, cho nên không thể đơn thương độc mã.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm lo lắng hơn là, thời gian càng dài, Tô Trạm tiếp xúc với nữ chính cũng càng lâu, có thể nói là vô cùng bất lợi cho Tô Trạm, dù sao lần “trừng phạt” trước vẫn còn bày ra đó. Hơn nữa, Phó Diệc Sâm cũng không dám chắc trong khoảng thời gian này nữ chính có thích nam chính không, nếu loại khả năng này xảy ra, vậy rất có thể Phó Diệc Sâm sẽ tiếp tục bị “trừng phạt”? Quả thật, cực kì sốt ruột. Thời gian cấp bách, trong đầu Phó Diệc Sâm nhảy ra một số ý tưởng linh tinh như “trở về kinh thành kiếm viện binh”, “bắt cóc tên trùm thổ phỉ đổi người” hoặc là “trực tiếp xông vào”, nhưng mỗi ý tưởng đều rất không thực tế.
Tóm lại, Phó Diệc Sâm vẫn có chút sứt đầu mẻ trán.
Bên kia, chờ đến khi Tô Trạm nhìn thấy Đại đương gia Trần Kỳ, đã qua một ngày một đêm. Lúc ấy, bởi vì Tô Trạm bị nhuyễn tán trong cơ thể ảnh hưởng, không chỉ nửa phần công lực cũng không dùng được, ngay cả thể năng so với người bình thường cũng không bằng, hơn nữa trong phòng giam luôn có người canh gác, cho nên hoàn toàn không thể chạy trốn.
Mà nữ chính đang ở một gian khác cách vách.
Khác với Tô Trạm bị nghiêm ngặt trông giữ, thức ăn chỉ có bánh màn thầu và nước uống, nữ chính được chiêu đãi cá ngon thịt mềm, một đám thổ phỉ cao lớn thô kệch vây quanh nàng xum xoe làm đủ thứ khiến nàng vui vẻ, toàn trại cao thấp giống như đều hóa thân thành các em gái loli.
Tô Trạm đối với chuyện này hoàn toàn cạn lời, chỉ có thể đổ lỗi cho tác giả Mary Sue vẽ ra bàn tay vàng quá não tàn. Chỉ là trong lòng vẫn luôn lo lắng cho quốc sư, hắn có lợi hại đến thế nào cũng không địch nổi trăm người, mà dựa theo nguyên tác, đám người kia cũng không dễ đối phó. Hơn nữa không biết khi nào sẽ bắt đầu trừng phạt, quả thật họa vô đơn chí (1).
Trần Kỳ tuyệt đối là một đầu lĩnh khôn khéo, nếu không sao có thể đưa Lưu Ly trại đến được địa vị như ngày hôm nay, điểm này Tô Trạm rất rõ ràng, cho nên tuy rằng cả người không thoải mái, nhưng khi đối diện với Trần Kỳ, y vẫn cường ngạnh buộc chặt tinh thần. Mặc dù hiện giờ y chưa nghĩ ra biện pháp khác, nhưng ít nhất y cũng không muốn mình trong này gây cản trở cho quốc sư.
“Đầu tiên, các ngươi là ai?” Trên người Trần Kỳ mang theo vết thương lớn nhỏ, nhưng ánh mắt lợi hại không giảm nửa phần, “Tiếp theo, các ngươi tới Lưu Ly thành rốt cục có mục đích gì?”
Trần Kỳ nói xong liền liếc mắt nhìn Nam Cung Hề Mạt đang trong một gian phòng khác, lúc này mới tiếp tục nói, “Công tử vừa thấy liền biết không phải vật trong ao, đều là người thông minh, đau đớn trên da thịt cũng không dễ chịu đâu.”
Tô Trạm đầu tiên là bất động thanh sắc trừng mắt cảnh cáo nữ chính, sau đó mới cười nói, “Đại đương gia nói quá lời, không phải đã nói rồi sao, tôi là thương nhân, đến Lưu Ly thành đương nhiên là vì việc buôn bán.” Trong lời nói của Tô Trạm cũng không có vẻ uy hiếp của kẻ bề trên, ngược lại lộ dáng vẻ đưa đẩy khéo léo mà thương nhân nên có.
“A, phải không?” Trần Kỳ cười lạnh từ chối cho ý kiến.
Tô Trạm đáp, “Chúng ta từ kinh thành đường xa đến, cho nên không hiểu quy củ nơi này lắm, nếu có chỗ nào mạo phạm, còn xin đương gia lượng thứ.”
Lúc này, nữ chính cũng xen mồm, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều tới từ kinh thành, nhà bọn họ rất có tiền, nếu các ngươi muốn tiền, có thể để người nhà y mang tới.”
Không thể không nói, tuy rằng nhiều chuyện, nhưng những lời này của nữ chính lại vừa vặn cho Tô Trạm có lý do nói tiếp, “Nàng nói không sai, đương gia có thể đưa ta giấy mực, ta tự mình viết thư đưa về, ngươi yên tâm, những gì không nên nói ta sẽ không nhiều lời nửa chữ, chỉ cần đương gia có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta trong khoảng thời gian này.”
Tiếc mạng, vả lại trong cách nói chuyện còn lộ ra xa hoa nói không nên lời, rõ ràng là bản chất thương nhân.
“Bớt lời vô nghĩa cho lão tử.” Nếu như lúc trước không đụng phải cao thủ, có lẽ gã đã thật sự tin y là phú thương vân vân, nhưng dựa vào võ công khí độ của người nọ hôm qua, bọn họ tuyệt đối không đơn giản như vậy, hơn nữa sau khi đi một chuyến đến huyện nha, Trần Kỳ càng không dám phớt lờ. Dù sao tân hoàng vừa đăng cơ, luôn cảm thấy y sẽ có động tác gì đó.
Nhưng Trần Kỳ vẫn luôn không lấy được tin tức quan trọng gì từ trên người Tô Trạm, lúc này có chút thẹn quá thành giận hung hăng trừng Tô Trạm một cái, nhưng lập tức nghĩ tới gì đó, phát ra một tiếng cười lạnh nhìn thẳng vào mắt Tô Trạm.
“Ta biết các ngươi có mục đích, tốt nhất thành thật khai báo, bằng không nơi này cánh tay thiên tử với không đến, không ai bận tâm đến các ngươi.”
Trần Kỳ âm dương quái khí (2), tựa hồ muốn từ đáy mắt Tô Trạm nhìn ra thứ gì khác lạ, rồi phát hiện hết thảy đều phí công, vì thế cuối cùng trào phúng nói, “Có lẽ ngươi không biết, người các ngươi đang đợi hôm qua đã tới.”
Đầu tim Tô Trạm nhảy dựng, nhưng y còn chưa mở miệng, nữ chính bên kia đã kích động thốt lên, “Ninh…” Tô Trạm lạnh lùng đảo mắt qua, nữ chính lúc này mới yếu ớt lược bớt một chữ, “… ca ca.”
“Ninh ca ca?” Hiển nhiên, phản ứng của nữ chính khiến gã rất vừa lòng, ánh mắt tàn nhẫn cuối cùng cũng nhiều ra hai phần ý cười.
“Bất quá, hắn bị thương, hơn nữa thương thế rất nặng, ” Trần Kỳ nói xong cố ý nhìn chằm chằm Tô Trạm, “Đúng rồi, hiện giờ toàn bộ thành Lưu Ly đều đang truy nã hắn, chậc chậc, bị thương nặng như vậy cũng không có cách xử lý, còn muốn chạy trốn thoát thân… Chậc chậc, không biết còn sống không nữa.”
“Từ từ nghĩ đi, lão tử không ngại cho các ngươi thêm chút thời gian.”
Trần Kỳ nói xong liền chậc chậc ra khỏi địa lao, mà hai tay Tô Trạm giấu trong ống tay áo đã sớm nắm thành quyền, đáy mắt lóe ra ánh sáng trầm đục.
Bị thương? Vì sao lại bị thương? Người lợi hại như hắn cũng sẽ bị thương? Thực lực của người nọ thế nào Tô Trạm rất rõ ràng, cũng hiểu Trần Kỳ cố ý nói vậy là muốn kích thích bọn họ, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, Tô Trạm càng nghĩ đến lại càng lo lắng, càng là lo lắng lại càng không cách nào bình tĩnh phán đoán.
Tô Trạm căn bản không cách nào tưởng tượng được quốc sư bị thương nặng sẽ ra sao, hơn nữa hiện tại nữ chính không về kinh thành, không có khả năng gọi được cứu binh đến. Vì vậy, trong lòng không nhịn được căng thẳng, y thậm chí không thể dựa vào nội dung trong truyện để biết được an nguy của hắn, bởi vì đây chỉ có nửa quyển, gần như quốc sư không lên sân khấu lần nào.
Khi tất cả mọi người đã lui ra ngoài, Tô Trạm rốt cục bắn ánh mắt lãnh lệ về phía nữ chính, không mang một tia độ ấm nào, từ đầu đến cuối đều không cách nào xem nàng như đứa nhỏ.
“Ta không phải cố ý.” Nam Cung Hề Mạt không tự chủ bĩu môi, ngược lại không nghĩ tới ánh mắt người này sẽ sắc bén dọa người đến vậy.
Tô Trạm lạnh lùng nói, “Không sợ bị diệt khẩu ngươi cứ việc nói.”
Thực hiển nhiên, thân phận của hai người không thể nghi ngờ đều là cao nhất, ít nhất trên thế giới này không ai dám xúc phạm, nhưng cũng chính bởi vậy, hiện tại bọn họ mới gặp nguy hiểm, dù sao đã phạm phải vô số tử tội, vậy thì dứt khoát không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tiêu diệt hết thảy những kẻ biết bí mật? Cho nên để bọn họ hoàn toàn biến mất chính là cách tốt nhất.
Không để ý tới nữ chính nữa, Tô Trạm nhìn bánh màn thầu và chén nước đã để hai ngày nay trước mặt, thậm chí trong bát còn lẫn lộn mấy cọng rơm rạ, lúc trước y không ăn, cũng không phải vì sợ bị hạ dược hay gì đó, mà do thứ này thật sự y nuốt không trôi.
Nhưng hiện tại y không thể tiếp tục kéo dài, y nhất định phải tìm cách ra ngoài, mà việc đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng, cho dù khó nuốt thế náo, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt kia, thậm chí có khả năng hắn bị thương, Tô Trạm cho dù tức giận đến mấy cũng phải đem màn thầu nuốt xuống.
Nữ chính bên kia nhìn thấy nam nhân co được dãn được, hơi có chút ghé mắt, hơn nữa người này dù sao cũng là hoàng đế vô cùng tôn quý, vì thế trong lòng sinh ra kinh ngạc xen lẫn chút bội phục, tự dưng cũng có hảo cảm với y hơn.
Sau đó có chút xoắn xuýt, “Nếu không, chờ buổi tối bọn họ mang thức ăn ngon đến cho ta, ta trộm giấu một ít cho ngươi?”
Tô Trạm mặc kệ nàng, không hề xoay đầu lại, chỉ bình tĩnh nuốt bánh màn thầu, làm như không gì có thể lay động được ý chí, bánh màn thầu vừa lạnh vừa bẩn, cũng không phải khó nuốt như tưởng tượng.
Vừa ăn, Tô Trạm vữa nghĩ xem nên thoát ra ngoài thế nào, có động lực rồi người cũng bình tĩnh hơn nhiều. Trong nguyên tác, tại thời điểm quan trọng, nam chính đã mạnh mẽ vận công bức nhuyễn tán trong cơ thể ra, nhưng đây gần như là hành vi tự mình hại mình, không chỉ tiêu hao tám phần công lực, còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Tuy rằng rất không đáng tin, nhưng đây là tình tiết trong tiểu thuyết, mặc dù bậy bạ đến thế nào thì ở nơi này cũng trở thành có thể, Tô Trạm phải thử một lần.
Mặt khác, nữ chính hoàn toàn là nhúm phiền toái lớn, chẳng khác nào mang bom hẹn giờ bên người, không biết có phải do tâm lý không, Tô Trạm cảm thấy thân thể y đã có chút dấu hiệu nóng lên, cho nên nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cách xa nàng, nhưng không đến mức để một mình nàng lưu lại, nếu không dựa theo nội dung cốt truyện, còn có tiết mục uy hiếp nữa.
Lúc này Tô Trạm đã thông suốt nhiều vấn đề, cho nên hắn cưỡng chế mình phải tỉnh táo lại. Cũng đúng lúc này, Tô Trạm đột nhiên nhanh trí nghĩ tới gì đó, giây tiếp theo, trong mắt Tô Trạm lóe lên ánh sáng, lập tức quay đầu quét về phía nữ chính.
Cô ta không phải xưng là “tiểu thần y” ư? Vậy sao y không lợi dụng chứ?
Không thể phủ nhận, lâu ngày ở bên cạnh quốc sư, đầu óc Tô Trạm cũng bắt đầu linh hoạt lên rồi.
Mà bên kia, một ngày một đêm bôn ba ở vài quận huyện khác trên đất Giang Nam, Phó Diệc Sâm cũng nhận được tin vui ngoài ý muốn.
Sau khi so sánh nhiều phương án, lại cộng thêm hắn tự thân vận động, Phó Diệc Sâm cuối cùng quyết định thúc ngựa chạy tới vài huyện khác Giang Nam điều động binh lực. Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, bọn chúng căn bản là đồng lõa, nhưng thứ nhất đây là phương pháp gần nhất cũng như nhanh nhất, hơn nữa hắn tự mình lấy ra thân phận quốc sư, đem các mặt lợi, hại đặt ra, tỷ như lấy công chuộc tội vân vân, cộng thêm quan niệm về quân thần của cổ nhân, khả năng sẽ đạt được mục đích.
Cho nên hai ngày nay, Phó Diệc Sâm gần như không quản ngày đêm bôn ba trên đường, cũng đúng lúc này, rác rưởi thế nhưng đem đến cho hắn một tin vui ngoài mong đợi.
【 Nha nha nha, hệ thống vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, nên tự tổn hại lực lượng lấy ra một ít nội dung của quyển sau, hy vọng có thể giúp đỡ kí chủ. 】 Đại khái một đường này bị dáng vẻ âm trầm của Phó Diệc Sâm dọa sợ, hơn nữa cánh tay kia của Phó Diệc Sâm mãi không tốt lên, tuy rằng không chảy máu, nhưng vẫn mất cảm giác, rác rưởi rốt cục yếu ớt toát ra một câu như vậy.
[ Lấy công chuộc tội? ] Phó Diệc Sâm nhướng mày, nhưng hắn nhớ rõ rác rưởi từng nói, không mở khóa kịch bản, đến rác rưởi cũng không biết nội dung thế nào, cho nên đây là nó nhặt bừa?
【 Vâng vâng. 】
[ Thật sự có thể giúp ta? ] Nếu tin tức kia không có tác dụng gì, vậy chẳng khác nào sinh chuyện cho hắn, lửa cháy đổ thêm dầu.
【 Tôi… Tôi đã cố hết sức nha nha nha. 】
Phó Diệc Sâm nhíu mày, tuy rằng hắn đang nhanh chóng tìm người, nhưng dù sao cũng chỉ là chút binh tôm tướng cua, quyển kế tiếp khẳng định nam chính sẽ vì sự kiện lần này đứng vững gót chân trong triều, cho nên về sau nhất định xuất hiện một số nhân vật mới, nói không chừng lần này rác rưởi thật sự phát huy tác dụng đem những người đó trực tiếp kéo lại đây.
Vì thế, Phó Diệc Sâm gật gật đầu, [ Tin ngươi một lần, tốt nhất đừng để ta thất vọng. ]
【 Nha nha nha. 】
Nhưng mà, tuy rằng không mang đến ám vệ hay cao thủ võ lâm gì đó, nhưng lần này rác rưởi quả thật không làm Phó Diệc Sâm thất vọng.
Chú thích:
(1) Họa vô đơn chí: Tai họa, vận xui không chỉ đến một lần, tai ương cùng lúc đổ xuống đầu.
(2) Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Danh sách chương