Sắc mặt Úc Vi Nhi đã tái xanh như người bệnh lâu này, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán, nàng ta bỗng dưng ngồi thụp xuống.

Hít sâu vài hơi, nàng ta len lén liếc mắt ra sau, vẻ mặt Quý Thanh vẫn bình đạm như thường ngày, nhưng trong mắt lại chỉ phản chiếu bóng hình của thiếu nữ kia, đoạn hắn ghé vào tai nàng nói điều gì đó, chọc cho thiếu nữ cười phá lên.

Úc Vi Nhi lại lia camera điện thoại chụp thêm một tấm nữa, trên camera hiện lên hình bóng hai người nam thanh nữ tú trông xứng đôi đến lạ.

"Tao không tin lần này vẫn không chụp được." Hình ảnh lần này hiện lên vô cùng sắc nét, từ góc chụp của Úc Vi Nhi trông giống như Quý Thanh đang hôn vào má Vãn Vãn.

Trong lòng Úc Vi Nhi cười lạnh, chỉ cần nàng chụp lại cảnh này công khai lên diễn đàn của trường. Đến lúc đó cho dù Chung Vãn Vãn không bị ép thôi học, cũng sẽ đã chịu nghiêm khắc xử phạt.

Lần này sau khi chụp xong, Úc Vi Nhi cẩn thận lưu lại vào album, lúc kiểm tra lại nàng ta mới tá hỏa, hình ảnh vẫn mơ hồ như trước, tựa như bị một tầng sương trắng đục che phủ.

Tại sao lại như vậy?

Úc Vi Nhi không dám tin vào những gì mình đang thấy, đoạn nàng ta dụi mắt len lén nhìn ra sau.

Vừa lúc Quý Thanh cũng đồng thời ngẩng mặt lên, khóe môi hắn vẫn đương nhiễm nụ cười nhàn nhạt, nhưng ẩn sâu trong đôi đồng tử đen thăm thẳm kia lại là hàn băng lạnh thấu xương.

Nàng ta giật thót mình, vội vàng quay đầu lại.

"Anh nhìn gì vậy?" Vãn Vãn phát hiện hắn đang nhìn đăm đăm về phía trước, thắc mắc hỏi.

"Không có gì." Quý Thanh cụp mắt, nói: "Anh có mang kem chống muỗi đấy, đợi lát nữa anh lấy cho."

Một cảm giác ngọt lịm lan tỏa trong lòng, Vãn Vãn không ngờ hắn lại quan tâm mình đến vậy, ngay cả bản thân nàng còn chẳng thèm chú ý mấy thứ nhỏ nhặt đó.

Ngồi xe tầm hai ba tiếng nữa mới đến nơi, Vãn Vãn tám chuyện với Quý Thanh trong chốc lát đã thấy hơi buồn ngủ.

"Vãn Vãn, em ngủ chút đi, tới nơi anh gọi em dậy." Quý Thanh nhẹ nhàng nói, đoạn hắn cúi thấp xuống để đầu nàng thoải mái dựa lên vai mình.

Vãn Vãn nghiêng người qua, hương thơm thanh nhã của hắn thoang thoảng quanh khứu giác. Thơm quá! Không biết hắn dùng loại nước hoa gì?

"Quý Thanh, anh dùng loại nước hoa gì?" Nàng khép hờ mắt, lười nhác hỏi.

Quý Thanh hơi sửng sốt, trả lời: "Anh không dùng nước hoa."

Lúc này Vãn Vãn đang thân mật dựa vào vai hắn, làm cả người hắn bối rối cứng đờ, ngay cả nói chuyện cũng hơi lộn xộn, hai lỗ tai lại đỏ ửng như quả táo chín.

Nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, Vãn Vãn khẽ rùng mình, khoanh hai tay trước ngực.

"Em cảm thấy lạnh hả? Để anh.. anh ôm em cho ấm." Quý Thanh cảm giác cổ họng khan khát.

Vãn Vãn ừ một tiếng, dựa sát gần hắn thêm. Quý Thanh vươn tay chạm vào thân thể nàng, từng khớp ngón tay đều run rẩy kích động.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với nàng, nhưng được ôm nàng chính thức giữa thanh thiên bạch nhật thế này vẫn làm nội tâm hắn nhộn nhạo hết cả lên.

Chẳng mấy chốc sau, Vãn Vãn đã ngủ thiếp đi.

Khe khẽ cúi đầu ngắm gương mặt nàng thiếu nữ, chưa bao giờ Quý Thanh được quan sát nàng ở khoảng cách gần đến vậy. Ánh mặt trời len lỏi qua cửa kính đáp xuống gò má nõn nà, mạ cho nàng một vầng hào quang tựa thiên sứ, đẹp đến nao lòng.

Nhìn hồi lâu, nội tâm hắn như bị một ngọn lửa bỏng cháy thiêu đốt, nhiễm đỏ cả đôi đồng tử đen trầm lặng, cánh tay cứng rắn bất giác siết chặt.

Chỉ cần được lặng lẽ ngắm nàng đã làm hắn hạnh phúc xiết bao, càng ở cạnh nàng lâu bao nhiêu càng muốn giam hãm nàng cho riêng mình bấy nhiêu.

[ Tích! Hảo cảm cộng thêm 5 điểm, độ hảo cảm trước mắt là 89%!]

Vãn Vãn mơ màng cảm giác được vòng tay ôm siết mình, liền ngoan ngoãn cọ cọ vào lồng ngực hắn như mèo con.

Đôi môi mỏng của Quý Thanh nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, xe khách dừng lại bên ngoài một thị trấn nho nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện