Editor Ochibi

Lăng Tĩnh chịu đựng cảm giác muốn chửi ầm lên, sau đó sửng sốt, rồi lại thành bộ dáng ủy khuất, “Chị, em chỉ đang quan tâm chị, rõ ràng anh Mạnh là vị hôn phu của chị, chị không nhờ anh ấy giúp đỡ, bỗng chốc lại có tiền, chẳng lẽ chị dựa vào nam nhân khác?”

Bổn tọa dựa vào bản thân.

Dù sao thì tài lực vô hạn là cô mở ra, độ hảo cảm cũng do cô thu hoạch.

Lăng Thanh Huyền không để ý tới cô ta, xoay người lại bắt gặp người trong dự kiến.

Mạnh Bình, vị hôn phu của nguyên chủ, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao, chính là nói về hắn.

“Lăng Nặc, em lại khi dễ em gái mình à?” Lời này của hắn giống như rất rõ ràng lần nào Lăng Nặc cũng khi dễ Lăng Tĩnh như thế.

Mới nãy Lăng Tĩnh đột nhiên thay đổi biểu tình, thì ra là do thứ này từ phía sau đi tới.

Lăng Thanh Huyền không rảnh chơi trò này với bọn họ, nhấc chân muốn đi, bị Mạnh Bình gọi lại.

“Lăng Nặc, anh nghĩ, em cũng không thích hợp trở thành vợ của anh, hôn ước lúc trước của chúng ta, coi như là phế thải đi.”

Dáng vẻ cô gái thiện lương đơn thuần trước kia như còn ở trước mắt, Mạnh Bình không biết tại sao cô lại biến thành cái dạng này, đôi mắt cô không buông bỏ được bất cứ thứ gì, hành sự cũng quái đản lên, nhìn thấy hắn cũng không vui vẻ chào hỏi nói chuyện.

Có lẽ, cô chỉ đang đợi một cái bậc thang, nội tâm cô sợ hãi hắn thấy được mặt yếu ớt của cô, mới phải lựa chọn xa cách như vậy.

Hắn vẫn là chỗ dựa lớn nhất của cô như trước.

Mạnh Bình tràn ngập tự tin suy nghĩ.

“Lăng Nặc, chỉ cần em mở miệng, anh nhất định sẽ giúp em, hôn ước giải trừ, chúng ta vẫn có thể là bạn bè.”

ZZ mắng: 【 Đồ tra nam! 】

Lăng Thanh Huyền ngay cả trả lời cũng lười, “Vậy thật cảm ơn anh, chúc hai người các anh sớm sinh quý tử.”

Biểu tình hai người trở nên chấn động, cô, cô vậy mà biết chuyện hai người họ, đây là nguyên nhân không hề nhớ mong gì nữa sao?

Lăng Tĩnh ủy khuất nhìn Mạnh Bình, lại thấy ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên thân ảnh Lăng Thanh Huyền.

Mãi đến lúc nữ nhân kia đi rồi, hắn vẫn không thu về.

Cô ta nhanh chóng tiến lên ôm hắn, “Anh Mạnh, chị ấy đã thành toàn cho chúng ta, chừng nào thì anh sẽ nói cho cha biết?”

Nam nhân được cô ta ôm không có nhiệt tình ngày xưa, trong mắt còn mang theo chút nghi hoặc.

Vì sao, cô đáp ứng dứt khoát như thế.

Trước kia, không phải cô thích hắn sao?

Loại cảm giác không thể khống chế này, làm hắn sinh bực bội.

Cho dù có ôn hương nhuyễn ngọc bên người, trong lòng cũng không dậy nổi một tia gợn sóng.

Mấy ngày nay Tiêu Ý có chút phiền muộn, hắn về căn phòng kia ở nhiều lần mà không lần nào gặp lại Lăng Thanh Huyền, lần trước ngủ trên sàn một giấc hắn liền có chút cảm mạo, lúc sau không chú ý thì đã thành sốt cao, vừa mới truyền nước, hắn bước đi không ổn định lắm.

Chính diện đụng phải một tên nam nhân.

Tên kia chặn đường hắn, “Không có mắt à! Muốn ăn vạ hay gì, ban ngày ban mặt còn mang mũ khẩu trang, mày có bệnh hả!”

Ánh mắt Tiêu Ý làm tên đó rất khó chịu, nam nhân tiến lên muốn xách cổ áo hắn

Nhưng mà còn chưa đụng tới, tên đó đã ngã một cú thật mạnh.

Tiêu Ý ngước mắt, cô gái vỗ vỗ tay, nhìn nam nhân vẫn chưa đứng dậy kia, “Muốn gây chuyện?”

Cuối cùng cũng có người đánh nhau với bổn toạ!

【 Ký chủ! Không! Không mà! 】

Có cần bổn tọa tìm chỗ nấp cho hắn không?

【…… Đừng. 】

Chắc do lực độ vừa rồi lớn quá, tên hổ giấy ngã lộn nhào xong chạy đi mất rồi.

Cô gái trước mặt này nhìn thì không có sức lực gì, động tay một cái thật đúng là đau, tên kia chỉ muốn gây sự, không ngờ gặp phải trắc trở.

Lăng Thanh Huyền cũng không ngờ, ở bệnh viện còn có thể gặp được Tiêu Ý, cô vừa định xoay người, trọng lượng cơ thể nam nhân đè ép đến.

Hắn dựa vào trên lưng cô, thở ra khí nóng xuyên thấu khẩu trang, quét trên cổ cô.

“Trùng hợp thật, Lăng tiểu thư.” Nam nhân nói xong, liền thở một hơi, “Tôi vừa truyền nước xong, không có sức lực nào, có thể đưa tôi về được không?”

Không thể, bổn tọa rất bận, rất vội kiếm tiền, ngươi không thấy sao?

【 Nhắc nhở hữu nghị, có thể kiếm tiền thông qua vai ác, đưa vai ác trở về nói không chừng lại có thể tăng hảo cảm nha ~】 ZZ hướng dẫn từng bước.

…… Coi như vì tài chính của cô.

Tiêu Ý được Lăng Thanh Huyền đỡ, hơn nửa thân thể đều đè nặng cô, hắn không muốn làm cô khó chịu, nhưng cơ thể thật sự không có sức.

“Thực xin lỗi, lại phiền cô giúp tôi.”

Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, tựa như lúc nào cũng có thể bị thổi đi.

“Không có sức thì đừng có nói.” Lăng Thanh Huyền điều chỉnh vị trí, đứng ven đường vẫy taxi, đưa hắn vào xong thì hỏi: “Cậu có mang tiền không?”

Đôi mắt nửa mở mềm mại nhìn cô, “Có mang.”

Lăng Thanh Huyền báo địa chỉ, ngồi bên cạnh chống đỡ hắn.

【 Ký chủ, không cần nói với ta là cô không mang tiền. 】 Thân là tổng tài, ra ngoài lại không mang theo tiền ư?

Bổn tọa còn thiếu nợ, tiền phải tiết kiệm.

【……】 Ta không có gì để phản bác.

Đến dưới chung cư, Lăng Thanh Huyền phát hiện người bên cạnh đã ngủ, cô trực tiếp động thủ tìm bóp tiền trên người hắn.

“Này, cô gái, cô đang làm gì đấy.” Tài xế nhìn động tác lay tay của cô, ngữ khí chế nhạo, rất có hứng thú.

Hai người bọn họ trai tài gái sắc, trông cũng xứng đôi, không biết có phải tình nhân hay không.

Một tiếng này của tài xế, khiến Tiêu Ý tỉnh giấc chớp mắt một cái, hắn híp con ngươi, cảm thụ bóng người đang tới gần, còn có cảm giác đôi tay kia đang sờ soạng trên người, nếu hiện tại hắn làm ra chuyện gì, có phải hơi đường đột hay không?

“Cậu tỉnh rồi, tiền đâu?”

Động tác tay cô gái dừng lại, hắn có chút bất mãn hừ hừ, “Không có, chỉ có điện thoại.”

Thanh toán tiền xong, cho dù nơi bọn họ đến là chung cư, nhưng ánh mắt tài xế nhìn bọn họ cứ như đi vào khách sạn.

“Chìa khóa.”

Tiêu Ý ngoan ngoãn đưa chìa khóa, xong việc mới phản ứng, lúc ấy không nên đưa chìa khóa, nên ăn vạ qua phòng cô.

Đặt hắn lên giường, Lăng Thanh Huyền rót ly nước ấm cho hắn.

“Uống thuốc? Hay là ngủ?”

“Nếu tôi ngủ, cô có ở đây với tôi không?” Nói xong, ánh mắt hắn né tránh, “Ý tôi là, không cần uống thuốc, nghỉ một chút sẽ khoẻ.”

Lúc này trong đầu Lăng Thanh Huyền.

ZZ: 【 Ký chủ cô xem kìa , vai ác người ta phát sốt, còn phải chích, đều do bữa đó nhường giường cho cô, người ta phải ngủ trên sàn, cô ở lại bồi một lát có sao, cũng đâu không phải bồi ngủ, ngồi xem hắn thôi, dù sao hôm nay cũng không có việc, cô ở lại ở lại đi ~】

Lăng Thanh Huyền nhìn nhìn điện thoại.

Hôm nay ngươi đừng nói một câu nào nữa, bổn tọa sẽ bồi hắn.

【 Được được ~ ký chủ gặp sau ~】 ZZ offline.

Nội tâm Tiêu Ý thấp thỏm, bọn họ cùng lắm gặp nhau vài lần, hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, trông thật tuỳ tiện.

Cô còn nhìn điện thoại một lát, cô là tổng tài, nhất định sẽ rất bận, bèo nước gặp nhau, hắn có tư cách khiến cô lưu lại chứ.

“Tôi, tôi nghỉ ngơi, nhờ cô giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

Lăng Thanh Huyền buông nước ấm, “Ngủ đi, tôi ở đây với cậu.”

Da thịt dưới chăn tăng nhiệt, khuôn mặt trắng nõn của nam nhân ửng đỏ, hắn không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng hắn.

Vui sướng nhiều hơn khiếp sợ, hắn hé mở khuôn mặt buồn trong chăn, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện