Cốt truyện lần nữa chuyển biến là vào ngày thứ hai sau vụ việc ở Thiên Điện, có nghĩa Tô Trạm phải rời đi vài ngày, bởi vì trong nguyên tác, sau khi nam chính bị một đám nữ nhân hậu cung lăng nhục, liền nản lòng thoái chí, không còn thiết sống nữa, lí do duy nhất khiến y kiên trì là để bảo vệ nữ chính, mà lúc này, bạo quân trên mặt tàn nhẫn lãnh huyết, thật ra trong thâm tâm đã cực kỳ đau lòng, bởi vì “không thể bảo vệ y thật tốt, để một đám đàn bà điên khi dễ y”, nên canh cánh trong lòng mãi.
Theo cách nói của tác giả là “ánh mắt y tuyệt vọng đau đớn như cứa sâu vào trái tim lạnh băng của hắn”, vì thế bạo quân cố ý “ân chuẩn” cho nam chính về nhà một thời gian, bên ngoài ra vẻ hoàng ân to lớn bởi ta thương hại ngươi, thật ra hy vọng “có người nhà ràng buộc, ánh mắt y sẽ khôi phục lại thần sắc”…
Không thể không nhắc đến, logic của tác giả quá khó hiểu, nếu đã thích đến vậy sao phải ngược người ta sống không bằng chết? Đã vậy còn đường hoàng nói “thương y nên mới muốn phá hủy tất cả của y, khiến y rời khỏi mình một bước sẽ không sống nổi”, loại lý luận chó má này dưới cái nhìn của Phó Diệc Sâm không phải biến thái thì cũng là bệnh thần kinh.
Tóm lại, Tô Trạm vẫn sẽ “về nhà mẹ đẻ” một chuyến. Trên thực tế, nam chính là con nhà quan, phụ thân y là Thái phó đương triều, đức cao vọng trọng, nhưng đồng thời cũng là một lão già cổ hủ, sau này nam chính thú nhận yêu bạo quân, thiếu chút nữa bị phụ thân vì nghĩa diệt thân đánh gãy chân rồi chôn sống, dù sao bắt một lão già cổ hủ tiếp thu loại chuyện kinh hãi thế tục thế này, còn khó hơn hái sao trên trời.
Đặt ra được tình huống như vậy, Phó Diệc Sâm còn thật phải khen tác giả một câu, đương nhiên cũng chỉ điểm này mà thôi. Ban đêm, Phó Diệc Sâm sai người đưa nam chính mất tích bốn năm ngày về nhà, rồi sau đó phái người giám sát 24 giờ.
Dù sao tiểu thuyết triển khai dưới góc nhìn của nam chính, đất diễn của Tô Trạm nhất định nhiều hơn Phó Diệc Sâm, cho nên khi hai người bắt đầu tách ra, cốt truyện tiếp diễn với thị giác của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm chỉ cần yên lặng quan sát, đợi thời điểm yêu cầu hắn ra tay.
Sau khi Tô Trạm trở về, chỉ giải thích là ra ngoài du ngoạn với bạn bè, dù sao ở cổ đại không có di động cộng thêm giao thông bất tiện, ra ngoài chơi một chuyến mất vài tháng cũng bình thường huống chi là năm sáu ngày, cho nên người nhà cũng không ai nghi ngờ.
Trong truyện không viết rõ cụ thể nam chính phải về mấy ngày, nhưng sau khi trở về thật sự có một tình tiết mang tính then chốt. Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, Phó Diệc Sâm liền nhận được mật báo từ ám vệ, nam nữ chính sẽ gặp nhau ở Hoa Quang tự vào ngày kế.
Phó Diệc Sâm cau mày, tình tiết quan trọng đã đến.
Trong nguyên tác, sau khi nữ chính từ hoàng cung trở về liền ốm nặng, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, nhưng bởi vì nhớ mong nam chính nên vẫn luôn cố chống đỡ, thẳng đến khi vô tình biết được nam chính đã về nhà, lúc này mới âm thầm bảo nha hoàn gửi tin cho nam chính, hẹn ngày hôm sau gặp mặt, địa điểm chính là Hoa Quang tự hai người thường hẹn ước trước kia.
Không ngờ nhất cử nhất động của nam chính hoàn toàn nằm trong ma trảo của bạo quân, “sợ rằng y nhăn mi một cái cũng sẽ truyền đến lỗ tai bạo quân”, đây là trích nguyên văn. Nói cách khác, việc này Hoàng đế biết, hơn nữa còn vô cớ nổi máu ghen tuông, vì thế hôm sau “toàn bộ triều đình đều phủ phục run rẩy dưới áp suất thấp của Hoàng đế”.
Phó Diệc Sâm ngược lại ôm thái độ xem cuộc vui, lúc hắn đến trò hay vừa mới bắt đầu, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm luôn lơ đãng nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó, Phó Diệc Sâm lúc này không khỏi gợi lên khóe môi, dù sao Tô Trạm có kịch bản, y tự nhiên biết mình sẽ tới, hơn nữa còn quan sát toàn bộ quá trình bọn họ “diễn kịch”. Nghĩ vậy, Phó Diệc Sâm dứt khoát bất động thanh sắc ôm tay ẩn nấp sau thân cây, hiển nhiên, còn chưa đến lúc hắn lên sân khấu.
Trên thực tế, một đường này Tô Trạm đều làm bộ như vô ý nhìn khắp nơi, nhưng vẫn mãi không phát hiện ra thân ảnh người nọ, vì thế hiện tại đối mặt với nữ chính có chút mất tập trung.
Trong nguyên tác sau khi hai người gặp mặt sẽ ôm nhau khóc lớn một trận, nhưng hiển nhiên Tô Trạm không định làm vậy, thậm chí thấy nữ chính tới gần y còn vô thức lui ra sau, giữa hai người luôn duy trì khoảng cách nửa mét.
So với Tô Trạm mặt không cảm xúc, thậm chí không thèm che giấu sự xa cách, nữ chính thì càng nhìn càng thương tâm, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ trào ra, người trước mắt vì nàng không biết đã trải qua bao nhiêu tra tấn và khuất nhục.
“Chàng… không sao chứ?” Cuối cùng nữ chính nghẹn ngào nói không nên lời, có thể hiểu được ở trong tay tên bạo quân máu lạnh kia sẽ phải chịu tra tấn đến cỡ nào, mà người trước mắt còn là nam nhân, không cách nào tưởng tượng được khuất nhục y đã phải chịu đựng.
Vì thế không đợi Tô Trạm mở miệng, nữ chính đã hu hu khóc đến khó thở, “Xin lỗi, là ta hại chàng, xin lỗi…”
Theo lý phải tiến lên an ủi vài câu, nhưng Tô Trạm vốn không muốn diễn kịch, hơn nữa tầm mắt luôn vô thức lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Y mới không tin người nọ còn chưa tới đâu, chắc chắn đang trốn ở góc nào đó xem cuộc vui.
Phó Diệc Sâm đương nhiên cũng nhìn ra Tô Trạm sẽ không diễn kịch, bọn họ cũng không cần phải diễn, chỉ có điều đứng xa xa nhìn nữ chính hai mắt đẫm lệ yêu thương nhìn Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đột nhiên có hơi khó chịu. Nên nhớ trong hiện thực Tô Trạm rất nổi tiếng, tạm thời không nhắc tới hàng vạn fan nữ, xung quanh cũng tuyệt đối không thiếu các cô gái thích y. Cho nên nếu bọn họ thật sự trở về, cuối cùng y sẽ lựa chọn như thế nào? “Được rồi, ta không sao.” Tô Trạm thản nhiên nói.
Nữ chính càng khóc lợi hại hơn, cộng thêm nàng vừa bị bệnh nên thân thể suy nhược, lúc này một bộ như khóc sắp ngất, không thể phủ nhận, NPC này rất rất chuyên nghiệp. Tuy rằng đã biết trước kịch bản, nhưng Tô Trạm vẫn có chút không đành lòng, rốt cục vẫn vươn tay ra đỡ lấy nữ chính lung lay sắp đổ.
Không ngờ nữ chính đột nhiên nhào vào trong ngực y, rồi sau đó gắt gao ôm lấy thắt lưng y, “Chúng ta đi thôi, chàng dẫn ta đi thôi… Đi thật xa, rời khỏi tên ma quỷ kia, dẫn ta đi…”
Không những thân thể nữ chính lung lay sắp đổ, cảm xúc cũng càng thêm kích động, Tô Trạm bị nàng ôm như vậy, cũng không thể thô lỗ đẩy ra đi? Vậy thì thật quá đáng.
Vì thế Tô Trạm đành cứng đờ chờ nàng bình ổn tâm tình, tuy rằng đúng lý hợp tình, nhưng không hiểu sao, trong lòng Tô Trạm vẫn thấy hơi chột dạ, đồng thời còn không khống chế được toát ra một ý tưởng vừa quái đản vừa ấu trĩ.
Ví dụ như, nếu người kia nhìn thấy hình ảnh như vậy có tức giận không nhỉ? Tiếp tục mặt không đổi sắc xem cuộc vui hay sẽ ăn dấm? Tưởng tượng như vậy, Tô Trạm nghĩ, cho dù người nọ có ghen hay không y đều cảm thấy bất an.
Nhưng đòi mạng là đúng lúc này, người y tìm kiếm nửa ngày bỗng nhiên xuất hiện trước mắt y. Tô Trạm vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Diệc Sâm đứng cách đó không xa, mang tư thế xem kịch vui nhìn bọn họ, mà lúc ấy hai tay nữ chính còn đang gắt gao giữ chặt lưng y, không hề hay biết “ma quỷ” đang đứng ngay sau lưng nàng.
Không hiểu sao Tô Trạm cảm thấy hơi giả tạo, theo bản năng muốn vươn tay đẩy nữ chính ra, nhưng lập tức trong đầu lại dâng lên một trận khinh bỉ, y quang minh chính đại diễn kịch không thẹn với lương tâm, giả tạo gì chứ? Còn nữa cái tên kia xem kịch vui nãy giờ làm y rất bất mãn đó.
Vì thế ma xui quỷ khiến thế nào, hai tay vốn buông thỏng bỗng vòng ra sau lưng nữ chính, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn vỗ về trấn an.
Phó Diệc Sâm đầu tiên là nhướn mày, con ngươi tối đen, nhưng rất nhanh hắn liền get được chỗ ngứa của Tô ảnh đế, nhất là ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, cái cằm hơi nhếch lên, lúc này Phó Diệc Sâm bỗng có chút dở khóc dở cười.
Phó Diệc Sâm không thể không hoài nghi, cuộc sống đầy huy hoàng của Tô ảnh đế thật ra vẫn thiếu thốn nhiều mặt? Ví dụ như phương diện tình cảm, dựa trên cái vẻ ấu trĩ này, sợ rằng rất trống rỗng đó.
Nhưng không thể phủ nhận, thế giới tình cảm của Phó Diệc Sâm cũng không phong phú được hơn bao nhiêu, nhưng thấu hiểu không liên quan gì đến tuổi tác hay từng trải, ví dụ như lúc này, khi phát hiện dụng tâm nho nhỏ của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm liền vui lòng phối hợp với y.
Vì thế Phó Diệc Sâm vốn đang xem kịch vui, liền hơi nhíu mắt lại, con ngươi tối đen không tự chủ tập trung vào cánh tay nữ chính đang khoát trên vai Tô Trạm.
Tô Trạm thấy thế quả nhiên đắc ý, cái cảm giác người trong lòng ăn dấm chua vì mình, quả thật ngọt ngào vui thích khó hiểu. Vừa vặn lúc này, nữ chính hơi hơi bình ổn cảm xúc ngẩng đầu lên, lần nữa quyết liệt nhìn Tô Trạm nói, “Dẫn ta đi đi, đi đến nơi không ai có thể tìm ra được không?”
Nếu là vừa rồi, Tô Trạm nhất định sẽ không chút do dự một hơi từ chối, “Không thể.” Trên thực tế kịch bản cũng là như vậy, nam chính thống khổ cự tuyệt, giống nữ chính rơi lệ đầy mặt. Hai tay trói gà không chặt lại muốn bỏ trốn dưới mí mắt bạo quân, đây không phải nằm mơ ư? Còn nữa bọn họ đi rồi người nhà phải làm thế nào? Nhưng hiện tại, Tô Trạm dư quang liếc thấy người nào đó đứng cách đó không xa liền có chủ ý muốn cải biên lại.
Vì thế, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm mới vừa rồi tưởng như mất năng lực ngôn ngữ lẫn năng lực hành động, đột nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, có chút thương tiếc vươn tay lau nước mắt cho nữ chính, đồng thời diễn xuất online, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ và thống khổ.
Tuy rằng biết rõ y cố ý, nhưng không thể phủ nhận, nhìn y thân mật với người khác, Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười phát hiện mình quả thật có chút không chịu nổi, có điều tính cách hắn vốn trầm ổn, giỏi che giấu.
Thẳng đến khi nữ chính cho rằng Tô Trạm đã đáp ứng bỏ trốn cùng nàng, lúc này mới mỉm cười trong hàng nước mắt lôi kéo cánh tay Tô Trạm, “Đi, giờ chúng ta liền đi…”
Đến lượt hắn ra sân, Phó Diệc Sâm tiến lên vài bước đã chế trụ được tay Tô Trạm, rồi sau đó có chút thô bạo kéo người về phía mình, lúc này mới hừ lạnh hỏi, “Đi? Đi đến đâu?”
Tô Trạm quả nhiên rất vừa lòng với phản ứng của Phó Diệc Sâm, bởi lực siết trên tay y đủ lớn, hơn nữa Phó Diệc Sâm một bộ âm trầm giận tái mặt. Tô Trạm dứt khoát nửa dựa vào người Phó Diệc Sâm, tuy rằng trong nguyên tác nam chính cũng mềm nhũn ghé vào trong lòng bạo quân như vậy, nhưng y thật sự bị dọa đó, quả nhiên liền nghe thấy điểm tích phần trong đầu ầm ầm tăng lên.
Sắc mặt Phó Diệc Sâm âm trầm, một tay đem Tô Trạm giam cầm trong ngực, ánh mắt bắn về phía nữ chính đang sợ hãi xụi lơ trên mặt đất, “Trẫm từng nói với ngươi thế nào?” Trong cốt truyện, bạo quân nói sẽ ban hôn cho nàng, rồi sau đó nàng có thể trở về, ý tứ rất rõ ràng đúng không?
Cũng đúng lúc này, nha hoàn của nữ chính và tùy tùng nam chính bị xem như không khí nãy giờ cũng luống cuống nhào tới bên chân Phó Diệc Sâm, một bên dập đầu bình bịch, một bên sợ tới mức cả người run rẩy, có nhìn thấy quỷ chắc cũng không kinh hãi đến vậy.
Tô Trạm ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm bĩu môi, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc khẽ dùng sức, Tô Trạm đã dán vào người hắn không thể động đậy.
Nhìn về phía nữ chính đang hoảng sợ tuyệt vọng ngồi phịch dưới đất, Phó Diệc Sâm thản nhiên phun ra một câu khí phách tận trời, “Người của trẫm, ngươi cũng dám đụng?”
Tô Trạm trong lòng ngao một tiếng, cảm thấy vị nhà mình đẹp trai muốn nổ tung, trên thế giới này không có người đàn ông nào khí phách mười phần như ông xã nhà mình.
Lại không ngờ, nữ chính thâm tâm yếu ớt không chịu nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh. Phó Diệc Sâm thờ phào một hơi, bởi vì theo kịch bản, tuy rằng nữ chính có hôn mê bất tỉnh, nhưng quá trình đó thật sự quá mức tâm thần.
Nhìn thấy nam nữ chính dựa vào nhau khóc lóc, ước hẹn cùng nhau bỏ trốn, bạo quân lúc này ghen tuông ngập trời, vì thế nổi giận lôi đình cướp nam chính về, sau đó phát điên làm nam chính trước mặt nữ chính, đã vậy còn cực kỳ thô bạo cực kỳ tàn nhẫn. Nữ chính chứng kiến toàn bộ nên kinh hãi, nam chính thì bị ngược đến chỉ còn một hơi thở mỏng manh.
Không thể không nói, đây sờ sờ chính là một tên cặn bã, loại cặn bã không bằng cầm thú này thế mà lại là nam chính? Phó Diệc Sâm tỏ vẻ không cách nào lý giải được, đầu óc tác giả chắc có vấn đề?
Cho nên, thấy nữ chính dễ dàng ngất xỉu như vậy, Phó Diệc Sâm tỏ vẻ cám tạ trời đất, bằng không hắn còn phải nghĩ cách chuốc mê nữ chính.
Mãi đến khi nữ chính được người đem đi, chỉ còn sót lại hai người bọn họ, Phó Diệc Sâm lúc này mới kéo người trong ngực ra, có chút nguy hiểm híp mắt nhíu mày nói, “Chơi vui lắm à?”
Tô Trạm cũng không nói xạo, chỉ dương khóe miệng liếc mắt quan sát Phó Diệc Sâm, “Ghen tị?”
Nhãn thần mang theo ý cười kia của Tô Trạm thật sự chọc Phó Diệc Sâm tâm sinh ngứa ngáy, dứt khoát nâng cằm y lên rồi cúi xuống hôn, Phó Diệc Sâm trực tiếp dùng hành động trả lời y.
Một ngày không gặp như cách tam thu, Phó Diệc Sâm hôn có chút gấp gáp, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển, Tô Trạm càng là bị hôn đến run chân bám trên người Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm lúc này mới buông tha cho y, nhưng giây sau liền xoay một cái ôm người đặt lên phiến núi giả sau lưng, không chờ y kêu đau, cơ thể đã nhanh chóng áp sát, hơi thở nóng bỏng nháy mắt bao phủ Tô Trạm.
Phó Diệc Sâm lúc này mới trầm, “Câu trả lời này, có hài lòng không?”
Tô Trạm nhịn không được khẽ nhếch miệng, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, trong lòng rõ ràng đang nhảy nhót đến không khép miệng được, nhưng vẫn cố tình mạnh miệng dương cằm, “Tạm được.”
Phó Diệc Sâm xùy một cái cười ra tiếng, rồi sau đó không chờ y mở miệng lần thứ hai hôn lên, lần này vừa hôn lại vừa đem người đẩy ngã, ngay dưới chân phiến núi giả trên thảm cỏ xanh biếc.
…
“Chờ đã, ” Thời khắc mấu chốt Tô Trạm rốt cục kịp phản ứng, tay chống trên ngực Phó Diệc Sâm vẻ mặt không thể tin, “Ngươi ngươi ngươi sẽ không…” Ngay tại đây chứ? Dù sao nữ chính cũng té xỉu rồi, màn này có thể miễn đi? Hơn nữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này, sẽ nhìn thấy hết đó, quá xấu hổ, quá trơ trẽn biết không? “Không không… Không được!”
Tô Trạm sợ tới mức run chân, còn ánh mắt Phó Diệc Sâm thì lại càng thêm tỏa sáng, “Hay là muốn làm thêm vài lần nữa?” Dù sao nếu không xong được đoạn này, ngày mai tỉnh dậy lại về tới đây.
Tô Trạm nháy mắt đỏ bừng mặt, thề thốt phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Phó Diệc Sâm lại cười lần nữa hôn lên, “Không hiểu dã chiến là gì sao?” Loại tình tiết thế này trốn sao nổi? Lại nói, cho dù trốn được cũng không nên làm vậy nha.
Tô Trạm cuối cùng không còn mặt mũi nào nữa, vươn tay che kín hai mắt, dù sao y “tay trói gà không chặt”, đành giả chết mặc người ta lăn qua lăn lại vậy T^T
Theo cách nói của tác giả là “ánh mắt y tuyệt vọng đau đớn như cứa sâu vào trái tim lạnh băng của hắn”, vì thế bạo quân cố ý “ân chuẩn” cho nam chính về nhà một thời gian, bên ngoài ra vẻ hoàng ân to lớn bởi ta thương hại ngươi, thật ra hy vọng “có người nhà ràng buộc, ánh mắt y sẽ khôi phục lại thần sắc”…
Không thể không nhắc đến, logic của tác giả quá khó hiểu, nếu đã thích đến vậy sao phải ngược người ta sống không bằng chết? Đã vậy còn đường hoàng nói “thương y nên mới muốn phá hủy tất cả của y, khiến y rời khỏi mình một bước sẽ không sống nổi”, loại lý luận chó má này dưới cái nhìn của Phó Diệc Sâm không phải biến thái thì cũng là bệnh thần kinh.
Tóm lại, Tô Trạm vẫn sẽ “về nhà mẹ đẻ” một chuyến. Trên thực tế, nam chính là con nhà quan, phụ thân y là Thái phó đương triều, đức cao vọng trọng, nhưng đồng thời cũng là một lão già cổ hủ, sau này nam chính thú nhận yêu bạo quân, thiếu chút nữa bị phụ thân vì nghĩa diệt thân đánh gãy chân rồi chôn sống, dù sao bắt một lão già cổ hủ tiếp thu loại chuyện kinh hãi thế tục thế này, còn khó hơn hái sao trên trời.
Đặt ra được tình huống như vậy, Phó Diệc Sâm còn thật phải khen tác giả một câu, đương nhiên cũng chỉ điểm này mà thôi. Ban đêm, Phó Diệc Sâm sai người đưa nam chính mất tích bốn năm ngày về nhà, rồi sau đó phái người giám sát 24 giờ.
Dù sao tiểu thuyết triển khai dưới góc nhìn của nam chính, đất diễn của Tô Trạm nhất định nhiều hơn Phó Diệc Sâm, cho nên khi hai người bắt đầu tách ra, cốt truyện tiếp diễn với thị giác của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm chỉ cần yên lặng quan sát, đợi thời điểm yêu cầu hắn ra tay.
Sau khi Tô Trạm trở về, chỉ giải thích là ra ngoài du ngoạn với bạn bè, dù sao ở cổ đại không có di động cộng thêm giao thông bất tiện, ra ngoài chơi một chuyến mất vài tháng cũng bình thường huống chi là năm sáu ngày, cho nên người nhà cũng không ai nghi ngờ.
Trong truyện không viết rõ cụ thể nam chính phải về mấy ngày, nhưng sau khi trở về thật sự có một tình tiết mang tính then chốt. Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, Phó Diệc Sâm liền nhận được mật báo từ ám vệ, nam nữ chính sẽ gặp nhau ở Hoa Quang tự vào ngày kế.
Phó Diệc Sâm cau mày, tình tiết quan trọng đã đến.
Trong nguyên tác, sau khi nữ chính từ hoàng cung trở về liền ốm nặng, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, nhưng bởi vì nhớ mong nam chính nên vẫn luôn cố chống đỡ, thẳng đến khi vô tình biết được nam chính đã về nhà, lúc này mới âm thầm bảo nha hoàn gửi tin cho nam chính, hẹn ngày hôm sau gặp mặt, địa điểm chính là Hoa Quang tự hai người thường hẹn ước trước kia.
Không ngờ nhất cử nhất động của nam chính hoàn toàn nằm trong ma trảo của bạo quân, “sợ rằng y nhăn mi một cái cũng sẽ truyền đến lỗ tai bạo quân”, đây là trích nguyên văn. Nói cách khác, việc này Hoàng đế biết, hơn nữa còn vô cớ nổi máu ghen tuông, vì thế hôm sau “toàn bộ triều đình đều phủ phục run rẩy dưới áp suất thấp của Hoàng đế”.
Phó Diệc Sâm ngược lại ôm thái độ xem cuộc vui, lúc hắn đến trò hay vừa mới bắt đầu, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm luôn lơ đãng nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó, Phó Diệc Sâm lúc này không khỏi gợi lên khóe môi, dù sao Tô Trạm có kịch bản, y tự nhiên biết mình sẽ tới, hơn nữa còn quan sát toàn bộ quá trình bọn họ “diễn kịch”. Nghĩ vậy, Phó Diệc Sâm dứt khoát bất động thanh sắc ôm tay ẩn nấp sau thân cây, hiển nhiên, còn chưa đến lúc hắn lên sân khấu.
Trên thực tế, một đường này Tô Trạm đều làm bộ như vô ý nhìn khắp nơi, nhưng vẫn mãi không phát hiện ra thân ảnh người nọ, vì thế hiện tại đối mặt với nữ chính có chút mất tập trung.
Trong nguyên tác sau khi hai người gặp mặt sẽ ôm nhau khóc lớn một trận, nhưng hiển nhiên Tô Trạm không định làm vậy, thậm chí thấy nữ chính tới gần y còn vô thức lui ra sau, giữa hai người luôn duy trì khoảng cách nửa mét.
So với Tô Trạm mặt không cảm xúc, thậm chí không thèm che giấu sự xa cách, nữ chính thì càng nhìn càng thương tâm, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ trào ra, người trước mắt vì nàng không biết đã trải qua bao nhiêu tra tấn và khuất nhục.
“Chàng… không sao chứ?” Cuối cùng nữ chính nghẹn ngào nói không nên lời, có thể hiểu được ở trong tay tên bạo quân máu lạnh kia sẽ phải chịu tra tấn đến cỡ nào, mà người trước mắt còn là nam nhân, không cách nào tưởng tượng được khuất nhục y đã phải chịu đựng.
Vì thế không đợi Tô Trạm mở miệng, nữ chính đã hu hu khóc đến khó thở, “Xin lỗi, là ta hại chàng, xin lỗi…”
Theo lý phải tiến lên an ủi vài câu, nhưng Tô Trạm vốn không muốn diễn kịch, hơn nữa tầm mắt luôn vô thức lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Y mới không tin người nọ còn chưa tới đâu, chắc chắn đang trốn ở góc nào đó xem cuộc vui.
Phó Diệc Sâm đương nhiên cũng nhìn ra Tô Trạm sẽ không diễn kịch, bọn họ cũng không cần phải diễn, chỉ có điều đứng xa xa nhìn nữ chính hai mắt đẫm lệ yêu thương nhìn Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đột nhiên có hơi khó chịu. Nên nhớ trong hiện thực Tô Trạm rất nổi tiếng, tạm thời không nhắc tới hàng vạn fan nữ, xung quanh cũng tuyệt đối không thiếu các cô gái thích y. Cho nên nếu bọn họ thật sự trở về, cuối cùng y sẽ lựa chọn như thế nào? “Được rồi, ta không sao.” Tô Trạm thản nhiên nói.
Nữ chính càng khóc lợi hại hơn, cộng thêm nàng vừa bị bệnh nên thân thể suy nhược, lúc này một bộ như khóc sắp ngất, không thể phủ nhận, NPC này rất rất chuyên nghiệp. Tuy rằng đã biết trước kịch bản, nhưng Tô Trạm vẫn có chút không đành lòng, rốt cục vẫn vươn tay ra đỡ lấy nữ chính lung lay sắp đổ.
Không ngờ nữ chính đột nhiên nhào vào trong ngực y, rồi sau đó gắt gao ôm lấy thắt lưng y, “Chúng ta đi thôi, chàng dẫn ta đi thôi… Đi thật xa, rời khỏi tên ma quỷ kia, dẫn ta đi…”
Không những thân thể nữ chính lung lay sắp đổ, cảm xúc cũng càng thêm kích động, Tô Trạm bị nàng ôm như vậy, cũng không thể thô lỗ đẩy ra đi? Vậy thì thật quá đáng.
Vì thế Tô Trạm đành cứng đờ chờ nàng bình ổn tâm tình, tuy rằng đúng lý hợp tình, nhưng không hiểu sao, trong lòng Tô Trạm vẫn thấy hơi chột dạ, đồng thời còn không khống chế được toát ra một ý tưởng vừa quái đản vừa ấu trĩ.
Ví dụ như, nếu người kia nhìn thấy hình ảnh như vậy có tức giận không nhỉ? Tiếp tục mặt không đổi sắc xem cuộc vui hay sẽ ăn dấm? Tưởng tượng như vậy, Tô Trạm nghĩ, cho dù người nọ có ghen hay không y đều cảm thấy bất an.
Nhưng đòi mạng là đúng lúc này, người y tìm kiếm nửa ngày bỗng nhiên xuất hiện trước mắt y. Tô Trạm vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Diệc Sâm đứng cách đó không xa, mang tư thế xem kịch vui nhìn bọn họ, mà lúc ấy hai tay nữ chính còn đang gắt gao giữ chặt lưng y, không hề hay biết “ma quỷ” đang đứng ngay sau lưng nàng.
Không hiểu sao Tô Trạm cảm thấy hơi giả tạo, theo bản năng muốn vươn tay đẩy nữ chính ra, nhưng lập tức trong đầu lại dâng lên một trận khinh bỉ, y quang minh chính đại diễn kịch không thẹn với lương tâm, giả tạo gì chứ? Còn nữa cái tên kia xem kịch vui nãy giờ làm y rất bất mãn đó.
Vì thế ma xui quỷ khiến thế nào, hai tay vốn buông thỏng bỗng vòng ra sau lưng nữ chính, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn vỗ về trấn an.
Phó Diệc Sâm đầu tiên là nhướn mày, con ngươi tối đen, nhưng rất nhanh hắn liền get được chỗ ngứa của Tô ảnh đế, nhất là ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, cái cằm hơi nhếch lên, lúc này Phó Diệc Sâm bỗng có chút dở khóc dở cười.
Phó Diệc Sâm không thể không hoài nghi, cuộc sống đầy huy hoàng của Tô ảnh đế thật ra vẫn thiếu thốn nhiều mặt? Ví dụ như phương diện tình cảm, dựa trên cái vẻ ấu trĩ này, sợ rằng rất trống rỗng đó.
Nhưng không thể phủ nhận, thế giới tình cảm của Phó Diệc Sâm cũng không phong phú được hơn bao nhiêu, nhưng thấu hiểu không liên quan gì đến tuổi tác hay từng trải, ví dụ như lúc này, khi phát hiện dụng tâm nho nhỏ của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm liền vui lòng phối hợp với y.
Vì thế Phó Diệc Sâm vốn đang xem kịch vui, liền hơi nhíu mắt lại, con ngươi tối đen không tự chủ tập trung vào cánh tay nữ chính đang khoát trên vai Tô Trạm.
Tô Trạm thấy thế quả nhiên đắc ý, cái cảm giác người trong lòng ăn dấm chua vì mình, quả thật ngọt ngào vui thích khó hiểu. Vừa vặn lúc này, nữ chính hơi hơi bình ổn cảm xúc ngẩng đầu lên, lần nữa quyết liệt nhìn Tô Trạm nói, “Dẫn ta đi đi, đi đến nơi không ai có thể tìm ra được không?”
Nếu là vừa rồi, Tô Trạm nhất định sẽ không chút do dự một hơi từ chối, “Không thể.” Trên thực tế kịch bản cũng là như vậy, nam chính thống khổ cự tuyệt, giống nữ chính rơi lệ đầy mặt. Hai tay trói gà không chặt lại muốn bỏ trốn dưới mí mắt bạo quân, đây không phải nằm mơ ư? Còn nữa bọn họ đi rồi người nhà phải làm thế nào? Nhưng hiện tại, Tô Trạm dư quang liếc thấy người nào đó đứng cách đó không xa liền có chủ ý muốn cải biên lại.
Vì thế, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm mới vừa rồi tưởng như mất năng lực ngôn ngữ lẫn năng lực hành động, đột nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, có chút thương tiếc vươn tay lau nước mắt cho nữ chính, đồng thời diễn xuất online, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ và thống khổ.
Tuy rằng biết rõ y cố ý, nhưng không thể phủ nhận, nhìn y thân mật với người khác, Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười phát hiện mình quả thật có chút không chịu nổi, có điều tính cách hắn vốn trầm ổn, giỏi che giấu.
Thẳng đến khi nữ chính cho rằng Tô Trạm đã đáp ứng bỏ trốn cùng nàng, lúc này mới mỉm cười trong hàng nước mắt lôi kéo cánh tay Tô Trạm, “Đi, giờ chúng ta liền đi…”
Đến lượt hắn ra sân, Phó Diệc Sâm tiến lên vài bước đã chế trụ được tay Tô Trạm, rồi sau đó có chút thô bạo kéo người về phía mình, lúc này mới hừ lạnh hỏi, “Đi? Đi đến đâu?”
Tô Trạm quả nhiên rất vừa lòng với phản ứng của Phó Diệc Sâm, bởi lực siết trên tay y đủ lớn, hơn nữa Phó Diệc Sâm một bộ âm trầm giận tái mặt. Tô Trạm dứt khoát nửa dựa vào người Phó Diệc Sâm, tuy rằng trong nguyên tác nam chính cũng mềm nhũn ghé vào trong lòng bạo quân như vậy, nhưng y thật sự bị dọa đó, quả nhiên liền nghe thấy điểm tích phần trong đầu ầm ầm tăng lên.
Sắc mặt Phó Diệc Sâm âm trầm, một tay đem Tô Trạm giam cầm trong ngực, ánh mắt bắn về phía nữ chính đang sợ hãi xụi lơ trên mặt đất, “Trẫm từng nói với ngươi thế nào?” Trong cốt truyện, bạo quân nói sẽ ban hôn cho nàng, rồi sau đó nàng có thể trở về, ý tứ rất rõ ràng đúng không?
Cũng đúng lúc này, nha hoàn của nữ chính và tùy tùng nam chính bị xem như không khí nãy giờ cũng luống cuống nhào tới bên chân Phó Diệc Sâm, một bên dập đầu bình bịch, một bên sợ tới mức cả người run rẩy, có nhìn thấy quỷ chắc cũng không kinh hãi đến vậy.
Tô Trạm ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm bĩu môi, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc khẽ dùng sức, Tô Trạm đã dán vào người hắn không thể động đậy.
Nhìn về phía nữ chính đang hoảng sợ tuyệt vọng ngồi phịch dưới đất, Phó Diệc Sâm thản nhiên phun ra một câu khí phách tận trời, “Người của trẫm, ngươi cũng dám đụng?”
Tô Trạm trong lòng ngao một tiếng, cảm thấy vị nhà mình đẹp trai muốn nổ tung, trên thế giới này không có người đàn ông nào khí phách mười phần như ông xã nhà mình.
Lại không ngờ, nữ chính thâm tâm yếu ớt không chịu nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh. Phó Diệc Sâm thờ phào một hơi, bởi vì theo kịch bản, tuy rằng nữ chính có hôn mê bất tỉnh, nhưng quá trình đó thật sự quá mức tâm thần.
Nhìn thấy nam nữ chính dựa vào nhau khóc lóc, ước hẹn cùng nhau bỏ trốn, bạo quân lúc này ghen tuông ngập trời, vì thế nổi giận lôi đình cướp nam chính về, sau đó phát điên làm nam chính trước mặt nữ chính, đã vậy còn cực kỳ thô bạo cực kỳ tàn nhẫn. Nữ chính chứng kiến toàn bộ nên kinh hãi, nam chính thì bị ngược đến chỉ còn một hơi thở mỏng manh.
Không thể không nói, đây sờ sờ chính là một tên cặn bã, loại cặn bã không bằng cầm thú này thế mà lại là nam chính? Phó Diệc Sâm tỏ vẻ không cách nào lý giải được, đầu óc tác giả chắc có vấn đề?
Cho nên, thấy nữ chính dễ dàng ngất xỉu như vậy, Phó Diệc Sâm tỏ vẻ cám tạ trời đất, bằng không hắn còn phải nghĩ cách chuốc mê nữ chính.
Mãi đến khi nữ chính được người đem đi, chỉ còn sót lại hai người bọn họ, Phó Diệc Sâm lúc này mới kéo người trong ngực ra, có chút nguy hiểm híp mắt nhíu mày nói, “Chơi vui lắm à?”
Tô Trạm cũng không nói xạo, chỉ dương khóe miệng liếc mắt quan sát Phó Diệc Sâm, “Ghen tị?”
Nhãn thần mang theo ý cười kia của Tô Trạm thật sự chọc Phó Diệc Sâm tâm sinh ngứa ngáy, dứt khoát nâng cằm y lên rồi cúi xuống hôn, Phó Diệc Sâm trực tiếp dùng hành động trả lời y.
Một ngày không gặp như cách tam thu, Phó Diệc Sâm hôn có chút gấp gáp, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển, Tô Trạm càng là bị hôn đến run chân bám trên người Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm lúc này mới buông tha cho y, nhưng giây sau liền xoay một cái ôm người đặt lên phiến núi giả sau lưng, không chờ y kêu đau, cơ thể đã nhanh chóng áp sát, hơi thở nóng bỏng nháy mắt bao phủ Tô Trạm.
Phó Diệc Sâm lúc này mới trầm, “Câu trả lời này, có hài lòng không?”
Tô Trạm nhịn không được khẽ nhếch miệng, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, trong lòng rõ ràng đang nhảy nhót đến không khép miệng được, nhưng vẫn cố tình mạnh miệng dương cằm, “Tạm được.”
Phó Diệc Sâm xùy một cái cười ra tiếng, rồi sau đó không chờ y mở miệng lần thứ hai hôn lên, lần này vừa hôn lại vừa đem người đẩy ngã, ngay dưới chân phiến núi giả trên thảm cỏ xanh biếc.
…
“Chờ đã, ” Thời khắc mấu chốt Tô Trạm rốt cục kịp phản ứng, tay chống trên ngực Phó Diệc Sâm vẻ mặt không thể tin, “Ngươi ngươi ngươi sẽ không…” Ngay tại đây chứ? Dù sao nữ chính cũng té xỉu rồi, màn này có thể miễn đi? Hơn nữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này, sẽ nhìn thấy hết đó, quá xấu hổ, quá trơ trẽn biết không? “Không không… Không được!”
Tô Trạm sợ tới mức run chân, còn ánh mắt Phó Diệc Sâm thì lại càng thêm tỏa sáng, “Hay là muốn làm thêm vài lần nữa?” Dù sao nếu không xong được đoạn này, ngày mai tỉnh dậy lại về tới đây.
Tô Trạm nháy mắt đỏ bừng mặt, thề thốt phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Phó Diệc Sâm lại cười lần nữa hôn lên, “Không hiểu dã chiến là gì sao?” Loại tình tiết thế này trốn sao nổi? Lại nói, cho dù trốn được cũng không nên làm vậy nha.
Tô Trạm cuối cùng không còn mặt mũi nào nữa, vươn tay che kín hai mắt, dù sao y “tay trói gà không chặt”, đành giả chết mặc người ta lăn qua lăn lại vậy T^T
Danh sách chương