Sát khí giữa hai hàng lông mày anh tuấn của Gilgamesh dần dần trở nên nồng đậm.

Tốt lắm, xem ra con quái vật tham lam kia lại mò tới. Hay cho con súc sinh dám khiêu khích tôn nghiêm của bậc Đế Vương! Hắn nở một nụ cười tà khí, tối nay hắn nhất định sẽ giết chết nó mà lấy máu tế những vong linh con dân ra đi oan ức kia.

"Eliya, tỉnh dậy!" Gilgamesh nhẹ nhàng lay lay Vãn Vãn.

Vãn Vãn mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn bốn phía phát hiện trời vẫn đang tối om, nàng lẩm bẩm hỏi: "Anh, làm sao vậy?"

"Ngươi mau dậy đi, Fen Baba xuất hiện rồi, lúc bọn ta chiến đấu không thể nào để ý đến ngươi được, tốt nhất ngươi nên tự bảo vệ tốt bản thân mình." Enkidu bên kia nói.

Vãn Vãn tỉnh ngủ trong nháy mắt, sắc mặt hơi nghiêm lại, đoạn nàng đứng lên cẩn thận nghe ngóng.

Hiện tại là đang nửa đêm, cả rừng rậm sâu thăm thẳm tựa như đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ yên bình. Thế nhưng trong bóng tối âm u lại truyền đến vài âm thanh nhỏ vụn, cảm giác như tiếng cỏ bị vật gì đó đạp lên lạo xạo.

Gilgamesh cầm Thần kiếm của mình đứng ở chỗ đất trống, nhìn thẳng vào nơi bóng đêm mờ mịt, lạnh lùng cao giọng nói: "Mau xuất hiện đi! Fen Baba! Ra đây đấu cùng bổn vương một trận."

Vãn Vãn ở cách đó không xa cũng siết chặt Long Cốt Tiên trong tay.

"Grào!" Âm thanh gào thét bén nhọn từ nơi hắc ám truyền tới, thứ đầu tiên xuất hiện là vài dây leo tử đằng rắn chắc tựa như xúc tu bạch tuộc.

Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, nguyên hình của Fen Baba dần dần hiển hiện.

Thân là một con Thần thú, nó đương nhiên nhận ra được thực lực kẻ trước mắt này vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên nó lại không chịu nổi sự khiêu khích trực diện ban nãy của Gilgamesh, bấy giờ mới xuất hiện toan giết chết tên coi trời bằng vung này.

Chỉ thấy một cây cổ thụ già cỗi to lớn rề rề bò ra từ rừng rậm tăm tối tiến về phía bãi đất trống. Mười mấy nhánh tử đằng xung quanh thân nó đương giương nanh múa vuốt thị uy lay động trong không trung, vệt máu đỏ sậm thật dài kéo lê trên mặt đất.

Hóa ra Fen Baba là cây Tử Đằng thành tinh. Khó trách nó có thể cùng lúc bắt được nhiều binh lính như vậy, hơn nữa còn hấp thu hết sinh lực của bọn họ một cách nhanh chóng.

"Gràooooo!" Fen Baba nổi giận thét lên, huy động dây leo quanh thân lao tới tấn công bọn họ. Dây tử đằng to lớn tựa những con rắn độc uốn éo, tốc độ nhanh đến mức mắt thường chẳng thể nào nhìn thấy được.

Gilgamesh nhảy lên không trung, Thần kiếm chém vào thân Fen Baba, lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức chém đứt rất nhiều dây leo của nó, mà Enkidu đằng sau cũng đồng thời chặt gãy mấy dây tử đằng đang vây lấy mình.

Vãn Vãn mạnh mẽ múa roi, Long Cốt Tiên mang theo uy áp của Long tộc làm Fen Baba phần nào e sợ chẳng dám tấn công.

Hai giờ đằng đẵng trôi qua, chỗ mấy dây leo bị bọn họ chặt đứt lại liên tiếp mọc ra cái mới, quả thực tựa dòng nước chảy cuồn cuộn không ngơi nghỉ. Nếu cứ tiếp tục cái tình hình này, e rằng sớm thôi sức lực của bọn họ sẽ cạn tới đáy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Vãn Vãn lạnh hơn hàn băng, khó trách con súc sinh này không e sợ bọn họ, hóa ra nó có năng lực tái sinh.

Khóe mắt ngẫu nhiên lướt qua dưới thân Fen Baba, trong đầu Vãn Vãn bỗng chốc có tia sáng cứu cánh xẹt qua, hét lớn với Enkidu: "Enkidu, ngươi có biện pháp nào trói Fen Baba lại một chỗ không?"

Enkidu bên kia lại nhàn nhã y hệt đang dạo chơi quanh Hoa viên nhà mình, nghe thấy nàng nói vậy, cười cười hỏi: "Ngươi biết cách giết chết nó?"

"Thấy không? Dưới cái thân gỗ xù xì của nó có ánh sáng màu xanh lục, ta đoán đó là trái tim nó." Vãn Vãn vừa quật gãy một dây leo vừa nói: "Chỉ cần ngươi có thể trói nó lại, Vương nhất định sẽ giết chết được nó!"

Enkidu nhoẻn miệng cười duyên, hô lớn: "Được! Cứ y như kế hoạch mà làm."

"Thiên chi khóa!"

Vừa dứt lời, mười mấy sợi xích vàng thình lình xuất hiện trong không khí, nhanh như chớp cắm xuống xung quanh thân Fen Baba, trói chặt nó ghì xuống mặt đất.

Bấy giờ Fen Baba giãy giụa kịch liệt, quật ngã hết mấy cây đại thụ gần kề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện