"Lại đây!" Gilgamesh lạnh lùng ra lệnh.

Đôi mắt phượng đa tình mềm mại tựa tơ lụa, Vãn Vãn khẽ liếc hắn một cái đầy vẻ ái ân, xoay người phi thân đến trước mặt hắn.

Gilgamesh lập tức thô lỗ kéo nàng siết vào lồng ngực.

Hai ả kia ghen ghét trừng Vãn Vãn, bắt đầu nhảy xích lại gần Enkidu.

"Đại nhân.." Các nàng nũng nịu gọi.

Enkidu nào thèm để ý đến mấy nữ nhân phàm tục này, nhẹ nhàng đẩy bọn họ đến chỗ đám binh lính, mắt dịu dàng chăm chăm nhìn về phía cô gái đang bị Gilgamesh ôm trong lòng.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đôi con ngươi hồng bảo thạch quen thuộc đó cùng với thân hình quyến rũ hoàn mỹ kia, vừa liếc qua hắn liền biết tỏng rằng nàng là ai. Thật không ngờ bé mèo hoang này lại lén theo bọn họ rời khỏi thành!

Vãn Vãn giờ phút này đang nằm gọn trong lồng ngực Gilgamesh, duỗi tay ái muội vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hơi thở phả ra thơm ngát tựa hương lan: "Đại nhân, điệu vũ vừa rồi của em có khiến ngài hài lòng không?"

Động tác kia thắp lên ngọn lửa nóng bỏng khắp người Gilgamesh, hắn vừa vui sướng lại vừa tức giận. Tiểu nha đầu bướng bỉnh này, hắn hận không thể lập tức "xử lý" nàng ngay tại chỗ này.

"Eliya, em đã đáp ứng với ta ở trong Vương thành rồi mà." Hắn ghé vào tai Vãn Vãn nhẹ giọng nói.

Vãn Vãn lại chớp chớp mắt đầy vô tội: "Anh này, đúng thật là em đã đáp ứng với anh ở yên trong Vương thành, nhưng em có nói là ở yên bao lâu đâu!"

Gilgamesh nghe vậy liền siết lấy eo nàng, cúi đầu hôn mãnh liệt lên đôi môi nũng nịu.

"Ưm.. Ưm.." Vãn Vãn bị hôn đến mức hít thở khó khăn, bèn dùng tay chống nhẹ lên lồng ngực hắn.

Thật lâu sau Gilgamesh mới buông tha cho nàng.

"Đây là hình phạt em đáng phải nhận!"

Vãn Vãn liếm đôi môi sưng đỏ của mình, đôi hồng đồng mê người trừng hắn một cái. Hắn muốn khiến nàng thiếu oxy mà chết ấy à!

Đột nhiên vài tiếng khóc thảm thiết từ chỗ không xa truyền đến. Vãn Vãn quay qua nhìn thấy cảnh mấy nữ nhân bị ép buộc đến đây đang giãy giụa khóc lóc trong vòng tay sờ soạng của đám binh lính, giữa đêm khuya nghe thê lương đến rợn người.

"Ồn chết đi được!" Vãn Vãn lạnh lùng liếc đám binh lính nọ, bất mãn nói.

Gilgamesh cũng nhìn theo tầm mắt nàng, hàng lông mày anh tuấn lập tức nhíu lại.

Gã thủ lĩnh sợ Gilgamesh mất hứng, liền vội vàng đi tới cười giả lả: "Thật ngại quá, ha ha, bọn họ sẽ không quấy rầy đại nhân nữa đâu! Còn nữ nhân này, ngài hài lòng chứ?"

Đôi huyết đồng của Gilgamesh trầm xuống nhìn gã, hóa ra tên này xem Eliya của hắn như hàng hóa mà tùy tiện mua bán.

"Giết!" Gilgamesh lạnh lùng phán.

Lập tức có người đi đến túm chặt lấy gã kéo lê đi.

Tên thủ lĩnh ngớ người, hét lớn: "Đại nhân, ngài làm gì vậy? Xin ngài tha cho ta.." Hắn còn chưa kịp nói xong thì bóng dáng đã bị màn đêm tối tăm nhấn chìm.

Đám binh lính thấy Vương nhà mình phát giận, liền răm rắp dừng lại hành động sờ soạng. Mấy nữ nhân nọ cũng nhân cơ hội đó vội vàng tháo chạy về hướng lều trại đoàn thương lữ dựng lên.

Duy chỉ có hai em gái mới lớn nán lại, bước tới hèn mọn quỳ xuống chân Gilgamesh. Các nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, si mê cất lời: "Đại nhân tôn quý, bọn em nguyện ý hầu hạ ngài."

Nếu được vị đại nhân mang khí chất Vương giả toát ra từ xương cốt này lưu lại, đời này các nàng chắc chắn ăn sung mặc sướng không cần phải nghĩ, huống chi hắn lại còn đẹp trai đến lóa mắt như vậy!

Gilgamesh thậm chí chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái, chỉ say đắm vuốt ve mái tóc vàng óng mềm mượt của ái nhân dịu ngoan trong vòng tay.

Vãn Vãn hừ lạnh quát, "Cái loại phàm tục như các ngươi mà cũng dám mơ mộng hão huyền! Cút ngay cho ta!" Trước khi nàng nổi giận, mấy ả này tốt nhất nên biết điều cuốn xéo ngay lập tức!

"Đại nhân còn chưa nói gì, ngươi lấy quyền gì mà mở mồm đuổi bọn ta.." Hai ả kia ngang ngạnh trừng mắt nhìn nàng.

"Hay là móc mắt nàng ra nhỉ?" Enkidu bên kia nâng chén rượu mạ vàng, chậm rãi đi qua, khuôn mặt tuấn tú như ngọc lại thốt ra lời nói tàn độc khiến người ta sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện