Edit: Ochibi

Thi đấu ngự kiếm, Phong Giác thua.

Lúc trở lại Huyền Thanh điện, hắn thấy Lăng Thanh Huyền đang thao túng kiếm.

Khi hắn xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Huyền, những cái kiếm đó biến thành mấy chục, toàn bộ vọt tới chỗ hắn, Phong Giác tránh thoát, đáy mắt lại là ảm đạm.

【 Ký chủ, vai ác không vui, cô đi dỗ dành dỗ dành đi ~】

Bổn tọa không phải vú em.

Lại là ai bắt nạt gia hỏa này? Hắn tại sao yếu như vậy!

Không thú vị.

Lăng Thanh Huyền thu hồi kiếm, mới vừa xoay người, thiếu niên phía sau liền chạy đến ôm lấy vòng eo nàng, trước đó, Lăng Thanh Huyền hoàn toàn có thể né tránh, nhưng nhớ tới ZZ nói dỗ dành, nên tạm thời không phản kháng.

“Làm sao vậy?”

Không bị đẩy ra, Phong Giác được một tấc lại muốn tiến một thước chôn mặt trên lưng nàng, ngửi được thanh hương gần gũi say lòng người, miệng run nhè nhẹ, “Sư phụ, sư phụ hối hận khi thu đồ nhi làm đồ đệ sao?”

Rất hối hận, quá yếu ớt.

【 Ký chủ lúc này đừng phang đao vào vai ác nữa. 】

Bổn tọa không có đao, chỉ có kiếm.

【……】

Thấy Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, Phong Giác tỉnh táo lại, mới phát hiện mình ôm nàng, hắn vội vàng buông tay, không dám ngước mắt đối mặt với nàng.

“Sư, sư phụ, đồ nhi cần tu luyện thêm!”

Nhìn hắn chạy nhanh giống như gặp quỷ, Lăng Thanh Huyền đem tay đặt ở bên hông.

Vừa mới rồi rất ấm áp.

Sau ngày hôm nay, Phong Giác không đến học đường học kiến thức cơ bản, nhưng những khóa khác một cái cũng không bỏ, có thể so tài cùng người khác thì so tài ngay, sau khi trở về núi chính là một trận tu luyện không ngừng.

Có đôi khi hắn còn không gọi tiếng sư phụ.

Lăng Thanh Huyền nghĩ lại một chút, cảm thấy là mình quá chiều hắn, nên hắn không thèm tôn kính mình!

Mộ Lâm trong môn cũng giống vậy, mỗi khi có người thấy hắn, hắn đều đang khắc khổ tu tập, chưa từng thả lỏng.

Hắn rất rõ ràng, cho dù thiên phú cao, nhưng trên hắn còn nhiều sư huynh sư tỷ như vậy, đoạt được hạng nhất, cần phải nỗ lực hơn.

Thực lực của hắn nâng cao từng ngày, độ chú ý ở trong môn cũng càng ngày càng cao, dường như tròng mắt Tề Viện mỗi ngày luôn dừng ở trên người hắn.

“Nghe nói Mộ sư đệ chuẩn bị cho thí kiếm đại bỉ, Chu sư huynh bọn họ sợ hắn đuổi kịp, ngày đêm đều tu luyện.” Lâm Nhạc đưa vòng ngọc tự mình mới làm đến trước mặt Tề Viện, “Không lâu nữa sẽ đến sinh nhật sư tỷ, đây là tâm ý nho nhỏ.”

Tề Viện tiếp nhận, ôn hòa nói: “Cảm ơn sư muội, ừ, về Mộ sư đệ kia, sư muội hiểu biết nhiều hay không?”

Không nghe thấy Tề Viện mời mình tham gia yến hội sinh nhật trong triều, ngữ khí Lâm Nhạc hơi cứng, “Hiểu biết không nhiều lắm, nhưng Mộ sư đệ là người vừa tuấn vừa thông minh, là đối tượng rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ.”

“Như vậy, hắn có người yêu thích sao?”

Lâm Nhạc kỳ quái lắc đầu, “Giống như không có, tâm tư Mộ sư đệ đều đặt trên tu luyện.”

Tề Viện đuổi Lâm Nhạc đi, tùy tay ném vòng tay đến một góc phòng.

“Cái thứ này, cũng dám đưa đến trước mặt ta.” Nàng ta cười lạnh lấy ra thiệp mời tự tay mình viết, đệ tử trẻ tuổi đồng lứa trong Càn Khôn Môn, Mộ Lâm là hợp ý nàng ta nhất, vừa lúc thừa dịp sinh nhật lần này, đem hắn mang về cho phụ hoàng nhìn một cái.

Ngay cả đồ vật để đối phó Lăng Thanh Huyền, nàng ta cũng có thể trở về tìm phụ hoàng đưa cho nàng ta.

Mộ Lâm mới vừa tu luyện xong, trên người còn tầng mồ hôi mỏng, hắn cầm túi nước uống mấy ngụm nước, trên dưới hầu kết lăn lộn, đường cong phập phồng kia làm mặt Tề Viện đỏ bừng, nàng ta đưa khăn tay qua, “Sư đệ, vất vả.”

Mộ Lâm không nhận, hắn cũng có.

“Sư tỷ sao lại tới đây, cũng tới tu tập sao?”

Thấy hắn nói sang chuyện khác, Tề Viện cũng không giận, nhét thiệp mời vào trên tay hắn, “Mấy ngày nữa đó là sinh nhật ta, sư đệ có hân hạnh đến dự không?”

Lúc trước hắn đã rất nhiều lần cự tuyệt quả trám của Tề Viện, lúc đang chuẩn bị cự tuyệt lần nữa, con dấu trên thiệp mời khiến cho hắn chú ý, cuối cùng hắn nhận lấy, gật đầu nói: “Tạ hảo ý cuả sư tỷ, ta sẽ đi.”

9/2/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện