Lúc đám hộ vệ tìm tới, chỉ còn trông thấy Diệu vương ngày thường oai phong của bọn họ giờ đây ngẩn ngơ hệt như một đứa trẻ lạc đường, trong lòng còn đang ôm một nam nhân khác.
Hắn dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể của mình liên tục lẩm bẩm: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ không sao... Sẽ không sao đâu..."
Nhưng nhìn kỹ có thể thấy được từ đầu ngón tay cho đến toàn thân của hắn đều đang run rẩy một cách lợi hại.
"Vương gia..." Lục Mậu là người đầu tiên bước lên. Hắn nặng nề quỳ xuống hai gối, đập mạnh đầu xuống đất, "Việc này thuộc hạ xin nhận tội, sống chết tùy ý vương gia. Nhưng xin ngài trước tiên theo đám thuộc hạ quay về, chữa trị bản thân, sau đó... an táng Lâm công tử, để cho ngài ấy có thể yên lòng nơi chín suối."
Bách Hiểu Minh nặng nề quay đầu sang, thần sắc trong mắt đầy mơ hồ: "Ngươi nói cái gì? Ai yên lòng? An táng ai?"
Đối diện câu hỏi này, Lục Mậu bất chợt nhận ra chính mình không còn đủ dũng khí để lặp lại lời vừa nãy thêm lần nữa. Lời muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng hắn, nhiều lần muốn thốt ra lại chung thủy không có cách nào nói được.
Cũng may còn có Lục Thanh giải vây. Hăn thay Lục Mậu tiến lên nói: "Vương gia, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về vương phủ, tìm người chữa trị vết thương cho Lâm công tử."
Nhắc đến Lâm Mặc, ánh mắt Bách Hiểu Minh mới coi như lấy lại được chút sinh khí. Hắn hoảng hốt nhìn gương mặt đang ngủ yên của cậu, sợ hãi nói: "Phải đi tìm đại phu... Đúng vậy..."
Đám thuộc hạ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Bách Hiểu Minh đột nhiên đứng dậy, trên tay vẫn đang bế thi thể Lâm Mặc, không buồn cưỡi ngựa mà lại vận khinh công chạy xuống núi. Lục Thanh hô to hai tiếng chủ tử, phát hiện đối phương không còn quan tâm đến bên ngoài ra sao, lòng càng lo lắng kêu đám thuộc hạ chạy theo.
Diệu vương một đường dùng công lực, bất chấp mọi chướng ngại vật không buồn tránh né chỉ để có thể phóng đi nhanh hơn một chút. Trên người hắn hãy còn mang theo vô số vết thương do chiến đấu ban nãy khi ra, cộng thêm cây cối đá rơi dọc đường lúc này khiến hắn đã thảm càng thêm thảm. Thế nhưng hắn không một lần dừng lại nghỉ ngơi, ngay cả hai cánh tay cũng chưa lần nào buông lỏng dù chỉ chút ít, tốc độ tuy nhanh cơ thể lại đáp xuống vững vàng không để cho người trong lòng chịu quá nhiều xốc nảy.
Dù cho nội lực Bách Hiểu Minh phong phú đến đâu, tiêu dùng theo cách này sớm muộn cũng cạn kiệt. Thời điểm hắn đứng trước cửa nhà đại phu, toàn thân tơi tả không còn nhìn ra dáng vẻ của tân lang tuấn lãng nữa. Lúc này trời đã tối, đại phu sớm đóng cửa từ lâu, gõ cửa hắn cũng không gõ, mạnh bạo dùng chân đạp đổ cánh cửa gỗ bên ngoài, kêu la inh ỏi: "Mở cửa! Mau mở cửa!"
Vị Can đại phu già cả râu tóc bạc phơ vừa mở cửa ra đã trông thấy Diệu vương như lệ quỷ đứng trước nhà mình, nhất thời sợ đến run rẩy lên. Bách Hiểu Minh lại hoàn toàn không hề quan tâm hình tượng, chẳng khác gì thổ phỉ xông vào nhà dân, thần sắc hoảng loạn nói không dừng: "Mau cứu hắn! Ngươi mau cứu hắn!"
"Vương gia, đây..." Can đại phu nhìn ra được hắn bị thương, thế nhưng lại kêu ông đi cứu một người khác.
"Nhanh lên! Chỉ cần ngươi cứu được hắn, ngươi muốn thứ gì ta đều đáp ứng!"
Bởi vì sau lưng Lâm Mặc hãy còn đâm vô số độc tiễn, Bách Hiểu Minh chỉ có thể để hắn nằm sấp, đặt xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.
Can đại phu không từ chối được, đành chỉ có thể cúi xuống kiểm tra. Kỳ thực từ thời điểm nhìn thấy nam nhân nằm trong lòng Diệu vương kia, ông đã có chút kỳ quái trong lòng, sau khi châm đèn dầu nhìn kỹ càng thêm xác định. Người này vốn đã chết từ nhiều canh giờ trước, sắc da tái nhợt nhạt, ngay cả máu cũng đã đông khô, sao còn có thể chữa trị.
"Hắn..."
"Hắn nhất định không sao?! Có đúng không?!"
Loại câu hỏi này, trả lời "có" cũng sai mà "không" cũng sai. Đại phu khổ sở trong lòng, không biết phải đáp sao.
May thay cho ông ta, Lục Thanh cùng Lục Mậu đã kịp thời đuổi tới. Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Thanh cơ trí tiến đến dụ dỗ Bách Hiểu Minh rời đi: "Vương gia, đại phu chữa bệnh không thể có người khác, sẽ quấy nhiễu đến hắn. Ngài tạm thời ra ngoài đợi, nhất định Lâm công tử sẽ bình an vô sự."
Dường như những lời này thật sự tác động đến Bách Hiểu Minh, hắn không tự chủ được lặp đi lặp lại: "Nhất định bình an vô sự... nhất định là vậy..."
Cuối cùng tiễn xong vị Diệu vương kia ra ngoài, đối mặt với cánh cửa khép kín cùng một cỗ thi thể, đại phu cảm thấy nói không chừng đêm nay là đêm cuối cùng của ông rồi. Một người sớm đã chết, dù có là thần y cũng không thể giành lại mạng từ tay Diêm Vương được, bây giờ ông phải làm thế nào để chữa người ta "bình an vô sự" đây? Can đại phu thở dài, chỉ có thể sai tiểu đồng đi nấu nước ấm, dự định nếu trị không hết thì ít nhất cũng phải giúp cậu ta xuống mồ lành lặn mới được.
Ông đầu tiên cẩn thận đeo bao tay gỡ độc tiễn, sau khi đảm bảo rằng không còn dư lại cái nào thì mới bắt đầu dùng khăn ấm lau người cho cậu. Môi tím, da tái kỳ lạ, máu còn màu đen, vừa nhìn liền biết người này do trúng độc quá nặng nên mới bỏ mình. Niệm khẽ một câu "A di đà phật" hy vọng đối phương có thể thanh thản ra đi, ông thở dài một hơi trong lòng, rốt cuộc một thanh niên còn trẻ như thế này lại phải từ giã cõi đời tươi đẹp.
Sau khi lau sạch máu, bộ dạng Lâm Mặc trông khá hơn rất nhiều. Nhìn gương mặt này, lúc sống hẳn là một người đoan chính dũng cảm, hơn nữa còn vô cùng tận tâm trung thành. Nhưng người chết thì vẫn là người chết, ông không có cách nào thay đổi được điều đó. Thay cho cậu ta một bộ y phục mới lành lặn xong, đại phu bắt đầu suy xét xem nên để lại di chúc thế nào cho con cháu. Ngay lúc ông đang bối rối, Lục Mậu không biết từ lúc nào lặng yên không một tiếng động trèo vào từ lối cửa sổ, hô nhỏ: "Can đại phu!"
Can đại phu đã già, thần kinh yếu, giữa đêm hôm khuya khoắt bất chợt bị gọi tên như vậy thật dễ cưỡi hạc về tây thiên. May mà ông làm đại phu nhiều năm, đã quen sinh tử, ma quỷ người khác sợ mười thì ông chỉ sợ một. Nhìn sang cửa sổ, nhận ra đối phương là một trong số những người khi nãy xông vào nhà mình sau vương gia, ông nghi hoặc mở miệng: "Ngươi là..."
"Tiểu sinh tên Lục Mậu, bái kiến Can đại phu." Nói đến đây, hắn đã hoàn toàn bước vào phòng, sau đó không nói lời nào liền quỳ gối xuống, "Thỉnh xin Can đại phu một việc, mong ngài không chối từ."
Can đại phu trước giờ thuộc tầng lớp nhân dân, nào chịu được mấy thứ lễ nghi này, nhất thời thụ sủng nhược kinh lật đật đỡ hắn dậy: "Lục tiên sinh có việc gì thì cứ nói, không cần đa lễ như vậy."
Sau đó ông ngẫm nghĩ, cảm thấy việc nam nhân tên Lục Mậu này lén lút vào phòng ông không tránh khỏi quan hệ với thanh niên đang nằm trên giường đi. Càng nghĩ càng sầu, ông quyết định nói sự thật: "Lục tiên sinh, ta cũng nói thật, hắn đã chết từ nhiều canh giờ trước rồi. Nếu việc ngài nhờ ta là chữa trị hắn, như vậy dù ta có là Hoa Đà tái thế cũng không làm được."
"Ta hiểu được." Lục Mậu không hề lộ vẻ mặt bất ngờ, hệt như từ sớm đã đoán được kết quả này, "Lục Mậu chỉ xin Can tiên sinh lúc gặp vương gia, hãy nói rằng Lâm công tử đã được chữa trị xong, chỉ là còn trong tình trạng hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh."
"Này không phải nói dối sao?" Can đại phu hoảng sợ. Nói dối hoàng thất chính là tử tội, hơn nữa tình trạng người chết đã rành rành ra như thế, dù con nít ba tuổi vừa nhìn cũng biết đối phương đã qua đời rồi.
"Những việc khác ngài không cần bận tâm. Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ngài."
Lục Mậu dứt lời liền quỷ dị rời đi, để lại Can đại phu ảo não đứng giữa phòng. Ông nghe bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao của Diệu vương, những câu nói đại loại như "Tại sao vẫn chưa xong?" "Vương gia bình tĩnh." vân vân không ngừng vang lên. Ông suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Bách Hiểu Minh gấp đến muốn phá cửa một lần nữa, Lục Thanh đã có chút cản không nổi. Nhưng dường như ông trời phù hộ, Can đại phu ngay lúc này mở cửa ra, mồ hôi trên trán còn chưa lau nhìn vương gia nói: "Hắn đã qua cơn nguy kịch, chỉ là hiện tại còn trong tình trạng hôn mê."
Bách Hiểu Minh không màng tất cả xông vào phòng. Cơ thể của Lâm Mặc được đặt trên giường, sau khi lau sạch vết thương ngược lại trông sáng sủa hơn nhiều. Nhưng chỉ cần không ngốc ai cũng nhận ra người này đã sớm chết. Thế mà Bách Hiểu Minh lại vui mừng hớn hở, còn không ngừng cầm tay cậu áp vào má ôn nhu gọi: "Lâm Mặc... Lâm Mặc..."
Rất nhanh sau đó, cơ thể của Bách Hiểu Minh cũng chống đỡ không nổi. Hắn ngã xuống đất hôn mê vô sự. Can đại phu lúc này đây lại một lần nữa được mời ra chữa trị.
Vài ngày sau đó, trên dưới Hoài Lạc đều hay tin về đám cưới chấn động của Diệu vương. Đầu tiên là hôn lễ giữa hai nam nhân chưa từng có tiền lệ, sau đó tân nương bị người khác cướp đi, Diệu vương đỏ mắt đuổi theo tìm lại. Cuối cùng người cũng tìm về được, nhưng hãy còn đang hôn mê bất tỉnh, mà tình trạng của Diệu vương cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.
Khách quý được mời đến dự tiệc sau khi để lại quà thì nhanh chóng rời đi. Người cũng đã hôn mê, đại phu cũng không biết khi nào đối phương mới tỉnh lại, hôn lễ này coi như hủy bỏ.
Tin tức không chỉ dừng lại ở Hoài Lạc mà nhanh chóng truyền đi khắp lãnh thổ, mãi đến khi tin Thần vương mất tích không tìm thấy người nhô lên mới tạm thời áp chế xuống tin đồn về hôn lễ của Diệu vương.
Một năm sau.
"Lâm Mặc, chào buổi sáng."
Bên trong căn phòng lạnh lẽo đến ghê người, Bách Hiểu Minh dịu dàng ghì chặt người trong lòng, đôi mắt mông lung vừa tỉnh dậy ánh chút ý cười. Mặc dù đối phương không đáp lời, hắn vẫn cảm thấy rất mỹ mãn, tự mình ngồi dậy thay quần áo. Tỳ nữ mang đồ ăn sáng vào phòng bị khí lạnh làm cho run rẩy cả người, vừa dọn xong liền chạy nhanh hơn cả chuột. Thế nhưng Diệu vương vẫn thản nhiên như không điềm tĩnh ăn sáng, trước khi rời phòng còn dặn cậu nhớ không được bỏ bữa.
Để bảo tồn thi thể của Lâm Mặc, Bách Hiểu Minh cho xây dựng một căn phòng đặc biệt, bên dưới sàn luôn đặt từng khối băng lớn giữ nhiệt độ trong phòng ở mức thấp nhất có thể. Thậm chí hắn không ngại khó khăn, bỏ ra ngàn lượng vàng mua về một chiếc giường hàn băng ngọc thạch, đêm đêm đồng sàn cộng chẩm cùng cậu.
Dẫu là dùng hết mọi biện pháp như vậy, vẫn không có cách nào ngăn cản được cơ thể phân hủy. Xác chết theo từng ngày qua càng thêm xấu xí, da dẻ vừa khô lại rạn nứt, thậm chí còn có mùi thối của tử thi, ngay cả Lục Thanh Lục Mậu nhìn qua cũng khó làm quen được, nói chi tới đám người hầu nhát gan. Cơ hồ lần nào vào phòng hầu hạ chủ tử, đám tỳ nữ đều cố gắng cúi đầu thật thấp, coi như không nhìn thấy trên giường vẫn còn có một người khác đang nằm. Cũng chỉ có mỗi Diệu vương mới chịu đựng được, hơn nữa nhìn ánh mắt tràn ngập nhu tình của hắn, e rằng trên đời này không thể tìm ra dung nhan nào sánh bằng bộ xác khô đặt trong phòng kia.
Kỳ thực từ thời điểm Bách Hiểu Minh yêu cầu xây phòng băng, đám thuộc hạ đã nghi ngờ rằng hắn đã biết chân tướng. Thế nhưng một năm sau đó Bách Hiểu Minh vẫn không hề nhắc đến chuyện này, chỉ ngày ngày sinh hoạt tựa như Lâm Mặc vẫn luôn ở bên cạnh, khiến bọn họ không hiểu ra sao. Có điều tóc của hắn đã bạc đi rất nhiều, ngay cả dung mạo kinh diễm xưa kia dường như cũng u ám mấy phần, ánh mắt lại nhiều thêm vài nét tang thương già cỗi.
Phòng băng lạnh lẽo không phù hợp cho người sống, Bách Hiểu Minh ngoan cố không nghe theo lời của đại phu, kết quả bị hàn khí xâm thể, chỉ cần trời trở lạnh liền đau đớn không thôi. Nhưng hắn thà rằng mỗi đêm chịu đựng cơn đau thấu xương cũng không một lần từ bỏ nằm chung giường với cậu mà ngủ. Thật giống như chỉ cần nằm bên cạnh Lâm Mặc, mọi đau đớn liền hóa thành hư vô. Bất quá Lục Thanh biết đó chỉ là tưởng tượng, thực tế có nhiều hôm hắn đau đến chết đi sống lại, cả ngày hôm sau vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu không phải vì hắn là người tập võ, lại có nội lực hộ thể, phỏng chừng đã sớm chết rồi.
Một ngày bình thường như bao ngày khác, Lục Thanh ở bên dưới báo cáo công việc, Bách Hiểu Minh lại chỉ mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không rõ có nghe thấy hay không. Tinh thần hắn từ thời điểm ấy vẫn luôn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy. Khi tỉnh, hắn vẫn là vương gia sát phạt quyết đoán. Nhưng lúc mê, trong thế giới tinh thần của Bách Hiểu Minh chỉ tồn tại hắn cùng Lâm Mặc.
Lục Thanh đã định kết thúc nhanh rồi rời đi, không ngờ Diệu vương vốn an tĩnh như một pho tượng lại đột nhiên lên tiếng: "Lục Thanh."
"Có thuộc hạ!" Mặc dù không rõ đối phương gọi mình làm gì, Lục Thanh vẫn đáp lại trong tư thế sẵn sàng nhận mệnh.
"Có phải ta đã sai rồi không?"
Một câu hỏi này khiến Lục Thanh giật mình. Bởi vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc Diệu vương đang nói đến chuyện nào. May mà Bách Hiểu Minh dường như cũng không thật sự muốn hỏi ý kiến hắn, trái lại càng giống trút ra tâm tư của mình hơn. Hắn thở thật dài, bóng dáng đột nhiên như già thêm mười tuổi, tang thương nhìn xuống ấm trà đã sớm nguội lạnh đặt cạnh bàn: "Ta vẫn luôn nghĩ, nếu như khi ấy ta không nói ra sự thật, mọi chuyện sẽ ra sao? Hoặc nếu như ta để cho Lâm Mặc giết mình..."
"Vương gia!" Lục Thanh nghẹn ngào lên tiếng, hắn thật sự không biết phải nói gì bây giờ.
"Thôi, ngươi ra ngoài đi." Bách Hiểu Minh mệt mỏi phất tay, Lục Thanh liền cúi đầu rời đi. Thư phòng lại quay về một mảnh tĩnh lặng.
Hắn ngồi trên thư án, trước mặt trải ra một tấm giấy trắng, trên tay hãy còn cầm một chiếc bút lông, thế nhưng thủy chung vẫn không thể hạ xuống nét bút đầu tiên.
Bách Hiểu Minh chân chính hiểu rõ, từ rất sớm hắn đã biết Lâm Mặc không thể cứu chữa nữa. Cũng vì thế hắn mới ra lệnh xây phòng băng, lại tìm mua chiếc giường hàn băng ngọc thạch kia. Nhưng biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Chân tướng rõ ràng, bất quá hắn chỉ không muốn nhìn thẳng vào đó. Hắn tự mình lừa mình, mỗi ngày qua thức dậy đều nhìn thấy cậu, thật giống như được tiêm một liều thuốc an thần. Để rồi hết ngày hắn lại kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác, chỉ có thể tìm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi giả tạo.
Thật nhiều lần hắn hận chính mình, hận rằng đã nói cho cậu chân tướng. Nếu hắn không nói ra, nói không chừng Lâm Mặc vào lúc ấy sẽ không đột nhiên nhớ lại, càng sẽ không chạy đến chắn cho hắn toàn bộ thương tổn. Lâm Mặc là toàn bộ nguồn sống của hắn, cậu rời đi rồi, hắn tồn tại như một cái xác không hồn, có còn ý nghĩa gì cơ chứ. Nhưng Lâm Mặc không có hắn vẫn sẽ sống rất tốt. Cậu quên đi tất cả, một lần nữa làm lại từ đầu, có lẽ sau này sẽ thành thân cùng một cô nương, trở thành phụ thân của một đám hài tử trắng trẻo mập mạp. Cuộc sống của cậu vẫn như trước, chẳng qua không còn một người tên Bách Hiểu Minh, không còn Diệu vương là trung tâm nữa mà thôi.
Hoặc giá như hắn chưa từng làm ra buổi hôn lễ ấy, chưa từng công bố cậu cho mọi người, mà thay vào đó chỉ lẳng lặng giữ cậu cho riêng mình, mọi chuyện có lẽ chưa đến nông nổi này. Thật nhiều lần Bách Hiểu Minh muốn quay về quá khứ. Mỗi một hành động hắn từng làm, hắn không ngừng chất vấn bản thân nếu hắn không làm hoặc làm theo một cách khác, liệu tương lai có thay đổi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Hàng đêm chịu đựng những cơn đau thương gân thực tủy, chỉ muốn chết đi sống lại, nhưng Bách Hiểu Minh cảm thấy tất cả những thứ đó đánh đổi lấy một đêm bên cậu đều đáng giá. Cho dù Lâm Mặc vĩnh viễn cũng chỉ nhắm mắt không đáp lại hắn, chí ít cậu vẫn ở đây, ngay trong tầm tay của hắn. Hắn... nào mơ tưởng gì nhiều hơn. Nhân loại là một sinh vật kỳ lạ, khi có tất cả thì tham lam muốn nhiều thêm, nhưng khi đánh mất lại chỉ mong muốn một phần nhỏ bé thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm đến cái chết, để cho âm dương không còn chia cắt. Thế nhưng những lúc ấy, một phần lý trí trong hắn lạnh lùng nói, Lâm Mặc đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi mạng hắn. Cho dù hắn có chán ghét chính mình bao nhiêu, có thống hận cuộc đời này đến như thế nào, hắn vẫn phải sống. Hơn nữa còn phải trân trọng yêu quý sinh mạng này, bởi vì nó là món quà cuối cùng cậu dành cho hắn.
Những đêm nằm mộng, hắn trông thấy vẻ mặt nghiêm túc cậu khoanh tay đứng đối diện, hai hàng chân mày còn hơi nhíu lại, vừa thẹn thùng lại bối rối nói: "Vương gia, này không hợp quy củ."
Nhưng mộng vừa tàn, hiện thực tàn khốc khiến người càng thêm thắt tâm.
"Ta thật muốn nghe thấy ngươi nói như vậy một lần nữa." Bách Hiểu Minh nhiều lần vuốt ve Lâm Mặc nói, "Lâm Mặc, ta sắp nhớ ngươi đến phát điên rồi."
Không cần hôn lễ không cần hoa, tân lang cùng tân nương cũng không cần, chỉ nguyện có thể bạc đầu giai lão nắm tay nhau đi đến cuối đường. Dù cho âm dương cũng không chia lìa, dù cho hồn nát phách tan cũng không hối hận.
Nghe bảo những kẻ chết không cam lòng, sau khi chết đi sẽ trở thành lệ quỷ, quay về ám kẻ giết chết họ, khiến cho kẻ đó sống không được, chết không xong. Bách Hiểu Minh mỗi lần nghe đến những loại đồn đại đó, chỉ cười nhạt.
Hắn thật muốn sống không được, chết không xong đây.
"Tại sao ngươi không một lần quay về thăm ta? Cho dù thực sự trở thành quỷ... ta cũng không ngại. Tốt nhất nên bám theo ta, ám ta đến chết thì thôi." Hắn nặng nề mà cười, "Nói theo cách nào đó, cũng là ta hại ngươi chết."
Lâm Mặc... Lâm Mặc... Những tiếng ôn nhu triền miên trong đêm tối, là động lực duy nhất giúp hắn chống đỡ lại cái lạnh buốt xương từ hàn băng ngọc thạch, và quan trọng hơn hết là cái lạnh từ trong lòng.
Căn biệt viện kia tựa như rơi vào lãng quên, cho đến một ngày nọ khi Lục Mậu ra lệnh cho thủ hạ dọn dẹp lại nơi kia, mới phát hiện ở đó có một phong thư. Dựa theo lạc khoản bên ngoài, cộng thêm những sự kiện xảy ra trước đó, dường như đây là thư do Lâm Mặc viết muốn gửi cho Diệu vương.
Kỳ thực lúc ấy Lâm Mặc thật rối rắm, luôn có cảm giác bồn chồn không yên. Cậu lại nghĩ tới ngày mai phải thành thân liền như một thiếu e lệ, xuân tâm nhộn nhạo mà đi viết thư tình.
Nhưng một kẻ cả đời chưa từng nhận được thư tình, cuối cùng nhấc lên rồi đặt xuống thật nhiều lần, chỉ viết ra được những hàng chữ nguệch ngoạc quá sức quen thuộc "Một ngày không gặp như cách ba thu... Nhớ người tương tư biết ai sầu... Chỉ có sao trên trời mới chứng cho tấm lòng ta..." vân vân, đại khái văn vẻ hiện đại cùng cổ đại trộn lẫn, thật sự không hề có một chút kết cấu nào, tựa như người viết nghĩ tới đâu thì viết tới đó, hoàn toàn không tuân theo quy tắc nào hết.
Đến cuối thư, nóng đầu thế nào lại điền xuống một câu "Ta yêu ngươi."
Cậu biết rõ bản thân mình ở thế giới này vĩnh viễn cũng không có cơ hội nói ra câu đó, nếu có thì e rằng cũng đã sắp chết, liền không nhịn được có chút tiếc nuối, muốn ghi lại trong thư. Đáng tiếc thư tình chỉ có thể viết cho vui, tuyệt đối không thể gửi cho Diệu vương đọc được.
Rốt cuộc Bách Hiểu Minh vẫn đọc được, khóe mắt có chút cay cay, lại mờ mịt ẩm ướt.
Tối hôm đó hắn không biết đã nói câu "Ta yêu ngươi" bao nhiêu lần đối với thi thể của Lâm Mặc. Dẫu biết rõ cậu không nghe thấy, hắn vẫn không kiềm chế được chính mình một lần rồi lại một lần nói ra, tựa như thể cậu sẽ đáp lại một lần trong số đó.
Thân xác sớm hư thối, trong mắt Bách Hiểu Minh lại là tạo vật xinh đẹp nhất thế gian. Hắn thành kính đặt lên trán cậu một nụ hôn như mọi khi, nhỏ giọng nói: "Lần sau ta muốn nghe chính miệng ngươi nói, đồ ngốc."
Mà lần sau... ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc phiên ngoại thứ nhất! Kế tiếp sẽ là phiên ngoại của Phục Thập Ngũ và Hà Nhậm Nghê! Và sau đó sẽ là... ~
Hắn dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể của mình liên tục lẩm bẩm: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ không sao... Sẽ không sao đâu..."
Nhưng nhìn kỹ có thể thấy được từ đầu ngón tay cho đến toàn thân của hắn đều đang run rẩy một cách lợi hại.
"Vương gia..." Lục Mậu là người đầu tiên bước lên. Hắn nặng nề quỳ xuống hai gối, đập mạnh đầu xuống đất, "Việc này thuộc hạ xin nhận tội, sống chết tùy ý vương gia. Nhưng xin ngài trước tiên theo đám thuộc hạ quay về, chữa trị bản thân, sau đó... an táng Lâm công tử, để cho ngài ấy có thể yên lòng nơi chín suối."
Bách Hiểu Minh nặng nề quay đầu sang, thần sắc trong mắt đầy mơ hồ: "Ngươi nói cái gì? Ai yên lòng? An táng ai?"
Đối diện câu hỏi này, Lục Mậu bất chợt nhận ra chính mình không còn đủ dũng khí để lặp lại lời vừa nãy thêm lần nữa. Lời muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ họng hắn, nhiều lần muốn thốt ra lại chung thủy không có cách nào nói được.
Cũng may còn có Lục Thanh giải vây. Hăn thay Lục Mậu tiến lên nói: "Vương gia, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về vương phủ, tìm người chữa trị vết thương cho Lâm công tử."
Nhắc đến Lâm Mặc, ánh mắt Bách Hiểu Minh mới coi như lấy lại được chút sinh khí. Hắn hoảng hốt nhìn gương mặt đang ngủ yên của cậu, sợ hãi nói: "Phải đi tìm đại phu... Đúng vậy..."
Đám thuộc hạ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Bách Hiểu Minh đột nhiên đứng dậy, trên tay vẫn đang bế thi thể Lâm Mặc, không buồn cưỡi ngựa mà lại vận khinh công chạy xuống núi. Lục Thanh hô to hai tiếng chủ tử, phát hiện đối phương không còn quan tâm đến bên ngoài ra sao, lòng càng lo lắng kêu đám thuộc hạ chạy theo.
Diệu vương một đường dùng công lực, bất chấp mọi chướng ngại vật không buồn tránh né chỉ để có thể phóng đi nhanh hơn một chút. Trên người hắn hãy còn mang theo vô số vết thương do chiến đấu ban nãy khi ra, cộng thêm cây cối đá rơi dọc đường lúc này khiến hắn đã thảm càng thêm thảm. Thế nhưng hắn không một lần dừng lại nghỉ ngơi, ngay cả hai cánh tay cũng chưa lần nào buông lỏng dù chỉ chút ít, tốc độ tuy nhanh cơ thể lại đáp xuống vững vàng không để cho người trong lòng chịu quá nhiều xốc nảy.
Dù cho nội lực Bách Hiểu Minh phong phú đến đâu, tiêu dùng theo cách này sớm muộn cũng cạn kiệt. Thời điểm hắn đứng trước cửa nhà đại phu, toàn thân tơi tả không còn nhìn ra dáng vẻ của tân lang tuấn lãng nữa. Lúc này trời đã tối, đại phu sớm đóng cửa từ lâu, gõ cửa hắn cũng không gõ, mạnh bạo dùng chân đạp đổ cánh cửa gỗ bên ngoài, kêu la inh ỏi: "Mở cửa! Mau mở cửa!"
Vị Can đại phu già cả râu tóc bạc phơ vừa mở cửa ra đã trông thấy Diệu vương như lệ quỷ đứng trước nhà mình, nhất thời sợ đến run rẩy lên. Bách Hiểu Minh lại hoàn toàn không hề quan tâm hình tượng, chẳng khác gì thổ phỉ xông vào nhà dân, thần sắc hoảng loạn nói không dừng: "Mau cứu hắn! Ngươi mau cứu hắn!"
"Vương gia, đây..." Can đại phu nhìn ra được hắn bị thương, thế nhưng lại kêu ông đi cứu một người khác.
"Nhanh lên! Chỉ cần ngươi cứu được hắn, ngươi muốn thứ gì ta đều đáp ứng!"
Bởi vì sau lưng Lâm Mặc hãy còn đâm vô số độc tiễn, Bách Hiểu Minh chỉ có thể để hắn nằm sấp, đặt xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.
Can đại phu không từ chối được, đành chỉ có thể cúi xuống kiểm tra. Kỳ thực từ thời điểm nhìn thấy nam nhân nằm trong lòng Diệu vương kia, ông đã có chút kỳ quái trong lòng, sau khi châm đèn dầu nhìn kỹ càng thêm xác định. Người này vốn đã chết từ nhiều canh giờ trước, sắc da tái nhợt nhạt, ngay cả máu cũng đã đông khô, sao còn có thể chữa trị.
"Hắn..."
"Hắn nhất định không sao?! Có đúng không?!"
Loại câu hỏi này, trả lời "có" cũng sai mà "không" cũng sai. Đại phu khổ sở trong lòng, không biết phải đáp sao.
May thay cho ông ta, Lục Thanh cùng Lục Mậu đã kịp thời đuổi tới. Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Thanh cơ trí tiến đến dụ dỗ Bách Hiểu Minh rời đi: "Vương gia, đại phu chữa bệnh không thể có người khác, sẽ quấy nhiễu đến hắn. Ngài tạm thời ra ngoài đợi, nhất định Lâm công tử sẽ bình an vô sự."
Dường như những lời này thật sự tác động đến Bách Hiểu Minh, hắn không tự chủ được lặp đi lặp lại: "Nhất định bình an vô sự... nhất định là vậy..."
Cuối cùng tiễn xong vị Diệu vương kia ra ngoài, đối mặt với cánh cửa khép kín cùng một cỗ thi thể, đại phu cảm thấy nói không chừng đêm nay là đêm cuối cùng của ông rồi. Một người sớm đã chết, dù có là thần y cũng không thể giành lại mạng từ tay Diêm Vương được, bây giờ ông phải làm thế nào để chữa người ta "bình an vô sự" đây? Can đại phu thở dài, chỉ có thể sai tiểu đồng đi nấu nước ấm, dự định nếu trị không hết thì ít nhất cũng phải giúp cậu ta xuống mồ lành lặn mới được.
Ông đầu tiên cẩn thận đeo bao tay gỡ độc tiễn, sau khi đảm bảo rằng không còn dư lại cái nào thì mới bắt đầu dùng khăn ấm lau người cho cậu. Môi tím, da tái kỳ lạ, máu còn màu đen, vừa nhìn liền biết người này do trúng độc quá nặng nên mới bỏ mình. Niệm khẽ một câu "A di đà phật" hy vọng đối phương có thể thanh thản ra đi, ông thở dài một hơi trong lòng, rốt cuộc một thanh niên còn trẻ như thế này lại phải từ giã cõi đời tươi đẹp.
Sau khi lau sạch máu, bộ dạng Lâm Mặc trông khá hơn rất nhiều. Nhìn gương mặt này, lúc sống hẳn là một người đoan chính dũng cảm, hơn nữa còn vô cùng tận tâm trung thành. Nhưng người chết thì vẫn là người chết, ông không có cách nào thay đổi được điều đó. Thay cho cậu ta một bộ y phục mới lành lặn xong, đại phu bắt đầu suy xét xem nên để lại di chúc thế nào cho con cháu. Ngay lúc ông đang bối rối, Lục Mậu không biết từ lúc nào lặng yên không một tiếng động trèo vào từ lối cửa sổ, hô nhỏ: "Can đại phu!"
Can đại phu đã già, thần kinh yếu, giữa đêm hôm khuya khoắt bất chợt bị gọi tên như vậy thật dễ cưỡi hạc về tây thiên. May mà ông làm đại phu nhiều năm, đã quen sinh tử, ma quỷ người khác sợ mười thì ông chỉ sợ một. Nhìn sang cửa sổ, nhận ra đối phương là một trong số những người khi nãy xông vào nhà mình sau vương gia, ông nghi hoặc mở miệng: "Ngươi là..."
"Tiểu sinh tên Lục Mậu, bái kiến Can đại phu." Nói đến đây, hắn đã hoàn toàn bước vào phòng, sau đó không nói lời nào liền quỳ gối xuống, "Thỉnh xin Can đại phu một việc, mong ngài không chối từ."
Can đại phu trước giờ thuộc tầng lớp nhân dân, nào chịu được mấy thứ lễ nghi này, nhất thời thụ sủng nhược kinh lật đật đỡ hắn dậy: "Lục tiên sinh có việc gì thì cứ nói, không cần đa lễ như vậy."
Sau đó ông ngẫm nghĩ, cảm thấy việc nam nhân tên Lục Mậu này lén lút vào phòng ông không tránh khỏi quan hệ với thanh niên đang nằm trên giường đi. Càng nghĩ càng sầu, ông quyết định nói sự thật: "Lục tiên sinh, ta cũng nói thật, hắn đã chết từ nhiều canh giờ trước rồi. Nếu việc ngài nhờ ta là chữa trị hắn, như vậy dù ta có là Hoa Đà tái thế cũng không làm được."
"Ta hiểu được." Lục Mậu không hề lộ vẻ mặt bất ngờ, hệt như từ sớm đã đoán được kết quả này, "Lục Mậu chỉ xin Can tiên sinh lúc gặp vương gia, hãy nói rằng Lâm công tử đã được chữa trị xong, chỉ là còn trong tình trạng hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh."
"Này không phải nói dối sao?" Can đại phu hoảng sợ. Nói dối hoàng thất chính là tử tội, hơn nữa tình trạng người chết đã rành rành ra như thế, dù con nít ba tuổi vừa nhìn cũng biết đối phương đã qua đời rồi.
"Những việc khác ngài không cần bận tâm. Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ngài."
Lục Mậu dứt lời liền quỷ dị rời đi, để lại Can đại phu ảo não đứng giữa phòng. Ông nghe bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao của Diệu vương, những câu nói đại loại như "Tại sao vẫn chưa xong?" "Vương gia bình tĩnh." vân vân không ngừng vang lên. Ông suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Bách Hiểu Minh gấp đến muốn phá cửa một lần nữa, Lục Thanh đã có chút cản không nổi. Nhưng dường như ông trời phù hộ, Can đại phu ngay lúc này mở cửa ra, mồ hôi trên trán còn chưa lau nhìn vương gia nói: "Hắn đã qua cơn nguy kịch, chỉ là hiện tại còn trong tình trạng hôn mê."
Bách Hiểu Minh không màng tất cả xông vào phòng. Cơ thể của Lâm Mặc được đặt trên giường, sau khi lau sạch vết thương ngược lại trông sáng sủa hơn nhiều. Nhưng chỉ cần không ngốc ai cũng nhận ra người này đã sớm chết. Thế mà Bách Hiểu Minh lại vui mừng hớn hở, còn không ngừng cầm tay cậu áp vào má ôn nhu gọi: "Lâm Mặc... Lâm Mặc..."
Rất nhanh sau đó, cơ thể của Bách Hiểu Minh cũng chống đỡ không nổi. Hắn ngã xuống đất hôn mê vô sự. Can đại phu lúc này đây lại một lần nữa được mời ra chữa trị.
Vài ngày sau đó, trên dưới Hoài Lạc đều hay tin về đám cưới chấn động của Diệu vương. Đầu tiên là hôn lễ giữa hai nam nhân chưa từng có tiền lệ, sau đó tân nương bị người khác cướp đi, Diệu vương đỏ mắt đuổi theo tìm lại. Cuối cùng người cũng tìm về được, nhưng hãy còn đang hôn mê bất tỉnh, mà tình trạng của Diệu vương cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.
Khách quý được mời đến dự tiệc sau khi để lại quà thì nhanh chóng rời đi. Người cũng đã hôn mê, đại phu cũng không biết khi nào đối phương mới tỉnh lại, hôn lễ này coi như hủy bỏ.
Tin tức không chỉ dừng lại ở Hoài Lạc mà nhanh chóng truyền đi khắp lãnh thổ, mãi đến khi tin Thần vương mất tích không tìm thấy người nhô lên mới tạm thời áp chế xuống tin đồn về hôn lễ của Diệu vương.
Một năm sau.
"Lâm Mặc, chào buổi sáng."
Bên trong căn phòng lạnh lẽo đến ghê người, Bách Hiểu Minh dịu dàng ghì chặt người trong lòng, đôi mắt mông lung vừa tỉnh dậy ánh chút ý cười. Mặc dù đối phương không đáp lời, hắn vẫn cảm thấy rất mỹ mãn, tự mình ngồi dậy thay quần áo. Tỳ nữ mang đồ ăn sáng vào phòng bị khí lạnh làm cho run rẩy cả người, vừa dọn xong liền chạy nhanh hơn cả chuột. Thế nhưng Diệu vương vẫn thản nhiên như không điềm tĩnh ăn sáng, trước khi rời phòng còn dặn cậu nhớ không được bỏ bữa.
Để bảo tồn thi thể của Lâm Mặc, Bách Hiểu Minh cho xây dựng một căn phòng đặc biệt, bên dưới sàn luôn đặt từng khối băng lớn giữ nhiệt độ trong phòng ở mức thấp nhất có thể. Thậm chí hắn không ngại khó khăn, bỏ ra ngàn lượng vàng mua về một chiếc giường hàn băng ngọc thạch, đêm đêm đồng sàn cộng chẩm cùng cậu.
Dẫu là dùng hết mọi biện pháp như vậy, vẫn không có cách nào ngăn cản được cơ thể phân hủy. Xác chết theo từng ngày qua càng thêm xấu xí, da dẻ vừa khô lại rạn nứt, thậm chí còn có mùi thối của tử thi, ngay cả Lục Thanh Lục Mậu nhìn qua cũng khó làm quen được, nói chi tới đám người hầu nhát gan. Cơ hồ lần nào vào phòng hầu hạ chủ tử, đám tỳ nữ đều cố gắng cúi đầu thật thấp, coi như không nhìn thấy trên giường vẫn còn có một người khác đang nằm. Cũng chỉ có mỗi Diệu vương mới chịu đựng được, hơn nữa nhìn ánh mắt tràn ngập nhu tình của hắn, e rằng trên đời này không thể tìm ra dung nhan nào sánh bằng bộ xác khô đặt trong phòng kia.
Kỳ thực từ thời điểm Bách Hiểu Minh yêu cầu xây phòng băng, đám thuộc hạ đã nghi ngờ rằng hắn đã biết chân tướng. Thế nhưng một năm sau đó Bách Hiểu Minh vẫn không hề nhắc đến chuyện này, chỉ ngày ngày sinh hoạt tựa như Lâm Mặc vẫn luôn ở bên cạnh, khiến bọn họ không hiểu ra sao. Có điều tóc của hắn đã bạc đi rất nhiều, ngay cả dung mạo kinh diễm xưa kia dường như cũng u ám mấy phần, ánh mắt lại nhiều thêm vài nét tang thương già cỗi.
Phòng băng lạnh lẽo không phù hợp cho người sống, Bách Hiểu Minh ngoan cố không nghe theo lời của đại phu, kết quả bị hàn khí xâm thể, chỉ cần trời trở lạnh liền đau đớn không thôi. Nhưng hắn thà rằng mỗi đêm chịu đựng cơn đau thấu xương cũng không một lần từ bỏ nằm chung giường với cậu mà ngủ. Thật giống như chỉ cần nằm bên cạnh Lâm Mặc, mọi đau đớn liền hóa thành hư vô. Bất quá Lục Thanh biết đó chỉ là tưởng tượng, thực tế có nhiều hôm hắn đau đến chết đi sống lại, cả ngày hôm sau vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu không phải vì hắn là người tập võ, lại có nội lực hộ thể, phỏng chừng đã sớm chết rồi.
Một ngày bình thường như bao ngày khác, Lục Thanh ở bên dưới báo cáo công việc, Bách Hiểu Minh lại chỉ mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không rõ có nghe thấy hay không. Tinh thần hắn từ thời điểm ấy vẫn luôn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy. Khi tỉnh, hắn vẫn là vương gia sát phạt quyết đoán. Nhưng lúc mê, trong thế giới tinh thần của Bách Hiểu Minh chỉ tồn tại hắn cùng Lâm Mặc.
Lục Thanh đã định kết thúc nhanh rồi rời đi, không ngờ Diệu vương vốn an tĩnh như một pho tượng lại đột nhiên lên tiếng: "Lục Thanh."
"Có thuộc hạ!" Mặc dù không rõ đối phương gọi mình làm gì, Lục Thanh vẫn đáp lại trong tư thế sẵn sàng nhận mệnh.
"Có phải ta đã sai rồi không?"
Một câu hỏi này khiến Lục Thanh giật mình. Bởi vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc Diệu vương đang nói đến chuyện nào. May mà Bách Hiểu Minh dường như cũng không thật sự muốn hỏi ý kiến hắn, trái lại càng giống trút ra tâm tư của mình hơn. Hắn thở thật dài, bóng dáng đột nhiên như già thêm mười tuổi, tang thương nhìn xuống ấm trà đã sớm nguội lạnh đặt cạnh bàn: "Ta vẫn luôn nghĩ, nếu như khi ấy ta không nói ra sự thật, mọi chuyện sẽ ra sao? Hoặc nếu như ta để cho Lâm Mặc giết mình..."
"Vương gia!" Lục Thanh nghẹn ngào lên tiếng, hắn thật sự không biết phải nói gì bây giờ.
"Thôi, ngươi ra ngoài đi." Bách Hiểu Minh mệt mỏi phất tay, Lục Thanh liền cúi đầu rời đi. Thư phòng lại quay về một mảnh tĩnh lặng.
Hắn ngồi trên thư án, trước mặt trải ra một tấm giấy trắng, trên tay hãy còn cầm một chiếc bút lông, thế nhưng thủy chung vẫn không thể hạ xuống nét bút đầu tiên.
Bách Hiểu Minh chân chính hiểu rõ, từ rất sớm hắn đã biết Lâm Mặc không thể cứu chữa nữa. Cũng vì thế hắn mới ra lệnh xây phòng băng, lại tìm mua chiếc giường hàn băng ngọc thạch kia. Nhưng biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Chân tướng rõ ràng, bất quá hắn chỉ không muốn nhìn thẳng vào đó. Hắn tự mình lừa mình, mỗi ngày qua thức dậy đều nhìn thấy cậu, thật giống như được tiêm một liều thuốc an thần. Để rồi hết ngày hắn lại kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác, chỉ có thể tìm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi giả tạo.
Thật nhiều lần hắn hận chính mình, hận rằng đã nói cho cậu chân tướng. Nếu hắn không nói ra, nói không chừng Lâm Mặc vào lúc ấy sẽ không đột nhiên nhớ lại, càng sẽ không chạy đến chắn cho hắn toàn bộ thương tổn. Lâm Mặc là toàn bộ nguồn sống của hắn, cậu rời đi rồi, hắn tồn tại như một cái xác không hồn, có còn ý nghĩa gì cơ chứ. Nhưng Lâm Mặc không có hắn vẫn sẽ sống rất tốt. Cậu quên đi tất cả, một lần nữa làm lại từ đầu, có lẽ sau này sẽ thành thân cùng một cô nương, trở thành phụ thân của một đám hài tử trắng trẻo mập mạp. Cuộc sống của cậu vẫn như trước, chẳng qua không còn một người tên Bách Hiểu Minh, không còn Diệu vương là trung tâm nữa mà thôi.
Hoặc giá như hắn chưa từng làm ra buổi hôn lễ ấy, chưa từng công bố cậu cho mọi người, mà thay vào đó chỉ lẳng lặng giữ cậu cho riêng mình, mọi chuyện có lẽ chưa đến nông nổi này. Thật nhiều lần Bách Hiểu Minh muốn quay về quá khứ. Mỗi một hành động hắn từng làm, hắn không ngừng chất vấn bản thân nếu hắn không làm hoặc làm theo một cách khác, liệu tương lai có thay đổi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Hàng đêm chịu đựng những cơn đau thương gân thực tủy, chỉ muốn chết đi sống lại, nhưng Bách Hiểu Minh cảm thấy tất cả những thứ đó đánh đổi lấy một đêm bên cậu đều đáng giá. Cho dù Lâm Mặc vĩnh viễn cũng chỉ nhắm mắt không đáp lại hắn, chí ít cậu vẫn ở đây, ngay trong tầm tay của hắn. Hắn... nào mơ tưởng gì nhiều hơn. Nhân loại là một sinh vật kỳ lạ, khi có tất cả thì tham lam muốn nhiều thêm, nhưng khi đánh mất lại chỉ mong muốn một phần nhỏ bé thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm đến cái chết, để cho âm dương không còn chia cắt. Thế nhưng những lúc ấy, một phần lý trí trong hắn lạnh lùng nói, Lâm Mặc đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi mạng hắn. Cho dù hắn có chán ghét chính mình bao nhiêu, có thống hận cuộc đời này đến như thế nào, hắn vẫn phải sống. Hơn nữa còn phải trân trọng yêu quý sinh mạng này, bởi vì nó là món quà cuối cùng cậu dành cho hắn.
Những đêm nằm mộng, hắn trông thấy vẻ mặt nghiêm túc cậu khoanh tay đứng đối diện, hai hàng chân mày còn hơi nhíu lại, vừa thẹn thùng lại bối rối nói: "Vương gia, này không hợp quy củ."
Nhưng mộng vừa tàn, hiện thực tàn khốc khiến người càng thêm thắt tâm.
"Ta thật muốn nghe thấy ngươi nói như vậy một lần nữa." Bách Hiểu Minh nhiều lần vuốt ve Lâm Mặc nói, "Lâm Mặc, ta sắp nhớ ngươi đến phát điên rồi."
Không cần hôn lễ không cần hoa, tân lang cùng tân nương cũng không cần, chỉ nguyện có thể bạc đầu giai lão nắm tay nhau đi đến cuối đường. Dù cho âm dương cũng không chia lìa, dù cho hồn nát phách tan cũng không hối hận.
Nghe bảo những kẻ chết không cam lòng, sau khi chết đi sẽ trở thành lệ quỷ, quay về ám kẻ giết chết họ, khiến cho kẻ đó sống không được, chết không xong. Bách Hiểu Minh mỗi lần nghe đến những loại đồn đại đó, chỉ cười nhạt.
Hắn thật muốn sống không được, chết không xong đây.
"Tại sao ngươi không một lần quay về thăm ta? Cho dù thực sự trở thành quỷ... ta cũng không ngại. Tốt nhất nên bám theo ta, ám ta đến chết thì thôi." Hắn nặng nề mà cười, "Nói theo cách nào đó, cũng là ta hại ngươi chết."
Lâm Mặc... Lâm Mặc... Những tiếng ôn nhu triền miên trong đêm tối, là động lực duy nhất giúp hắn chống đỡ lại cái lạnh buốt xương từ hàn băng ngọc thạch, và quan trọng hơn hết là cái lạnh từ trong lòng.
Căn biệt viện kia tựa như rơi vào lãng quên, cho đến một ngày nọ khi Lục Mậu ra lệnh cho thủ hạ dọn dẹp lại nơi kia, mới phát hiện ở đó có một phong thư. Dựa theo lạc khoản bên ngoài, cộng thêm những sự kiện xảy ra trước đó, dường như đây là thư do Lâm Mặc viết muốn gửi cho Diệu vương.
Kỳ thực lúc ấy Lâm Mặc thật rối rắm, luôn có cảm giác bồn chồn không yên. Cậu lại nghĩ tới ngày mai phải thành thân liền như một thiếu e lệ, xuân tâm nhộn nhạo mà đi viết thư tình.
Nhưng một kẻ cả đời chưa từng nhận được thư tình, cuối cùng nhấc lên rồi đặt xuống thật nhiều lần, chỉ viết ra được những hàng chữ nguệch ngoạc quá sức quen thuộc "Một ngày không gặp như cách ba thu... Nhớ người tương tư biết ai sầu... Chỉ có sao trên trời mới chứng cho tấm lòng ta..." vân vân, đại khái văn vẻ hiện đại cùng cổ đại trộn lẫn, thật sự không hề có một chút kết cấu nào, tựa như người viết nghĩ tới đâu thì viết tới đó, hoàn toàn không tuân theo quy tắc nào hết.
Đến cuối thư, nóng đầu thế nào lại điền xuống một câu "Ta yêu ngươi."
Cậu biết rõ bản thân mình ở thế giới này vĩnh viễn cũng không có cơ hội nói ra câu đó, nếu có thì e rằng cũng đã sắp chết, liền không nhịn được có chút tiếc nuối, muốn ghi lại trong thư. Đáng tiếc thư tình chỉ có thể viết cho vui, tuyệt đối không thể gửi cho Diệu vương đọc được.
Rốt cuộc Bách Hiểu Minh vẫn đọc được, khóe mắt có chút cay cay, lại mờ mịt ẩm ướt.
Tối hôm đó hắn không biết đã nói câu "Ta yêu ngươi" bao nhiêu lần đối với thi thể của Lâm Mặc. Dẫu biết rõ cậu không nghe thấy, hắn vẫn không kiềm chế được chính mình một lần rồi lại một lần nói ra, tựa như thể cậu sẽ đáp lại một lần trong số đó.
Thân xác sớm hư thối, trong mắt Bách Hiểu Minh lại là tạo vật xinh đẹp nhất thế gian. Hắn thành kính đặt lên trán cậu một nụ hôn như mọi khi, nhỏ giọng nói: "Lần sau ta muốn nghe chính miệng ngươi nói, đồ ngốc."
Mà lần sau... ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc phiên ngoại thứ nhất! Kế tiếp sẽ là phiên ngoại của Phục Thập Ngũ và Hà Nhậm Nghê! Và sau đó sẽ là... ~
Danh sách chương