"Khụ khụ khụ.." Cơ Thiên Dịch kích động đến mức ho khùng khục.
Cao tổng quản vội vàng đỡ lấy hắn, "Bệ hạ, người đừng kích động, Long thể quan trọng.."
Lương hữu tướng tiến lên phía trước nói: "Cơ Thiên Dịch, hoàng thành Đại Can đã bị Lương gia khống chế, thân thể Đế Cơ điện hạ lại đang mang trọng thương, nhất định không chạy thoát nổi khỏi Ánh Nguyệt Cung, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thoái vị đi thôi!"
Ánh mắt chúng thần đồng loạt nhìn về hướng Cơ Thiên Dịch.
Trong đại điện lúc này toàn bộ đều là tư binh Lương gia, xem ra thương tích của Đế Cơ điện hạ lành ít dữ nhiều, không thể xuất hiện lật ngược tình thế. Chẳng lẽ thời thế đảo điên, giang sơn Đại Can sắp đổi chủ thật sao?
Đôi đồng tử Cơ Thiên Dịch trầm trầm băng lãnh, khuôn mặt vẫn dửng dung như không: "Ngươi nhất định phải làm thế này?"
"Bớt sàm ngôn đi, tên hoàng đế phế vật, nhanh thoái vị đi!" Lương Uyển Nhiên tức giận quát to.
Ả bị giam trong lãnh cung mấy tháng, nhận hết bao nhiêu là đắng cay tủi nhục chỉ để chờ đợi thời khắc này, một tên ma ốm phế vật như hắn nên sớm chết quách đi mới phải, sau đó Thái tử trong bụng ả sẽ đăng cơ. Qua đêm nay nữa thôi, ả chính là đương kim Thái hậu tôn quý nhất Đại Can.
Không có Đế Cơ điện hạ gì sất, nữ nhân đẹp nhất thiên hạ phải là ả, Lương Uyển Nhiên đây!
Trong mắt Lương Uyển Nhiên nhuốm đẫm tham vọng ti tiện, ả giật lấy một thanh trường kiếm chỉ vào Cơ Thiên Dịch, "Chẳng qua chỉ là một tên ma ốm, cút xuống đây! Cầu xin ta đi, quỳ xuống cầu xin ta, sau đó ta sẽ tha mạng cho nhà ngươi, ha ha.."
Đáy mắt Cao tổng quản tràn ngập u ám, ngón tay khẽ cong.
Cơ Thiên Dịch chẳng nói chẳng rằng chặn tay ông lại, A Tả từng nói mạng của Lương Uyển Nhiên hãy còn hữu dụng, nếu không.. chưa cần tới Cao tổng quản động thủ, hắn đã sớm tự mình giết chết ả đàn bà rắn rết kia.
Sắc mặt Lương hữu tướng lành lạnh, bình tĩnh cất lời: "Bệ hạ, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có tự nguyện thoái vị hay không?"
Bỗng nhiên.
Bên ngoài điện truyền tới một thanh âm băng sương, "Kẻ nào muốn Dịch Nhi thoái vị?"
"Trời ạ! Là Đế Cơ điện hạ!" Chúng thần kinh ngạc hô to.
"Không thể nào!" Lương hữu tướng vội vã nhìn về phía cửa đại điện.
Ngoài Quỳnh Lâm Điện, bóng dáng một nữ tử bận khôi giáp chậm rãi tiến vào, áo giáp ôm gọn lấy những đường cong mềm mại nơi nàng, mái tóc đen mun buộc gọn sau gáy, khuôn mặt tuyệt sắc lãnh khốc vô tình, phảng phất như kẻ cao quý đang nhìn một đám kiến hôi làm trò hề.
Đây chẳng phải là Đế Cơ điện hạ thân mang trọng thương phải nằm liệt giường hay sao?
Thần sắc Lương hữu tướng tái nhợt, tròng mắt long sòng sọc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ khẽ mím bờ môi đỏ mọng, con ngươi đen láy loe lóe hàn quang, mang theo vẻ uy nghiêm liếc nhìn Lương Uyển Nhiên: "Bổn cung hỏi là kẻ nào muốn Dịch Nhi thoái vị? Hả?"
Âm cuối nâng cao, sát khí mãnh liệt bắn ra tứ phía.
Hai tay Lương Uyển Nhiên siết chặt thành nắm đấm, ả đang mang trong bụng Long chủng, Cơ Vãn Vãn sao dám động tay động chân với ả ta, huống hồ tư binh của Lương gia đã bao vây kín hoàng thành, kẻ thắng kẻ bại hãy còn chưa được phân định đâu!
"Cơ Vãn Vãn, ngươi là một nữ nhân ác độc trong tay nhuốm đẫm máu tanh, sao xứng nắm giữ triều cương Đại Can, sức khỏe bệ hạ không tốt, chúng ta cũng vì tốt cho người cho nên mới muốn người thoái vị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Một đại thần hùa theo Lương hữu tướng mưu phản hô to.
Liệt Diễm Thương trong tay Vãn Vãn bỗng nhiên đập mạnh xuống nền nhà, vị Đế Cơ cao quý ấy phất tay áo một cái.
Tên nọ lập tức bị luồng nội lực mạnh mẽ quất phăng, thân thể bay ra ngoài va phải cây cột nơi đại điện rơi xuống đất, khóe miệng hộc ra một ngụm máu tanh.
Khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ lộ ra nụ cười đầy châm chọc: "Nữ tử tay nhuốm đẫm máu tanh không xứng nắm giữ triều cương? Bổn cung nhớ rõ trước kia Đại Can từng có một nữ Đế đăng cơ, vả lại.. các ngươi nói xem.. có vị đế vương nào mà trong tay không nhuốm đẫm máu tươi?"
Đoạn nàng vung Liệt Diễm Thương chỉ thẳng vào đám thần tử, giọng nói nghiêm nghị chất vấn: "Nếu tay không nhuốm đẫm máu tươi, thì ai xông pha chinh chiến sa trường cho đám văn nhân yếu sĩ các ngươi an ổn dùi mài kinh sử, ai đánh lui Tây Kỳ, ép bọn chúng ký khế ước mười năm không xâm phạm ranh giới lãnh thổ? Là các ngươi sao?"
Cao tổng quản vội vàng đỡ lấy hắn, "Bệ hạ, người đừng kích động, Long thể quan trọng.."
Lương hữu tướng tiến lên phía trước nói: "Cơ Thiên Dịch, hoàng thành Đại Can đã bị Lương gia khống chế, thân thể Đế Cơ điện hạ lại đang mang trọng thương, nhất định không chạy thoát nổi khỏi Ánh Nguyệt Cung, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thoái vị đi thôi!"
Ánh mắt chúng thần đồng loạt nhìn về hướng Cơ Thiên Dịch.
Trong đại điện lúc này toàn bộ đều là tư binh Lương gia, xem ra thương tích của Đế Cơ điện hạ lành ít dữ nhiều, không thể xuất hiện lật ngược tình thế. Chẳng lẽ thời thế đảo điên, giang sơn Đại Can sắp đổi chủ thật sao?
Đôi đồng tử Cơ Thiên Dịch trầm trầm băng lãnh, khuôn mặt vẫn dửng dung như không: "Ngươi nhất định phải làm thế này?"
"Bớt sàm ngôn đi, tên hoàng đế phế vật, nhanh thoái vị đi!" Lương Uyển Nhiên tức giận quát to.
Ả bị giam trong lãnh cung mấy tháng, nhận hết bao nhiêu là đắng cay tủi nhục chỉ để chờ đợi thời khắc này, một tên ma ốm phế vật như hắn nên sớm chết quách đi mới phải, sau đó Thái tử trong bụng ả sẽ đăng cơ. Qua đêm nay nữa thôi, ả chính là đương kim Thái hậu tôn quý nhất Đại Can.
Không có Đế Cơ điện hạ gì sất, nữ nhân đẹp nhất thiên hạ phải là ả, Lương Uyển Nhiên đây!
Trong mắt Lương Uyển Nhiên nhuốm đẫm tham vọng ti tiện, ả giật lấy một thanh trường kiếm chỉ vào Cơ Thiên Dịch, "Chẳng qua chỉ là một tên ma ốm, cút xuống đây! Cầu xin ta đi, quỳ xuống cầu xin ta, sau đó ta sẽ tha mạng cho nhà ngươi, ha ha.."
Đáy mắt Cao tổng quản tràn ngập u ám, ngón tay khẽ cong.
Cơ Thiên Dịch chẳng nói chẳng rằng chặn tay ông lại, A Tả từng nói mạng của Lương Uyển Nhiên hãy còn hữu dụng, nếu không.. chưa cần tới Cao tổng quản động thủ, hắn đã sớm tự mình giết chết ả đàn bà rắn rết kia.
Sắc mặt Lương hữu tướng lành lạnh, bình tĩnh cất lời: "Bệ hạ, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có tự nguyện thoái vị hay không?"
Bỗng nhiên.
Bên ngoài điện truyền tới một thanh âm băng sương, "Kẻ nào muốn Dịch Nhi thoái vị?"
"Trời ạ! Là Đế Cơ điện hạ!" Chúng thần kinh ngạc hô to.
"Không thể nào!" Lương hữu tướng vội vã nhìn về phía cửa đại điện.
Ngoài Quỳnh Lâm Điện, bóng dáng một nữ tử bận khôi giáp chậm rãi tiến vào, áo giáp ôm gọn lấy những đường cong mềm mại nơi nàng, mái tóc đen mun buộc gọn sau gáy, khuôn mặt tuyệt sắc lãnh khốc vô tình, phảng phất như kẻ cao quý đang nhìn một đám kiến hôi làm trò hề.
Đây chẳng phải là Đế Cơ điện hạ thân mang trọng thương phải nằm liệt giường hay sao?
Thần sắc Lương hữu tướng tái nhợt, tròng mắt long sòng sọc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ khẽ mím bờ môi đỏ mọng, con ngươi đen láy loe lóe hàn quang, mang theo vẻ uy nghiêm liếc nhìn Lương Uyển Nhiên: "Bổn cung hỏi là kẻ nào muốn Dịch Nhi thoái vị? Hả?"
Âm cuối nâng cao, sát khí mãnh liệt bắn ra tứ phía.
Hai tay Lương Uyển Nhiên siết chặt thành nắm đấm, ả đang mang trong bụng Long chủng, Cơ Vãn Vãn sao dám động tay động chân với ả ta, huống hồ tư binh của Lương gia đã bao vây kín hoàng thành, kẻ thắng kẻ bại hãy còn chưa được phân định đâu!
"Cơ Vãn Vãn, ngươi là một nữ nhân ác độc trong tay nhuốm đẫm máu tanh, sao xứng nắm giữ triều cương Đại Can, sức khỏe bệ hạ không tốt, chúng ta cũng vì tốt cho người cho nên mới muốn người thoái vị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Một đại thần hùa theo Lương hữu tướng mưu phản hô to.
Liệt Diễm Thương trong tay Vãn Vãn bỗng nhiên đập mạnh xuống nền nhà, vị Đế Cơ cao quý ấy phất tay áo một cái.
Tên nọ lập tức bị luồng nội lực mạnh mẽ quất phăng, thân thể bay ra ngoài va phải cây cột nơi đại điện rơi xuống đất, khóe miệng hộc ra một ngụm máu tanh.
Khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ lộ ra nụ cười đầy châm chọc: "Nữ tử tay nhuốm đẫm máu tanh không xứng nắm giữ triều cương? Bổn cung nhớ rõ trước kia Đại Can từng có một nữ Đế đăng cơ, vả lại.. các ngươi nói xem.. có vị đế vương nào mà trong tay không nhuốm đẫm máu tươi?"
Đoạn nàng vung Liệt Diễm Thương chỉ thẳng vào đám thần tử, giọng nói nghiêm nghị chất vấn: "Nếu tay không nhuốm đẫm máu tươi, thì ai xông pha chinh chiến sa trường cho đám văn nhân yếu sĩ các ngươi an ổn dùi mài kinh sử, ai đánh lui Tây Kỳ, ép bọn chúng ký khế ước mười năm không xâm phạm ranh giới lãnh thổ? Là các ngươi sao?"
Danh sách chương