Tiêu Dạ Thần dẫn nàng đến một gian phòng bếp khá rộng được bày trí giản dị trên bàn có sẵn nguyên liệu nấu thiện.

Nơi này tuy hơi thanh nhã nhưng chất liệu để xây lại khá tốn kém tất cả hoa văn khắc trên mấy cái cột ngoài kia đều là vàng nguyên chất xung quanh có bày trí nhiều lọ gốm sứ ngọc thạch.

Hình như nó mới đc xây vết tích còn rất mới...
Nói cho cùng nơi này cũng là nhà bếp hắn không tiếc của cải hay sao mà dát cả vàng đá quý quanh phòng này.

Lỡ như có cướp vào hoàng cung trộm đồ thì...!chẳng phải chàng sẽ lỗ vốn à.
À nàng chợt nhớ ra! Hắn làm gì biết tiếc tiền...ngân lượng, chi phiếu, châu báu, trang sức hay bảo vật quý hiếm gì chàng cũng có chất đầy trong Điện Ngọc Trân.

Người tinh tế có thể nhìn ra sự giàu có của Tiêu Dạ Thần sau mấy bức tường vô hình này.
- Sao vậy?
Thấy nàng cứ ngẩn người ra nhìn cái cột nhà chàng quay người lại dựa vào lưng nàng giọng như đang thì thầm.
- Chàng xây nơi này từ lúc nào?
Quả thật Tiêu Dạ Thần làm việc rất kín kẽ ngay cả một chút tin đồn về chỗ này cũng không có.

Có điều nàng cứ cảm thấy chỗ này hơi kì lạ...!nó ở ngay sau Cung Thần Lan mà mỗi lần nàng tới đây đâu có nghe thấy tiếng động gì....!cứ như mọc lên sau một đêm ấy.
- Bí mật! Mau lại đây...ta cho nàng xem thứ này.

Nói xong hắn trực tiếp kéo nàng đi về phía chiếc bàn nằm giữa căn phòng.

Đợi nàng ngồi xuống rồi chàng mới xoay người đi vào bếp lấy gì đó.

Lát sau Tiêu Dạ Thần trở ra trên tay cầm một chiếc đĩa nhỏ...là bánh sữa hạnh nhân.
Nàng có thể cảm nhận được mùi sữa bò thơm lừng sánh với hạt hạnh nhân tạo nên dư vị thanh ngọt mà không ngán.

Hắn biết nàng thích ăn bánh này sao?
- Bánh sữa này ở đâu vậy...thơm quá.
Xuyên không tới nơi khỉ ho cò gáy này cũng được gần một năm rồi đến bây giờ nàng mới được ngửi thấy món bánh tủ của mình.

Vừa đặt xuống bàn thoắt cái nàng đã cầm hai miếng lên ăn ngấu nghiến.

Cái danh hiệu nữ cường bị ném sang một bên không thương tiếc.

Đúng là vị này rồi! Ngọt mà không ngán lại còn có mùi thơm của sữa với gạo.
Nàng cũng sai mấy nhóm cung nữ xuất cung đi mua mỗi quán một phần về ăn thử nhưng vị chẳng giống vị nàng hay ăn.

A Yên thì lại không biết công thức làm bánh này nên nàng không thể trông chờ vào cậu ấy được.

Rất lâu rồi...!nàng chưa được ăn bánh này.

Không ngờ Tiêu Dạ Thần lại biết làm nó!
- Thế nào?.

Truyện Mỹ Thực
Ánh mắt của hắn chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của nàng.
- Ngon lắm!
Thấy nàng gật đầu tán thưởng trong ánh mắt đó lộ ra một tia vui vẻ dường như hắn đang cười.
- Chàng mua cái này ở đâu vậy? Ta cho người lục tung cả thành Bắc Minh lên cũng không tìm ra quán ngon cả.
- Nàng đoán xem?
- Không phải chàng làm đấy chứ!

Qua một hồi lâu chàng không lên tiếng cũng không có ý đáp trả lại câu trả lời của nàng.

Ha! Tiêu Dạ Thần biết nấu ăn sao? Bây giờ nàng mới biết đấy.
- Không tin à?
Bỗng hắn hỏi một câu làm nàng hơi hoang mang.

Có quỷ mới tin! Người giống như chàng mà chịu vào bếp làm bánh cho nàng á...!chắc đàn ông trên đời này mặc đồ nữ nhân.
Nàng lắc đầu liên tục ngụ ý không tin thế là giây sau hắn liền đứng dậy bước về phía cái bàn sơ chế nguyên liệu bắt đầu làm cái gì đó.

Chàng sắn tay áo lên gọn gàng đầu tiên là cho đậu đỏ đã ngâm sẵn vào một chiếc nồi đun trong khi chờ cho chè chín hắn bắt đầu mang hạt sen ra bỏ tim.
Động tác của chàng vừa nhanh vừa gọn lại còn rất chuẩn dao vừa đưa vào giữa hạt đã tách được tim ra.

Nước chè sôi hắn bỏ hạt sen, táo tàu, hạt hạnh nhân, nho khô,...!một loạt các loại hạt nàng không biết rõ lắm vào chung rồi hạ lửa nhỏ lại.

Chưa dừng lại ở đó hắn còn bắt đầu nhào bột để làm bánh cụ thể là bánh gì chỉ có chàng mới biết được.
Nhìn chàng làm thành thục như vậy nàng bỗng nhớ đến tối hôm đó ở Sơn Linh Trại.

Đống đồ ăn đó chắc chắn là chàng làm...quán ăn ở khắp thành có chỗ nào mà nàng chưa từng thử qua chứ sao lại không phân biệt được.

Chỉ là lúc đó nàng không tin hắn biết nấu nướng nên loại bỏ khả năng Tiêu Dạ Thần vào bếp...ai ngờ!
Vài canh giờ sau trước mặt là một đĩa bánh màu vàng nhạt trong suốt như thạch người ta có thể nhìn xuyên thấu được vào trong từng lớp bánh thấy được cả các hạt chàng thêm vào.

Còn bên kia là một chén chè thập cẩm từ xa xa nàng đã ngửi thấy mùi hương của đậu đỏ còn có táo tàu...

- Giờ đã tin chưa?
Xuỳ! Hắn thật biết hỏi thừa! Nàng gật đầu tâm phục khẩu phục ăn thử một miếng bánh.

Đây là vị hoa quế ngọt nhưng không gắt mềm mịn như bánh nếp vậy.
- Đây là bánh hoa quế thế còn chén này là chè gì?
- Chè tuyết.
Chè tuyết! Lần đầu nàng nghe cái tên này.

Nó có mùi của đậu đỏ, hạt sen, hạnh nhân, nho khô khi ăn vào miệng tất cả nguyên liệu đều tan ra hoà với nước cốt.

Vị chè ngọt thanh lại mát lạnh khiến người ta cảm thấy thư thái hơn.
- Của ta đâu?
Đột nhiên chàng đưa tay ra không rõ là muốn đòi thứ gì từ nàng.
- ???
- Vào ngày sinh thần vài hôm trước nàng lại tặng cho ta mấy chậu hoa cúc...hôm nay vi phu lại cất công xuống bếp làm điểm tâm cho nàng...!nương tử muốn đền bù thế nào?
Hoá ra đây mới là lí do hắn dẫn nàng đến đây...cất công xuống bếp là có lí do cả!
...- Hết chương 111 -....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện