"Đứng lên đi, việc hôm nay không cho phép truyền ra ngoài." Hách Liên Thành lạnh lùng hạ lệnh.

Cả đám người đồng thanh hô to "Rõ thưa tướng quân."

Lúc bọn họ tới có mang theo vài con ngựa, cho nên Hách Liên Thành chọn đại một con mà cưỡi, chở Vãn Vãn về phủ tướng quân trước.

Báo tin bình an cho Giang phu nhân xong, bị bà răn dạy cho một tràng, sau đó Vãn Vãn không được phép bước chân khỏi phủ tướng quân một bước, Hách Liên Thành cũng thường xuyên viện cớ tránh mặt nàng, cả ngày đều không thấy bóng dáng đâu.

Lễ hội săn thú của hoàng gia được tổ chức tại một ngọn núi ở ngoại ô, cách kinh đô chừng mười mấy dặm, ngồi xe ngựa cả hai canh giờ mới tới nơi.

Trời còn chưa sáng Vãn Vãn đã bị nha hoàn kéo dậy trang điểm chải chuốt, sau đó đưa vào trong xe ngựa, theo sau đoàn xe hùng hậu hộ giá Thánh thượng.

Phía trước là mấy chiếc xe của hoàng tử, hoàng tôn, tiếp theo là đến các đại thần quan to chức lớn, Hách Liên Thành thân là tướng quân, cần thời thời khắc khắc chú ý an nguy của Hoàng thượng, cho nên hắn cũng cưỡi ngựa dẫn đầu phía trước.

Mà Giang Thanh Mạn cùng mấy nữ quyến phủ tể tướng ngồi tút tận đằng xa, lễ hội săn thú hoàng gia lần này, Tư Đồ Dương sẽ hãm hại Tư Đồ Diệp, Giang Thanh Mạn lập tức ra tay cứu trợ giải nguy giúp hắn, càng làm cho hắn yêu thích, hơn nữa sẽ nhân cơ hội tỏa sáng rực rỡ, đoạt được sự ưu ái của Thánh thượng.

Từ khi xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Vãn Vãn được ngồi xe ngựa, cỗ xe chạy trên đường đất có chút rung lắc, lâu lâu lại xóc nảy, làm cho toàn thân nàng cực kỳ không thoải mái, cảm giác hơi hơi buồn nôn.

Tựa vào tấm đệm lót mềm mại, sắc mặt nàng tái nhợt, mày nhíu chặt, lộ trình này mới đi được hơn một nửa, cũng làm nàng như mất nửa cái mạng, khi tới được bãi săn thú, chẳng lẽ lễ hội còn chưa kịp khai mạc nàng đã ngất xỉu tại chỗ.

Hàm Hương rót một chén trà dâng cho Vãn Vãn: "Tiểu thư, người uống ngụm trà đi, có thể sẽ thoải mái hơn một chút."

Thân thể tiểu thư nhà nàng yếu ớt, làm sao so được với nha đầu Giang Thanh Mạn từ nhỏ đã lăn lộn tại nông thôn kia, sao lần này phu nhân lại để tiểu thư tham dự lễ hội săn thú chứ, xem sắc mặt tiểu thư có vẻ như mệt chết rồi.

Vãn Vãn hơi hơi mỉm cười, tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống, dạ dày lại quặn lên.

Không được, nàng buồn nôn quá, Vãn Vãn đặt tách trà lên trên chiếc bàn nhỏ, che miệng, "Hàm Hương, bảo họ dừng xe."

"Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ.." Hàm hương vội vàng kéo rèm che ra, nói với xa phu: "Mau dừng xe lại!"

Xa phu khó xử nhìn thoáng qua đoàn xe nối dài dằng dặc như kiến phía sau, nếu hắn dừng lại chỗ này, chắc chắn sẽ chặn đường gây ách tắc mọi người.

"Tiểu thư, không thể dừng xe tại đây.."

Hàm Hương hít một hơi, cao giọng nói: "Bảo dừng lại thì mau dừng lại, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, nhà ngươi có đảm đương nổi không?"

Xa phu đành phải siết chặt lấy dây cương, làm cho ngựa từ từ đi chậm lại.

Vãn Vãn không quản nhiều như vậy, nàng đẩy Hàm Hương ra, nhảy khỏi cửa xe ngựa, lảo đảo một chút, chạy tới con đường mòn nhỏ bên cạnh rừng cây.

Hàm Hương kinh hãi, hung hăng trừng mắt nhìn xa phu một cái, lật đật đuổi theo.

Đoàn người phía sau bắt buộc phải dừng lại, có thị vệ cưỡi ngựa đi lên hỏi, "Sao đột nhiên lại dừng xe?"

"Chuyện này.. tiểu nhân cũng chỉ là nghe lệnh hành sự." Xa phu khó xử nói.

Mấy xe ngựa phía sau cũng đều chở tiểu thư, phu nhân nhà quyền quý, thấy chưa có sự cho phép của Thánh thượng mà ai đó lại dám cả gan ngừng xe giữa đường, liền sôi nổi bàn tán. Ầm ĩ đến mức Hoàng thượng đi trước cũng nghe thấy, Cao công công đi theo hầu hạ liền vén rèm kiệu Thánh ra nói, "Hách Liên tướng quân, ngươi đi kiểm tra xem phía sau xảy ra chuyện gì."

"Tuân mệnh." Hách Liên Thành đã sớm chú ý đến tình trạng hiện tại, hắn liền phóng ngựa quay trở ngược lại.

Tới gần, hắn thấy xe ngựa đang dừng lại kia là của Hách Liên gia, chính xác hơn là xe ngựa của Vãn Vãn.

"Sao lại thế này?" Hách Liên Thành lạnh lùng hỏi: "Tại sao xe ngựa lại đột ngột dừng lại giữa chừng?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện