Editor: Nguyệt_Vy

Beta: Ochibi

Hứa phụ không nói loanh quanh lòng vòng như Hứa mẫu nghĩ trong lòng, đi thẳng vào vấn đề: “Lâm tiểu thư định khi nào về Viên gia?”

Trong lòng Hứa Hướng Dương căng thẳng, trừng mắt nhìn Hứa phụ một cái, có chút trách cứ.

Hứa phụ không hiểu sao bị trừng:……

“Sắp rồi.” Lăng Thanh Huyền nói thẳng, người bên cạnh lại kinh hoảng nhìn cô: “Nhanh như vậy đã phải trở về sao?”

Thái độ kia của Viên Việt, sau khi em yêu trở về, nếu hắn ngăn cản hai người họ gặp mặt thì sao bây giờ?

Tuy rằng hắn thích em yêu sống tốt hơn, nhưng không thích giữa bọn họ có trở ngại.

Trước mặt hai người lớn, Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn: “Sẽ không có gì thay đổi hết.”

Dù sao lời cô nói, hắn luôn tin tưởng.

Nhìn tình yêu say đắm trong mắt con trai, Hứa mẫu thở dài trong lòng, sâu kín nói: “Các con định tốt nghiệp xong sẽ đính hôn sao?”

“Đúng vậy!” Hứa Hướng Dương vội đồng ý, như sợ cô gái bên cạnh sẽ đổi ý.

Xem bộ dáng gấp gáp của hắn, Hứa phụ lại nhịn không được muốn đánh hắn.

“Bên phía Viên gia, để ta thương nghị, các con còn nhỏ, an tâm đi học là được rồi.”

Hứa Hướng Dương lộ hàm răng trắng ôm Lăng Thanh Huyền: “Chờ xem, con trai nhà hai người và con dâu hai người sẽ cùng đậu vào trường đại học tốt!”

……Vì sao, cảm thấy có hơi lo lắng nhỉ?

Một người quá mức nhiệt tình, một người quá mức bình tĩnh, Hứa mẫu lo con trai ngốc nhà mình sẽ bị thiệt thòi, tìm lý do gọi Lăng Thanh Huyền vào trong phòng bếp.

Giọng nói của bà ôn hoà: “Thanh Thanh này, con thích Dương Dương bao nhiêu vậy?”

Vấn đề Hứa mẫu hỏi ra, làm Lăng Thanh Huyền sửng sốt.

ZZ, bổn tọa nên trả lời thế nào?

【…… Ký chủ, cô thích vai ác không? 】

Lăng Thanh Huyền trầm mặc, cô không rõ lắm.

Thích, rốt cuộc là định nghĩa ra sao?

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Hứa mẫu, cô há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói, thiếu niên bên ngoài nhịn không được chạy tới ôm cô: “Mặc kệ cô ấy thích con bao nhiêu, con đều thích cô ấy hơn cả cô ấy thích con.”

Hứa mẫu biết đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi, cũng không bắt buộc, dù sao con gái người ta cũng không có từ chối.

Sau khi ở lại ăn bữa cơm, Hứa Hướng Dương đưa Lăng Thanh Huyền về nhà, lúc chia tay, Hứa Hướng Dương ôm cô không buông.

“Sau khi em trở về, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn, hỏi lại: “Vì sao không thể?”

Khẽ cười một tiếng, thiếu niên gác đầu trên vai cô, “Ừ, thích em nhất.”

Thiếu niên hồi lâu không đứng dậy, ở bên tai cô hỏi: “Đêm nay có thể ở lại nhà em không?”

Sợ cô từ chối, hắn vội vàng giải thích: “Học tập! Anh bảo đảm là học, hiện tại em chính là học bá của cao trung chúng ta, vì để đuổi kịp em, anh phải cố gắng nỗ lực.”

Nếu lúc phân lớp không thể ở bên nhau, cô thích người khác thì sao bây giờ?

Nghĩ đến hắn không ở cạnh cô, lúc nào cô cũng có thể bị cướp đi, thiếu niên liền không thể bình tĩnh được.

“Được.”

Chỉ là một chữ, nóng nảy của thiếu niên đã được trấn an.

Nhưng mà không gian trong nhà nhỏ, Lăng Thanh Huyền không để ý, thiếu niên lại gắt gao dựa gần cô: “Vậy mới ấm áp.”

Đèn bàn mở lên, rõ ràng gia cảnh hai người đều giàu có, nhưng lại quá mức mộc mạc.

Hứa Hướng Dương muốn làm gì đó, đều bị bài tập đánh bại.

Làm đúng một đề, là có thể hôn một cái.

Hắn đã nghĩ kỹ về phần thưởng mà mình sẽ yêu cầu sau khi có kết quả bài kiểm tra cuối kì rồi.

Trong phòng đều là âm thanh bút chì cọ sát trên giấy, còn có tiếng hô hấp đều đều.

Lăng Thanh Huyền nắm tay hắn, nghiêng mắt, đôi mắt thiếu niên đã nhắm lại, bút chì trong tay còn động lung tung.

Cô lấy đi cây bút trên tay hắn, đánh giá sườn mặt soái khí của hắn, tinh thần phấn chấn và trầm ổn, đều thể hiện trên người hắn.

Hắn nỗ lực như thế, chỉ vì muốn tới gần mình thêm một chút.

Lăng Thanh Huyền lấy chăn ra, quấn quanh hai người.

Một cái võng dường như không đủ, dứt khoát cứ như vậy đi.

……

Trường Giang Lân gần đây xảy ra hiện tượng rất kỳ quái, chính xác mà nói, thay đổi lớn nhất chính là lớp lót đế của năm hai.

Giáo bá* Hứa Hướng Dương dẫn theo bạn học toàn lớp chăm chỉ học tập, những học tra đuổi theo lão sư dạy lớp không bỏ, vì muốn hiểu rõ vấn đề của bài.

(*Giáo bá: chỉ đại ca, chị đại trong trường)

Lúc Lăng Thanh Huyền ôm tư liệu ôn tập tới văn phòng giáo viên, thì nghe thấy lão sư lớp bọn họ đang oán giận, nói gần đây không biết đám học sinh làm sao, cả đám đột nhiên tức giận phấn đấu, bọn họ có chút không tiêu.

Tư liệu dày nặng đặt trên bàn chủ nhiệm lớp, Lăng Thanh Huyền đang chuẩn bị xoay lại chạy lấy người, thì bị chủ nhiệm giáo dục gọi lại.

“Cái đó, bạn học Lâm Thanh Thanh, em có thể lưu lại chút không?”

Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục trông rất nghiêm túc, nhưng không có ý vị trách cứ.

Lăng Thanh Huyền gật đầu: “Chủ nhiệm có chuyện gì vậy?”

Chủ nhiệm giáo dục kia còn chưa lại đây, lão sư toán học lớp Lăng Thanh Huyền đứng lên: “Chủ nhiệm, bạn học Lâm không làm chuyện gì sai, thành tích em ấy gần đây đều tiến bộ, hay là cho em ấy về trước đi.”

Những người khác chưa từng thấy lão sư toán học bênh vực học trò của mình, chủ nhiệm giáo dục trực tiếp bỏ qua ông.

“Bạn học Lâm Thanh Thanh, là thế này, nghe nói quan hệ giữa em và Hứa Hướng Dương lớp 8 rất tốt?” Chủ nhiệm giáo dục hơi ngượng ngùng nói: “Không khí năm hai của chúng ta do chính bọn họ làm xấu đi, những học sinh đó đều nghe lời Hứa Hướng Dương, cậu ta cố gắng học tập, mọi người đều đuổi theo, đây ít nhiều cũng là nhờ em.”

Thì ra là khích lệ, lão sư toán học nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Thanh Huyền lẳng lặng chờ một lúc sau.

Chủ nhiệm giáo dục lại nói: “Sau này cũng phiền em chăm sóc bọn họ một chút, giám sát bọn họ học tập một chút, thành tích bọn họ cải thiện, thầy cảm thấy vô cùng vui mừng.”

Nói xong, chủ nhiệm giáo dục lau đi nước mắt.

【 Ôi không, ký chủ làm chủ nhiệm giáo dục khóc. 】

Lăng Thanh Huyền: ???

Bổn tọa hình như đâu có làm gì.

ZZ ha ha cười.

【 Không nháo ký chủ nữa, con trai chủ nhiệm giáo dục ở lớp 8, bởi vì Hứa Hướng Dương, cho nên bắt đầu cố gắng học tập, nam sinh kia ở nhà cho tới bây giờ không nghe lời chủ nhiệm giáo dục nói đâu. 】

Bỗng nhiên được đội cho chiếc mũ việc tốt, Lăng Thanh Huyền nghe chủ nhiệm giáo dục nói xong, liền đi ra ngoài.

Không khéo, Khương Tuyết đã đứng bên ngoài chờ cô.

“Trùng hợp thật Lâm Thanh Thanh, hay là kiểm tra cuối kỳ cùng so tài với tôi đi? Nguời thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương.”

Lăng Thanh Huyền mắt nhìn thẳng đi bên kia.

Khương Tuyết sửng sốt, vội vàng đuổi theo kéo tay cô, nhưng còn chưa đụng tới, cô ta trượt chân ngã trên mặt với tư thế vô cùng bất nhã.

“Phụt, đó là Khương Tuyết hả? Nguời hội học sinh kia ư?”

“Đúng là cô ta, cô ta vẫn là hoa hậu giảng đường đấy, cú ngã này cũng thật lợi hại.”

“Hoa hậu giảng đường? Kém chê cười không nhiều lắm đâu, ha ha ha, đi nhanh đi, đừng để cô ta thấy.”

Thanh danh Khương Tuyết gần đây không nhỏ, mấy học sinh đi ngang qua nói xong chạy mất.

Cô ta chống sàn, cằm bị đập xuống sưng lên một cục.

Hướng tới người phía trước không dừng bước chân, hô lên: “Lâm Thanh Thanh! Cô cái đồ chuột nhắt! Cô không dám so với tôi, cô sợ bại dưới tay tôi chứ gì!”

Cô ta có đáp án, lần này không dùng toàn lực, mới không đạt được hạng nhất, nhưng Lâm Thanh Thanh từ học tra lên hạng nhất, làm sao cô ta không tức giận, Lâm Thanh Thanh rốt cuộc đã làm thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện