Kể từ khi Inanna rời khỏi Uruk, Vãn Vãn liền ban xuống một đạo Vương lệnh cảnh báo cho tất cả người dân trong thành.
Thiên Ngưu chắc chắn sẽ được thả xuống trong vài ngày nữa, cho nên Enkidu đã lập kết giới trên không trung bao phủ toàn bộ Vương thành, vì để phòng ngừa vạn nhất, Vãn Vãn chỉ có thế dặn dò con dân gia cố phòng ốc, sau đó tích trữ lương thực, ít nhiều cũng có thế giảm bớt được chút nguy hại đến tánh mạng.
Hiện giờ Vãn Vãn đã không còn cùng một phe với Inanna như trong cốt truyện, thiếu đi sự trợ giúp của nàng hẳn là Thiên Ngưu cũng khó mà tiến sâu vào nội thành quấy phá, nhưng còn ngoại thành thì nàng không dám chắc.
Trải qua đoạn thời gian chờ đợi thật dài, trên Thiên giới lại chẳng thấy động tĩnh rục rịch gì, khắp đại địa là một mảnh tĩnh lặng yên bình như trước.
Một năm sau, thành Uruk lại tiếp tục tổ chức lễ hội hiến tế Mẫu thần Ninh Sun.
Vãn Vãn nhận mệnh làm lễ rửa tội cho dân chúng tại Vương điện, trang điểm tinh xảo hóa trang thành Thần nữ, ăn vận phục sức nặng nề trang trọng, sau đó bước lên tế đài nhảy điệu vũ biểu trưng cho lòng thành kính với thần linh.
Nàng vừa thay quần áo xong xuôi, Gilgamesh liền lôi lôi kéo kéo nàng đi tới Bảo khố của hắn.
Đứng trước cánh cửa vừa cao lớn vừa nặng trịch, hắn ấn xuống một chỗ cơ quan nhô lên. Chỉ thấy cánh cửa trong nháy mắt nặng nề di chuyển, đập vào mắt là kim quang loe lóe sáng ngời. Gilgamesh liền kéo nàng vào trong.
Vãn Vãn đánh giá xung quanh, khắp nơi chất đầy của cải đáng giá cả gia tài, trên vách tường còn treo đủ loại trân bảo kiểu dáng khác nhau, số còn lại được xếp lên mấy kệ gỗ cẩm loại hiếm, thậm chí còn chất thành vài đống trên mặt đất. Nơi này đúng là cái mỏ tụ tập tài vật khắp nơi trên thế giới.
Vãn Vãn cũng không thèm liếc đống vàng bạc đá quý kia nhiều hơn một cái, chỉ là tò mò Gilgamesh tự nhiên dắt nàng tới đây làm cái gì. Hắn chẳng nói chẳng rằng mang theo nàng băng qua lối đi nho nhỏ tới chính giữa bảo khố, nơi đó có một cái bục thấp được trang trí bằng những phù điêu thần thú cổ đại kỳ dị. Trên bề mặt nó có một đồ vật đương lơ lửng, mà bản thân nó lúc này đang bị bao phủ bởi luồng sáng màu xanh lam thần bí.
Gilgamesh phất phất tay, đám mây mù màu xanh lam lập tức tản ra, vật kia tựa như nhận mệnh chủ nhân mà ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.
Gilgamesh xoay người, thần sắc hắn nghiêm nghị xen lẫn trang trọng, "Eliya, cái này cho em."
Vãn Vãn nhìn chăm chú vật trong tay hắn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng cảm thán.
Đó là một chiếc vòng tay kim sắc, bề mặt điêu khắc thần thú thượng cổ và phù văn phức tạp sinh động như thật, phù văn phảng phất còn linh động di chuyển tựa huyết mạch chảy tràn khắp thân vòng.
"Đẹp quá! Anh tặng cái này cho em sao?"
"Mẫu thần Ninh Sun dặn dò đây là thứ dành riêng cho ái nhân mệnh định của ta, hiện tại nó thuộc về em. Eliya, chỉ cần mang nó lên thì đời đời kiếp kiếp em vẫn sẽ mãi là người mà Gilgamesh ta yêu." Gilgamesh nghiêm túc nhìn nàng.
Vãn Vãn chần chờ, đời đời kiếp kiếp ư? Nàng có chút khiếp sợ né tránh ánh mắt của hắn.
Lông mày Gilgamesh nhăn lại vẻ mất hứng, khuôn mặt tuấn mỹ tỏ rõ sự không hài lòng. Hắn đột ngột bắt lấy cánh tay nàng, bá đạo đeo vòng tay kim sắc vào.
"Cái vòng này tên là Thúc Hồn, chỉ cần mang nó lên thì cho dù em đang ở nơi nào, bổn vương đều sẽ tìm được em."
Đột nhiên bị cưỡng ép đeo vòng tay vào, Vãn Vãn cảm giác cả cánh tay mình đều căng thẳng đến mức run rẩy. Chiếc vòng này tựa ấn ký khắc sâu vào linh hồn nàng, làm cho nàng sinh ra cảm giác cho dù mình có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi ánh mắt người này.
Thấy thần sắc mất hứng của Gilgamesh, Vãn Vãn vội vàng nói: "Cảm ơn anh, em thích lắm." Nàng lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Ngoan." Gilgamesh đặt vào giữa trán nàng nụ hôn tán thưởng.
Âm nhạc dành riêng cho lễ hiến tế đã bắt đầu tùng tùng vang dội khắp Vương thành, Vãn Vãn cùng Gilgamesh liền trực tiếp di chuyển đến Tế đàn.
Toàn bộ dân thường và quý tộc thành Uruk bao gồm cả thị nữ, thị vệ trong cung đều đã tụ tập đông đủ chờ đợi.
Vãn Vãn vận một thân lễ phục trắng tinh, mái tóc vàng óng nửa búi tươm tất, đôi huyết đồng bình tĩnh lạnh nhạt, thoạt nhìn cả người toát lên khí thế trang nghiêm tột cùng.
Nàng thong thả từng bước tiến lên tế đài, xung quanh là dân chúng đương cử hành nghi thức rửa tội.
Thiên Ngưu chắc chắn sẽ được thả xuống trong vài ngày nữa, cho nên Enkidu đã lập kết giới trên không trung bao phủ toàn bộ Vương thành, vì để phòng ngừa vạn nhất, Vãn Vãn chỉ có thế dặn dò con dân gia cố phòng ốc, sau đó tích trữ lương thực, ít nhiều cũng có thế giảm bớt được chút nguy hại đến tánh mạng.
Hiện giờ Vãn Vãn đã không còn cùng một phe với Inanna như trong cốt truyện, thiếu đi sự trợ giúp của nàng hẳn là Thiên Ngưu cũng khó mà tiến sâu vào nội thành quấy phá, nhưng còn ngoại thành thì nàng không dám chắc.
Trải qua đoạn thời gian chờ đợi thật dài, trên Thiên giới lại chẳng thấy động tĩnh rục rịch gì, khắp đại địa là một mảnh tĩnh lặng yên bình như trước.
Một năm sau, thành Uruk lại tiếp tục tổ chức lễ hội hiến tế Mẫu thần Ninh Sun.
Vãn Vãn nhận mệnh làm lễ rửa tội cho dân chúng tại Vương điện, trang điểm tinh xảo hóa trang thành Thần nữ, ăn vận phục sức nặng nề trang trọng, sau đó bước lên tế đài nhảy điệu vũ biểu trưng cho lòng thành kính với thần linh.
Nàng vừa thay quần áo xong xuôi, Gilgamesh liền lôi lôi kéo kéo nàng đi tới Bảo khố của hắn.
Đứng trước cánh cửa vừa cao lớn vừa nặng trịch, hắn ấn xuống một chỗ cơ quan nhô lên. Chỉ thấy cánh cửa trong nháy mắt nặng nề di chuyển, đập vào mắt là kim quang loe lóe sáng ngời. Gilgamesh liền kéo nàng vào trong.
Vãn Vãn đánh giá xung quanh, khắp nơi chất đầy của cải đáng giá cả gia tài, trên vách tường còn treo đủ loại trân bảo kiểu dáng khác nhau, số còn lại được xếp lên mấy kệ gỗ cẩm loại hiếm, thậm chí còn chất thành vài đống trên mặt đất. Nơi này đúng là cái mỏ tụ tập tài vật khắp nơi trên thế giới.
Vãn Vãn cũng không thèm liếc đống vàng bạc đá quý kia nhiều hơn một cái, chỉ là tò mò Gilgamesh tự nhiên dắt nàng tới đây làm cái gì. Hắn chẳng nói chẳng rằng mang theo nàng băng qua lối đi nho nhỏ tới chính giữa bảo khố, nơi đó có một cái bục thấp được trang trí bằng những phù điêu thần thú cổ đại kỳ dị. Trên bề mặt nó có một đồ vật đương lơ lửng, mà bản thân nó lúc này đang bị bao phủ bởi luồng sáng màu xanh lam thần bí.
Gilgamesh phất phất tay, đám mây mù màu xanh lam lập tức tản ra, vật kia tựa như nhận mệnh chủ nhân mà ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.
Gilgamesh xoay người, thần sắc hắn nghiêm nghị xen lẫn trang trọng, "Eliya, cái này cho em."
Vãn Vãn nhìn chăm chú vật trong tay hắn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng cảm thán.
Đó là một chiếc vòng tay kim sắc, bề mặt điêu khắc thần thú thượng cổ và phù văn phức tạp sinh động như thật, phù văn phảng phất còn linh động di chuyển tựa huyết mạch chảy tràn khắp thân vòng.
"Đẹp quá! Anh tặng cái này cho em sao?"
"Mẫu thần Ninh Sun dặn dò đây là thứ dành riêng cho ái nhân mệnh định của ta, hiện tại nó thuộc về em. Eliya, chỉ cần mang nó lên thì đời đời kiếp kiếp em vẫn sẽ mãi là người mà Gilgamesh ta yêu." Gilgamesh nghiêm túc nhìn nàng.
Vãn Vãn chần chờ, đời đời kiếp kiếp ư? Nàng có chút khiếp sợ né tránh ánh mắt của hắn.
Lông mày Gilgamesh nhăn lại vẻ mất hứng, khuôn mặt tuấn mỹ tỏ rõ sự không hài lòng. Hắn đột ngột bắt lấy cánh tay nàng, bá đạo đeo vòng tay kim sắc vào.
"Cái vòng này tên là Thúc Hồn, chỉ cần mang nó lên thì cho dù em đang ở nơi nào, bổn vương đều sẽ tìm được em."
Đột nhiên bị cưỡng ép đeo vòng tay vào, Vãn Vãn cảm giác cả cánh tay mình đều căng thẳng đến mức run rẩy. Chiếc vòng này tựa ấn ký khắc sâu vào linh hồn nàng, làm cho nàng sinh ra cảm giác cho dù mình có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi ánh mắt người này.
Thấy thần sắc mất hứng của Gilgamesh, Vãn Vãn vội vàng nói: "Cảm ơn anh, em thích lắm." Nàng lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Ngoan." Gilgamesh đặt vào giữa trán nàng nụ hôn tán thưởng.
Âm nhạc dành riêng cho lễ hiến tế đã bắt đầu tùng tùng vang dội khắp Vương thành, Vãn Vãn cùng Gilgamesh liền trực tiếp di chuyển đến Tế đàn.
Toàn bộ dân thường và quý tộc thành Uruk bao gồm cả thị nữ, thị vệ trong cung đều đã tụ tập đông đủ chờ đợi.
Vãn Vãn vận một thân lễ phục trắng tinh, mái tóc vàng óng nửa búi tươm tất, đôi huyết đồng bình tĩnh lạnh nhạt, thoạt nhìn cả người toát lên khí thế trang nghiêm tột cùng.
Nàng thong thả từng bước tiến lên tế đài, xung quanh là dân chúng đương cử hành nghi thức rửa tội.
Danh sách chương