Edit: Ochibi

Tất cả âm thanh ồn ào đều biến mất, mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Phong Giác phun ra một mồm to huyết, té xỉu trong lòng ngực Chu Phong.

Lại mở mắt, trước mặt lại không phải phòng Huyền Thanh điện, hắn hơi hơi đứng dậy, bị Chu Phong đè lại, “Thân thể hiện tại của đệ không nên động đậy, nghỉ ngơi một chút đi.”

Phong Giác duỗi tay nắm chặt hắn, lực độ khiến người sinh đau.

“Sư phụ ta, sư phụ ta nàng……”

Trong giọng hắn vậy mà mang theo nức nở không thể nghe thấy, Chu Phong không chú ý, chỉ là tiếc nuối mà nói: “Hai người đánh cuộc lúc trước, môn chủ đồng ý yêu cầu của Mộ Lâm.”

Sư phụ này làm bằng sắt, nước chảy đồ đệ, sau khi mọi người kinh ngạc, cũng là chúc mừng Mộ Lâm.

Đồng thời hình tượng Phong Giác trong lòng bọn họ liền giống như chó nhà có tang, mất đi tư cách đệ tử, hắn có thể tiếp tục lưu lại trong môn hay không vẫn là một vấn đề.

Lồng ngực tựa như xé rách, Phong Giác cắn môi đứng dậy.



“Đệ muốn đi đâu?” Chu Phong ngăn cản hắn, nơi này là chỗ ở của Chu Phong, sau khi hắn ngất xỉu Chu Phong mang đến đây, Chu Phong kỳ thật hiểu rõ ý muốn của Phong Giác, hắn muốn trở về tìm Lăng Thanh Huyền, nhưng……

“Ta hạng nhì, ta có thể đưa ra một yêu cầu với sư phụ!”

“Phong Giác sư đệ.” Chu Phong buông tay, sắc mặt ảm đạm, “Lăng trưởng lão xuất quan, có phân phó, ngoài Mộ Lâm, những người khác không được lên núi Huyền Thanh.”

“…… Vì sao.”

“Nghe nói Mộ Lâm lại phải tiến giai, cho nên Lăng trưởng lão không muốn người khác quấy rầy hắn.” Lâm Nhạc chạy tới, nhìn ngực rắn chắn của Phong Giác bị băng vải bao, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, đưa dược qua, “Phong sư đệ, đây là……”

Lời nàng còn chưa nói xong Phong Giác đã cầm quần áo phủ thêm đi ra ngoài.

“Ai, Chu sư huynh, sao huynh không ngăn cản hắn, máu hắn đều chảy ra hết rồi.”

“Có một số việc, không phải chúng ta có thể giải quyết được.”

Hậu viện đi đến dưới núi Huyền Thanh vẫn có đoạn khoảng cách, Phong Giác kéo thân thể bị thương bước nhanh đi tới, máu chảy ra lây dính trên mặt đất.

Hắn không biết mình hôn mê mấy ngày, nhưng hắn biết, vận mệnh vui đùa với hắn, Mộ Lâm trở thành đệ tử Lăng Thanh Huyền, Lăng Thanh Huyền còn cố ý vì Mộ Lâm phong toả núi.

Nàng không phải đã nói, sẽ luôn bồi hắn sao?

Kẻ lừa đảo, đã nói mà không giữ lời gì hết.

Phong Giác ho ra máu, chân không ngừng bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện vài người ngăn cản, “A, nhìn xem ai đây, chó nhà tang Phong Giác, không biết ngươi muốn đi đâu đó?”

“Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc muốn đến núi Huyền Thanh, đáng tiếc người ta đóng cửa không thấy.”

“Có được đệ tử như vậy, thật là sỉ nhục mà, khó trách sau khi Lăng trưởng lão xuất quan cũng không tới nhìn hắn.”

“Cút ngay.” Tiếng Phong Giác nghẹn ngào, lại không thua khí thế, hắn nhìn Hoàng Sơ đi đầu, biết bọn họ là tới gây phiền toái cho hắn.

Hoàng Sơ trêu đùa mặt cứng một chút, vỗ hai bên người, “Giữ hắn một mạng.”

Trên đường dù có những người khác, cũng không dám tiến vào, linh lực Phong Giác còn chưa đạt tới trạng thái toàn thịnh, trên người còn có thương tích, nhanh chóng bị bại trận.

“Ta cho ngươi kiêu ngạo này! Cho ngươi cuồng vọng này!” Hoàng Sơ dẫm lên lưng hắn, mỗi một câu nói, liền hung hăng dẫm xuống một lần, “Ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi lên đi! Ta xem ngươi còn có cái gì cuồng với ta!”

Trên mặt đất đã bị chất lỏng màu đỏ lây dính, tầm mắt Phong Giác mơ hồ, muốn duỗi tay bắt lấy kiếm cách đó không xa, tay lại bị Hoàng Sơ nghiền.

“A!” Hắn rên rỉ, không có để bản thân chật vật mà kêu ra.

“Cầu xin ta tha đi, ta sẽ tha cho ngươi!”

Hoàng Sơ trên cao nhìn xuống hắn, bị con ngươi mang theo hắc khí của hắn chằm chằm, cư nhiên sửng sốt một chút, “Vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng, ta xem ngươi còn cứng không cứng không này!”

