Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Hoàng hôn buông xuống, Uyển Nhi bị đói mà tỉnh. Cô chống người dậy, tìm tới nhà bếp được cấp riêng để nấu cho Tần Mộc Niên.
Chỉ Cần cô suy nghĩ tới Kỹ Thuật nấu ăn, tức khắc cô lưu Loát, rửa Rau, thái thịt thật mỏng. Cô dự định sẽ Nấu mì ăn cho qua bữa. Từ nguyên liệu đơn giản, qua tay cô chế biền thành món mì thơm lừng, Biến thành mĩ vị.
Tần Mộc Niên, từ công ty trở về, hắn rất Kén ăn. Hầu hết là chỉ ăn mình cháo hoa. Hắn mới từ công ty trở về, đi ngang qua nhà bếp riêng của hắn. Thì bị mùi thơm bay thẳng vào mũi, khiến hắn càng đói....
Tần Mộc Niên là đang tò mò, xem đầu bếp nào nấu đây. Hắn bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong. Liền thấy một cô gái xấu xí, răng hô, còn có nốt ruồi rất lớn ở bên má.
( Ting --- Độ hào cảm của nam chủ -5% âm bây giờ là âm 5%)
Uyển Nhi chuẩn bị ăn, nghe âm thanh trừ hào cảm đã lập tức ngẩng mặt lên, muốn xem tên nam chủ Đáng chết này.
" Lão nương chưa kịp làm gì? Đã trừ điểm... Hắn có còn là con người không?
" Khụ~~ Vị này là Ai? Sao không biết lịch sự gõ cửa sao? ": Uyển Nhi quyết định giả Ngu.
Tần Mộc Niên nhăn mày, Cô Gái này không biết hắn sao? Nhìn thấy hắn cũng tỏ ra bình thường, không một tia mê luyến nào khác.
Lúc này Tần Mộc Niên mới hòa hoãn một chút, cất giọng lành nhạt
": Phòng Bếp không đóng cửa, cô là đầu bếp mới?
" Đúng rồi! Tôi mới nhận vào ngày hôm nay. Tôi chỉ là đói quá mới nấu một Chút mì để ăn.
" Anh ăn không? Nói xong, Uyển Nhi cắn răng bóp bụng chìa tô mì hết sức tinh xảo, bốc mùi thơm lên.
Tần Mộc Niên, nhìn tô mì không tự giác mà nuốt nước bọt. Hắn nghĩ, cũng nên thử tay nghề của cô ta một chút. Nếu không được thì đuổi luôn.
Tần Mộc Niên, lấy đũa gấp một ít mì lên, đắn đo mãi mới cho vào miệng.
Hắn giật mình, không ngờ lại ngon tới vậy. Sợi mì dai mà không mất đi độ giòn, thịt được nấu chín tới mềm ngọt. Rau thanh đạm, khiến gây nghiện người khác.
Động Tác ăn của Tần Mộc Niên càng nhanh hơn, chưa tới 5 phút đã thanh lý gọn tô mì.
Uyển Nhi thì nhìn hắn với ánh mắt căm ghét, tay còn không quên lau nước miếng. Cô còn chưa có ăn cái gì vào bụng đâu.
" Tên này chắc chắn sinh tồn ở thế giới này, để dành ăn với lão nương~~~~
" Những kẻ giành ăn với lão nương, mấy ai còn sống sót mà đi ra.
Uyển Nhi, lại gần bếp cầm cây dao chặt xương lên.... Định bụng bổ cho tên nam chủ này một dao, miễn không chết là được.
[...] Khoan tiểu tỷ tỷ đừng nghĩ bừa -- Hào cảm đang số âm, thỉnh tiểu tỷ tỷ hãy sủng ái, yêu thương nam chủ...
" Mẹ nó! Lão nương nhịn.... Nam chủ phải sủng
" Nam chủ phải yêu thương..... "
" Nam Chủ Làm gì đều Đúng.. "
Tự tẩy não chính mình xong. Cô thở ra một hơi, tay vẫn cầm chắc cây dao chặt xương.
Tần Mộc Niên, lúc này cảm thấy sát khí sau lưng mình, hắn mới quay đầu lại. Nhìn thấy cô đang cầm con dao chặt xương, nhưng sát khí lại biến mất rồi ":
" Khụ~~~ Cô cầm dao định làm gì?
" Anh ăn hết mì rồi, tôi định chặt xương làm tô khác, tối giờ tôi chưa có ăn gì đâu.
Tần Mộc Niên, nhìn vào Gương mặt xấu xí của cô gái, hắn phát hiện ra cô gái này, có đôi mắt rất đẹp, linh động như chứa cả thiên hà.
Lúc này hắn hơi áy náy, ăn hết cả đồ ăn Của cô gái này ": Khụ~~xin lỗi, tôi không cố ý! Cô tên gì?
Uyển Nhi lơ đãng trả lời ":Uyển Nhi, thôi anh ăn xong rồi đi đi, để người khác biết tôi nấu cho Anh, thì sẽ rất phiền phức.
Tần Mộc Niên hơi bất ngờ, tên cô giống với Uyển Nhi của anh, nhưng hai người khác nhau một xấu một đẹp.
( Ting -- Độ Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 5% tiểu tỷ tỷ cố lên)
Hắn muốn phì cười, cô gái này còn không biết hắn là chủ của cô đâu. Còn dám đuổi hắn đi?
" Được rồi. Cảm ơn cô vì tô mì":
Tần Mộc Niên xoay người rời đi, nhưng trong đầu Lại suy nghĩ về hành động lạ thường của Hạ Uyển Nhi gần đây. Như thể hai người khác nhau vậy?
" Xì~~~ Ơn nghĩa cái gì? Thay vì cảm ơn thì hãy tăng hào cảm cho lão nương đi.
Uyển Nhi nhanh chóng, nấu xong ăn lấp đầy cái bụng sớm đã rỗng từ lâu. Cô không trở lại phòng, mà đi dạo trong Tần Gia cho Tiêu thực, hơn nữa vẫn nên hiểu dỗ ĐịA hình ở đây.
Uyển Nhi đi dạo, phát Hiện ra Tần Gia rộng đến đáng sợ, phía trước có hồ Cá rất lớn, còn có hòn non bộ, đi sâu vào hành lang được xây kiểu nhà vườn. Đủ loại trái cây, còn có bàn đá. Xích đu không khí còn rất trong lành.
Uyển Nhi không khỏi cảm thán ": Đúng là Thổ hào. Nhà chẳng có gì ngoài tiên a~~~
Thế mà lúc Đụng Phải Nguyên Chủ, hắn dám nói không có tiền. Mà chỉ lấy thân đền?
Lấy thân của hắn có ăn được đâu? Chỉ có dùng tiền Của hắn mới mua đồ ăn được nha!
[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể nghĩ cái gì ngoài ăn sao?
" Có chứ sao không? Lão nương phải đi thăm bạn thân yêu quý rồi.
[...] "...." cầu mong nữ Chính đừng chết ngay hôm đầu tiên... ~~~
Uyển Nhi cầm chặt Chiếc mặt nạ, huyết nhục mơ hồ, leo lên taxi. Dựa theo trí nhớ của Nguyên chủ, về tới Hạ Gia.
Lúc này, trời đã khuya, người hầu cũng ngủ hết, xung quanh một mãnh u tĩnh, cổng chính khóa chặt.
" Chậc~~ sao lần nào cũng bắt lão nương leo tường như một tên trộm a~~~
[...] Ta nhắc một chút. Tiểu tỷ tỷ xác định là đang đột nhập trái phép.
"...." Ai mượn mi nhắc.
Uyển Nhi bay qua Cổng Cao, dựa Theo trí nhớ Bay vào ban công phòng ngủ của Nguyên chủ. Đeo Mặt nạ máu me hỗn độn vào.
Hai tay vận Dị năng hệ băng truyền Khí lạnh vào phòng. Vận khinh công bay qua lại trước cửa ban công.
Lạc Ngọc Cơ, bị khí lạnh làm cho tỉnh. Cô chỉnh lại chăn, nhưng nhiệt độ gần như là âm độ. Toàn thân rét run...
Lạc Ngọc cơ, thấy cửa nơi ban công đã đóng, nay lại mở toang.... Sống lưng Lạc Ngọc Cơ rét lạnh.
Cố gắng lấy hít một hơi, nhoài người ra đóng cửa lại.
Uyển Nhi, thấy Bạn tốt đang tới Gần. Khóe môi cô không khỏi nhếch lên cười.
Lạc Ngọc Cơ vừa bước tới Ban công, khí lạnh càng lợi hại hơn.
Bất ngờ đập vào mắt cô là một cô gái gương mặt máu me, lơ lững giữa không trung...... Lạc Ngọc Cơ,sợ tới mức không hét lên thành tiếng.
Lúc này Uyển Nhi phát ra âm thanh ma quái gai góc lạnh óc. " Ngọc Cơ... Tôi nhớ cô lắm.....
" Ngọc Cơ... Trả mặt lại cho tôi.... Ngọc Cơ..... Ở đây tôi lạnh lắm..... Mặt tôi đau quá... Máu... Toàn là máu....
Lạc Ngọc Cơ... Sợ hãi.. Lắp.. Bắp, Không dám hét lên, sợ sẽ bị bại lộ thân phận
" Uyển Nhi.... Tô...tôi... Xin lỗi... Cô đừng tìm tôi nữa....
" Xin lỗi cô... Tôi... Vì tôi quá Yêu Niên ca ca, mới Đối xử vậy với tôi.... Uyển Nhi tha cho tôi đi.....": Lạc Ngọc Cơ quỳ sụp xuống vái lại.
Uyển nhi muốn phì cười, nhưng phải cố nhịn..
": Ngọc Cơ.... Ngọc Cơ....bạn tốt cùng tôi xuống đây, mặt tôi đau quá... Ngọc cơ
Uyển Nhi xuất ra chưởng lực, đánh bay Lạc Ngọc cơ vào giường. Còn không quên dùng Băng nhọn cắt một đườn trên gương mặt được Phẫu thuật giống Nguyên chủ.
Lạc Ngọc Cơ bị đánh cho ngất lịm.
Uyển Nhi vận khinh công bay ra khỏi Hạ Gia, còn có lòng tốt đóng cửa giùm Lạc Ngọc Cơ
[...] Tiểu tỷ tỷ, ta nhớ tỷ rất sợ ma quỷ, sao còn hù người ta nha.
" Ồ " lão nương có nói sao?
" Nhưng Hệ Thống mi lại không biết. Lão nương lại rất thích giả quỷ dọa người "
[...] Tiểu tỷ tỷ, không cần giả Ma quỷ. Bản thân tiểu tỷ tỷ đã là ma quỷ rồi.
Hoàng hôn buông xuống, Uyển Nhi bị đói mà tỉnh. Cô chống người dậy, tìm tới nhà bếp được cấp riêng để nấu cho Tần Mộc Niên.
Chỉ Cần cô suy nghĩ tới Kỹ Thuật nấu ăn, tức khắc cô lưu Loát, rửa Rau, thái thịt thật mỏng. Cô dự định sẽ Nấu mì ăn cho qua bữa. Từ nguyên liệu đơn giản, qua tay cô chế biền thành món mì thơm lừng, Biến thành mĩ vị.
Tần Mộc Niên, từ công ty trở về, hắn rất Kén ăn. Hầu hết là chỉ ăn mình cháo hoa. Hắn mới từ công ty trở về, đi ngang qua nhà bếp riêng của hắn. Thì bị mùi thơm bay thẳng vào mũi, khiến hắn càng đói....
Tần Mộc Niên là đang tò mò, xem đầu bếp nào nấu đây. Hắn bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong. Liền thấy một cô gái xấu xí, răng hô, còn có nốt ruồi rất lớn ở bên má.
( Ting --- Độ hào cảm của nam chủ -5% âm bây giờ là âm 5%)
Uyển Nhi chuẩn bị ăn, nghe âm thanh trừ hào cảm đã lập tức ngẩng mặt lên, muốn xem tên nam chủ Đáng chết này.
" Lão nương chưa kịp làm gì? Đã trừ điểm... Hắn có còn là con người không?
" Khụ~~ Vị này là Ai? Sao không biết lịch sự gõ cửa sao? ": Uyển Nhi quyết định giả Ngu.
Tần Mộc Niên nhăn mày, Cô Gái này không biết hắn sao? Nhìn thấy hắn cũng tỏ ra bình thường, không một tia mê luyến nào khác.
Lúc này Tần Mộc Niên mới hòa hoãn một chút, cất giọng lành nhạt
": Phòng Bếp không đóng cửa, cô là đầu bếp mới?
" Đúng rồi! Tôi mới nhận vào ngày hôm nay. Tôi chỉ là đói quá mới nấu một Chút mì để ăn.
" Anh ăn không? Nói xong, Uyển Nhi cắn răng bóp bụng chìa tô mì hết sức tinh xảo, bốc mùi thơm lên.
Tần Mộc Niên, nhìn tô mì không tự giác mà nuốt nước bọt. Hắn nghĩ, cũng nên thử tay nghề của cô ta một chút. Nếu không được thì đuổi luôn.
Tần Mộc Niên, lấy đũa gấp một ít mì lên, đắn đo mãi mới cho vào miệng.
Hắn giật mình, không ngờ lại ngon tới vậy. Sợi mì dai mà không mất đi độ giòn, thịt được nấu chín tới mềm ngọt. Rau thanh đạm, khiến gây nghiện người khác.
Động Tác ăn của Tần Mộc Niên càng nhanh hơn, chưa tới 5 phút đã thanh lý gọn tô mì.
Uyển Nhi thì nhìn hắn với ánh mắt căm ghét, tay còn không quên lau nước miếng. Cô còn chưa có ăn cái gì vào bụng đâu.
" Tên này chắc chắn sinh tồn ở thế giới này, để dành ăn với lão nương~~~~
" Những kẻ giành ăn với lão nương, mấy ai còn sống sót mà đi ra.
Uyển Nhi, lại gần bếp cầm cây dao chặt xương lên.... Định bụng bổ cho tên nam chủ này một dao, miễn không chết là được.
[...] Khoan tiểu tỷ tỷ đừng nghĩ bừa -- Hào cảm đang số âm, thỉnh tiểu tỷ tỷ hãy sủng ái, yêu thương nam chủ...
" Mẹ nó! Lão nương nhịn.... Nam chủ phải sủng
" Nam chủ phải yêu thương..... "
" Nam Chủ Làm gì đều Đúng.. "
Tự tẩy não chính mình xong. Cô thở ra một hơi, tay vẫn cầm chắc cây dao chặt xương.
Tần Mộc Niên, lúc này cảm thấy sát khí sau lưng mình, hắn mới quay đầu lại. Nhìn thấy cô đang cầm con dao chặt xương, nhưng sát khí lại biến mất rồi ":
" Khụ~~~ Cô cầm dao định làm gì?
" Anh ăn hết mì rồi, tôi định chặt xương làm tô khác, tối giờ tôi chưa có ăn gì đâu.
Tần Mộc Niên, nhìn vào Gương mặt xấu xí của cô gái, hắn phát hiện ra cô gái này, có đôi mắt rất đẹp, linh động như chứa cả thiên hà.
Lúc này hắn hơi áy náy, ăn hết cả đồ ăn Của cô gái này ": Khụ~~xin lỗi, tôi không cố ý! Cô tên gì?
Uyển Nhi lơ đãng trả lời ":Uyển Nhi, thôi anh ăn xong rồi đi đi, để người khác biết tôi nấu cho Anh, thì sẽ rất phiền phức.
Tần Mộc Niên hơi bất ngờ, tên cô giống với Uyển Nhi của anh, nhưng hai người khác nhau một xấu một đẹp.
( Ting -- Độ Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 5% tiểu tỷ tỷ cố lên)
Hắn muốn phì cười, cô gái này còn không biết hắn là chủ của cô đâu. Còn dám đuổi hắn đi?
" Được rồi. Cảm ơn cô vì tô mì":
Tần Mộc Niên xoay người rời đi, nhưng trong đầu Lại suy nghĩ về hành động lạ thường của Hạ Uyển Nhi gần đây. Như thể hai người khác nhau vậy?
" Xì~~~ Ơn nghĩa cái gì? Thay vì cảm ơn thì hãy tăng hào cảm cho lão nương đi.
Uyển Nhi nhanh chóng, nấu xong ăn lấp đầy cái bụng sớm đã rỗng từ lâu. Cô không trở lại phòng, mà đi dạo trong Tần Gia cho Tiêu thực, hơn nữa vẫn nên hiểu dỗ ĐịA hình ở đây.
Uyển Nhi đi dạo, phát Hiện ra Tần Gia rộng đến đáng sợ, phía trước có hồ Cá rất lớn, còn có hòn non bộ, đi sâu vào hành lang được xây kiểu nhà vườn. Đủ loại trái cây, còn có bàn đá. Xích đu không khí còn rất trong lành.
Uyển Nhi không khỏi cảm thán ": Đúng là Thổ hào. Nhà chẳng có gì ngoài tiên a~~~
Thế mà lúc Đụng Phải Nguyên Chủ, hắn dám nói không có tiền. Mà chỉ lấy thân đền?
Lấy thân của hắn có ăn được đâu? Chỉ có dùng tiền Của hắn mới mua đồ ăn được nha!
[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể nghĩ cái gì ngoài ăn sao?
" Có chứ sao không? Lão nương phải đi thăm bạn thân yêu quý rồi.
[...] "...." cầu mong nữ Chính đừng chết ngay hôm đầu tiên... ~~~
Uyển Nhi cầm chặt Chiếc mặt nạ, huyết nhục mơ hồ, leo lên taxi. Dựa theo trí nhớ của Nguyên chủ, về tới Hạ Gia.
Lúc này, trời đã khuya, người hầu cũng ngủ hết, xung quanh một mãnh u tĩnh, cổng chính khóa chặt.
" Chậc~~ sao lần nào cũng bắt lão nương leo tường như một tên trộm a~~~
[...] Ta nhắc một chút. Tiểu tỷ tỷ xác định là đang đột nhập trái phép.
"...." Ai mượn mi nhắc.
Uyển Nhi bay qua Cổng Cao, dựa Theo trí nhớ Bay vào ban công phòng ngủ của Nguyên chủ. Đeo Mặt nạ máu me hỗn độn vào.
Hai tay vận Dị năng hệ băng truyền Khí lạnh vào phòng. Vận khinh công bay qua lại trước cửa ban công.
Lạc Ngọc Cơ, bị khí lạnh làm cho tỉnh. Cô chỉnh lại chăn, nhưng nhiệt độ gần như là âm độ. Toàn thân rét run...
Lạc Ngọc cơ, thấy cửa nơi ban công đã đóng, nay lại mở toang.... Sống lưng Lạc Ngọc Cơ rét lạnh.
Cố gắng lấy hít một hơi, nhoài người ra đóng cửa lại.
Uyển Nhi, thấy Bạn tốt đang tới Gần. Khóe môi cô không khỏi nhếch lên cười.
Lạc Ngọc Cơ vừa bước tới Ban công, khí lạnh càng lợi hại hơn.
Bất ngờ đập vào mắt cô là một cô gái gương mặt máu me, lơ lững giữa không trung...... Lạc Ngọc Cơ,sợ tới mức không hét lên thành tiếng.
Lúc này Uyển Nhi phát ra âm thanh ma quái gai góc lạnh óc. " Ngọc Cơ... Tôi nhớ cô lắm.....
" Ngọc Cơ... Trả mặt lại cho tôi.... Ngọc Cơ..... Ở đây tôi lạnh lắm..... Mặt tôi đau quá... Máu... Toàn là máu....
Lạc Ngọc Cơ... Sợ hãi.. Lắp.. Bắp, Không dám hét lên, sợ sẽ bị bại lộ thân phận
" Uyển Nhi.... Tô...tôi... Xin lỗi... Cô đừng tìm tôi nữa....
" Xin lỗi cô... Tôi... Vì tôi quá Yêu Niên ca ca, mới Đối xử vậy với tôi.... Uyển Nhi tha cho tôi đi.....": Lạc Ngọc Cơ quỳ sụp xuống vái lại.
Uyển nhi muốn phì cười, nhưng phải cố nhịn..
": Ngọc Cơ.... Ngọc Cơ....bạn tốt cùng tôi xuống đây, mặt tôi đau quá... Ngọc cơ
Uyển Nhi xuất ra chưởng lực, đánh bay Lạc Ngọc cơ vào giường. Còn không quên dùng Băng nhọn cắt một đườn trên gương mặt được Phẫu thuật giống Nguyên chủ.
Lạc Ngọc Cơ bị đánh cho ngất lịm.
Uyển Nhi vận khinh công bay ra khỏi Hạ Gia, còn có lòng tốt đóng cửa giùm Lạc Ngọc Cơ
[...] Tiểu tỷ tỷ, ta nhớ tỷ rất sợ ma quỷ, sao còn hù người ta nha.
" Ồ " lão nương có nói sao?
" Nhưng Hệ Thống mi lại không biết. Lão nương lại rất thích giả quỷ dọa người "
[...] Tiểu tỷ tỷ, không cần giả Ma quỷ. Bản thân tiểu tỷ tỷ đã là ma quỷ rồi.
Danh sách chương