Tô Vãn Vãn mua cho mình vài bộ quần áo mới, về tới nhà bỏ vào ngăn tủ.
Ở nhà cũng chẳng có gì làm, nàng liền đến thư phòng tìm vài quyển sách, sau đó ngồi ở trên ban công mà say mê đọc.
"Hệ thống? Nam chủ chính là đối tượng công lược của ta?"
[ Đúng vậy!]
"Đúng rồi, hệ thống, ngươi có tên không?" Tô Vãn Vãn hỏi, suốt ngày gọi hệ thống hệ thống, có chút kì cục.
[ Thái Hạo.]
Thì ra là có tên, Tô Vãn Vãn mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi mà không ra.
Tô Vãn Vãn ở lỳ trong thư phòng cả một buổi trưa, chờ đến lúc ăn cơm chiều, nàng dọn dẹp mọi thứ thật gọn gàng rồi đi xuống lầu.
Người hầu sớm đã chuẩn bị bữa tối thật chu toàn, bàn ăn sang trọng đầy ắp những món ăn được bày biện tỉ mỉ và tinh tế.
Quản gia nhìn thấy nàng, lập tức ngừng công việc trên tay lại: "Thiếu phu nhân, cơm chiều có thể dùng rồi ạ."
"Ân" một tiếng, nàng hướng về phía nhà ăn mà đi.
Quản gia giúp nàng kéo ghế, nàng ngồi tại một đầu của chiếc bàn ăn dài, quản gia liền chuyên nghiệp đứng bên cạnh một tấc cũng không rời.
Tô Vãn Vãn không có ý định động đũa, nhìn nhìn quản gia, hỏi: "Hạo ca ca đâu?"
"Thiếu phu nhân.. Thiếu gia chắc là sẽ về trễ một chút ạ." Quản gia do dự nói, mấy ngày gần đây thiếu gia thường xuyên qua đêm ở công ty.
Tô Vãn Vãn nhíu nhíu mày nói: "Quản gia, ông đi xuống đi, tôi chờ Hạo ca ca trở về cùng ăn."
Quản gia đứng bên cạnh có chút không đành lòng, thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, người vẫn nên dùng cơm trước đi, đợi đến khi thiếu gia trở về thì đồ ăn nguội hết cả rồi, người đừng để bản thân bị đói."
Tính tình Tô tiểu thư có chút cực đoan, hắn tận mắt nhìn Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân cùng nhau trưởng thành, hai người vốn dĩ nam thanh nữ tú cực kỳ xứng đôi, chỉ là mấy năm nay không hiểu vì sao quan hệ hai người lại trở nên căng thẳng như vậy.
Tô Vãn Vãn lắc lắc đầu, nói: "Tôi chờ anh ấy."
Quản gia thấy thái độ nàng kiên quyết như vậy, biết mình không thể khuyên giải, đành phải rời đi.
[ Ký chủ làm gì vậy? ]
Tô Vãn Vãn khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Đương nhiên là khổ nhục kế trong truyền thuyết rồi, ta thông minh quá phải không?"
[ Ngu xuẩn!] Thái Hạo lạnh lùng nói.
"Cái gì? Ngu xuẩn?" Tô Vãn Vãn bĩu môi, ghét bỏ nói: "Thái Hạo, một hệ thống thì biết cái gì, đây là kế sách kế sách đó, biết không hả?"
Thái Hạo cao lãnh hừ một tiếng.
Tô Vãn Vãn câm nín, mấy loại đồ vật gọi là hệ thống không phải toàn kiểu mềm mềm mại mại, đáng yêu khả ái sao, vì sao hệ thống của nàng lại lạnh lùng ngạo kiều vậy cơ chứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Vãn Vãn đã đợi mấy tiếng rồi, thức ăn trên bàn đều đã lạnh ngắt, bóng tối bên ngoài bao trùm thành một mảng đen kịt, nhưng Hứa Thần Hạo vẫn không có trở về.
"Thiếu phu nhân." Quản gia đi tới, trên mặt đều là đau lòng, "Hay tôi là kêu người hầu hâm lại đồ ăn cho người, e rằng tối nay Thiếu gia sẽ không trở về."
"Không cần." Tô Vãn Vãn nhàn nhạt nói một câu, lập tức đứng dậy bước về phía cầu thang.
Biểu hiện của nàng càng bình tĩnh bao nhiêu, quản gia càng để ý trong lòng bấy nhiêu, giật giật môi, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Chờ đến khi nàng trở về phòng, ông liền đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Hứa Thần Hạo.
"Thiếu gia."
"Chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp của Hứa Thần Hạo ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
"Tiểu thư vẫn luôn đợi người trở về ăn cơm, lúc nãy nàng chưa ăn gì cả liền trở về phòng." Ngữ khí của Quản gia mang theo lo lắng.
Hứa Thần Hạo nhíu mày, dạ dày nàng không tốt, tại sao lại không chịu ăn cơm đúng bữa?
Hắn lạnh lùng nói: "Ta lập tức trở về." Nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa thần hạo nhìn lại văn kiện trên bàn, trong lòng lại bực bội, cầm lấy tây trang, chuẩn bị rời khỏi công ty.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc, hắn phát hiện còn một người vẫn còn ở trong phòng, chính là Lâm Tịch Hàm đang chăm chỉ làm việc.
Ở nhà cũng chẳng có gì làm, nàng liền đến thư phòng tìm vài quyển sách, sau đó ngồi ở trên ban công mà say mê đọc.
"Hệ thống? Nam chủ chính là đối tượng công lược của ta?"
[ Đúng vậy!]
"Đúng rồi, hệ thống, ngươi có tên không?" Tô Vãn Vãn hỏi, suốt ngày gọi hệ thống hệ thống, có chút kì cục.
[ Thái Hạo.]
Thì ra là có tên, Tô Vãn Vãn mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi mà không ra.
Tô Vãn Vãn ở lỳ trong thư phòng cả một buổi trưa, chờ đến lúc ăn cơm chiều, nàng dọn dẹp mọi thứ thật gọn gàng rồi đi xuống lầu.
Người hầu sớm đã chuẩn bị bữa tối thật chu toàn, bàn ăn sang trọng đầy ắp những món ăn được bày biện tỉ mỉ và tinh tế.
Quản gia nhìn thấy nàng, lập tức ngừng công việc trên tay lại: "Thiếu phu nhân, cơm chiều có thể dùng rồi ạ."
"Ân" một tiếng, nàng hướng về phía nhà ăn mà đi.
Quản gia giúp nàng kéo ghế, nàng ngồi tại một đầu của chiếc bàn ăn dài, quản gia liền chuyên nghiệp đứng bên cạnh một tấc cũng không rời.
Tô Vãn Vãn không có ý định động đũa, nhìn nhìn quản gia, hỏi: "Hạo ca ca đâu?"
"Thiếu phu nhân.. Thiếu gia chắc là sẽ về trễ một chút ạ." Quản gia do dự nói, mấy ngày gần đây thiếu gia thường xuyên qua đêm ở công ty.
Tô Vãn Vãn nhíu nhíu mày nói: "Quản gia, ông đi xuống đi, tôi chờ Hạo ca ca trở về cùng ăn."
Quản gia đứng bên cạnh có chút không đành lòng, thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, người vẫn nên dùng cơm trước đi, đợi đến khi thiếu gia trở về thì đồ ăn nguội hết cả rồi, người đừng để bản thân bị đói."
Tính tình Tô tiểu thư có chút cực đoan, hắn tận mắt nhìn Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân cùng nhau trưởng thành, hai người vốn dĩ nam thanh nữ tú cực kỳ xứng đôi, chỉ là mấy năm nay không hiểu vì sao quan hệ hai người lại trở nên căng thẳng như vậy.
Tô Vãn Vãn lắc lắc đầu, nói: "Tôi chờ anh ấy."
Quản gia thấy thái độ nàng kiên quyết như vậy, biết mình không thể khuyên giải, đành phải rời đi.
[ Ký chủ làm gì vậy? ]
Tô Vãn Vãn khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Đương nhiên là khổ nhục kế trong truyền thuyết rồi, ta thông minh quá phải không?"
[ Ngu xuẩn!] Thái Hạo lạnh lùng nói.
"Cái gì? Ngu xuẩn?" Tô Vãn Vãn bĩu môi, ghét bỏ nói: "Thái Hạo, một hệ thống thì biết cái gì, đây là kế sách kế sách đó, biết không hả?"
Thái Hạo cao lãnh hừ một tiếng.
Tô Vãn Vãn câm nín, mấy loại đồ vật gọi là hệ thống không phải toàn kiểu mềm mềm mại mại, đáng yêu khả ái sao, vì sao hệ thống của nàng lại lạnh lùng ngạo kiều vậy cơ chứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Vãn Vãn đã đợi mấy tiếng rồi, thức ăn trên bàn đều đã lạnh ngắt, bóng tối bên ngoài bao trùm thành một mảng đen kịt, nhưng Hứa Thần Hạo vẫn không có trở về.
"Thiếu phu nhân." Quản gia đi tới, trên mặt đều là đau lòng, "Hay tôi là kêu người hầu hâm lại đồ ăn cho người, e rằng tối nay Thiếu gia sẽ không trở về."
"Không cần." Tô Vãn Vãn nhàn nhạt nói một câu, lập tức đứng dậy bước về phía cầu thang.
Biểu hiện của nàng càng bình tĩnh bao nhiêu, quản gia càng để ý trong lòng bấy nhiêu, giật giật môi, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Chờ đến khi nàng trở về phòng, ông liền đi ra phòng khách gọi điện thoại cho Hứa Thần Hạo.
"Thiếu gia."
"Chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp của Hứa Thần Hạo ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
"Tiểu thư vẫn luôn đợi người trở về ăn cơm, lúc nãy nàng chưa ăn gì cả liền trở về phòng." Ngữ khí của Quản gia mang theo lo lắng.
Hứa Thần Hạo nhíu mày, dạ dày nàng không tốt, tại sao lại không chịu ăn cơm đúng bữa?
Hắn lạnh lùng nói: "Ta lập tức trở về." Nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa thần hạo nhìn lại văn kiện trên bàn, trong lòng lại bực bội, cầm lấy tây trang, chuẩn bị rời khỏi công ty.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc, hắn phát hiện còn một người vẫn còn ở trong phòng, chính là Lâm Tịch Hàm đang chăm chỉ làm việc.
Danh sách chương