Sau khi Uyển Nhi tĩnh lại đã là Ba ngày sau. Rất may là cô trả đủ bạc tới tận bảy ngày.
Uyển Nhi cô gắng, chống đỡ thân mình, nhìn quanh không thấy Tô Mộ Hàn đâu, thì cô tưỡng hắn đã về giáo chúng. Nên không quan tâm.
Cô gọi một ít đồ ăn thanh đạm, rồi thay một bộ quần áo mới. Chuẩn bị hành lý tiếp tục kế hoạch tiêu giao giang hồ, ăn cả thiên hạ của cô.
Uyển Nhi đang trung tâm thưởng thức món ăn thì hệ thống lên tiếng.
[...] Ta có hai tin tức báo cho tiểu tỷ tỷ đây. Một tốt một xấu tỷ muốn nghe cái nào trước.
" Hệ Thống mi có gì thì nói đi. Lão nương tới chết còn không sợ, Lại đi sợ mấy cái tin tức vặt vãnh này?
[...] Ồ " Tin tốt là, khi tiểu tỷ tỷ mê man nam chủ tặng hào cảm cho tiểu tỷ tỷ đã lên tới 70%.
Nghe được tin này, Uyển Nhi hơi hài lòng một chút, bất quá phải xoát từ từ.
" Còn tin xấu là gì?
[...] À" Trong Thời gian tiểu tỷ tỷ mê man, nam chủ đã gặp được nữ chủ.
Động tác ăn của Uyển Nhi dừng lại. Mặt sinh khí tới bực.
" Đệch.. Mới rời hắn hai ngày, đã gặp được nữ chủ, mẹ nó là hào quang Nữ chính quá trâu bò rồi.
" Không được lão nương phải bắt hắn về, đánh gãy chân hắn, trói hắn Lại nhốt vào phòng tối.
[...] Tiẻu tỷ tỷ bình tĩnh, không có ai đối xử nam chủ hung tàn như tiểu tỷ tỷ đâu.
" Độ hào cảm của hắn đối với nữ chủ là bao nhiêu rồi?
[...] Hào cảm nam chủ đối với nữ chủ là 95%
" Mẹ nó! Lão nương xém Mất mạng vì hắn mà chỉ có 70%.
" Còn tên ngu kia mới gặp nữ chính một khắc đã 95%. Quá phi lí rồi
" Lão Nương không xoát nữa. Cái gì lão nương cũng không làm. Còn 20 ngày bảo ta xoát làm sao cho kịp.
Khi tên ngu kia đã yêu nữ chính sống chết quên thân rồi. Nghiệm vụ thất bại thì thất bại, lão nương phải đi ăn cả thiên hạ trước khi độc phát tác.
[...] Ta không biết phải làm sao với tiểu tỷ tỷ nữa rồi! Ông trời cũng không thể cứu nỗi tỷ ấy.
Cũng may, thân thể này hồi phục rất nhanh. Một phần cũng nhờ hệ thống chó chết kia. Nên khi Uyển Nhi ăn xong bữa, Liền mang hành lý đi, trả lại phòng.
Chuẩn bị tiếp kế hoạch Tiêu dao tự tai, cho những ngày cuối đời của minh. Uyển Nhi cũng không quan tâm nam chủ nữa, mà một mạch đi thẳng không chờ đợi, không lưu luyến.
__________________
Uyển Nhi Vừa ra khỏi Lãnh địa thuộc Sơn Trang Minh Chủ, cô liền nhìn thấy một nam tử ăn mặc bình thường, diện mạo cũng hết sức bình thường.
Đúng là những ngày qua, Tô Mộ Hàn Giúp đỡ Nhược Lan Lan, cũng có cảm xúc lộn nhào trong lòng. Nên hắn cho thủ hạ dẫn Nhược Lan Lan tới nơi an toàn mà bảo vệ.
Tô Mộ Hàn có chút áy náy với Lâm Phong, bởi vậy hắn muốn xem tiếp theo Lâm Phong muốn đi đâu, có hay không Trở Về Tô Gia Trang để lấy giải dược.
" Công tử, ngài định đi đâu? Sao lại không đợi ta?: Tô Mộ Hàn tỏ vẻ đầy Quan tâm.
" Ta Muốn Tới Giang Châu, không đi Hạ Châu nữa! Âm thanh lãnh đạm bất cần đời của Uyển Nhi vang lên.
Tô Mộ Hàn ngây ngốc, sao tên Lâm Phong này, không Về Tô Gia Trang Để Lấy giải dược., lúc này trở về Vẫn còn kịp, sao lại muốn đi Giang Châu nha.
" Công tử, có phải công tử giết Nhược Duẫn Minh hay không? Các Nhân sĩ trên giang hồ đang tìm kiếm tung tích của công tử?
Uyển Nhi, liếc mắt phóng dao sắc lạnh về phía Tô Mộ Hàn. Lúc này hắn mới ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Uyển Nhi không tính lên đường ngay, mà suy nghĩ, tên Tô Mộ Hàn quả thật nói rất đúng, nếu cô cứ trong bộ dạng này rất dễ bị phát hiện ra, mà trong tứi đồ Của cô chỉ có nam trang và bạc, ngân phiếu.
Một lúc sau đôi con ngươi cô sáng rực. Mĩm cười như đã nghĩ ra một cách gì đó ổn thỏa đôi đường.
" Khụ~~ Phúc Tử ghé qua tiệm y phục.
Tô Mộ Hàn nghĩ chắc Lâm Phong này, là muốn Ngụy trang, nên không phản đối. Đánh xe ngựa tới tiệm y phục.
Rời khỏi tiệm y phục, Uyển Nhi Bước ra liền trở thành tiểu thư khuê các. Sắc đẹp khuynh Thành, khuynh quốc,
Cả người cô Mặc Hồng y màu phấn, điểm chân váy và tà áo màu trắng tựa vân mây.
Trên y sa mỏng thêu Mạn Đà la chấm chấm nổi bật. Tóc được trãi thẳng cố định một cây trâm bạch ngọc. Giữa trán điểm đóa hoa đào nở rực rỡ.
Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác với hình tượng. Anh tuấn tiêu sái tà mị.
Tô Mộ Hàn nhìn cô tới quên thở. Hắn cư nhiên lại là một cái cô nương, lại còn là mỹ Nhân khuynh quốc Khuynh Thành.
Tô Mộ Hàn lắp bắppp":......Công c... Ông tử... Nguyên.. Nguyên lai.. Lại là cô nương... Còn rất xinh đẹp...
Uyển Nhi nhíu mày": Công tử cái gì, trên giang hồ có luật cấm giả nam trang sao? " Hừ:
( Ting ---Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 85%)
" Không... Không có.... Tiểu thư người,xác định vẫn là Tên Lâm Phong chứ?
" Uyển Nhi động tác xinh đẹp, nước chảy mây trôi, âm thanh cũng thay đổi, thay vào đó là âm thanh ngọt ngào, tới mềm lòng người ":
" Được rồi ta giới thiệu lại! Ta là Lâm Uyển Nhi, cha mẹ không có.
Tô Mộ Hàn nhìn vào ánh mắt của cô, trong đó có chứa đựng cô đơn, mất mát và bi thương. Hắn không biết một cô nương xinh tuyệt sắc như vây. Đã xảy ra chuyện gì?
Khiến cho nàng phải lăn lộn giang hồ. Buông thả bản thân mình, gặp cô nương nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt..
Tô Mộ Hàn lúc này mới nhận ra, đi theo nàng những ngày qua, nhưng hắn không có bất cứ hiểu biết gì về nàng, dù chỉ là một ít.
Uyển Nhi thấy hào cảm tăng. Cô cảm giác cho tên ngu này đi theo, biết đâu cô có hy vọng lật ngược bàn lại. Có điều hơi tốn bạc mua đồ ăn cho hắn thôi.
" Ai bảo cái nam chủ này lại ngu như vậy. Đâu có tài giỏi lãnh huyết vô tình như trong cốt truyện. "
Có phải hay không nhầm nam chủ rồi??
Thế là Hai người,mỗi người mang tâm trạng khác nhau, lên đường tới Giang Châu.
Hai người trầm mặc một lúc, Tô Mộ Hàn mới lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí u tĩnh.
" Ôi~~chao Lâm tiểu thư, tiểu thư mặc như bây giờ quả là tuyệt sắc giai nhân. Mà Là nam nhân cũng rất tiêu sái.
" Oh" Ta xinh đẹp, cũng là điều ta không muốn!
" Tô Mộ Hàn ": Tự luyến~~~~~
" Tiểu Thư, sao người lại muốn Đi Giang Châu. ": Lúc này hắn mới vào Vấn Đề chính.
Uyển Nhi lãnh đạm như không trả lời ": Ta sắp không sống được bao lâu, ta trúng độc rồi.
" Ta muốn dành thời gian còn lại để tiêu dao thiên hạ, nếu ngươi sợ ta chết không ai nuôi thì cầm lấy ngân phiếu này, rồi rời đi lo cho cuộc sống sau này.
Tim Tô Mộ Hàn khẽ đập loạn. Nàng như vậy còn quan tâm tới hắn, quả thật là một mỹ nhân lương thiện.
Tô Mộ Hàn không hiểu vì sao nàng không quay về Ám Huyết Giáo lấy giải dược. Mà lại đi Giang Châu? Là nàng không tin tưởng hắn không cho giải dược sao?.
Nếu như đi Giang Châu,sẽ không kịp thời gian lấy giải duọc nữa. Bất quá hắn chỉ dám nghĩ trong lòng. Đôi mắt nhìn về bầu trời nơi xa xăm nào đó.
" Tiểu Thư, Là ai độc ác hạ được ngườii vậy. Tên đó quả thật vô liêm sĩ. Đáng chết một trăm lần. ": Tô Mộ Hàn diễn rất đạt vai•~~
Uyển Nhi khinh bỉ trong lòng, Đúng rồi ngươi nên tự mắng ngươi đi, đồ vô liêm sĩ.
Cô không ngại mà châm chọc ": Có lẽ~~ Ta lỡ mắt nhìn thấy hắn tắmmm.. Trên dưới người hắn cái gì ta cũng thấy qua...a~~~
Làn da hắn màu đồng mạnh mẽ... Cơ bắp rắn rỏi... Còn có tiểu đệ uy vũ... Và
Không để cô nói tiếp Tô Mộ Hàn xấu hổ, mặt Đỏ như máu, cúi đầu ho khan.
" Khụ~~~ Tiểu thư đừng kể nữa... Ta ta đã hiểu rồi.
Uyển Nhi cười khoái trá ": Ừh, bởi lỡ nhìn một phút mà hy Sinh cả đời, cũng xem. Như là một cái phúc lợi trước khi chết đi.
( Ting ---- Độ hào cảm của nam chủ + 5% bây giờ là 85% tiểu tỷ tỷ cố lênn)
...------_------------ phiếu các nàng ơi!!! Đập phiếu đi, # Đào sẽ dùng cả một ngày để viết cho hoàn vị diện này luôn.
Uyển Nhi cô gắng, chống đỡ thân mình, nhìn quanh không thấy Tô Mộ Hàn đâu, thì cô tưỡng hắn đã về giáo chúng. Nên không quan tâm.
Cô gọi một ít đồ ăn thanh đạm, rồi thay một bộ quần áo mới. Chuẩn bị hành lý tiếp tục kế hoạch tiêu giao giang hồ, ăn cả thiên hạ của cô.
Uyển Nhi đang trung tâm thưởng thức món ăn thì hệ thống lên tiếng.
[...] Ta có hai tin tức báo cho tiểu tỷ tỷ đây. Một tốt một xấu tỷ muốn nghe cái nào trước.
" Hệ Thống mi có gì thì nói đi. Lão nương tới chết còn không sợ, Lại đi sợ mấy cái tin tức vặt vãnh này?
[...] Ồ " Tin tốt là, khi tiểu tỷ tỷ mê man nam chủ tặng hào cảm cho tiểu tỷ tỷ đã lên tới 70%.
Nghe được tin này, Uyển Nhi hơi hài lòng một chút, bất quá phải xoát từ từ.
" Còn tin xấu là gì?
[...] À" Trong Thời gian tiểu tỷ tỷ mê man, nam chủ đã gặp được nữ chủ.
Động tác ăn của Uyển Nhi dừng lại. Mặt sinh khí tới bực.
" Đệch.. Mới rời hắn hai ngày, đã gặp được nữ chủ, mẹ nó là hào quang Nữ chính quá trâu bò rồi.
" Không được lão nương phải bắt hắn về, đánh gãy chân hắn, trói hắn Lại nhốt vào phòng tối.
[...] Tiẻu tỷ tỷ bình tĩnh, không có ai đối xử nam chủ hung tàn như tiểu tỷ tỷ đâu.
" Độ hào cảm của hắn đối với nữ chủ là bao nhiêu rồi?
[...] Hào cảm nam chủ đối với nữ chủ là 95%
" Mẹ nó! Lão nương xém Mất mạng vì hắn mà chỉ có 70%.
" Còn tên ngu kia mới gặp nữ chính một khắc đã 95%. Quá phi lí rồi
" Lão Nương không xoát nữa. Cái gì lão nương cũng không làm. Còn 20 ngày bảo ta xoát làm sao cho kịp.
Khi tên ngu kia đã yêu nữ chính sống chết quên thân rồi. Nghiệm vụ thất bại thì thất bại, lão nương phải đi ăn cả thiên hạ trước khi độc phát tác.
[...] Ta không biết phải làm sao với tiểu tỷ tỷ nữa rồi! Ông trời cũng không thể cứu nỗi tỷ ấy.
Cũng may, thân thể này hồi phục rất nhanh. Một phần cũng nhờ hệ thống chó chết kia. Nên khi Uyển Nhi ăn xong bữa, Liền mang hành lý đi, trả lại phòng.
Chuẩn bị tiếp kế hoạch Tiêu dao tự tai, cho những ngày cuối đời của minh. Uyển Nhi cũng không quan tâm nam chủ nữa, mà một mạch đi thẳng không chờ đợi, không lưu luyến.
__________________
Uyển Nhi Vừa ra khỏi Lãnh địa thuộc Sơn Trang Minh Chủ, cô liền nhìn thấy một nam tử ăn mặc bình thường, diện mạo cũng hết sức bình thường.
Đúng là những ngày qua, Tô Mộ Hàn Giúp đỡ Nhược Lan Lan, cũng có cảm xúc lộn nhào trong lòng. Nên hắn cho thủ hạ dẫn Nhược Lan Lan tới nơi an toàn mà bảo vệ.
Tô Mộ Hàn có chút áy náy với Lâm Phong, bởi vậy hắn muốn xem tiếp theo Lâm Phong muốn đi đâu, có hay không Trở Về Tô Gia Trang để lấy giải dược.
" Công tử, ngài định đi đâu? Sao lại không đợi ta?: Tô Mộ Hàn tỏ vẻ đầy Quan tâm.
" Ta Muốn Tới Giang Châu, không đi Hạ Châu nữa! Âm thanh lãnh đạm bất cần đời của Uyển Nhi vang lên.
Tô Mộ Hàn ngây ngốc, sao tên Lâm Phong này, không Về Tô Gia Trang Để Lấy giải dược., lúc này trở về Vẫn còn kịp, sao lại muốn đi Giang Châu nha.
" Công tử, có phải công tử giết Nhược Duẫn Minh hay không? Các Nhân sĩ trên giang hồ đang tìm kiếm tung tích của công tử?
Uyển Nhi, liếc mắt phóng dao sắc lạnh về phía Tô Mộ Hàn. Lúc này hắn mới ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Uyển Nhi không tính lên đường ngay, mà suy nghĩ, tên Tô Mộ Hàn quả thật nói rất đúng, nếu cô cứ trong bộ dạng này rất dễ bị phát hiện ra, mà trong tứi đồ Của cô chỉ có nam trang và bạc, ngân phiếu.
Một lúc sau đôi con ngươi cô sáng rực. Mĩm cười như đã nghĩ ra một cách gì đó ổn thỏa đôi đường.
" Khụ~~ Phúc Tử ghé qua tiệm y phục.
Tô Mộ Hàn nghĩ chắc Lâm Phong này, là muốn Ngụy trang, nên không phản đối. Đánh xe ngựa tới tiệm y phục.
Rời khỏi tiệm y phục, Uyển Nhi Bước ra liền trở thành tiểu thư khuê các. Sắc đẹp khuynh Thành, khuynh quốc,
Cả người cô Mặc Hồng y màu phấn, điểm chân váy và tà áo màu trắng tựa vân mây.
Trên y sa mỏng thêu Mạn Đà la chấm chấm nổi bật. Tóc được trãi thẳng cố định một cây trâm bạch ngọc. Giữa trán điểm đóa hoa đào nở rực rỡ.
Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác với hình tượng. Anh tuấn tiêu sái tà mị.
Tô Mộ Hàn nhìn cô tới quên thở. Hắn cư nhiên lại là một cái cô nương, lại còn là mỹ Nhân khuynh quốc Khuynh Thành.
Tô Mộ Hàn lắp bắppp":......Công c... Ông tử... Nguyên.. Nguyên lai.. Lại là cô nương... Còn rất xinh đẹp...
Uyển Nhi nhíu mày": Công tử cái gì, trên giang hồ có luật cấm giả nam trang sao? " Hừ:
( Ting ---Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 85%)
" Không... Không có.... Tiểu thư người,xác định vẫn là Tên Lâm Phong chứ?
" Uyển Nhi động tác xinh đẹp, nước chảy mây trôi, âm thanh cũng thay đổi, thay vào đó là âm thanh ngọt ngào, tới mềm lòng người ":
" Được rồi ta giới thiệu lại! Ta là Lâm Uyển Nhi, cha mẹ không có.
Tô Mộ Hàn nhìn vào ánh mắt của cô, trong đó có chứa đựng cô đơn, mất mát và bi thương. Hắn không biết một cô nương xinh tuyệt sắc như vây. Đã xảy ra chuyện gì?
Khiến cho nàng phải lăn lộn giang hồ. Buông thả bản thân mình, gặp cô nương nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt..
Tô Mộ Hàn lúc này mới nhận ra, đi theo nàng những ngày qua, nhưng hắn không có bất cứ hiểu biết gì về nàng, dù chỉ là một ít.
Uyển Nhi thấy hào cảm tăng. Cô cảm giác cho tên ngu này đi theo, biết đâu cô có hy vọng lật ngược bàn lại. Có điều hơi tốn bạc mua đồ ăn cho hắn thôi.
" Ai bảo cái nam chủ này lại ngu như vậy. Đâu có tài giỏi lãnh huyết vô tình như trong cốt truyện. "
Có phải hay không nhầm nam chủ rồi??
Thế là Hai người,mỗi người mang tâm trạng khác nhau, lên đường tới Giang Châu.
Hai người trầm mặc một lúc, Tô Mộ Hàn mới lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí u tĩnh.
" Ôi~~chao Lâm tiểu thư, tiểu thư mặc như bây giờ quả là tuyệt sắc giai nhân. Mà Là nam nhân cũng rất tiêu sái.
" Oh" Ta xinh đẹp, cũng là điều ta không muốn!
" Tô Mộ Hàn ": Tự luyến~~~~~
" Tiểu Thư, sao người lại muốn Đi Giang Châu. ": Lúc này hắn mới vào Vấn Đề chính.
Uyển Nhi lãnh đạm như không trả lời ": Ta sắp không sống được bao lâu, ta trúng độc rồi.
" Ta muốn dành thời gian còn lại để tiêu dao thiên hạ, nếu ngươi sợ ta chết không ai nuôi thì cầm lấy ngân phiếu này, rồi rời đi lo cho cuộc sống sau này.
Tim Tô Mộ Hàn khẽ đập loạn. Nàng như vậy còn quan tâm tới hắn, quả thật là một mỹ nhân lương thiện.
Tô Mộ Hàn không hiểu vì sao nàng không quay về Ám Huyết Giáo lấy giải dược. Mà lại đi Giang Châu? Là nàng không tin tưởng hắn không cho giải dược sao?.
Nếu như đi Giang Châu,sẽ không kịp thời gian lấy giải duọc nữa. Bất quá hắn chỉ dám nghĩ trong lòng. Đôi mắt nhìn về bầu trời nơi xa xăm nào đó.
" Tiểu Thư, Là ai độc ác hạ được ngườii vậy. Tên đó quả thật vô liêm sĩ. Đáng chết một trăm lần. ": Tô Mộ Hàn diễn rất đạt vai•~~
Uyển Nhi khinh bỉ trong lòng, Đúng rồi ngươi nên tự mắng ngươi đi, đồ vô liêm sĩ.
Cô không ngại mà châm chọc ": Có lẽ~~ Ta lỡ mắt nhìn thấy hắn tắmmm.. Trên dưới người hắn cái gì ta cũng thấy qua...a~~~
Làn da hắn màu đồng mạnh mẽ... Cơ bắp rắn rỏi... Còn có tiểu đệ uy vũ... Và
Không để cô nói tiếp Tô Mộ Hàn xấu hổ, mặt Đỏ như máu, cúi đầu ho khan.
" Khụ~~~ Tiểu thư đừng kể nữa... Ta ta đã hiểu rồi.
Uyển Nhi cười khoái trá ": Ừh, bởi lỡ nhìn một phút mà hy Sinh cả đời, cũng xem. Như là một cái phúc lợi trước khi chết đi.
( Ting ---- Độ hào cảm của nam chủ + 5% bây giờ là 85% tiểu tỷ tỷ cố lênn)
...------_------------ phiếu các nàng ơi!!! Đập phiếu đi, # Đào sẽ dùng cả một ngày để viết cho hoàn vị diện này luôn.
Danh sách chương