Sắc trời chầm chậm chuyển qua màu đen tuyền sâu thẳm, chiếc thuyền lúc này đã rời bến Uruk chạy về phía Đông.

Vãn Vãn kiểm tra hành lý đầy đủ ổn thỏa xong, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Walker vốn đang nằm rạp ngủ gà ngủ gật bên cạnh cũng tức khắc nhổm dậy, mở to hai mắt cảnh giác.

Vãn Vãn ra hiệu cho nó yên lặng, chậm rãi đi đến cửa, cất giọng hỏi: "Ai vậy?"

"Khách quan, ta là người hầu trên thuyền đây, bữa tối của ngài đã chuẩn bị xong." Một giọng đàn ông trầm khàn trả lời.

Vãn Vãn nhíu mày, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên nàng không tới khoang dành cho khách ăn cơm, cũng chẳng dặn dò họ chuẩn bị bữa tối mang đến phòng cho mình, kẻ này rốt cuộc là ai và có ý đồ gì?

Nghĩ ngợi một lúc, nàng rốt cuộc quyết định mở cửa, "Sao bây giờ ngươi mới đến, ta đói sắp chết rồi."

Tên đàn ông kia đội chiếc mũ rộng vành, cúi thấp đầu khiến nàng nhìn không rõ mặt. Hắn mau lẹ bước vào đặt khay lên bàn, sau đó lại đặt một chiếc khay khác xuống chỗ Walker, bên trên đựng đầy ắp thịt tươi.

"Khách quan, chúc ngài dùng bữa ngon miệng." Nói xong, hắn liền lập tức rời đi, suốt cả quá trình đều không tò mò liếc mắt nhìn xung quanh, vô cùng quy củ.

Vãn Vãn cười lạnh trong lòng, quá quy củ nguyên tắc mới là kẻ đáng nghi.

Walker khịt mũi đánh mùi đống thịt thơm ngon trước mặt, sau đó mở mồm thật to chuẩn bị ngoạm xuống.

"Walker!" Vãn Vãn hét to, "Nếu ngươi ăn thứ đó ta sẽ không dẫn ngươi đi gặp Vương nữa."

Con sư tử đầu óc ngu si tứ chi phát triển này, ngay cả mũi lợn còn đánh hơi được đồ ăn kia đã bị động tay động chân.

Walker rên ư ử, uể oải nằm bẹp trên mặt đất, mí mắt rũ xuống, toàn thân đều bày ra vẻ oan ức không vui.

Vãn Vãn thấy bộ dạng hài hước của thì nó bật cười, thấp giọng nói: "Đêm nay tự động có đồ ăn ngon đưa tới cửa."

Nàng cũng chẳng phải thánh mẫu lương thiện gì cho cam, nếu đã có kẻ muốn hãm hại nàng, vậy cứ để cho Walker xử lý đi.

Hai mắt Walker lập tức sáng choang, tinh thần phấn chấn háo hức nhìn nàng.

"Suỵt.." Vãn Vãn nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi, thần bí ra hiệu.

Walker liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trườn ra đất, ngáy khò khò y như thật. Vãn Vãn chậm rãi đi tới ghế ngồi một lúc, sau đó giả vờ ghé xuống mặt bàn ngất đi.

Chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng lục đục, không bao lâu cửa đã bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Bóng người đàn ông cao lớn ẩn hiện dưới ánh nến mờ ảo, hắn cẩn thận bước từng bước thăm dò, thấy cả chủ cùng sủng vật đều đang hôn mê, hắn liền đắc ý cười to: "Ha ha, quả là Thần phù hộ, ả đàn bàn này cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay ta. Lần này ta đảm bảo sẽ" chăm sóc "ngươi thật chu đáo, sau đó bán ngươi vào động điếm cho ngươi nếm trải cảm giác bị người ta chà đạp." Nói đoạn hắn toan sờ soạng gương mặt trắng nõn của Vãn Vãn.

Đột nhiên biến cố xảy đến, bàn tay hắn bị một hàm răng sắc nhọn ngoạm lấy.

"..."

Gã hét lên đầy thảm thiết, giãy giụa kịch liệt.

Walker ngậm cánh tay hắn trong mồm, sau đó ghê tởm nhổ ra mặt đất.

Đôi mắt phượng xinh đẹp lười nhác mở ra, Vãn Vãn kiêu ngạo nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu của gã: "Hóa ra là ngươi, Ditus!"

"Không thể nào.. Ta.. Không phải ta đã bỏ thuốc.." Giờ phút này Ditus mới kiểm tra trên bàn, sau đó kêu to lên: "Sao có thể! Sao ngươi lại có thể không ăn?"

Vãn Vãn nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng khinh khỉnh nói, "Ngươi tưởng ai cũng ngu xuẩn như mình hay sao?"

Lười lắm lời chấp nhặt kẻ ti tiện này, Vãn Vãn ra lệnh: "Walker, cắn chết hắn đi!"

Ditus hoảng sợ tột độ, vội vàng xoay người hòng chạy trốn, lại bị Walker nhanh như chớp nhào lên ngoạm vào bả vai, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Eliya, ngươi sẽ không được chết tử tế! Thần sẽ trừng phạt ngươi cùng Gilgamesh.." Lời nguyền rủa cay nghiệt chưa kịp kết thúc đã tắt ngúm, cổ hắn lúc này nằm gọn trong hàm răng sắc nhọn của Walker.

Vãn Vãn hừ lạnh, sớm biết việc Enkidu được triệu hồi nhất định có liên quan đến hắn, lại chẳng ngờ hắn trốn chui trốn lủi trên chiếc thuyền này, khó trách nàng truy tìm không thấy manh mối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện