Editor: Ochibi

Chỉ cần thêm 20 nữa, nhiệm vụ ẩn dấu này xem như hoàn thành.

Lăng Thanh Huyền cứ theo lẽ thường về nhà tu luyện bài độc, bên kia, Hứa gia lại làm ầm ĩ không ngừng.

“Dương Dương, con có phải không yêu mẹ nữa đúng không, vậy mà con cả đêm không thèm về nhà! Trước kia con không phải như thế!”

Hứa mẫu gần 40 tuổi, bảo dưỡng rất khá, bà ủy khuất mà nhìn Hứa Hướng Dương, còn oán giận với Hứa phụ, “Có phải gần đây ông quá nghiêm khắc với Dương Dương không hả? Chứ sao con nó ngay cả cái nhà này cũng không muốn về?”

Hứa phụ xoa xoa huyệt thái dương, “Em đừng kích động, nghe con trai nói thế nào đã.”

Sau khi Viên Việt đem người đưa về tới, hắn ngồi ở trên sô pha một bên đọc sách, một bên phẩm trà.

Khí chất hắn rất thích hợp dòng dõi thư hương, hàng năm thuộc về con nhà người ta, Hứa Hướng Dương không ít lần bị giáo dục phải học tập hắn.

Hứa Hướng Dương im lặng trong chốc lát, nghiêm túc mà nói: “Con quyết định cố gắng học tập, thi đậu đại học danh tiếng.”

Biệt thự Hứa gia, thế nhưng quỷ dị mà trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Hứa mẫu mới chậm rì rì lại đây, giơ tay sờ sờ trán hắn, ngược lại lo lắng nhìn về phía Hứa phụ, “Chồng à, con trai mình chẳng lẽ phát sốt rồi? Có cần mời bác sĩ gia đình đến xem một chút không?”

Hứa Hướng Dương sẽ cố gắng học tập, khác gì mặt trời sẽ mọc từ đằng tây.

Hai vợ chồng trước nay chưa từng ôm hy vọng gì với hắn, chờ sau khi hắn thành niên, trực tiếp an bài đến công ty là được.

Không nghĩ hôm nay sẽ nghe được lời như vậy từ trong miệng hắn, đúng là đã chịu kinh hách.

Chẳng lẽ là do Viên Việt ảnh hưởng?

Bọn họ nhìn về phía Viên Việt, người sau buông sách, sắc mặt bình tĩnh, “Hứa Hướng Dương, cậu xả đề tài gì, bác gái là đang hỏi cậu vì sao hôm qua không về.”

Đúng nha, bọn họ vừa nãy đang hỏi cái này mà.

Thằng nhóc đáng ghét này!

Vậy mà còn có chiêu dời đi lực chú ý này.

“Con……” Hứa Hướng Dương rất tức giận anh em tốt không chịu giúp mình, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vì theo, theo đuổi nữ sinh.”

“Con nói cái gì? Lớn tiếng chút.” Hứa mẫu không nghe rõ, Viên Việt giúp hắn lặp lại, “Cậu ấy nói, vì theo đuổi nữ sinh.”

Khóe miệng Hứa phụ run rẩy, cầm lấy cây dài bên cạnh liền phải đánh, “Ta biết ngay thằng nhãi ranh này không có khả năng cố gắng học tập, bây giờ vì theo đuổi nữ sinh, mà cả đêm không về ngủ, lá gan con thật đúng là lớn.”

Hứa Hướng Dương tránh qua, thở dài.

Haiz, muốn gặp em yêu quá đi.

……

Lăng Thanh Huyền hắt xì, lúc mở cửa phòng ra, thiếu niên ngồi ở trong góc.

Tên nhóc này sao lại ở đây.

“Đến đây khi nào?”

Thiếu niên đáng thương vô cùng nhìn cô, “Vừa tới, sợ phiền em nghỉ ngơi, mới không gõ cửa.”

Hốc mắt hắn có vành đen, chứng minh không phải vừa tới.

Lăng Thanh Huyền kéo hắn đến, để hắn lau mặt, ấm tay.

“Hôm nay cuối tuần, anh dẫn em ra ngoài chơi nha?” Tên nhóc này trông còn có tinh thần hơn cô, Lăng Thanh Huyền nhét hắn vào trên võng.

“Cậu ngủ, tôi đọc sách một lát.”

Nguyệt khảo lần sau cũng không còn lâu nữa tri thức cô nắm giữ quá thiếu sót, cần phải học lại.

Vừa nghe có liên quan chuyện học tập, Hứa Hướng Dương lập tức nhảy dựng lên, tỏ vẻ mình không nghỉ ngơi, muốn cùng cô học.

Phòng nhỏ hẹp, hai người ngồi dưới đất gần sát nhau, quyển sách mở nằm giữa, Hứa Hướng Dương không hề xem vào chút nào.

Tối hôm qua ở nhà bị cha mẹ giáo huấn, không cho hắn ra ngoài buổi tối, hắn nhảy cửa sổ chạy tới, giữa màn đêm đen nhánh, nhớ tới Lăng Thanh Huyền, hắn liền nhảy nhót.

Rạng sáng ba giờ đã ở cửa, sợ đánh thức cô, nên co người lại ngủ, còn may ngày thường hắn đánh nhau tố chất thân thể tốt, chứ không nhất định cảm mạo nghiêm trọng.

Dựa gần thân hình thiếu nữ mềm mại, tâm tư Hứa Hướng Dương treo hết trên người cô.

“Đề này làm ra sao?”

Lăng Thanh Huyền chỉ vào một cái đề, nhét bút vào trong tay hắn.

Học tra giáo thảo Hứa Hướng Dương, tay nắm bút run nhè nhẹ.

Làm sao bây giờ, hắn không biết!

“Vậy, em hôn anh một cái, anh làm ngay cho em xem được không?”

Thiếu niên cọ cô, giọng mềm mại rất là phạm quy.

Lui một bước, Lăng Thanh Huyền nhéo mặt hắn, “Làm đúng rồi thì hôn.”

Nếu không dứt khoát đè hôn được không?

Thiếu niên giật mình, không dám nghĩ, có lẽ sẽ bị cô đá bay.

Hơn nữa hắn giống như đào hố cho mình vậy?

Sách vở xem muốn nát, Hứa Hướng Dương quấn chân, thở dài, “Anh làm không được.”

Lăng Thanh Huyền dường như đã sớm đã nhận ra, cô cầm bút, chữ viết xinh đẹp lưu lại trên vở.

Thiếu niên ghé vào trên vai cô, hô hấp ấm áp thả vào trên lỗ tai, “Em yêu, anh muốn hôn em.”

Đầu ngón tay thon nhỏ chỉ một đề khác nói, “Làm đúng rồi thì có thể.”

Hứa Hướng Dương:……

Hắn quả nhiên đào hố cho mình mà.

Thời gian cuối tuần tuyệt vời, đều bị hai người lấy đọc sách làm bài, trong lúc này, Hứa Hướng Dương cũng thực hiện hôn trộm được một lần.

Hắn nằm dưới đất ăn vạ, “Anh vất vả muốn chết chạy đến gặp em, kết quả em chỉ cho anh hôn một lần, anh quá khổ sở.”

Lăng Thanh Huyền nhìn hắn một cái, lại nhìn một cái, sau đó đi lấy nước ấm cho hắn uống.

“Uống nhiều nước ấm.”

【……】 Đột nhiên muốn bi ai cho vai ác là chuyện thế nào?

Hứa Hướng Dương cầm cái ly, giống như không có xương cốt ghé vào nửa bên bả vai cô, “Đây là ly của em?”

“Ừ.”

Hắn gấp không chờ nổi uống một ngụm, nóng tới đầu lưỡi.

Đầu lưỡi hồng nhạt bị bỏng đỏ, hắn nhả ra bên ngoài lạnh lạnh.

Hương thơm trên người thiếu nữ tới gần, cô nhẹ nhàng hôn một cái, “Còn nóng không?”

Đầu lưỡi đặt ở bên ngoài nửa ngày tịch thu trở về, Hứa Hướng Dương sợ tới mức thiếu chút nữa tự cắn mình.

Vừa, vừa mới nãy hắn bị lỗ có đúng không?

Hắn bị đùa giỡn, còn bị trêu cợt.

Nghĩ vậy, ủy khuất cả ngày bùng nổ, hắn trực tiếp bổ nhào vào Lăng Thanh Huyền.

Lưng đụng vào mặt đất phía sau, cho dù có chăn lót, vẫn, “Cứng.”

Thiếu niên cắn môi, giống như bị phát hiện làm chuyện vô nhân đạo, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cúi người hôn lên chỗ hương thơm kia, mới lạ vụng về, lại nỗ lực muốn cho nữ sinh cũng thích giống như hắn.

“A……”

Thanh âm này cổ vũ hắn, tay chống ở hai bên  thân thể không chịu khống chế muốn tới gần, chạm vào vải dệt mang theo nhiệt độ cơ thể, lại tiến thêm một bước.

Tay luồn vào trong quần áo bị bắt lấy, Hứa Hướng Dương mở to con mắt mê ly, con ngươi thiếu nữ dưới thân lại như cũ sáng ngời, hắn cắn môi thở dốc, ngấn nước nhìn chằm chằm cô.

“Cậu còn nhỏ, không thể song…… giao…… Cái hành vi kia.”

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nói những lời này, thiếu niên thở dài, rầu rĩ nói: “Anh biết.”

Cho nên hắn mới không có được một tấc lại muốn tiến một thước đây.

Hắn phủ trên người cô nửa ngày không động tĩnh, Lăng Thanh Huyền đẩy đẩy, phát hiện thiếu niên thế mà ngủ rồi, ngực hơi phập phồng, hô hấp đều đều.

Hắn đã ngồi trước cửa từ rất sớm, cả ngày bồi cô nhìn thứ không đi vào, hiện tại mới ngủ, đúng là khó khăn.

Lăng Thanh Huyền trở mình, ôm hắn đến trên võng, còn mình bật đèn nhỏ, làm đề.

Hứa Hướng Dương gần như mỗi ngày đều cùng Lăng Thanh Huyền ra vào trường học, nhưng hai người không có quan hệ yêu đương, cũng không phải học sinh lớp trọng điểm, nên cứ mắt nhắm mắt mở thôi.

Cũng không biết Hứa Hướng Dương nói gì với người trong nhà, sau này không có ai đến chặn ở cửa trường học nữa, nhưng mà yêu cầu buổi tối mỗi ngày hắn phải ở nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện