Nghe được câu trả lời của Lê Hạo Khương, sắc mặt Trần Bảo đột nhiên tái nhợt hẳn đi. Gã gượng cười hỏi tiếp: "Sẽ không phải là con tang thi đó đi?"
Lê Hạo Khương vẫn giữ thái độ ôn hòa như gió, ánh mắt hơi cong lên như vừa nghe được chuyện gì vô cùng thú vị: "Đúng vậy."
Một lần nữa nhận được lời xác nhận, Trần Bảo suýt chút nữa chỉ muốn hất bàn bảo dẹp đi, ông đây không làm nữa. May mà gã vẫn còn nhớ rõ mình là ai cũng như đối phương là ai, cho nên không dám vọng động.
Nói về con tang thi mà hai người đang nói đến, đấy là cả một câu chuyện dài.
Khu an toàn Z thuộc thành phố Z, hiện tại là căn cứ bảo hộ lớn nhất trên toàn quốc. Số lượng người sống cùng dị năng giả trong khu an toàn Z đều đứng hạng nhất, lương thực lẫn vũ khí luôn trong tình trạng đầy đủ. Hơn nữa hai năm qua chính phủ đã thành công xây dựng ba lớp tường thành che chắn bên ngoài khu an toàn, mở rộng phạm vi lên đến nửa thành phố. Mà nửa thành phố còn lại tuy không thuộc khu an toàn, nhưng đều đã quét sạch bóng tang thi.
Nhưng một nơi tưởng chừng như an toàn bậc nhất như vậy, lại từng đối mặt với nguy cơ diệt thành. Đáng sợ hơn chính là chính phủ lại hoàn toàn bó tay, không có cách nào giải quyết được.
Bên cạnh thành phố Z là núi Hắc Dạ, ngọn núi này từng được dùng để khai thác đá vôi, cho nên tuy gọi là núi lại không cao bao nhiêu. Trước khi mạt thế tiến đến, nơi này cũng xem như một địa điểm du lịch vào mỗi cuối tuần.
Nửa năm sau khi Lê Hạo Khương tiến vào khu an toàn Z, trên núi Hắc Dạ đột nhiên xuất hiện một con tang thi chột mắt cụt tay.
Một con tang thi mang ngoại hình như vậy cũng không thật sự gây chú ý gì. Ban đầu chính phủ cũng không để tâm, đến khi chú ý lại thì mới phát hiện ra nào đâu chỉ một con tang thi. Trên núi Hắc Dạ bây giờ bị một đàn tang thi chiếm cứ, số lượng phải lên đến hàng ngàn!
Thành phố Z nhờ có vị thế lưng tựa vào núi nên dễ thủ khó công, nào ngờ chính đặc điểm đó lại khiến cho cả khu an toàn rơi vào trạng thái khó xử. Muốn rời khỏi thành phố Z, bắt buộc phải đi ngang qua núi Hắc Dạ. Nhưng từ khi có đàn tang thi chiếm đóng ở trên núi, những chiếc xe chạy ngang qua đều bị tấn công. Nhẹ thì một hai người chết, nặng thì diệt đoàn.
Và rồi một ngày đẹp trời, ngay giữa đường đi băng qua núi Hắc Dạ cắm một cái bảng lớn, phía trên ghi những chữ rồng bay phượng múa "NGƯỜI THƯỜNG MỘT TINH HẠCH CẤP HAI - DỊ NĂNG GIẢ MỘT TINH HẠCH CẤP BA"
Ban đầu chẳng ai hiểu tấm bảng này dựng ở đây để làm gì, còn ngỡ đâu trò đùa vui của một tên dở hơi nào đó. Rất nhanh sau đó bọn họ nhận ra tuyến đường rời khỏi thành phố Z bị xiết càng thêm chặt. Nếu lúc kia may ra còn người sống, thì bây giờ đều chết cả.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất của cư dân khu an toàn Z. Đường liên thông ra ngoài giờ chẳng khác nào lối đi xuống địa ngục.
Cuối cùng, một đoàn thợ săn kia đi ra ngoài bị diệt đoàn, lại vẫn có một người sống sót quay về. Lập tức gã được tung hô như vĩ nhân, ngay cả chính phủ cũng phái người mời đến hỏi xem gã đã làm thế nào.
Kẻ sống sót run rẩy kể lại, khi đoàn người của bọn họ đi ngang qua núi Hắc Dạ, một bầy tang thi hơn chục con đột ngột lao về phía bọn họ. Cả đội liền nhanh chóng bị giết, chỉ có một mình gã gắng gượng chạy trốn được một quãng. Vào phút cuối cùng bị bao vây, chẳng biết gã đầu óc thần xui quỷ khiến thế nào nhớ tới tấm bảng mà lại gào lên: "Tha cho tao! Tụi bây muốn bao nhiêu tinh hạch tao liền đưa!"
Bất ngờ chính là, đàn tang thi thế nhưng dừng lại thật. Đầu óc gã đã hoàn toàn lú lẫn, ném cái bao chứa tinh hạch ra, chỉ mong có thể sống sót.
Sau đó gã bị đập cho ngất xỉu, khi tỉnh dậy đã nằm trong biên giới thuộc địa phận thành phố Z. Gã nào dám liều mạng nữa, liền vội lết thân tàn quay về.
Câu chuyện của gã gây nên một hồi chấn động! Mọi người nhớ tới tấm bảng ven đường, không ngờ đó thế nhưng lại không phải trò đùa giỡn!
Một vài người lớn gan thử tiến ra ngoài sau khi đặt tinh hạch bên dưới tấm bảng, càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra chính mình có thể bình yên vô sự rời đi! Thậm chí ngay cả một cọng lông tang thi cũng không nhìn thấy!
Kể từ đó các đội thợ săn lại tiếp tục hoạt động như thường. Nhưng giờ đây mọi người đều tự ngầm hiểu, khi đi ngang qua bảng hiệu kia liền tự động đếm số đầu người mà để lại tinh hạch. Có lần một người thường không mang theo tinh hạch cấp hai, liền để lại mười viên tinh hạch cấp một. Vài người chặc lưỡi cho rằng phen này y toi rồi, không ngờ y vẫn bình yên rời đi được.
Quần chúng nhân loại:... Tang thi bây giờ cũng biết quy đổi tỷ giá tinh hạch sao? Đành chịu thôi, thà tốn chút phí còn hơn mất mạng. Hơn nữa cấp bậc cao nhất hiện tại của tang thi lẫn nhân loại là cấp năm, tinh hạch cấp hai với cấp ba nhiều vô kể. Huống hồ đám tang thi kia còn chấp nhận tỷ giá 10:1 như nhân loại, bọn họ không cảm thấy đây là điều kiện khó khăn gì.
Nhưng bên chính phủ lại không thoải mái như người dân. Một cuộc họp cấp tốc diễn ra ngay sau đó giữa ban cao tầng của chính phủ. Tang thi núi Hắc Dạ có chỉ số thông minh cao hơn dự kiến của họ, điều này đồng nghĩa đám tang thi đang dần dần tiến hóa. Trước khi chúng thông minh hơn cả con người, bọn họ cần ngăn chặn lại.
Huống hồ một đám tang thi lại dám tụ tập kết bè phái thu phí qua đường ngay dưới mũi chính phủ, hỏi sao bọn họ cam tâm chấp nhận cho được.
Kết quả không ngoài dự đoán, một đội quân hùng hậu được chính phủ cử đi tiêu diệt đám tang thi trên núi Hắc Dạ. Ngoại trừ quân đội của chính phủ mang theo vũ khí nóng ra, đội quân còn có hai dị năng giả cấp năm, tám dị năng giả cấp bốn, mười lăm dị năng giả cấp ba, hai mươi hai dị năng giả cấp hai và ba mươi dị năng giả cấp một. Tại mạt thế này, một đội quân như có thế có thể chấn nhiếp tinh thần của bất kỳ căn cứ nào.
Trần Bảo lúc ấy cũng tham gia vào chiến dịch đó. Khi đó gã chỉ mới là một dị năng giả cấp bốn, còn chưa leo lên được vị trí cao tầng này.
Chuyến đi rất kỳ quái. Bọn họ đã tiến sâu vào lãnh địa núi Hắc Dạ, thế nhưng lại không gặp qua một con tang thi nào. Ngay cả động vật biến dị cũng không. Chuyện lạ ắt có bất thường, mọi người càng thêm cảnh giác, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ cứ thế một đường đi đến tận giữa núi, lúc này mới xuất hiện tang thi vây công. Đám tang thi này vậy mà lại phục kích sẵn! Còn chưa hết bất ngờ vì sự thông minh của chúng, quân đội lại sửng sốt phát hiện ra thực lực đám tang thi này không hề thua kém bọn họ! Nếu nói thẳng ra không ngại mặt mũi thì chúng còn mạnh hơn!
Sau một hồi chém giết mưa máu, quân đội kẻ chết người bị bắt làm tù binh. Trần Bảo thuộc số người bị trói mang đi. Đó cũng là lần đầu tiên gã được gặp con tang thi đầu lĩnh thống trị núi Hắc Dạ này. Chỉ một ánh nhìn liền khiến gã cả đời khó quên.
Con tang thi đầu lĩnh chột mắt cụt một bên tay, trên thân khoác áo tắm trắng, chân mang dép tổ ong ngồi trên cao nhìn xuống bọn họ. Ánh mắt sáng rực như nhìn một đám dê béo, lưỡi kích động thè ra liếm môi.
Trần Bảo cứ tưởng mình thế là xong đời rồi. Gã chỉ biết hối hận vì sao lại nóng máu tham gia chiến dịch này. Khi con tang thi vươn tay ra, những móng vuốt đen dài gần như chạm vào da gã, khiến gã phải nhắm chặt mắt lại sợ hãi không dám nhìn. Sau đó...
"Tên này lấy giá một trăm tinh hạch cấp ba. Mang tên tiếp theo lên."
Một tang thi bên cạnh ngáo ngáo vâng dạ ghi chép lại, Trần Bảo cứ thế bị vứt sang một bên. Một đồng bạn khác của gã bị lôi lên kiểm tra trên dưới như heo chờ bán, cuối cùng được định giá hai trăm tinh hạch cấp hai. Cứ như thế lần lượt từng tên tù binh bị bắt lên kiểm tra kỹ càng, cho đến người cuối cùng.
"Trước khi chính phủ trả tiền, đem bọn chúng đi làm công. Đừng nuôi cơm làm gì cho lãng phí."
Trần Bảo thân làm tù binh lại không được hưởng đãi ngộ của tù binh, bị ném vào một chuồng heo biến dị để trông coi. Một con tang thi khệnh khạng quất roi đá đá mông gã: "Ngáo ngáo ngáo!" (Cho heo ăn cẩn thận! Con nào mà bị đói là làm thịt mi thay thế đó!)
Mặc dù Trần Bảo không hiểu tiếng tang thi, nhưng để làm công việc cho heo ăn thì không nhất định phải là một giáo sư về tang thi học. Cứ thế mỗi ngày gã đều phải dậy từ sớm tinh mơ xách thùng đồ ăn cho heo ăn, heo ăn còn thừa mới đến lượt gã nhặt về xử lý. Tối đến còn phải ngủ cạnh chuồng heo để trông chừng.
Đám tang thi đó đối xử với heo còn tốt hơn tù binh. Trần Bảo trong lòng bi phẫn nghĩ vậy, lại không dám vọng động. Tù binh đều bị tách ra, gã không có cách nào liên lạc với đồng bạn, càng đừng nói đến chuyện lên âm mưu chạy trốn.
Sau việc đó, chính phủ không thể không thối mặt mà xuất ra tinh hạch để đổi về số tù binh kia. Hết cách, những người này đều là mầm móng của khu an toàn, nếu bọn họ chết đi, cũng đồng nghĩa khu an toàn mất đi phần lớn lực lượng.
Trần Bảo may mắn được giải thoát khỏi kiếp chăn heo, ôm mặt đen thui quay về khu an toàn. Khi cao tầng hỏi gã đã xảy ra chuyện gì, gã không thể không đen mặt kể lại. Bất quá sau khi nghe những người khác tường thuật lại trải nghiệm của mình, gã cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn chán.
Trong đội có một tên nam nhân dị năng hệ thủy cấp hai, bề ngoài trắng trẻo xinh xắn. Hắn khóc lóc mếu máo kể rằng ngày nào cũng bị đám tang thi lôi ra nhảy thoát y, sau đó chúng lại dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn cơ thể hắn. Ngày nào hắn cũng sống trong nơm nớp sợ hãi không biết khi nào bị cắn đứt miếng thịt.
Tóm lại sau sự việc này, chính phủ quyết định im lặng như không có gì xảy ra, đồng thời liệt núi Hắc Dạ vào danh sách cấm. Những chuyện xảy ra trong chiến dịch đó, ngoại trừ những người tham gia và cao tầng chính phủ ra, không một ai khác biết được.
Bây giờ nghe Lê Hạo Khương nhắc tới con tang thi này, làm gợi lên một số ký ức không mấy vui vẻ, Trần Bảo dù muốn giả vờ trấn tĩnh, kỳ thực nội tâm đã loạn cuồng cuồng lên rồi.
"Khụ, việc này... Thực sự không dùng một tang thi khác để làm thực nghiệm được sao?"
"Trần thiếu tướng, ngài cho rằng khoa học cũng như mấy trò chiến tranh của các ngài, không dùng cách này thì dùng cách khác được sao?" Lê Hạo Khương bất mãn nói, "Hay ngài nghi ngờ quyết định của tôi?"
"Không! Hoàn toàn không có!" Trần Bảo không dám động đến vị tổ tông này, lập tức vung tay xua rối rít, "Ai cũng biết Lê tiến sĩ trí tuệ hơn người, làm sao tôi dám nghi ngờ."
Nói cho cùng, Lê Hạo Khương chính là người chế tạo ra vắc-xin chống virus tang thi. Tuy thuốc này vẫn còn thử nghiệm, nhưng hiệu quả thì là thực. Chính phủ đã thèm nhỏ dãi thứ thuốc này lắm rồi, chỉ cần Lê Hạo Khương đưa cho bọn họ thành phẩm cuối cùng thì dù hắn có yêu cầu khỏa thân chạy quanh khu an toàn cũng không dám cãi lại.
Nếu Lê Hạo Khương chỉ là một nhà khoa học tài giỏi, chính phủ cũng không đến mức e ngại hắn như thế. Nhưng không hiểu sao những nhà khoa học khác chuyên tâm nghiên cứu, Lê Hạo Khương lại quyết tâm nâng cấp dị năng cùng kỹ năng chiến đấu. Vậy mà cuối cùng kết quả thực nghiệm của hắn luôn ra nhanh và hiệu quả hơn người khác! Giờ đây Lê Hạo Khương đã là một dị năng giả hệ tinh thần cấp sáu, mà ngay cả Trần Bảo cũng chỉ mới lên cấp năm.
Người thông minh không đáng sợ. Người vừa thông minh lại có thực lực mới là đáng sợ nhất. Trong căn cứ này cao thủ cấp sáu ngoại trừ Lê Hạo Khương ra thì chỉ lác đác được vài người khác. Thực lực cấp sáu trên cấp năm không chỉ một bậc, nếu chọc hắn điên tiết lên, không biết ngày mai sẽ có vị cấp cao nào tự treo cổ tự tử.
Hơn nữa Lê Hào Khương người này tính tình thất thường, có khi đang ôn hòa lại ngay lập tức trở mặt lạnh lùng. Trần Bảo từng chính mắt nhìn thấy một người dâng lên cho Lê Hạo Khương một mỹ nữ, kết quả không những không được hắn cảm tạ trái lại còn tự mổ bụng phanh thây chết thê thảm. Mà mỹ nữ kia thì bị bắt đi làm thí nghiệm, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Một khi Lê Hạo Khương đã nổi điên lên rồi, chín con ngựa cũng không kéo về nổi. Chính phủ quá mệt mỏi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đồng thời dặn dò các cán bộ về trông coi kỹ con em mình, đừng để chúng chọc vào tên bác học điên đó. Qua một thời gian, không ai dám tới gần Lê Hạo Khương nữa. Ngay cả khi hắn làm thí nghiệm cũng chỉ một mình, không hề có trợ thủ hỗ trợ.
Tính tình kỳ quái của Lê Hạo Khương khiến danh tiếng hắn tệ vô cùng, hầu như không ai nguyện ý gặp mặt hắn, mà hắn ngược lại rất hài lòng với kết quả ấy. Trần Bảo là một trong số những người hiếm hoi có thể chịu đựng hắn được đến bây giờ.
"Chỉ là... Lê tiến sĩ, ngài cũng biết chuyện này... Trước hết chúng ta vẫn chưa biết rõ dị năng của nó là gì, nhưng chính phủ đã công bố trí tuệ con tang thi này cao hơn hẳn những con tang thi khác." Trần Bảo âm thầm lau mồ hôi, "Hơn nữa nó có thể điều động các tang thi khác trên diện rộng, chỉ riêng thứ này thôi cũng đã khó khăn cho chúng tôi rồi."
Ai cũng biết tang thi cấp cao có thể áp chế tang thi cấp thấp, nhưng ra lệnh một cách chi tiết tỉ mỉ như con tang thi này vẫn là lần đầu tiên thấy. Nếu không phải đã tìm ra tung tích tang thi vương cách đây mấy ngàn dặm ở phía Tây, khu an toàn Z quả thực nghi ngờ tang thi tàn phế này có phải tang thi vương hay không.
Bất quá người đã trải qua hồi ức ăn ngủ cùng heo như Trần Bảo, thì con tang thi chột mắt cụt tay này còn đáng sợ hơn cả tang thi vương.
Lê Hạo Khương hừ lạnh một tiếng. Lâm Mặc của hắn sao có thể dễ dàng bị bắt dưới tay của đám nhân loại yếu đuối này. Phàm nhân ngu xuẩn, không tự lượng sức mình, thất bại là đương nhiên.
"Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ tham gia chiến dịch lần này." Hắn rũ mắt xuống như đang nhìn đôi giày trên chân mình, "Như vậy là được rồi chứ gì?"
"Tiến sĩ Lê..."
"Đủ rồi! Không có con tang thi đó thì tôi không thể làm ra vắc-xin chống virus tang thi hoàn mỹ được!" Lê Hạo Khương bất ngờ gắt gỏng đứng phắt dậy, "Bảo với mấy lão già bên kia, nếu không đồng ý thì đừng mơ đến vắc-xin nữa!"
Nói rồi hắn không nể mặt mũi của Trần Bảo, thẳng thắn đứng dậy rời khỏi phòng. Tiếng bước chân lộp cộp ngày càng xa dần, Trần Bảo bất đắc dĩ phải rút điện thoại ra. Đây là một sản phẩm mới chế tạo cách đây không lâu của chính phủ, hiện tại chỉ nhân viên chính phủ mới được sử dụng, có thể liên lạc trong phạm vi năm dặm. Gã ấn một dãy số, sau đó khổ sở thông báo với người ở đầu dây bên kia: "Thủ trưởng, Lê tiến sĩ yêu cầu chúng ta phải mang hắn đi bắt tang thi."
Gã giải thích đơn giản, tóm tắt lại cuộc nói chuyện vừa rồi. Người bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới đáp lại: "Tại sao nhất định phải là con tang thi kia?"
"Mấy cái chuyện khoa học này, tôi làm sao mà biết được." Trần Bảo gãi gãi đầu chán nản, "Trước mạt thế tôi chỉ là nhân viên công chức, đã bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm đâu."
Bên kia lại im lặng. Kỳ thực trong cao tầng chính phủ chẳng có ai hiểu sâu gì về khoa học cả. Nếu bọn họ mà chăm chỉ học về mấy thứ này thì đã chẳng có thời gian lẫn cơ hội leo lên những vị trí trên cao.
"Vắc-xin chống virus tang thi vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để cho bên lão đông tây Châu Bác Thần kia chiếm trước." Giọng nói già nua mệt mỏi đáp lại, "Cứ đáp ứng hắn đi vậy."
Cứ như thế, Lê Hạo Khương chiếm được đáp án mà hắn mong muốn, tâm tình khá hơn rất nhiều bước vào phòng thí nghiệm.
Đối với việc vắc-xin chống virus tang thi này có ý nghĩa cứu sống bao nhiêu sinh mệnh thế nào, Lê Hạo Khương hoàn toàn không chút cảm giác tội lỗi. Hắn cũng không phải nói dối về việc này. Không bắt được Lâm Mặc về, hắn sẽ không thể chuyên tâm nghiên cứu, như vậy cũng không cho ra thuốc được.
Đã hai năm rồi nhỉ? Khóe miệng Lê Hạo Khương hơi nhếch lên, bàn tay vuốt ve lồng kính thí nghiệm, ánh mắt ngược lại sâu thẳm không thấy đáy.
-----------------------------------------------------------------------
"Ngáo ngáo ngáo ngáo!!!" (Thủ lĩnh, đây là phần tinh hạch thu hoạch được hôm nay!!!)
Một con tang thi chạy vào bên trong phòng, trong tay mang theo một túi da nâu. Nhìn độ căng của túi, Lâm Mặc không cần đếm cũng biết bên trong có không ít tinh hạch.
"Làm tốt lắm Culi 1." Lâm Mặc tán thưởng, cầm lấy túi đưa cho một con tang thi đeo mắt kinh bên cạnh, "Mắt Kính, cất thứ này vào kho."
Tang thi tên Mắt Kính vâng lệnh, cung kính cầm túi tinh hạch đi vào kho cất chứa, đồng thừa kiểm kê lại một lần số lượng tinh hạch kiếm được mấy ngày qua.
"Qua lâu như vậy, chỉ kiếm mỗi 1000 điểm năng lượng." Lâm Mặc thở dài ngả ra sau, "419, cậu không giấu nhiệm vụ phụ của tôi đấy chứ?"
[Không phải giấu, mà là cậu không được làm nhiệm vụ phụ. Hiện tại cậu đang bị trừng phạt, sẽ không có chuyện được nhận nhiệm vụ cộng điểm dễ dàng như thế]
"Rõ ràng lúc ký khế ước cậu bảo rằng không có trừng phạt, chỉ là không được chọn thế giới sau thôi." Lâm Mặc trợn mắt nghẹn lời nói.
[Có sao? Ha hả. Làm sai không chịu phạt, cậu nghĩ chúng tôi là tổ chức từ thiện à?]
Nghe cái điệu cười nhạt như nước ốc ấy, Lâm Mặc chỉ muốn phun ra búng máu. Cái cảm giác này nó quả thực rất vi diệu. Giống như một designer ký hợp đồng với khách hàng thiết kế logo, kết quả đến lúc bắt tay vào làm thì lại nhảy ra cả tỉ tỉ yêu cầu khác không có trong thỏa thuận ban đầu. Nhưng cho dù có muốn lao qua màn hình máy tính bóp cổ đối phương, cũng chỉ có thể cắn răng uất hận phun tào trong lòng rồi lại cặm cụi làm việc mà thôi.
Hai năm qua Lâm Mặc kỳ thực không hề đi đâu xa mà chiếm lĩnh ngọn núi này để làm địa bàn của mình. Còn đám tang thi kia... Ha hả, đó là cả một câu chuyện dài.
Số là trước kia, khi làm nhiệm vụ hai, Lâm Mặc từng trở thành thủ lĩnh của đám tang thi tại khu vực đó. Dù sao cũng không thực sự phải động tay động chân làm gì, cậu cứ làm việc mình thích là được. Thỉnh thoảng đám tang thi lén lút mò đến bám cửa sổ thì đuổi chúng đi thôi.
Cậu dành ra thời gian nửa năm để chữa trị tốt các vết thương cơ bản. Đầu tiên chính là dây thanh quản. Cảm giác mỗi lần nói chuyện đều phải dùng giấy viết làm Lâm Mặc sắp nghẹn đến chết rồi, tuy rằng theo lý thuyết thì cậu đã chết. Vì không muốn ăn thịt người, Lâm Mặc đành kiên trì lấy tinh hạch trong đầu bọn họ ra, còn xác người thì quẳng cho đám tang thi ngoài cửa sổ kia.
Tới khi Lâm Mặc đã có thể nói năng bình thường trở lại, cậu liền quyết định tiến về khu an toàn Z. Sớm muộn gì hệ thống sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ, bây giờ nữ chính cũng đã vào được khu an toàn rồi, trong quãng thời gian sắp tới cậu không cần lo cô ta đi ra ngoài gây chuyện ảnh hưởng đến mình. Vì vậy Lâm Mặc liền thu dọn đồ đạc tạm biệt nơi này.
Chỉ là cậu không ngờ, sau khi mình đi rồi, đám tang thi đứng trông thịt ngoài cửa sổ phát hiện ra bọn chúng mất đi nguồn cung cấp lương thực liền ầm ĩ vô cùng. Đã quen được cho ăn đến béo tốt, trở thành một tang thi nhà không còn là tang thi hoang dã nữa, bây giờ bảo chúng phải tự đi kiếm thức ăn quả thực là cực hình.
Kết quả một con tang thi cấp cao hơn hết trong đám tang thi này liền lãnh đạo bọn chúng rì rì chậm rãi tiến về phía khu an toàn Z theo bước chân Lâm Mặc như đi theo phía sau vị lãnh tụ đáng tôn kính.
Do trong mắt Lâm Mặc con tang thi nào mà chẳng giống nhau, cho nên chúng cứ lặng lẽ bám theo một đường như vậy cậu vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi Lâm Mặc cư ngụ trên núi Hắc Dạ rồi, trông thấy một đám thập thò ngoài cửa sổ nhà mình hệt như trước kia mới tức giận nhận ra bọn chúng thế mà dám bám đuôi theo cậu!
Con tang thi cao cấp nhất tội nghiệp ngáo ngáo giải thích với cậu. Được rồi, sau một thời gian ở chung với tang thi Lâm Mặc đại khái đã có thể hiểu chúng nói gì. Nghe được lý do chúng trình bày, cậu quả thực muốn giậm chân giậm cẳng. Cậu đây cũng không phải nuôi không một đám tang thi để làm cảnh!
Này thật làm cậu nhớ đến trước kia, đám con trai mua bánh snack sưu tập thẻ, còn bánh bên trong thì đưa cho tụi con gái ăn. Kết quả qua một thời gian, đám con gái cứ thế thành quen, đều đặn tới giờ ra chơi lại đi xin bánh.
Nhưng chí ít đó cũng là các em gái mềm mại manh manh! Chứ không phải một đám tang thi lổn ngổn máu me như phim kinh dị! Dù có nuôi sủng vật đi nữa Lâm Mặc nhất định cũng không chọn loại sủng vật xấu xí như vậy!
Đám tang thi tội nghiệp không những không được Lâm Mặc thu lưu, còn bị chèn ép đá đi, bị lũ tang thi bản địa khinh thường đe dọa, muốn khổ cực bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chúng bí quá thành liều, không thể không chặn đường khu an toàn để săn người. Nhưng trí tuệ chúng thấp quá, lại không có kinh nghiệm chiến đấu, đa phần đều là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm. Lúc này quần chúng tang thi mới cảm thấy khi xưa có Lâm Mặc nuôi ăn thực sung sướng biết bao nhiêu, lệ nóng doanh tròng kêu ấu ấu đến khàn giọng.
Chịu không nổi cảnh sống vật vờ này, đàn tang thi lại chạy đi tìm Lâm Mặc xin bảo kê. Chúng biết cậu chỉ thích tinh hạch, vì vậy đứt ruột chịu đau dâng lên thành phẩm của mình. Mà Lâm Mặc lúc ấy đang loay hoay không biết giải quyết vấn đề tinh hạch tu luyện thế nào, sau khi nhận được cống phẩm thì bất chợt nảy ra một ý.
Tại sao giai cấp vô sản cần cù làm lụng mỗi ngày mà nghèo vẫn hoàn nghèo? Còn tư bản thì lại ngày càng thêm giàu? Đầu óc Lâm Mặc chợt bừng sáng, cảm giác chưa bao giờ hiểu tư tưởng và đường lối của Đảng đến như vậy.
Thế là tấm bảng đòi tiền ra đời từ đó. Còn những con tang thi kia chịu trách nhiệm chặn đường đòi tiền. Thời gian đầu quả thực có chút khó khăn, vì không ai thực sự tin cả. Nhưng khi mọi chuyện đi vào guồng cả rồi thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Giờ đây mỗi ngày không cần đánh đánh giết giết, lại kiếm được nhiều tinh hạch vô cùng. Lâm Mặc còn kết hợp công nông, mở trang trại chăn nuôi động vật biến dị. Nhờ vậy mỗi ngày mọi tang thi đều có thịt ăn, lại còn được phát tinh hạch cho. Chúng tang thi rưng rưng nước mắt cảm thán cuộc sống này sao mà hạnh phúc quá đỗi, thề sống thề chết phục vụ cho Lâm Mặc.
Những tang thi bản địa khác thấy bọn họ làm ăn ngon lành thì cũng cun cút chạy theo sau Lâm Mặc xin làm đàn em. Giờ đây toàn bộ núi Hắc Dạ đều là địa bàn của cậu, cậu bảo chúng đi Đông thì chúng tuyệt đối không dám đi Tây.
Để tiện quản lý, Lâm Mặc đặt cho những con tang thi cấp cao vài cái tên để dễ gọi. Con tang thi đeo mắt kính kia được gọi Mắt Kính, chuyên lo việc quản lý kho tinh hạch. Tang thi Culi 1 thuộc nhóm mười hai Culi của Lâm Mặc, trọng trách không gác lính gác kiêm chân chạy vặt bao nhiêu. Ngoài ra tang thi chăn trâu gọi là Ngưu Ma Vương, tang thi chăn heo thì tên Trư Bát Giới,... dễ nhớ biết bao a.
Mỗi lần hệ thống nghe Lâm Mặc gọi những cái tên đó chỉ muốn câm nín. Một lần nữa nó cảm tạ chủ hệ thống chủ thần rằng Lâm Mặc không bao giờ có thể sinh con, vì nếu cậu có thể, đứa bé đó nhất định oán khí đầy trời bước lên con đường phản xã hội.
"Ngáo ngáo ngao ngao!!!" (Thủ lĩnh, không xong rồi! Nhân loại mang theo vũ khí tiến vào địa bàn chúng ta!)
Một tang thi khác tức tốc chạy vào thông báo cho Lâm Mặc. Những tang thi có thể gặp mặt trực tiếp Lâm Mặc tối thiểu phải đạt đến cấp bốn, cấp năm, bản thân Lâm Mặc cũng đã cấp sáu. Cho nên có thể khiến chúng lao đến rống to rống nhỏ nhất định lực lượng không thấp.
Xem ra quân đội đúng là không từ bỏ a. Lâm Mặc thầm nghĩ như vậy, vặn eo đứng lên. Cậu chỉ muốn làm ăn đàng hoàng kiếm sống qua ngày, người ta lại cứ tìm cách gây khó dễ cho cậu. Thời buổi bây giờ kiếm ăn dễ lắm sao, cậu còn cả một bầy tang thi nheo nhóc đợi nuôi đây.
Đám tang thi nghe tin có người xâm lấn địa bàn của bọn chúng thì vui vẻ gào rú. Có người đồng nghĩa có thêm tinh hạch, hơn nữa còn có thể bắt đám tù binh đi làm việc!
Tang thi Bính: "Ấu ngao ngao ngao!" (Chúng ta mau dàn trận Xích Bích đi!!!)
Tang thi Ất: "... Ngao ngáo ngao?" (A? Như vậy chẳng phải cần tàu chiến sao?)
Tang thi Giáp: "Ngao ngao ngao." (Nhưng mà không ai trong chúng ta biết đóng tàu cả.)
Lâm Mặc: "..." Cho nên trọng điểm của tụi bây là làm thế nào để đóng tàu, chứ không phải làm thế nào lái tàu giữa rừng núi?
Cậu thật hối hận vì đã đọc truyện Tam Quốc Chiến cho chúng nghe, thật sự. Nếu nhân loại có thể hiểu được tang thi nói gì, Lâm Mặc nhất định xấu hổ đến chết.
Nhưng có đàn em là tang thi cũng có điểm tốt. Thứ nhất, chúng sẽ tuyệt đối trung thành với cậu cho đến khi có tang thi khác cấp cao hơn xuất hiện, không bao giờ có chuyện đâm sau lưng như nhân loại. Thứ hai, mọi mệnh lệnh cậu đưa ra chúng đều sẽ làm theo tuyệt đối không sai, cho dù kêu chúng đi chết đi chăng nữa. Cuối cùng, đám tang thi không biết đau biết sợ, dũng mãnh thiện chiến xông lên đến chết với kẻ địch mới thôi.
Dựa vào ba đặc điểm này, Lâm Mặc mới có thể chỉ huy bọn chúng đâu vào đó để đánh bại quân đội của chính phủ. Bằng không với cái dị năng phế vật này, cậu còn chưa kịp đánh đấm đã bị người ta bắt trói rồi.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 3: Đưa thần khí cho Cừu Vĩ Dạ | Thời hạn: 24 ngày | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
Lâm Mặc: "..."
Xin hỏi đi đâu để mua thần khí đây? Có nhận ship COD không?
Trong tiểu thuyết, Cừu Vĩ Dạ một lần dạo chợ đêm vô tình trông thấy một vật trang trí hình kiếm tinh xảo làm bằng bạc. Nữ chính yêu thích vô cùng, liền mua về đeo trên cổ. Nào ngờ món đồ tầm thường ấy thế nhưng lại là một thần khí ngủ say từ lâu, khi kết hợp cùng không gian linh tuyền của Cừu Vĩ Dạ liền hợp thành một, nâng cấp nữ chính vừa làm vú em vừa dame chính.
[Cho đến bây giờ, hệ thống vẫn không thể tính toán ra món thần khí này từ đâu mà ra, lại làm sao rơi xuống trong tay người bán hàng.] 419 nghiêm túc nói. [Đây là một BUG rất nghiêm trọng.]
"Cho nên...?"
[Vì vậy chủ hệ thống quyết định, sửa lại thần khí chính là tinh hoa đất trời hợp lại mấy vạn năm, hiện tại ngủ say trong lòng đất. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi đào thần khí lên, rồi tìm cách đưa nó cho Cừu Vĩ Dạ.]
"Thế thần khí nằm ở đâu?" Lâm Mặc thầm nghĩ, nói không chừng là ở trên núi cao nhiều linh khí, hoặc không thì cũng dưới đáy biển sâu thăm thẳm.
[Ba tấc đất bên dưới chuồng heo nhà cậu.]
Lâm Mặc: "..."
Nếu thần khí có linh trí, nó nhất định sẽ khóc đó. Các người làm vậy thật sự ổn sao?
[Thần khí có trước hay chuồng heo có trước?] 419 ngạo nghễ nói, tuyệt đối không thừa nhận do mình nhầm tọa độ, [Không phải thần khí nằm dưới chuồng heo nhà cậu, mà là cậu xây chuồng heo phía trên thần khí!]
"Khụ, hai cái này cũng không khác mấy a..." Lâm Mặc toan nói thêm, cảm nhận được 419 đang lườm mình mãnh liệt, liền thức thời câm miệng.
Thế là trong tình trạng quân đội chính phủ đang bao vây chân núi, từ từ tiến vào sâu bên trong, Lâm Mặc cùng một đám tang thi lại vén ống quần cằm cuốc đi đào đất chuồng heo.
Tang thi Trư Bát Giới: "Ngáo ngáo ngao ngáo!" (Thủ lĩnh, đây có phải là gia tăng sản xuất không?)
Mắt Kinh tốt bụng nhắc nhở nó: "Ngao ngáo ngao." (Dùng từ sai rồi, đây vốn là chuồng heo, bây giờ đi đào đất lên thì không gọi là gia tăng sản xuất được. Phải gọi là mô hình trang trại kết hợp.)
Lâm Mặc: "... Không phải gia tăng sản xuất, cũng không có trang trại gì hết. Chúng ta đang tìm đồ."
Quần chúng tang thi: "Ngáo ngao ngáo ngáo!" (Là đồ gì vậy? Có thể ăn không?)
Lâm Mặc: "Một thứ không thể ăn, hình kiếm chiều dài cỡ hai đốt tay, làm bằng kim loại."
Chúng tang thi liền lao nhao ngáo ngáo, lao vào đào xới đất. Có vài tên nóng lòng không chịu được, vứt cả cuốc xẻng sang một bên, dùng hai tay móng nhọn dài hoắt đào bới. Thỉnh thoảng một vài tên sẽ lon ton chạy đến đưa cho Lâm Mặc xem thử có phải món cậu cần tìm không, nhưng toàn bộ đều là rác rưởi, không có bóng dáng thần khí đâu.
Khi nhận được chiếc bao cao su thứ năm được dâng lên, Lâm Mặc lần đầu tiên trầm mặc suy nghĩ về nhân sinh của mình. Rốt cuộc nhân loại nơi đây có bao nhiêu phóng túng, làm ô uế đất nuôi heo của cậu?
May mắn thay hệ thống vẫn chưa tính toán sai vị trí thần khí, cho nên Lâm Mặc cực lực đào xới một hồi thì quả nhiên tìm được một thanh kiếm bé bé xinh xinh, trên thân còn bám đầy bụi đất. Nếu không phải được 419 miêu tả trước đó, Lâm Mặc rất có thể đã trông lầm thành một mẩu kim loại mà vứt đi rồi.
[Được rồi, chỉ cần mang đến cho nữ chính nữa thôi là được.]
Nghe giọng điệu hệ thống hệt như chỉ còn một bài cuối cùng nữa thôi, làm đi. Lâm Mặc nhìn thanh kiếm nhỏ này, lại nhìn ra xa về phía căn cứ. Đùa à, bảo một con tang thi sống sờ sờ như cậu bước vào lãnh địa của nhân loại. Nhất là với cái ngoại hình hiện tại này, phỏng chừng trên dưới khu an toàn đều biết đến tên tuổi cậu rồi.
Ở cửa ra vào khu an toàn đều thiết lập trạm kiểm tra, nếu là người lần đầu tiên vào cần đăng ký số chứng minh cùng lấy mẫu máu thí nghiệm xem có virus tang thi không, sau đó lại cách ly hai mươi tư giờ mới được vào. Những lần sau thì không cần phiền phức như thế, chỉ cần thử nước bọt là xong. Nhưng nếu có vết thương trên người bắt buộc phải vào phòng cách ly đủ thời gian quy định.
Lâm Mặc lại cảm thấy cậu còn chưa có cơ hội xét nghiệm thì đã bị thủ vệ trên tường thành nã đạn vào đầu rồi. Vấn đề này quả thực thách thức cậu mà. Nếu như có cách nào công khai ra vào được khu an toàn thì tốt biết mấy.
"Ngáo ngáo ấu!" (Bọn họ sắp xông tới nơi rồi!)
Tiếng thông báo của con tang thi thuộc nhóm Culi lôi Lâm Mặc trở về hiện thực. Chuyện đó tính sao đã, bây giờ trước mắt phải đối mặt với đám nhân loại phiền phức kia. Tang thi như cậu thật đáng thương, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự chèn ép khinh khi của loài người, đến bao giờ mới có người đứng lên đòi quyền bình đẳng cho tang thi đây a~
"Ngao ngáo ngáo ngáo?!" (Không xong rồi thủ lĩnh ơi! Lần này bọn họ đòi bắt sống ngài lôi về làm... làm cái gì ấy ấy nhỉ...?!)
Lại một con tang thi khác chạy đến. Con này thuộc nhóm trinh sát điều tra, sở hữu dị năng thính giác, có thể nghe được nói chuyện trong phạm vi ngọn núi này. Cấp bậc của nó đã lên đến cấp năm, trừ phi bị người cấp cao hơn cố tình chặn lại, bằng không không có gì nó không nghe được.
"Làm ấy ấy là làm cái gì?" Lâm Mặc ngờ vực hỏi.
Tang thi quơ chân múa tay, muốn dùng hết vốn liếng từ vựng của mình để diễn tả: "Ngao ngao ngao ngao!" (Họ nói sẽ bắt ngài thế này thế này! Sau đó mang về đâm đâm ấy ấy! Rồi lại trói lại ư ư ư!)
Thứ lỗi cho đầu óc ngu muội của cậu, cậu hoàn toàn chẳng hiểu tên này đang nói cái gì.
Dị năng của nó rất cao, bình thường cũng xem như nhanh nhạy, nhưng khổ nỗi mỗi lần gấp gáp sẽ nói năng vấp váp, hơn nữa hay quên nên nội dung truyền về không ba phần thiếu cũng sai lệch. Lâm Mặc không ép nó phải nói nữa, trầm ngâm suy nghĩ xem rốt cuộc ấy ấy ở đây là ấy ấy gì.
Ít nhất có một điều có thể xác nhận, lần này chính phủ không định giết cậu như trước, ngược lại quyết định bắt cậu lôi về.
Lâm Mặc bĩu môi hung hăng hừ một tiếng. Chiến dịch càn quét Hắc Dạ lần trước bọn họ bị cậu hành hạ tan nát như vậy, lại sớm quên mất rồi sao. Nghĩ rằng cậu là quả hồng mềm, muốn nắn sao thì nắn à? Không thể giết nổi cậu mà còn dám mơ tưởng bắt cậu đi.
Nói không chừng có vũ khí bí mật gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Lâm Mặc toan hạ lệnh cho đám tang thi bắt đầu di chuyển, trong đầu chợt lóe lên cái gì, tròng mắt láo liên liên tục.
Một lát sau, cậu oai nghiêm leo lên trên cao đứng giữa bầy tang, ho khan vài tiếng: "Kế hoạch tạm thời thay đổi."
Lê Hạo Khương vẫn giữ thái độ ôn hòa như gió, ánh mắt hơi cong lên như vừa nghe được chuyện gì vô cùng thú vị: "Đúng vậy."
Một lần nữa nhận được lời xác nhận, Trần Bảo suýt chút nữa chỉ muốn hất bàn bảo dẹp đi, ông đây không làm nữa. May mà gã vẫn còn nhớ rõ mình là ai cũng như đối phương là ai, cho nên không dám vọng động.
Nói về con tang thi mà hai người đang nói đến, đấy là cả một câu chuyện dài.
Khu an toàn Z thuộc thành phố Z, hiện tại là căn cứ bảo hộ lớn nhất trên toàn quốc. Số lượng người sống cùng dị năng giả trong khu an toàn Z đều đứng hạng nhất, lương thực lẫn vũ khí luôn trong tình trạng đầy đủ. Hơn nữa hai năm qua chính phủ đã thành công xây dựng ba lớp tường thành che chắn bên ngoài khu an toàn, mở rộng phạm vi lên đến nửa thành phố. Mà nửa thành phố còn lại tuy không thuộc khu an toàn, nhưng đều đã quét sạch bóng tang thi.
Nhưng một nơi tưởng chừng như an toàn bậc nhất như vậy, lại từng đối mặt với nguy cơ diệt thành. Đáng sợ hơn chính là chính phủ lại hoàn toàn bó tay, không có cách nào giải quyết được.
Bên cạnh thành phố Z là núi Hắc Dạ, ngọn núi này từng được dùng để khai thác đá vôi, cho nên tuy gọi là núi lại không cao bao nhiêu. Trước khi mạt thế tiến đến, nơi này cũng xem như một địa điểm du lịch vào mỗi cuối tuần.
Nửa năm sau khi Lê Hạo Khương tiến vào khu an toàn Z, trên núi Hắc Dạ đột nhiên xuất hiện một con tang thi chột mắt cụt tay.
Một con tang thi mang ngoại hình như vậy cũng không thật sự gây chú ý gì. Ban đầu chính phủ cũng không để tâm, đến khi chú ý lại thì mới phát hiện ra nào đâu chỉ một con tang thi. Trên núi Hắc Dạ bây giờ bị một đàn tang thi chiếm cứ, số lượng phải lên đến hàng ngàn!
Thành phố Z nhờ có vị thế lưng tựa vào núi nên dễ thủ khó công, nào ngờ chính đặc điểm đó lại khiến cho cả khu an toàn rơi vào trạng thái khó xử. Muốn rời khỏi thành phố Z, bắt buộc phải đi ngang qua núi Hắc Dạ. Nhưng từ khi có đàn tang thi chiếm đóng ở trên núi, những chiếc xe chạy ngang qua đều bị tấn công. Nhẹ thì một hai người chết, nặng thì diệt đoàn.
Và rồi một ngày đẹp trời, ngay giữa đường đi băng qua núi Hắc Dạ cắm một cái bảng lớn, phía trên ghi những chữ rồng bay phượng múa "NGƯỜI THƯỜNG MỘT TINH HẠCH CẤP HAI - DỊ NĂNG GIẢ MỘT TINH HẠCH CẤP BA"
Ban đầu chẳng ai hiểu tấm bảng này dựng ở đây để làm gì, còn ngỡ đâu trò đùa vui của một tên dở hơi nào đó. Rất nhanh sau đó bọn họ nhận ra tuyến đường rời khỏi thành phố Z bị xiết càng thêm chặt. Nếu lúc kia may ra còn người sống, thì bây giờ đều chết cả.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất của cư dân khu an toàn Z. Đường liên thông ra ngoài giờ chẳng khác nào lối đi xuống địa ngục.
Cuối cùng, một đoàn thợ săn kia đi ra ngoài bị diệt đoàn, lại vẫn có một người sống sót quay về. Lập tức gã được tung hô như vĩ nhân, ngay cả chính phủ cũng phái người mời đến hỏi xem gã đã làm thế nào.
Kẻ sống sót run rẩy kể lại, khi đoàn người của bọn họ đi ngang qua núi Hắc Dạ, một bầy tang thi hơn chục con đột ngột lao về phía bọn họ. Cả đội liền nhanh chóng bị giết, chỉ có một mình gã gắng gượng chạy trốn được một quãng. Vào phút cuối cùng bị bao vây, chẳng biết gã đầu óc thần xui quỷ khiến thế nào nhớ tới tấm bảng mà lại gào lên: "Tha cho tao! Tụi bây muốn bao nhiêu tinh hạch tao liền đưa!"
Bất ngờ chính là, đàn tang thi thế nhưng dừng lại thật. Đầu óc gã đã hoàn toàn lú lẫn, ném cái bao chứa tinh hạch ra, chỉ mong có thể sống sót.
Sau đó gã bị đập cho ngất xỉu, khi tỉnh dậy đã nằm trong biên giới thuộc địa phận thành phố Z. Gã nào dám liều mạng nữa, liền vội lết thân tàn quay về.
Câu chuyện của gã gây nên một hồi chấn động! Mọi người nhớ tới tấm bảng ven đường, không ngờ đó thế nhưng lại không phải trò đùa giỡn!
Một vài người lớn gan thử tiến ra ngoài sau khi đặt tinh hạch bên dưới tấm bảng, càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra chính mình có thể bình yên vô sự rời đi! Thậm chí ngay cả một cọng lông tang thi cũng không nhìn thấy!
Kể từ đó các đội thợ săn lại tiếp tục hoạt động như thường. Nhưng giờ đây mọi người đều tự ngầm hiểu, khi đi ngang qua bảng hiệu kia liền tự động đếm số đầu người mà để lại tinh hạch. Có lần một người thường không mang theo tinh hạch cấp hai, liền để lại mười viên tinh hạch cấp một. Vài người chặc lưỡi cho rằng phen này y toi rồi, không ngờ y vẫn bình yên rời đi được.
Quần chúng nhân loại:... Tang thi bây giờ cũng biết quy đổi tỷ giá tinh hạch sao? Đành chịu thôi, thà tốn chút phí còn hơn mất mạng. Hơn nữa cấp bậc cao nhất hiện tại của tang thi lẫn nhân loại là cấp năm, tinh hạch cấp hai với cấp ba nhiều vô kể. Huống hồ đám tang thi kia còn chấp nhận tỷ giá 10:1 như nhân loại, bọn họ không cảm thấy đây là điều kiện khó khăn gì.
Nhưng bên chính phủ lại không thoải mái như người dân. Một cuộc họp cấp tốc diễn ra ngay sau đó giữa ban cao tầng của chính phủ. Tang thi núi Hắc Dạ có chỉ số thông minh cao hơn dự kiến của họ, điều này đồng nghĩa đám tang thi đang dần dần tiến hóa. Trước khi chúng thông minh hơn cả con người, bọn họ cần ngăn chặn lại.
Huống hồ một đám tang thi lại dám tụ tập kết bè phái thu phí qua đường ngay dưới mũi chính phủ, hỏi sao bọn họ cam tâm chấp nhận cho được.
Kết quả không ngoài dự đoán, một đội quân hùng hậu được chính phủ cử đi tiêu diệt đám tang thi trên núi Hắc Dạ. Ngoại trừ quân đội của chính phủ mang theo vũ khí nóng ra, đội quân còn có hai dị năng giả cấp năm, tám dị năng giả cấp bốn, mười lăm dị năng giả cấp ba, hai mươi hai dị năng giả cấp hai và ba mươi dị năng giả cấp một. Tại mạt thế này, một đội quân như có thế có thể chấn nhiếp tinh thần của bất kỳ căn cứ nào.
Trần Bảo lúc ấy cũng tham gia vào chiến dịch đó. Khi đó gã chỉ mới là một dị năng giả cấp bốn, còn chưa leo lên được vị trí cao tầng này.
Chuyến đi rất kỳ quái. Bọn họ đã tiến sâu vào lãnh địa núi Hắc Dạ, thế nhưng lại không gặp qua một con tang thi nào. Ngay cả động vật biến dị cũng không. Chuyện lạ ắt có bất thường, mọi người càng thêm cảnh giác, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ cứ thế một đường đi đến tận giữa núi, lúc này mới xuất hiện tang thi vây công. Đám tang thi này vậy mà lại phục kích sẵn! Còn chưa hết bất ngờ vì sự thông minh của chúng, quân đội lại sửng sốt phát hiện ra thực lực đám tang thi này không hề thua kém bọn họ! Nếu nói thẳng ra không ngại mặt mũi thì chúng còn mạnh hơn!
Sau một hồi chém giết mưa máu, quân đội kẻ chết người bị bắt làm tù binh. Trần Bảo thuộc số người bị trói mang đi. Đó cũng là lần đầu tiên gã được gặp con tang thi đầu lĩnh thống trị núi Hắc Dạ này. Chỉ một ánh nhìn liền khiến gã cả đời khó quên.
Con tang thi đầu lĩnh chột mắt cụt một bên tay, trên thân khoác áo tắm trắng, chân mang dép tổ ong ngồi trên cao nhìn xuống bọn họ. Ánh mắt sáng rực như nhìn một đám dê béo, lưỡi kích động thè ra liếm môi.
Trần Bảo cứ tưởng mình thế là xong đời rồi. Gã chỉ biết hối hận vì sao lại nóng máu tham gia chiến dịch này. Khi con tang thi vươn tay ra, những móng vuốt đen dài gần như chạm vào da gã, khiến gã phải nhắm chặt mắt lại sợ hãi không dám nhìn. Sau đó...
"Tên này lấy giá một trăm tinh hạch cấp ba. Mang tên tiếp theo lên."
Một tang thi bên cạnh ngáo ngáo vâng dạ ghi chép lại, Trần Bảo cứ thế bị vứt sang một bên. Một đồng bạn khác của gã bị lôi lên kiểm tra trên dưới như heo chờ bán, cuối cùng được định giá hai trăm tinh hạch cấp hai. Cứ như thế lần lượt từng tên tù binh bị bắt lên kiểm tra kỹ càng, cho đến người cuối cùng.
"Trước khi chính phủ trả tiền, đem bọn chúng đi làm công. Đừng nuôi cơm làm gì cho lãng phí."
Trần Bảo thân làm tù binh lại không được hưởng đãi ngộ của tù binh, bị ném vào một chuồng heo biến dị để trông coi. Một con tang thi khệnh khạng quất roi đá đá mông gã: "Ngáo ngáo ngáo!" (Cho heo ăn cẩn thận! Con nào mà bị đói là làm thịt mi thay thế đó!)
Mặc dù Trần Bảo không hiểu tiếng tang thi, nhưng để làm công việc cho heo ăn thì không nhất định phải là một giáo sư về tang thi học. Cứ thế mỗi ngày gã đều phải dậy từ sớm tinh mơ xách thùng đồ ăn cho heo ăn, heo ăn còn thừa mới đến lượt gã nhặt về xử lý. Tối đến còn phải ngủ cạnh chuồng heo để trông chừng.
Đám tang thi đó đối xử với heo còn tốt hơn tù binh. Trần Bảo trong lòng bi phẫn nghĩ vậy, lại không dám vọng động. Tù binh đều bị tách ra, gã không có cách nào liên lạc với đồng bạn, càng đừng nói đến chuyện lên âm mưu chạy trốn.
Sau việc đó, chính phủ không thể không thối mặt mà xuất ra tinh hạch để đổi về số tù binh kia. Hết cách, những người này đều là mầm móng của khu an toàn, nếu bọn họ chết đi, cũng đồng nghĩa khu an toàn mất đi phần lớn lực lượng.
Trần Bảo may mắn được giải thoát khỏi kiếp chăn heo, ôm mặt đen thui quay về khu an toàn. Khi cao tầng hỏi gã đã xảy ra chuyện gì, gã không thể không đen mặt kể lại. Bất quá sau khi nghe những người khác tường thuật lại trải nghiệm của mình, gã cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn chán.
Trong đội có một tên nam nhân dị năng hệ thủy cấp hai, bề ngoài trắng trẻo xinh xắn. Hắn khóc lóc mếu máo kể rằng ngày nào cũng bị đám tang thi lôi ra nhảy thoát y, sau đó chúng lại dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn cơ thể hắn. Ngày nào hắn cũng sống trong nơm nớp sợ hãi không biết khi nào bị cắn đứt miếng thịt.
Tóm lại sau sự việc này, chính phủ quyết định im lặng như không có gì xảy ra, đồng thời liệt núi Hắc Dạ vào danh sách cấm. Những chuyện xảy ra trong chiến dịch đó, ngoại trừ những người tham gia và cao tầng chính phủ ra, không một ai khác biết được.
Bây giờ nghe Lê Hạo Khương nhắc tới con tang thi này, làm gợi lên một số ký ức không mấy vui vẻ, Trần Bảo dù muốn giả vờ trấn tĩnh, kỳ thực nội tâm đã loạn cuồng cuồng lên rồi.
"Khụ, việc này... Thực sự không dùng một tang thi khác để làm thực nghiệm được sao?"
"Trần thiếu tướng, ngài cho rằng khoa học cũng như mấy trò chiến tranh của các ngài, không dùng cách này thì dùng cách khác được sao?" Lê Hạo Khương bất mãn nói, "Hay ngài nghi ngờ quyết định của tôi?"
"Không! Hoàn toàn không có!" Trần Bảo không dám động đến vị tổ tông này, lập tức vung tay xua rối rít, "Ai cũng biết Lê tiến sĩ trí tuệ hơn người, làm sao tôi dám nghi ngờ."
Nói cho cùng, Lê Hạo Khương chính là người chế tạo ra vắc-xin chống virus tang thi. Tuy thuốc này vẫn còn thử nghiệm, nhưng hiệu quả thì là thực. Chính phủ đã thèm nhỏ dãi thứ thuốc này lắm rồi, chỉ cần Lê Hạo Khương đưa cho bọn họ thành phẩm cuối cùng thì dù hắn có yêu cầu khỏa thân chạy quanh khu an toàn cũng không dám cãi lại.
Nếu Lê Hạo Khương chỉ là một nhà khoa học tài giỏi, chính phủ cũng không đến mức e ngại hắn như thế. Nhưng không hiểu sao những nhà khoa học khác chuyên tâm nghiên cứu, Lê Hạo Khương lại quyết tâm nâng cấp dị năng cùng kỹ năng chiến đấu. Vậy mà cuối cùng kết quả thực nghiệm của hắn luôn ra nhanh và hiệu quả hơn người khác! Giờ đây Lê Hạo Khương đã là một dị năng giả hệ tinh thần cấp sáu, mà ngay cả Trần Bảo cũng chỉ mới lên cấp năm.
Người thông minh không đáng sợ. Người vừa thông minh lại có thực lực mới là đáng sợ nhất. Trong căn cứ này cao thủ cấp sáu ngoại trừ Lê Hạo Khương ra thì chỉ lác đác được vài người khác. Thực lực cấp sáu trên cấp năm không chỉ một bậc, nếu chọc hắn điên tiết lên, không biết ngày mai sẽ có vị cấp cao nào tự treo cổ tự tử.
Hơn nữa Lê Hào Khương người này tính tình thất thường, có khi đang ôn hòa lại ngay lập tức trở mặt lạnh lùng. Trần Bảo từng chính mắt nhìn thấy một người dâng lên cho Lê Hạo Khương một mỹ nữ, kết quả không những không được hắn cảm tạ trái lại còn tự mổ bụng phanh thây chết thê thảm. Mà mỹ nữ kia thì bị bắt đi làm thí nghiệm, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Một khi Lê Hạo Khương đã nổi điên lên rồi, chín con ngựa cũng không kéo về nổi. Chính phủ quá mệt mỏi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đồng thời dặn dò các cán bộ về trông coi kỹ con em mình, đừng để chúng chọc vào tên bác học điên đó. Qua một thời gian, không ai dám tới gần Lê Hạo Khương nữa. Ngay cả khi hắn làm thí nghiệm cũng chỉ một mình, không hề có trợ thủ hỗ trợ.
Tính tình kỳ quái của Lê Hạo Khương khiến danh tiếng hắn tệ vô cùng, hầu như không ai nguyện ý gặp mặt hắn, mà hắn ngược lại rất hài lòng với kết quả ấy. Trần Bảo là một trong số những người hiếm hoi có thể chịu đựng hắn được đến bây giờ.
"Chỉ là... Lê tiến sĩ, ngài cũng biết chuyện này... Trước hết chúng ta vẫn chưa biết rõ dị năng của nó là gì, nhưng chính phủ đã công bố trí tuệ con tang thi này cao hơn hẳn những con tang thi khác." Trần Bảo âm thầm lau mồ hôi, "Hơn nữa nó có thể điều động các tang thi khác trên diện rộng, chỉ riêng thứ này thôi cũng đã khó khăn cho chúng tôi rồi."
Ai cũng biết tang thi cấp cao có thể áp chế tang thi cấp thấp, nhưng ra lệnh một cách chi tiết tỉ mỉ như con tang thi này vẫn là lần đầu tiên thấy. Nếu không phải đã tìm ra tung tích tang thi vương cách đây mấy ngàn dặm ở phía Tây, khu an toàn Z quả thực nghi ngờ tang thi tàn phế này có phải tang thi vương hay không.
Bất quá người đã trải qua hồi ức ăn ngủ cùng heo như Trần Bảo, thì con tang thi chột mắt cụt tay này còn đáng sợ hơn cả tang thi vương.
Lê Hạo Khương hừ lạnh một tiếng. Lâm Mặc của hắn sao có thể dễ dàng bị bắt dưới tay của đám nhân loại yếu đuối này. Phàm nhân ngu xuẩn, không tự lượng sức mình, thất bại là đương nhiên.
"Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ tham gia chiến dịch lần này." Hắn rũ mắt xuống như đang nhìn đôi giày trên chân mình, "Như vậy là được rồi chứ gì?"
"Tiến sĩ Lê..."
"Đủ rồi! Không có con tang thi đó thì tôi không thể làm ra vắc-xin chống virus tang thi hoàn mỹ được!" Lê Hạo Khương bất ngờ gắt gỏng đứng phắt dậy, "Bảo với mấy lão già bên kia, nếu không đồng ý thì đừng mơ đến vắc-xin nữa!"
Nói rồi hắn không nể mặt mũi của Trần Bảo, thẳng thắn đứng dậy rời khỏi phòng. Tiếng bước chân lộp cộp ngày càng xa dần, Trần Bảo bất đắc dĩ phải rút điện thoại ra. Đây là một sản phẩm mới chế tạo cách đây không lâu của chính phủ, hiện tại chỉ nhân viên chính phủ mới được sử dụng, có thể liên lạc trong phạm vi năm dặm. Gã ấn một dãy số, sau đó khổ sở thông báo với người ở đầu dây bên kia: "Thủ trưởng, Lê tiến sĩ yêu cầu chúng ta phải mang hắn đi bắt tang thi."
Gã giải thích đơn giản, tóm tắt lại cuộc nói chuyện vừa rồi. Người bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới đáp lại: "Tại sao nhất định phải là con tang thi kia?"
"Mấy cái chuyện khoa học này, tôi làm sao mà biết được." Trần Bảo gãi gãi đầu chán nản, "Trước mạt thế tôi chỉ là nhân viên công chức, đã bao giờ tiếp xúc với phòng thí nghiệm đâu."
Bên kia lại im lặng. Kỳ thực trong cao tầng chính phủ chẳng có ai hiểu sâu gì về khoa học cả. Nếu bọn họ mà chăm chỉ học về mấy thứ này thì đã chẳng có thời gian lẫn cơ hội leo lên những vị trí trên cao.
"Vắc-xin chống virus tang thi vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để cho bên lão đông tây Châu Bác Thần kia chiếm trước." Giọng nói già nua mệt mỏi đáp lại, "Cứ đáp ứng hắn đi vậy."
Cứ như thế, Lê Hạo Khương chiếm được đáp án mà hắn mong muốn, tâm tình khá hơn rất nhiều bước vào phòng thí nghiệm.
Đối với việc vắc-xin chống virus tang thi này có ý nghĩa cứu sống bao nhiêu sinh mệnh thế nào, Lê Hạo Khương hoàn toàn không chút cảm giác tội lỗi. Hắn cũng không phải nói dối về việc này. Không bắt được Lâm Mặc về, hắn sẽ không thể chuyên tâm nghiên cứu, như vậy cũng không cho ra thuốc được.
Đã hai năm rồi nhỉ? Khóe miệng Lê Hạo Khương hơi nhếch lên, bàn tay vuốt ve lồng kính thí nghiệm, ánh mắt ngược lại sâu thẳm không thấy đáy.
-----------------------------------------------------------------------
"Ngáo ngáo ngáo ngáo!!!" (Thủ lĩnh, đây là phần tinh hạch thu hoạch được hôm nay!!!)
Một con tang thi chạy vào bên trong phòng, trong tay mang theo một túi da nâu. Nhìn độ căng của túi, Lâm Mặc không cần đếm cũng biết bên trong có không ít tinh hạch.
"Làm tốt lắm Culi 1." Lâm Mặc tán thưởng, cầm lấy túi đưa cho một con tang thi đeo mắt kinh bên cạnh, "Mắt Kính, cất thứ này vào kho."
Tang thi tên Mắt Kính vâng lệnh, cung kính cầm túi tinh hạch đi vào kho cất chứa, đồng thừa kiểm kê lại một lần số lượng tinh hạch kiếm được mấy ngày qua.
"Qua lâu như vậy, chỉ kiếm mỗi 1000 điểm năng lượng." Lâm Mặc thở dài ngả ra sau, "419, cậu không giấu nhiệm vụ phụ của tôi đấy chứ?"
[Không phải giấu, mà là cậu không được làm nhiệm vụ phụ. Hiện tại cậu đang bị trừng phạt, sẽ không có chuyện được nhận nhiệm vụ cộng điểm dễ dàng như thế]
"Rõ ràng lúc ký khế ước cậu bảo rằng không có trừng phạt, chỉ là không được chọn thế giới sau thôi." Lâm Mặc trợn mắt nghẹn lời nói.
[Có sao? Ha hả. Làm sai không chịu phạt, cậu nghĩ chúng tôi là tổ chức từ thiện à?]
Nghe cái điệu cười nhạt như nước ốc ấy, Lâm Mặc chỉ muốn phun ra búng máu. Cái cảm giác này nó quả thực rất vi diệu. Giống như một designer ký hợp đồng với khách hàng thiết kế logo, kết quả đến lúc bắt tay vào làm thì lại nhảy ra cả tỉ tỉ yêu cầu khác không có trong thỏa thuận ban đầu. Nhưng cho dù có muốn lao qua màn hình máy tính bóp cổ đối phương, cũng chỉ có thể cắn răng uất hận phun tào trong lòng rồi lại cặm cụi làm việc mà thôi.
Hai năm qua Lâm Mặc kỳ thực không hề đi đâu xa mà chiếm lĩnh ngọn núi này để làm địa bàn của mình. Còn đám tang thi kia... Ha hả, đó là cả một câu chuyện dài.
Số là trước kia, khi làm nhiệm vụ hai, Lâm Mặc từng trở thành thủ lĩnh của đám tang thi tại khu vực đó. Dù sao cũng không thực sự phải động tay động chân làm gì, cậu cứ làm việc mình thích là được. Thỉnh thoảng đám tang thi lén lút mò đến bám cửa sổ thì đuổi chúng đi thôi.
Cậu dành ra thời gian nửa năm để chữa trị tốt các vết thương cơ bản. Đầu tiên chính là dây thanh quản. Cảm giác mỗi lần nói chuyện đều phải dùng giấy viết làm Lâm Mặc sắp nghẹn đến chết rồi, tuy rằng theo lý thuyết thì cậu đã chết. Vì không muốn ăn thịt người, Lâm Mặc đành kiên trì lấy tinh hạch trong đầu bọn họ ra, còn xác người thì quẳng cho đám tang thi ngoài cửa sổ kia.
Tới khi Lâm Mặc đã có thể nói năng bình thường trở lại, cậu liền quyết định tiến về khu an toàn Z. Sớm muộn gì hệ thống sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ, bây giờ nữ chính cũng đã vào được khu an toàn rồi, trong quãng thời gian sắp tới cậu không cần lo cô ta đi ra ngoài gây chuyện ảnh hưởng đến mình. Vì vậy Lâm Mặc liền thu dọn đồ đạc tạm biệt nơi này.
Chỉ là cậu không ngờ, sau khi mình đi rồi, đám tang thi đứng trông thịt ngoài cửa sổ phát hiện ra bọn chúng mất đi nguồn cung cấp lương thực liền ầm ĩ vô cùng. Đã quen được cho ăn đến béo tốt, trở thành một tang thi nhà không còn là tang thi hoang dã nữa, bây giờ bảo chúng phải tự đi kiếm thức ăn quả thực là cực hình.
Kết quả một con tang thi cấp cao hơn hết trong đám tang thi này liền lãnh đạo bọn chúng rì rì chậm rãi tiến về phía khu an toàn Z theo bước chân Lâm Mặc như đi theo phía sau vị lãnh tụ đáng tôn kính.
Do trong mắt Lâm Mặc con tang thi nào mà chẳng giống nhau, cho nên chúng cứ lặng lẽ bám theo một đường như vậy cậu vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi Lâm Mặc cư ngụ trên núi Hắc Dạ rồi, trông thấy một đám thập thò ngoài cửa sổ nhà mình hệt như trước kia mới tức giận nhận ra bọn chúng thế mà dám bám đuôi theo cậu!
Con tang thi cao cấp nhất tội nghiệp ngáo ngáo giải thích với cậu. Được rồi, sau một thời gian ở chung với tang thi Lâm Mặc đại khái đã có thể hiểu chúng nói gì. Nghe được lý do chúng trình bày, cậu quả thực muốn giậm chân giậm cẳng. Cậu đây cũng không phải nuôi không một đám tang thi để làm cảnh!
Này thật làm cậu nhớ đến trước kia, đám con trai mua bánh snack sưu tập thẻ, còn bánh bên trong thì đưa cho tụi con gái ăn. Kết quả qua một thời gian, đám con gái cứ thế thành quen, đều đặn tới giờ ra chơi lại đi xin bánh.
Nhưng chí ít đó cũng là các em gái mềm mại manh manh! Chứ không phải một đám tang thi lổn ngổn máu me như phim kinh dị! Dù có nuôi sủng vật đi nữa Lâm Mặc nhất định cũng không chọn loại sủng vật xấu xí như vậy!
Đám tang thi tội nghiệp không những không được Lâm Mặc thu lưu, còn bị chèn ép đá đi, bị lũ tang thi bản địa khinh thường đe dọa, muốn khổ cực bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chúng bí quá thành liều, không thể không chặn đường khu an toàn để săn người. Nhưng trí tuệ chúng thấp quá, lại không có kinh nghiệm chiến đấu, đa phần đều là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm. Lúc này quần chúng tang thi mới cảm thấy khi xưa có Lâm Mặc nuôi ăn thực sung sướng biết bao nhiêu, lệ nóng doanh tròng kêu ấu ấu đến khàn giọng.
Chịu không nổi cảnh sống vật vờ này, đàn tang thi lại chạy đi tìm Lâm Mặc xin bảo kê. Chúng biết cậu chỉ thích tinh hạch, vì vậy đứt ruột chịu đau dâng lên thành phẩm của mình. Mà Lâm Mặc lúc ấy đang loay hoay không biết giải quyết vấn đề tinh hạch tu luyện thế nào, sau khi nhận được cống phẩm thì bất chợt nảy ra một ý.
Tại sao giai cấp vô sản cần cù làm lụng mỗi ngày mà nghèo vẫn hoàn nghèo? Còn tư bản thì lại ngày càng thêm giàu? Đầu óc Lâm Mặc chợt bừng sáng, cảm giác chưa bao giờ hiểu tư tưởng và đường lối của Đảng đến như vậy.
Thế là tấm bảng đòi tiền ra đời từ đó. Còn những con tang thi kia chịu trách nhiệm chặn đường đòi tiền. Thời gian đầu quả thực có chút khó khăn, vì không ai thực sự tin cả. Nhưng khi mọi chuyện đi vào guồng cả rồi thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Giờ đây mỗi ngày không cần đánh đánh giết giết, lại kiếm được nhiều tinh hạch vô cùng. Lâm Mặc còn kết hợp công nông, mở trang trại chăn nuôi động vật biến dị. Nhờ vậy mỗi ngày mọi tang thi đều có thịt ăn, lại còn được phát tinh hạch cho. Chúng tang thi rưng rưng nước mắt cảm thán cuộc sống này sao mà hạnh phúc quá đỗi, thề sống thề chết phục vụ cho Lâm Mặc.
Những tang thi bản địa khác thấy bọn họ làm ăn ngon lành thì cũng cun cút chạy theo sau Lâm Mặc xin làm đàn em. Giờ đây toàn bộ núi Hắc Dạ đều là địa bàn của cậu, cậu bảo chúng đi Đông thì chúng tuyệt đối không dám đi Tây.
Để tiện quản lý, Lâm Mặc đặt cho những con tang thi cấp cao vài cái tên để dễ gọi. Con tang thi đeo mắt kính kia được gọi Mắt Kính, chuyên lo việc quản lý kho tinh hạch. Tang thi Culi 1 thuộc nhóm mười hai Culi của Lâm Mặc, trọng trách không gác lính gác kiêm chân chạy vặt bao nhiêu. Ngoài ra tang thi chăn trâu gọi là Ngưu Ma Vương, tang thi chăn heo thì tên Trư Bát Giới,... dễ nhớ biết bao a.
Mỗi lần hệ thống nghe Lâm Mặc gọi những cái tên đó chỉ muốn câm nín. Một lần nữa nó cảm tạ chủ hệ thống chủ thần rằng Lâm Mặc không bao giờ có thể sinh con, vì nếu cậu có thể, đứa bé đó nhất định oán khí đầy trời bước lên con đường phản xã hội.
"Ngáo ngáo ngao ngao!!!" (Thủ lĩnh, không xong rồi! Nhân loại mang theo vũ khí tiến vào địa bàn chúng ta!)
Một tang thi khác tức tốc chạy vào thông báo cho Lâm Mặc. Những tang thi có thể gặp mặt trực tiếp Lâm Mặc tối thiểu phải đạt đến cấp bốn, cấp năm, bản thân Lâm Mặc cũng đã cấp sáu. Cho nên có thể khiến chúng lao đến rống to rống nhỏ nhất định lực lượng không thấp.
Xem ra quân đội đúng là không từ bỏ a. Lâm Mặc thầm nghĩ như vậy, vặn eo đứng lên. Cậu chỉ muốn làm ăn đàng hoàng kiếm sống qua ngày, người ta lại cứ tìm cách gây khó dễ cho cậu. Thời buổi bây giờ kiếm ăn dễ lắm sao, cậu còn cả một bầy tang thi nheo nhóc đợi nuôi đây.
Đám tang thi nghe tin có người xâm lấn địa bàn của bọn chúng thì vui vẻ gào rú. Có người đồng nghĩa có thêm tinh hạch, hơn nữa còn có thể bắt đám tù binh đi làm việc!
Tang thi Bính: "Ấu ngao ngao ngao!" (Chúng ta mau dàn trận Xích Bích đi!!!)
Tang thi Ất: "... Ngao ngáo ngao?" (A? Như vậy chẳng phải cần tàu chiến sao?)
Tang thi Giáp: "Ngao ngao ngao." (Nhưng mà không ai trong chúng ta biết đóng tàu cả.)
Lâm Mặc: "..." Cho nên trọng điểm của tụi bây là làm thế nào để đóng tàu, chứ không phải làm thế nào lái tàu giữa rừng núi?
Cậu thật hối hận vì đã đọc truyện Tam Quốc Chiến cho chúng nghe, thật sự. Nếu nhân loại có thể hiểu được tang thi nói gì, Lâm Mặc nhất định xấu hổ đến chết.
Nhưng có đàn em là tang thi cũng có điểm tốt. Thứ nhất, chúng sẽ tuyệt đối trung thành với cậu cho đến khi có tang thi khác cấp cao hơn xuất hiện, không bao giờ có chuyện đâm sau lưng như nhân loại. Thứ hai, mọi mệnh lệnh cậu đưa ra chúng đều sẽ làm theo tuyệt đối không sai, cho dù kêu chúng đi chết đi chăng nữa. Cuối cùng, đám tang thi không biết đau biết sợ, dũng mãnh thiện chiến xông lên đến chết với kẻ địch mới thôi.
Dựa vào ba đặc điểm này, Lâm Mặc mới có thể chỉ huy bọn chúng đâu vào đó để đánh bại quân đội của chính phủ. Bằng không với cái dị năng phế vật này, cậu còn chưa kịp đánh đấm đã bị người ta bắt trói rồi.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 3: Đưa thần khí cho Cừu Vĩ Dạ | Thời hạn: 24 ngày | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
Lâm Mặc: "..."
Xin hỏi đi đâu để mua thần khí đây? Có nhận ship COD không?
Trong tiểu thuyết, Cừu Vĩ Dạ một lần dạo chợ đêm vô tình trông thấy một vật trang trí hình kiếm tinh xảo làm bằng bạc. Nữ chính yêu thích vô cùng, liền mua về đeo trên cổ. Nào ngờ món đồ tầm thường ấy thế nhưng lại là một thần khí ngủ say từ lâu, khi kết hợp cùng không gian linh tuyền của Cừu Vĩ Dạ liền hợp thành một, nâng cấp nữ chính vừa làm vú em vừa dame chính.
[Cho đến bây giờ, hệ thống vẫn không thể tính toán ra món thần khí này từ đâu mà ra, lại làm sao rơi xuống trong tay người bán hàng.] 419 nghiêm túc nói. [Đây là một BUG rất nghiêm trọng.]
"Cho nên...?"
[Vì vậy chủ hệ thống quyết định, sửa lại thần khí chính là tinh hoa đất trời hợp lại mấy vạn năm, hiện tại ngủ say trong lòng đất. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi đào thần khí lên, rồi tìm cách đưa nó cho Cừu Vĩ Dạ.]
"Thế thần khí nằm ở đâu?" Lâm Mặc thầm nghĩ, nói không chừng là ở trên núi cao nhiều linh khí, hoặc không thì cũng dưới đáy biển sâu thăm thẳm.
[Ba tấc đất bên dưới chuồng heo nhà cậu.]
Lâm Mặc: "..."
Nếu thần khí có linh trí, nó nhất định sẽ khóc đó. Các người làm vậy thật sự ổn sao?
[Thần khí có trước hay chuồng heo có trước?] 419 ngạo nghễ nói, tuyệt đối không thừa nhận do mình nhầm tọa độ, [Không phải thần khí nằm dưới chuồng heo nhà cậu, mà là cậu xây chuồng heo phía trên thần khí!]
"Khụ, hai cái này cũng không khác mấy a..." Lâm Mặc toan nói thêm, cảm nhận được 419 đang lườm mình mãnh liệt, liền thức thời câm miệng.
Thế là trong tình trạng quân đội chính phủ đang bao vây chân núi, từ từ tiến vào sâu bên trong, Lâm Mặc cùng một đám tang thi lại vén ống quần cằm cuốc đi đào đất chuồng heo.
Tang thi Trư Bát Giới: "Ngáo ngáo ngao ngáo!" (Thủ lĩnh, đây có phải là gia tăng sản xuất không?)
Mắt Kinh tốt bụng nhắc nhở nó: "Ngao ngáo ngao." (Dùng từ sai rồi, đây vốn là chuồng heo, bây giờ đi đào đất lên thì không gọi là gia tăng sản xuất được. Phải gọi là mô hình trang trại kết hợp.)
Lâm Mặc: "... Không phải gia tăng sản xuất, cũng không có trang trại gì hết. Chúng ta đang tìm đồ."
Quần chúng tang thi: "Ngáo ngao ngáo ngáo!" (Là đồ gì vậy? Có thể ăn không?)
Lâm Mặc: "Một thứ không thể ăn, hình kiếm chiều dài cỡ hai đốt tay, làm bằng kim loại."
Chúng tang thi liền lao nhao ngáo ngáo, lao vào đào xới đất. Có vài tên nóng lòng không chịu được, vứt cả cuốc xẻng sang một bên, dùng hai tay móng nhọn dài hoắt đào bới. Thỉnh thoảng một vài tên sẽ lon ton chạy đến đưa cho Lâm Mặc xem thử có phải món cậu cần tìm không, nhưng toàn bộ đều là rác rưởi, không có bóng dáng thần khí đâu.
Khi nhận được chiếc bao cao su thứ năm được dâng lên, Lâm Mặc lần đầu tiên trầm mặc suy nghĩ về nhân sinh của mình. Rốt cuộc nhân loại nơi đây có bao nhiêu phóng túng, làm ô uế đất nuôi heo của cậu?
May mắn thay hệ thống vẫn chưa tính toán sai vị trí thần khí, cho nên Lâm Mặc cực lực đào xới một hồi thì quả nhiên tìm được một thanh kiếm bé bé xinh xinh, trên thân còn bám đầy bụi đất. Nếu không phải được 419 miêu tả trước đó, Lâm Mặc rất có thể đã trông lầm thành một mẩu kim loại mà vứt đi rồi.
[Được rồi, chỉ cần mang đến cho nữ chính nữa thôi là được.]
Nghe giọng điệu hệ thống hệt như chỉ còn một bài cuối cùng nữa thôi, làm đi. Lâm Mặc nhìn thanh kiếm nhỏ này, lại nhìn ra xa về phía căn cứ. Đùa à, bảo một con tang thi sống sờ sờ như cậu bước vào lãnh địa của nhân loại. Nhất là với cái ngoại hình hiện tại này, phỏng chừng trên dưới khu an toàn đều biết đến tên tuổi cậu rồi.
Ở cửa ra vào khu an toàn đều thiết lập trạm kiểm tra, nếu là người lần đầu tiên vào cần đăng ký số chứng minh cùng lấy mẫu máu thí nghiệm xem có virus tang thi không, sau đó lại cách ly hai mươi tư giờ mới được vào. Những lần sau thì không cần phiền phức như thế, chỉ cần thử nước bọt là xong. Nhưng nếu có vết thương trên người bắt buộc phải vào phòng cách ly đủ thời gian quy định.
Lâm Mặc lại cảm thấy cậu còn chưa có cơ hội xét nghiệm thì đã bị thủ vệ trên tường thành nã đạn vào đầu rồi. Vấn đề này quả thực thách thức cậu mà. Nếu như có cách nào công khai ra vào được khu an toàn thì tốt biết mấy.
"Ngáo ngáo ấu!" (Bọn họ sắp xông tới nơi rồi!)
Tiếng thông báo của con tang thi thuộc nhóm Culi lôi Lâm Mặc trở về hiện thực. Chuyện đó tính sao đã, bây giờ trước mắt phải đối mặt với đám nhân loại phiền phức kia. Tang thi như cậu thật đáng thương, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự chèn ép khinh khi của loài người, đến bao giờ mới có người đứng lên đòi quyền bình đẳng cho tang thi đây a~
"Ngao ngáo ngáo ngáo?!" (Không xong rồi thủ lĩnh ơi! Lần này bọn họ đòi bắt sống ngài lôi về làm... làm cái gì ấy ấy nhỉ...?!)
Lại một con tang thi khác chạy đến. Con này thuộc nhóm trinh sát điều tra, sở hữu dị năng thính giác, có thể nghe được nói chuyện trong phạm vi ngọn núi này. Cấp bậc của nó đã lên đến cấp năm, trừ phi bị người cấp cao hơn cố tình chặn lại, bằng không không có gì nó không nghe được.
"Làm ấy ấy là làm cái gì?" Lâm Mặc ngờ vực hỏi.
Tang thi quơ chân múa tay, muốn dùng hết vốn liếng từ vựng của mình để diễn tả: "Ngao ngao ngao ngao!" (Họ nói sẽ bắt ngài thế này thế này! Sau đó mang về đâm đâm ấy ấy! Rồi lại trói lại ư ư ư!)
Thứ lỗi cho đầu óc ngu muội của cậu, cậu hoàn toàn chẳng hiểu tên này đang nói cái gì.
Dị năng của nó rất cao, bình thường cũng xem như nhanh nhạy, nhưng khổ nỗi mỗi lần gấp gáp sẽ nói năng vấp váp, hơn nữa hay quên nên nội dung truyền về không ba phần thiếu cũng sai lệch. Lâm Mặc không ép nó phải nói nữa, trầm ngâm suy nghĩ xem rốt cuộc ấy ấy ở đây là ấy ấy gì.
Ít nhất có một điều có thể xác nhận, lần này chính phủ không định giết cậu như trước, ngược lại quyết định bắt cậu lôi về.
Lâm Mặc bĩu môi hung hăng hừ một tiếng. Chiến dịch càn quét Hắc Dạ lần trước bọn họ bị cậu hành hạ tan nát như vậy, lại sớm quên mất rồi sao. Nghĩ rằng cậu là quả hồng mềm, muốn nắn sao thì nắn à? Không thể giết nổi cậu mà còn dám mơ tưởng bắt cậu đi.
Nói không chừng có vũ khí bí mật gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Lâm Mặc toan hạ lệnh cho đám tang thi bắt đầu di chuyển, trong đầu chợt lóe lên cái gì, tròng mắt láo liên liên tục.
Một lát sau, cậu oai nghiêm leo lên trên cao đứng giữa bầy tang, ho khan vài tiếng: "Kế hoạch tạm thời thay đổi."
Danh sách chương