Sau khi Vãn Vãn cũng Gilgamesh làm lành, hắn liền phân phó thị nữ giải tán hết đám nữ nhân trong hậu cung kia đi.

Vài người xúc động đến mức dập đầu cảm tạ, lại có vài người lưu luyến không muốn rời đi. Cuộc sống trong vương cung kỳ thật xa hoa an nhàn khỏi phải bàn, huống chi may mắn còn có thể đụng mặt vị Vương tôn quý nọ.

Tuy rằng Gilgamesh là một tên bạo quân, nhưng hắn cũng không tùy tiện lấy mạng người, chỉ có những kẻ coi trời bằng vung dám khiêu khích hắn mới đáng chết mà thôi. Huống hồ, nghe đồn Vương chỉ tàn ác vô tình với người ngoài, nhưng đối xử với Vương phi lại cực kỳ dịu dàng. Nếu may mắn được lọt vào mắt xanh của hắn chỉ một chút thôi, các nàng có chết cũng cam nguyện. Cơ mà cho dù có muốn hay không muốn, thì bây giờ bọn họ cũng phải cuốn gói rời khỏi Vương cung.

Trong lúc này, bỗng nhiên ở ngoại ô xuất hiện một người đàn ông ăn vận sơ sài, chân trần đạp trên con đường sỏi đá tiến vào thành Uruk.

Mái tóc hắn xanh thẳm, gờn gợn tựa sóng biển dài tới thắt lưng cùng đôi đồng tử đen lay láy, toàn thân tản ra thứ mị lực mê hoặc câu nhân. Tuy nhiên trong cặp mắt kia còn vương chút ngây thơ như đứa trẻ con, thỉnh thoảng lại có vài tia hưng phấn xẹt qua.

Hôm nay là ngày Tế lễ của thành Uruk, Vãn Vãn cùng Gilgamesh mặc hoa phục cực kỳ long trọng ngồi ngay ngắn trên Vương vị, bên dưới là đại tư tế đang niệm thần ngữ.

Cư dân trong thành đồng loạt dâng lên hoa tươi, đá quý, vàng bạc đủ loại, cung kính quỳ trên mặt đất hô to: "Vương cùng Vương phi vĩ đại, xin Thần hãy chiếu cố người, chúng tôi vĩnh viễn kính yêu người.."

Gilgamesh không chút hứng thú chống cằm nghe những lời ca tụng nhàm chán nọ. Buổi Tế lễ này mỗi năm đều được tổ chức một lần, mà trừ mấy lời này ra bọn họ chẳng tìm thêm được lời nào thú vị hơn cả.

Trái ngược với hắn, Vãn Vãn lại đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn không chớp mắt mấy nghi lễ cổ xưa lạ lẫm. Hôm nay mọi người trong Vương thành đều ăn mặc lộng lẫy nhất có thể, ai ai cũng đều trang điểm vô cùng mỹ lệ, cả đám đông tụ lại tạo thành một khung cảnh sôi động cực kỳ.

Đột nhiên sắc mặt Gilgamesh biến đổi, đứng bật dậy trông mắt về phương xa.

Tới rồi!

Mấy ngày qua hắn mơ một giấc mộng lặp đi lặp lại về một người đàn ông tóc dài nửa người nửa thú, hiện tại hắn có thể cảm giác được, nam nhân kia đã xuất hiện, hơn nữa còn đang tiến vào trong thành.

Vãn Vãn khó hiểu nhìn Gilgamesh, "Có chuyện gì vậy anh?" Tại sao biểu cảm của hắn lại nghiêm trọng như vậy?

Những người đang quỳ lạy bên dưới đài cao cũng lục tục ngừng lại, bọn họ sôi nổi dẹp sang hai bên, tạo thành một con đường cho nam nhân kia chậm rãi đến gần.

Vãn Vãn khẩn trương đặt tay lên Long Cốt Tiên giắt bên hông. Hắn ta xuất hiện rồi! Vị Á thần đầu tiên trong lịch sử được tạo ra bởi nữ thần quyền năng Aluru, Enkidu, cũng chính là thiên địch mà Gilgamesh được định trước phải đối mặt.

Nhận thức được độ nguy hiểm của nam nhân đương đến gần kia, Gilgamesh trầm mặt, gắt gao dõi ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Vãn Vãn cũng phát hiện cảm xúc nơi Gilgamesh bấy giờ đang cực kỳ phập phồng, người đàn ông hoàn mỹ cao ngạo này hóa ra cũng có lúc để bản thân bất ổn đến thế. Nhưng trong sợ hãi cũng bao hàm chút phấn khích, giống như lần đầu tiên gặp được địch nhân xứng đáng để nghiêm túc đánh tay đôi vậy.

Nàng mơ hồ nhớ rõ, độ cường hãn của Gilgamesh cùng Enkidu là ngang ngửa nhau, không ai hơn ai cả. Sau khi đánh đến kiệt sức, hai người lại kết thành tri kỷ, cùng nhau cai trị và phát triển Uruk ngày càng phồn thịnh.

Chỉ là.. lỡ như cốt truyện đi chệch hướng thì làm sao? Nàng sợ Gilgamesh sẽ bị thương, thậm chí là.. bỏ mạng..

Vãn Vãn giữ chặt lấy cánh tay Gilgamesh, khẩn trương nhìn chằm chằm vị Á thần nọ.

Enkidu đứng cách Vương vị vài bước chân, nâng cặp mắt đen lay láy hướng về phía Gilgamesh, thốt ra lời nói kiêu ngạo tột cùng.

"Gilgamesh, ta muốn khiêu chiến với ngươi."

Tèn ten, thế là xong 5 chương nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tớ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện