Vãn Vãn trầm mặc, vẫn là bộ dạng câm như hến trước kia.
Úc Vi Nhi thấy nàng không nói lời nào, dùng chân đá mạnh vào bàn học trước mặt, "Chung Vãn Vãn, mày bị câm à? Mau mở mồm cho tao!"
Nàng lạnh lùng ngước mắt, con ngươi băng lãnh không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô ta. Trong lòng Úc Vi Nhi bất chợt hoảng hốt. Ánh mắt vừa nãy của Chung Vãn Vãn tựa như hầm băng vậy, lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà. Đoạn cô ta cẩn thận quan sát lại, trông Chung Vãn Vãn vẫn thế, vẫn là bộ đồng phục cũ nát quen thuộc, mái tóc đen nhánh suôn mượt cùng hàng mi thật dài rũ xuống, cả người toát ra khí tức u uất.
"Chung.. Chung Vãn Vãn, mày dám trừng mắt nhìn tao!"
Đám học sinh xung quanh đều đang hóng hớt kịch vui. Vì để che giấu sự sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm, Úc Vi Nhi vung tay toan đánh nàng.
"Reng reng reng!" Cùng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, lão sư cũng tiến vào phòng học.
"Úc Vi Nhi, trò đứng đó làm gì? Mau trở về chỗ ngồi!"
Úc Vi Nhi hậm hực thu tay lại, hung hăng trừng mắt liếc Vãn Vãn, mấy tỉ muội của cô ta cũng sôi nổi đá ghế đạp bàn vài cái thị uy, sau đó mới chịu trở về chỗ ngồi.
Vãn Vãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lão sư: "Lão sư, bàn học của em bị phá hỏng rồi."
Trong mắt lão sư có chút mất kiên nhẫn, đặt phịch sách giáo khoa lên bục giảng, "Trò đem đi rửa sạch là được rồi. Mau lên, đừng làm mất thời gian học của các bạn."
Khuôn mặt nàng thơ ơ, vẫn đứng y nguyên như cũ: "Lão sư, bàn học của em thật sự hỏng rồi, không ngồi được."
Hôm nay vừa đúng ngày hiệu trưởng đi kiểm tra nề nếp toàn bộ các lớp, lão sư nhíu mày gắt gỏng.
"Chung Vãn Vãn! Sao hôm nay em lắm chuyện vậy? Mau ngồi xuống!"
"Không đổi bàn học thì làm sao em ngồi được ạ?" Vãn Vãn đáp.
Thấy thời gian giảng bài đã trôi qua kha khá, lão sư đành phải chịu thua nói với học sinh ngồi bàn phía sau, "Mấy em kia, ngồi xịch vào một chút cho bạn Chung Vãn Vãn ngồi với."
Lời của lão sư không thể không nghe, mấy nữ sinh kia đành nhăn mặt xịch vào, chừa ra một chỗ trống nho nhỏ.
"Lão sư, sau khi tan học em muốn đổi bàn học khác." Vãn Vãn bình tĩnh nói xong, sau đó đi đến chỗ mấy nữ sinh kia ngồi xuống.
Biểu cảm của lão sư vô cùng lạnh nhạt, chẳng thèm đáp lời nàng, chỉ mở sách giáo khoa ra bắt đầu giảng bài.
Vãn Vãn lấy tập vở trong cặp ra bắt đầu ghi chép. Nàng nhớ kỹ thành tích của nguyên chủ không tồi, mấy năm nay tuy rằng ngày nào cũng bị bắt nạt nhưng vẫn làm bài tập rất đầy đủ.
Thời gian chăm chỉ nghe giảng trôi qua thật nhanh.
Bởi vì ở trường không có ai chịu làm bạn với Vãn Vãn, cho nên sau khi hoàn thành tiết tự học buổi tuổi xong, nàng một thân một mình cô đơn trở về ký túc xá.
Vừa vào phòng, mấy nữ sinh kia liền dùng ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm nàng. Úc Vi Nhi ăn vận chiếc áo ngủ hai dây gợi cảm, hùng hổ mà lao tới trước mặt Vãn Vãn, Cao Lôi cũng lập tức ăn ý đóng cửa phòng lại.
"Chung Vãn Vãn, mày ăn gan trời à? Còn dám trừng mắt nhìn tao!"
"Đúng vậy, có phải mày lại thèm ăn đòn không?" Ngô Bình Bình đã cầm móc áo trên tay đi tới.
Vãn Vãn lách người vòng qua bọn họ, chuẩn bị đặt balo lên bàn. Thấy bản thân bị làm lơ, Ngô Bình Bình phát cáu cầm móc áo toan đánh vào lưng nàng. Vãn Vãn lập tức bước một bước dài về phía trước, làm cho Ngô Bình Bình đánh hụt vào khoảng không, loạng choạng suýt ngã lăn xuống mặt đất.
"Mày dám chạy?" Cao Lôi giận giữ hét.
Đặt balo lên bàn gọn gàng xong, Vãn Vãn mới quay đầu nhìn bọn họ.
"Nói xong chưa?"
"Lại còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bọn tao! Bình Bình, Lôi Lôi, đánh chết nó!" Úc Vi Nhi chỉ ngón tay sơn đỏ chói vào mặt nàng.
Vãn Vãn lạnh lùng bắt lấy ngón tay Úc Vi Nhi, dùng sức xoay một vòng.
"..."
Úc Vi Nhi hét toáng lên thảm thiết.
"Nếu các cô nói xong rồi thì đến lượt tôi.." Ánh mắt Vãn Vãn lạnh lùng nhìn bọn họ, "Thứ nhất, tôi không thích người khác chỉ tay vào mặt mình, thứ hai, tôi cũng không thích giải quyết mọi thứ bằng bạo lực. Còn thứ ba.. tạm thời còn chưa nghĩ ra, các cô khôn hồn thì đừng quấy rầy tôi."
Úc Vi Nhi thấy nàng không nói lời nào, dùng chân đá mạnh vào bàn học trước mặt, "Chung Vãn Vãn, mày bị câm à? Mau mở mồm cho tao!"
Nàng lạnh lùng ngước mắt, con ngươi băng lãnh không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô ta. Trong lòng Úc Vi Nhi bất chợt hoảng hốt. Ánh mắt vừa nãy của Chung Vãn Vãn tựa như hầm băng vậy, lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà. Đoạn cô ta cẩn thận quan sát lại, trông Chung Vãn Vãn vẫn thế, vẫn là bộ đồng phục cũ nát quen thuộc, mái tóc đen nhánh suôn mượt cùng hàng mi thật dài rũ xuống, cả người toát ra khí tức u uất.
"Chung.. Chung Vãn Vãn, mày dám trừng mắt nhìn tao!"
Đám học sinh xung quanh đều đang hóng hớt kịch vui. Vì để che giấu sự sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm, Úc Vi Nhi vung tay toan đánh nàng.
"Reng reng reng!" Cùng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, lão sư cũng tiến vào phòng học.
"Úc Vi Nhi, trò đứng đó làm gì? Mau trở về chỗ ngồi!"
Úc Vi Nhi hậm hực thu tay lại, hung hăng trừng mắt liếc Vãn Vãn, mấy tỉ muội của cô ta cũng sôi nổi đá ghế đạp bàn vài cái thị uy, sau đó mới chịu trở về chỗ ngồi.
Vãn Vãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lão sư: "Lão sư, bàn học của em bị phá hỏng rồi."
Trong mắt lão sư có chút mất kiên nhẫn, đặt phịch sách giáo khoa lên bục giảng, "Trò đem đi rửa sạch là được rồi. Mau lên, đừng làm mất thời gian học của các bạn."
Khuôn mặt nàng thơ ơ, vẫn đứng y nguyên như cũ: "Lão sư, bàn học của em thật sự hỏng rồi, không ngồi được."
Hôm nay vừa đúng ngày hiệu trưởng đi kiểm tra nề nếp toàn bộ các lớp, lão sư nhíu mày gắt gỏng.
"Chung Vãn Vãn! Sao hôm nay em lắm chuyện vậy? Mau ngồi xuống!"
"Không đổi bàn học thì làm sao em ngồi được ạ?" Vãn Vãn đáp.
Thấy thời gian giảng bài đã trôi qua kha khá, lão sư đành phải chịu thua nói với học sinh ngồi bàn phía sau, "Mấy em kia, ngồi xịch vào một chút cho bạn Chung Vãn Vãn ngồi với."
Lời của lão sư không thể không nghe, mấy nữ sinh kia đành nhăn mặt xịch vào, chừa ra một chỗ trống nho nhỏ.
"Lão sư, sau khi tan học em muốn đổi bàn học khác." Vãn Vãn bình tĩnh nói xong, sau đó đi đến chỗ mấy nữ sinh kia ngồi xuống.
Biểu cảm của lão sư vô cùng lạnh nhạt, chẳng thèm đáp lời nàng, chỉ mở sách giáo khoa ra bắt đầu giảng bài.
Vãn Vãn lấy tập vở trong cặp ra bắt đầu ghi chép. Nàng nhớ kỹ thành tích của nguyên chủ không tồi, mấy năm nay tuy rằng ngày nào cũng bị bắt nạt nhưng vẫn làm bài tập rất đầy đủ.
Thời gian chăm chỉ nghe giảng trôi qua thật nhanh.
Bởi vì ở trường không có ai chịu làm bạn với Vãn Vãn, cho nên sau khi hoàn thành tiết tự học buổi tuổi xong, nàng một thân một mình cô đơn trở về ký túc xá.
Vừa vào phòng, mấy nữ sinh kia liền dùng ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm nàng. Úc Vi Nhi ăn vận chiếc áo ngủ hai dây gợi cảm, hùng hổ mà lao tới trước mặt Vãn Vãn, Cao Lôi cũng lập tức ăn ý đóng cửa phòng lại.
"Chung Vãn Vãn, mày ăn gan trời à? Còn dám trừng mắt nhìn tao!"
"Đúng vậy, có phải mày lại thèm ăn đòn không?" Ngô Bình Bình đã cầm móc áo trên tay đi tới.
Vãn Vãn lách người vòng qua bọn họ, chuẩn bị đặt balo lên bàn. Thấy bản thân bị làm lơ, Ngô Bình Bình phát cáu cầm móc áo toan đánh vào lưng nàng. Vãn Vãn lập tức bước một bước dài về phía trước, làm cho Ngô Bình Bình đánh hụt vào khoảng không, loạng choạng suýt ngã lăn xuống mặt đất.
"Mày dám chạy?" Cao Lôi giận giữ hét.
Đặt balo lên bàn gọn gàng xong, Vãn Vãn mới quay đầu nhìn bọn họ.
"Nói xong chưa?"
"Lại còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bọn tao! Bình Bình, Lôi Lôi, đánh chết nó!" Úc Vi Nhi chỉ ngón tay sơn đỏ chói vào mặt nàng.
Vãn Vãn lạnh lùng bắt lấy ngón tay Úc Vi Nhi, dùng sức xoay một vòng.
"..."
Úc Vi Nhi hét toáng lên thảm thiết.
"Nếu các cô nói xong rồi thì đến lượt tôi.." Ánh mắt Vãn Vãn lạnh lùng nhìn bọn họ, "Thứ nhất, tôi không thích người khác chỉ tay vào mặt mình, thứ hai, tôi cũng không thích giải quyết mọi thứ bằng bạo lực. Còn thứ ba.. tạm thời còn chưa nghĩ ra, các cô khôn hồn thì đừng quấy rầy tôi."
Danh sách chương