Nói rồi hắn nhấc chân, muốn đá nghiêng đầu Phong Giác.

Một luồng gió mạnh mẽ thổi đến, cuốn hắn sang một bên, bay thẳng đập vào trên tường, ngũ tạng lục phủ hắn đều muốn nát.

“Đồ đệ trước của bổn toạ, các ngươi có thể nhục nhã sao?”

Phong Giác vừa định phun ra huyến cứng rắn mà ngừng lại, hắn dùng tay che mặt, rồi lại nhịn không được muốn nhìn nàng.

“Sư……”

“Sư phụ, sao sư phụ lại xuống núi?” Mộ Lâm đánh gãy Phong Giác muốn mở miệng nói, ngữ khí kinh ngạc, “Phong Giác? Ngươi thế nào lại thành như vậy.”

Hắn tiến lên đỡ Phong Giác, bị Phong Giác đẩy ra, “Đừng chạm vào ta!”

Giọng Phong Giác giống như bị lửa đốt, hắn đứng lên, trên mặt lây dính tro bụi và máu tươi, so với Mộ Lâm không nhiễm một hạt bụi, hắn liền hệt như nước bùn, căn bản là không xứng nói chuyện cùng Lăng Thanh Huyền.



“Mấy ngày không thấy, Phong Giác tại sao lại thành như vậy? Quá chật vật đi.”

“Quả nhiên Mộ Lâm mới là đệ tử thích hợp nhất với Lăng trưởng lão, nghe nói Mộ Lâm mới vừa đi vào thăng cả hai giai đấy.”

Phong Giác nghe những lời này đó, thậm chí không nhận ra môi mình đã bị phá rớt.

“Sư phụ.” Hắn rốt cuộc ngước mắt nhìn Lăng Thanh Huyền.

Đứng gần, trên người nữ nhân kia phát ra uy áp khác hẳn người thường, xem ra lần trước nàng bế quan cũng đột phá.

Vì sao hắn cảm thấy, mình phải nên nói chúc mừng, sau đó rời xa.

“Phong Giác, nam nhân nên tuân thủ hứa hẹn, ngươi bại bởi ta, từ nay về sau, không phải đệ tử sư phụ ta.” Mộ Lâm ở cách đó không xa, hắn nói giống như xuyên thấu cốt tủy.

“Ta không nói chuyện với ngươi.” Ánh mắt hắn tàn nhẫn, thế nhưng làm người không rét mà run.

Nhưng vừa chuyển hướng sang Lăng Thanh Huyền, ánh mắt mềm nhẹ hơn rất nhiều, “Sư phụ, hạng nhì thí kiếm đại bỉ, có thể đưa ra một yêu cầu với sư phụ, ta có thể hay không, lại lần nữa trở thành đồ nhi của sư phụ?”

Chỉ cần trở thành đồ nhi của nàng, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

Rốt cuộc nói những lời này ra, con ngươi sáng của Lăng Thanh Huyền nhìn hắn, vừa xuất quan, bọn họ liền chuẩn bị kinh hỉ, đây là tiền đặt cược Phong Giác chính miệng ưng thuận, nếu nàng không tuân thủ, vậy hình tượng Phong Giác dựng nên, sẽ bị liên lụy.

Cốt truyện trở lại quỹ đạo, vị trí đồ đệ nàng, vẫn là Mộ Lâm.

Nhìn đôi mắt hắn chờ mong, nàng gọn gàng dứt khoát, “Không thể.”

Tựa như có thứ gì vỡ nát, Phong Giác che miệng, tiếp được máu tươi mình nôn ra, ràng buộc giữa hai người, bị hắn tự tay chặt đứt.

【 Hệ thống cảnh cáo, giá trị hắc hóa của vai ác đạt tới 80. 】

Âm thanh trong cổ họng không thể phát ra, Phong Giác đánh vào tim, ánh mắt thâm trầm đến nỗi thấy không rõ.

“Sư phụ, chúng ta trở về đi.”

“Được.” Ngữ khí thanh lãnh, đánh nát phòng tuyến cuối cùng.

Hai người xoay người muốn đi, đột nhiên nghe thấy Phong Giác cười khẽ, “Lăng trưởng lão, người đã là đã từng là sư phụ ta, quy tắc thí kiếm đại bỉ phải tuân thủ, nếu yêu cầu này không được, ta đây đổi cái khác.”

Thiếu niên gằn từng chữ một, khóe miệng hơi hơi giơ lên, “Ta muốn trở thành người hầu đệ tử của người.”

Cái gọi là người hầu đệ tử, không tính đệ tử, thiên hướng về phụ trách bảo vệ và sinh hoạt hằng ngày hơn, cùng loại với cách gọi hạ nhân.

Đệ tử vây xem khe khẽ nói nhỏ, Mộ Lâm muốn giúp Lăng Thanh Huyền tìm cái cớ cự tuyệt, lại thấy Lăng Thanh Huyền nhìn hắn, mày đẹp nhíu lại.

Tiểu gia hỏa này, hạ thấp thân phận mình hết lần này đến lần khác, hắn……

【 Ký chủ, vai ác thảm quá, cô mau trả lời đáp ứng hắn đi, dù sao cũng không tính là đệ tử mà. 】

Nhờ ZZ khuyên giải an ủi, Lăng Thanh Huyền khẽ gật đầu, “Được.”

24/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện