Ba ngày cuối cùng này, Hạ Ca không nhận nhiệm vụ. Hắn đưa Lăng Thanh Huyền đến nơi hắn thường tới khi còn nhỏ, kể cho cô nghe chuyện xưa của mình.

Cô chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, chưa từng ngắt lời hắn.

Sau đó Hạ Ca mang theo Lăng Thanh Huyền, lại đến mượn phòng bếp của cửa hàng tiện lợi.

Hắn dạy cô nấu cháo, nói cho cô biết làm thế nào khống chế độ lửa.

Lăng Thanh Huyền không nói một lời, tay làm theo hướng dẫn của hắn.

Hai người bưng cháo về phòng trọ, rất có cảm giác nghi thức mà ăn hết.

"Hậu sự đã an bài xong, mấy ngày nữa sẽ có người đến nhặt xác cho anh."

Ngữ khí của Hạ Ca nhẹ nhàng chậm chạp, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng loại cảm giác này thật đúng là kỳ diệu.

Nghĩa trang đã chọn xong, thời gian tử vong đã xác định, yên tĩnh chờ đợi sinh mệnh trôi đi.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Lăng Thanh Huyền, bỗng hơi run rẩy.

"Thân ái, anh muốn cùng em thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long, chỉ e là một đời này không làm được rồi."

Lăng Thanh Huyền nhéo nhéo mặt hắn: "Không sao."

Còn có sau này.

Bọn họ còn có sau này.

Hạ Ca cười khổ, ôm chặt lấy cô.

Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cùng người mình yêu nhất ở bên nhau, cảm giác này cũng không tệ.

Mặt bánh nướng ngồi một bên đem nước mắt nước mũi chùi lên người quỷ lười.

"Mày xem hai người bọn họ kìa, thật tức chết quỷ!"

"Cút sang một bên, đừng có chùi nữa, gớm quá!" Quỷ lười không kiên nhẫn đẩy nó ra, thần sắc sầu lo.

Quen biết lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Hạ Ca chủ động gọi tụi nó tới, xem ra là để tụi nó được gặp hắn lần cuối.

Thiên sư không có tội nghiệt sau khi chết có thể trực tiếp đầu thai. Một khi hắn trút hơi thở cuối cùng, trên đời này sẽ thật sự không còn Hạ Ca nữa.

"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Lăng Thanh Huyền cùng hắn nằm trên giường.

Tay nhỏ được hắn nắm lấy, đặt trên lồng ngực.

Nơi trái tim đang đập, lại làm trong đầu Lăng Thanh Huyền thoáng qua từng cái thân ảnh.

Đầu như kim đâm, trên mặt cô lại không chút biểu tình.

"Kỳ thật trước khi anh chết, có một thỉnh cầu." Hạ Ca nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

Lăng Thanh Huyền từ chối: "Đừng có hòng."

Cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được hắn muốn gì.

Hạ Ca ủy khuất chưa từng thấy: "Anh sắp chết rồi, em còn không chiều ý anh."

【Ký chủ ! Độ hảo cảm cách giá trị tối đa còn có tí xíu mà thôi ~】

Nhiệm vụ chính tuyến sắp hoàn thành, chỉ còn nhiệm vụ ẩn giấu, sau khi trở lại không gian có thể tiếp tục rút thưởng.

Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, Hạ Ca bò dậy, cùi người nhìn cô.

"Anh chết cũng muốn chết trên người em."

Giọng điệu này, cứ như hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Hắn rốt cuộc bất mãn đến mức nào chứ? Lăng Thanh Huyền nằm yên, trong mắt Hạ Ca lấp lánh ánh sao. Hắn ném một lá bùa, mặt bánh nướng cùng quỷ lười bị đánh bay.

Một cảm giác thật quen thuộc!

"Anh bắt đầu nha?" Hắn nhẹ nhàng nói, Lăng Thanh Huyền vươn tay ôm lấy chiếc cổ đã đỏ bừng của hắn.

Rõ ràng đang thẹn thùng mà còn hiếu thắng.

Để mặc hắn cởi bỏ quần áo của mình, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng thời khắc mấu chốt, Lăng Thanh Huyền vẫn đem hắn đè xuống.

"Thân ái..."

Lừa đảo!

Trước khi chết còn không thỏa mãn hắn nữa!

"Anh tự mình động." Hắn giận dỗi không cho cô hôn.

"Ờ." Lăng Thanh Huyền quả thật không nhúc nhích.

Kỳ kèo một hồi, cả khuôn mặt Hạ Ca đã đỏ hơn tôm luộc, nhụt chí nỉ non: "Thân ái."

"Đây."

Lăng Thanh Huyền cắn môi hắn, trằn trọc.

_________________________________________________________________________

Hạ Ca ngoài miệng không sợ trời không sợ đất, nhưng thời điểm mí mắt hoàn toàn không mở nổi nữa, hắn hoảng hốt bắt lấy tay Lăng Thanh Huyền.

"Thân ái."

"Em ở đây."

"Anh cảm thấy mệt quá."

Lăng Thanh Huyền kề sát lại, nhẹ giọng: "Vậy ngủ một giấc đi."

Hạ Ca nghẹn ngào: "Nhưng anh sợ khi tỉnh lại, em sẽ biến mất."

"Sẽ không biến mất." Lăng Thanh Huyền vuốt ve má hắn, miêu tả đường nét gương mặt hắn: "Chờ anh tỉnh lại, em sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt anh."

"Lần này không gạt anh chứ?"

"Không gạt anh."

Tựa như có được đáp án mình mong đợi, Hạ Ca trầm mặc một lát.

"Anh thích em... Chỉ thích em."

Âm thanh của hắn càng lúc càng nhỏ, lơ đãng tan biến trong trời đất.

Lăng Thanh Huyền nhìn thấy lông mi của hắn không còn rung, nghe thấy hô hấp của hắn không còn chập trùng.

Tay cô dần dần hóa thành điểm sáng, linh thể sắp đầu thai.

【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chính tuyến thứ hai hoàn thành, nhiệm vụ ẩn giấu hoàn thành.】

Cô dán mặt mình lên má hắn, cuối cùng chọc chọc lúm đồng tiền đã không còn độ cong, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Tiểu gia hỏa, bổn tọa nói chuyện giữ lời.

Chờ bổn tọa.

__________________________[Mẹ hỏi ta vì sao lại khóc]_______________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện