Edit: Ochibi

Gì mà Lăng cô nương, hoá ra người ta là trưởng lão, hắn còn không tự biết, cuồng tưởng ở cùng điều tuyến, hắn buồn cười cỡ nào.

Nhưng khi nãy Hoàng trưởng lão công kích hắn, nàng ngăn cản, là vì giữ lại mặt mũi Càn Khôn Môn, hay là…… Vì không cho hắn bị thương?

Phong Giác tâm khôi phục sức sống, mặc kệ nói như thế nào, trước khi rời đi có thể thấy nàng một lần, vậy là đủ rồi.

Môn chủ thu Tề Viện làm quan môn đệ tử, tất cả đồ đệ khác sẽ không được thu nữa, mà bốn vị trưởng lão Thiên Địa Huyền Hoàng, đều nhất định phải có được Mộ Lâm.

Trước tiên mỗi người tuyển lão đệ tử tương đối xuất sắc, mà Lăng Thanh Huyền không có mở miệng, nhìn bộ dáng như không nghĩ sẽ tuyển đồ đệ.



Lại một vòng, Thiên Trường lão chỉ hướng về phía Mộ Lâm, “Ngươi tên là gì?”

Hoàng trưởng lão không có đọc danh sách, cho nên bọn họ chưa biết tên Mộ Lâm.

Nhưng vừa thấy điệu bộ của Thiên trưởng lão, hẳn là muốn tuyển hắn.

“Tại hạ Mộ Lâm.” Mộ Lâm hành lễ.

Phẩm hạnh đoan chính, thiên tư tuyệt hảo, Thiên trưởng lão vuốt râu dài của mình, “Có thể bái nhập danh nghĩa bổn tọa không?”

Hắn vừa mới nói chuyện, Hoàng trưởng lão liền mở miệng, “Mỗi lần tuyển đồ đệ, đều là từ Thiên trưởng lão bắt đầu, không bằng lần này chúng ta đổi trình tự đi? Mộ Lâm, có thể bái nhập danh nghĩa bổn tọa không?”

Hai vị trưởng lão trắng trợn táo bạo đoạt người, tuy không có ra chiêu, nhưng có thể cảm giác được khói thuốc súng trong không khí.

【 Ký chủ, cô xem vai ác đáng thương quá, nếu không đem ghế dựa cho hắn ngồi ngồi? 】

Tại sao bổn tọa không thấy ngươi đau lòng cho ký chủ nhà mình bao giờ?

Lăng Thanh Huyền ngẩn người nhìn chằm chằm đám mây bay nơi xa xăm, biểu tình nghiêm túc cực kỳ.

Đại hội bái sư này, phiền phức quá.

Dứt khoát trực tiếp đi thôi.

【 Ký chủ cô cứ như vậy bỏ mặc vai ác? Vai ác sẽ thành ma! 】

Thành ma vẫn có thể thu hoạch hảo cảm đi?

ZZ cạn lời cứng họng, muốn khóc.

Tề Viện bên này đã làm rõ tình huống của Mộ Lâm, thì ra lúc trước nàng ta đúng là nhận sai người, còn may tên tiểu bối vô danh thức thời kia không có nói ra, bằng người không mất mặt chính là nàng ta.

Mộ Lâm thiên tư cao, đến nỗi thúc thúc bên này phải nói, bọn họ có thể củng cố quan hệ hơn, Tề Viện nhỏ giọng cầu Tề Cần Tử nhận lấy Mộ Lâm, nhưng quy củ chính là quy củ, sao có thể phá vỡ, Tề Cần Tử không đồng ý.

Tề Viện chỉ có thể hy vọng Thiên trường lão tương đối sủng ái mình sẽ thu Mộ Lâm vào danh nghĩa.

Lúc đầu là hai vị trưởng lão tranh đoạt, sau lại biến thành bốn vị trưởng lão ngươi một lời ta một câu, nói hết ưu thế của mình ra, không hổ là nam chủ, có thể được tranh đoạt như vậy.



Lăng Thanh Huyền đánh gãy bọn họ, “Không bằng, để tự hắn tuyển?”

Nói nhao nhao mãi không yên, người nào người nấy cũng hơn một ngàn tuổi, không thể học nàng an tĩnh tí sao?

Bốn người trừng mắt nhìn Lăng Thanh Huyền liếc mắt nhìn về phía Mộ Lâm một cái, quyết định để chính hắn tuyển.

Mộ Lâm đầu tiên là cảm tạ các vị trưởng lão hậu ái, sau đó cười cười nhìn về phía Lăng Thanh Huyền.

ZZ, hắn cười với bổn tọa làm cái gì, hôm nay bổn tọa ăn quả khô dính dơ trên mặt hả?

ZZ:……

“Mộ Lâm muốn bái nhập danh nghĩa Lăng trưởng lão, Lăng trưởng lão có nguyện thu Mộ Lâm làm đồ đệ hay không?”

Tới rồi, cốt truyện tới rồi.

Tình hình lâm vào yên tĩnh, âm thanh cọng tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng, bốn vị trưởng lão phát run, không nghĩ tới người bọn họ tranh đoạt lâu như vậy, vậy mà lựa chọn Lăng Thanh Huyền không có cảm giác tồn tại gì!

Phong Giác cắn môi dưới, cuối cùng nhịn không được nhìn qua.

Bị mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm, Lăng Thanh Huyền bình tĩnh lắc đầu, “Bổn tọa định thu đệ tử, nhưng không phải ngươi.”

Mộ Lâm bị cự tuyệt, trong lòng tuy không rõ, vẫn lễ phép hỏi: “Đó là……”

Trước mắt bao người, ngón tay tinh tế xinh đẹp hướng tới nơi một người đang đứng kia.

“Phong Giác, quan môn đệ tử của bổn toạ.”

1/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện