Editor: Ochibi

Lăng Thanh Huyền dùng loại ánh mắt cổ quái nhìn cô ta, “Toàn trường đều biết tôi là học tra, thì trắng đêm học tập cái gì?”

Mọi người:……

Bị trực tiếp oán ghét, Khương Tuyết bắt đầu cầu tình lão sư, “Lão sư, em tin đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là không biết vì sao, bạn học Lâm lại muốn nhằm vào em như vậy.”

Bổn tọa đương nhiên muốn nhằm vào ngươi, dù sao thì ngươi là nguyên nhân lớn nhất khiến thân thể này tử vong.

Lúc trước Lâm Thanh Thanh cho dù biết bí mật này, cũng không có nói ra, nhưng lại bị bắt nạt.

Vẻ mặt Lăng Thanh Huyền nghiêm túc, “Lão sư, em yêu cầu xem theo dõi.”

Xem sẽ biết, dù sao nửa trận đầu bọn họ cũng làm quá tệ.

Sắc mặt Khương Tuyết cứng ngắc, cô ta không nói nữa, Trần Nguyệt lại vô cùng kích động, “Lâm Thanh Thanh, chắc cô có tật xấu đi!”

Xử lý không được, giám thị lão sư đành phải đưa ba người bọn họ ra ngoài.

Góc phòng học, một người nhẹ xoa khóe mắt, hiển nhiên mới vừa tỉnh ngủ.

Văn phòng giám sát, Trần Nguyệt xác thật ném tờ giấy, lại xem buổi thi trước, Trần Nguyệt trực tiếp ném cho Khương Tuyết, buổi chiều thất thủ mới ném tới bên chân Lăng Thanh Huyền.

Đây là lần đầu tiên bị bắt được gian lận, để hai người ghi nhớ, hai bài thi đều bị hủy bỏ thành tích.

Bị lão sư thay phiên phê bình, Khương Tuyết oán hận mà nhìn người nào nó dựa vào góc tường vẻ mặt phong khinh vân đạm.

“Các em còn trẻ, lần này coi như chỉ giáo huấn, không thể lại có lần sau, vì hình tượng các em, lần này ghi tội bên trong, sẽ không cho thông báo ra ngoài.”

Lời nói lão sư thấm thía, nếu không phải hiệu trưởng yêu cầu không thể hư hao hình tượng trường học, hắn cũng muốn trực tiếp thông báo phê bình hai cô gái này, nếu mà bạn học kia không báo cáo, chỉ sợ bọn họ sẽ còn tiếp tục gian lận, việc này chính là sẽ nghiện.

Được thả ra khỏi văn phòng, Khương Tuyết hừ lạnh, “Lâm Thanh Thanh, cô chờ đó cho tôi.”

Hỏng chuyện tốt của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con ngu này!

Trần Nguyệt thiếu chút nữa tiến lên động thủ đánh Lăng Thanh Huyền, nếu không phải xung quanh còn có lão sư đang nhìn.

Lăng Thanh Huyền như suy tư gì nhìn bọn họ rời đi, theo sau nhìn kiến trúc xung quanh và cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Tuổi trẻ, thật tốt a.

Trở lại phòng học, bàn của Lăng Thanh Huyền bị lệch, đồ trong túi đựng bút rải rác khắp nơi, trong ngăn kéo còn có thứ dơ bẩn.

Trái lại bên cạnh Khương Tuyết vây quanh một đám người an ủi.

“Khương Tuyết, đừng buồn, không có thông báo phê bình, vậy đã chứng minh cậu không gian lận, cô ta nhất định là ghen ghét cậu cái gì cũng tốt.”

“Loại người này quá ghê tởm, thành tích mình đã không tốt, còn cố ý nhằm vào người khác, chúng ta đừng nói chuyện với cô nữa, gần mực thì đen.”

Rồi, bổn tọa sẽ cách các ngươi thật xa, miễn cho biến đen.

“Các cậu đừng nói vậy, có lẽ cô ấy……”

Lúc Khương Tuyết đang nghĩ dùng lý do gì để hạ thấp Lăng Thanh Huyền, lại tô đậm bản thân, một đống vật thể không rõ từ trên trời giáng xuống trên bàn cô ta.

Lăng Thanh Huyền đem hết vài thứ trong ngăn kéo ném lại đây.

Không cần phải nói cô cũng biết là ai làm.

“Bạn học Khương Tuyết, cậu thích mấy thứ này sao?”

Khương Tuyết hoảng sợ, ánh mắt lương bạc kia sắp đông lạnh cô ta thành hàn băng.

“Này cái gì, thật ghê tởm, Lâm Thanh Thanh cô khi dễ Khương Tuyết làm cái gì, tin hay không tôi đi báo lão sư!”

“Lâm Thanh Thanh, cô nhanh dọn dẹp sạch sẽ, xin lỗi Khương Tuyết mau!”

Ồn ào quá, nhưng thế giới này, giết người hình như là phạm pháp.

【……】ZZ đột nhiên thấy vui mừng.

“Lâm Thanh Thanh, lão sư tìm cô.” Có người ở cửa phòng học hô một câu, Lăng Thanh Huyền gõ gõ cái bàn, “Các người tiếp tục, tôi phải đi rồi.”

Mọi người bị một loạt hành động này của cô khiến cho ngốc, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, đây vẫn là Lâm Thành Thanh trước giờ không có tiếng tăm gì, không dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không dám tới gần đám đông sao, vì sao biểu hiện vừa rồi của cô khí phách đến như vậy.

Khương Tuyết ủ dột nhìn cái bàn, hận không thể mở miệng lần nữa.

Xem ra Lâm Thanh Thanh thật đúng là uống lộn thuốc, có điều, nhưng bây giờ cô ta có thể chiếu cố cô tốt một chút.

Như dự kiến, Lăng Thanh Huyền bị gọi vào WC, bên ngoài khoá cửa, bên trong mấy nữ sinh sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm cô.

“Mày chính là Lâm Thanh Thanh?”

Lăng Thanh Huyền lắc đầu, “Không phải.”

Bổn tọa là Lăng Thanh Huyền.

Mấy nữ sinh sửng sốt một chút, cô ta không phải Lâm Thanh Thanh, vậy các cô……

“Chúng ta tìm lầm sao?”

“Không tìm lầm đâu, không phải mới nãy mày đi gọi cô ta sao, hơn nữa nghe nói bộ dáng Lâm Thanh Thanh như con ngốc tử, vừa xấu vừa ngu.”

Mấy người khe khẽ nói nhỏ xác nhận một chút, trước mặt chính là Lâm Thanh Thanh.

“Dám gạt tụi tao, để tao cho mày nếm thử đau khổ!”

Một nữ sinh trong đó nói xong lập tức tiến lên duỗi tay túm tóc Lăng Thanh Huyền, chỉ là tay vươn đi, bị Lăng Thanh Huyền ổn định vững chắc ngăn cản, bàn tay kia sắp bóp nát ngón tay cô ta.

“Đau! Đau quá, buông ra đi, mau buông ra!” Nữ sinh kia ngao ngao kêu đau, mấy nữ sinh bên cạnh bị biến cố này dọa mất, không phải nói là con học tra nhu nhược sao, tại sao lại là cái dạng này?

Lăng Thanh Huyền tùy ý tay vung, nữ sinh kia giống như vứt nửa cái mạng, trong mắt ngậm nước kiểu gì cũng không dám tiến lên.

“Chúng ta lên, báo thù cho lão đại!” Các cô chưa từng tự mình trải qua, không biết sự lợi hại của Lăng Thanh Huyền.

Lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi hướng tới người Lăng Thanh Huyền, nào ngờ còn chưa đụng tới cô, con dao đã vào tay Lăng Thanh Huyền, chơi mấy cái động tác khốc huyễn, mấy người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, con dao lạnh lẽo đã dán trên mặt.

“Cứu…… Cứu mạng!” Nữ sinh kia không dám động, bẹp miệng run rẩy.

Lăng Thanh Huyền vuốt hoa văn dao nhỏ, ngoài ý muốn phát hiện thứ này rất thú vị, “Khương Tuyết bảo các người tới giáo huấn tôi?”

“…… Là, là cô ta.”

Bọn họ là côn đồ trong trường, ngày thường hoành hành ngang ngược, Khương Tuyết cho một số tiền, bảo bọn họ giáo huấn Lâm Thanh Thanh, bắt nạt người còn được tiền, các cô đương nhiên nguyện ý làm, chỉ là nào ngờ, sẽ thua trong tay Lâm Thanh Thanh.

“Giúp tôi giáo huấn lại, khoản này coi như tính xong.” Cô thu hồi dao, bỏ vào trong túi mình.

Mấy nữ sinh nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói tốt, đột nhiên ôm lấy chân cô, “Lão đại! Về sau cậu chính là lão đại của chúng tôi rồi, lão đại cậu nói cái gì chúng tôi cũng làm hết!”

Cô lợi hại hơn bọn họ, cái đùi vàng này nhất định phải ôm lấy.

Lăng Thanh Huyền quăng hai cái, ném không ra, “Tùy các người.”

Nhanh mà buông bổn tọa ra đi.

Hứa Hướng Dương mới từ WC nam ra tới, bắt gặp nữ sinh buổi sáng ở phòng học báo cáo gian lận sắc mặt bình thản ra khỏi WC nữ.

Tầm mắt hai người đối diện, hệ thống nhắc nhở.

【 Nhiệm vụ ẩn dấu: Thu hoạch hảo cảm vai ác Hứa Hướng Dương. 】

Thiếu niên mười bảy tuổi, thân đã cao hơn 1 mét 8, trên mặt hắn treo lười biếng ủ rũ, khi ngủ đầu tóc bị áp nơi nơi nhểnh lên, một khuôn mặt soái khí giá trị nghịch thiên, lúc này thoạt nhìn nhiếp nhân tâm phách.

Lăng Thanh Huyền nhìn không ra, cô vậy mà nhìn không ra tướng mạo hắn.

Cô vỗ vỗ tay, vững vàng bước qua người hắn.

【 Ký chủ, đừng có làm lơ vai ác mà ~ đừng nói cô lại không muốn hoàn thành nhiệm vụ này chứ? 】

Trong lòng ZZ hoảng hốt.

Liếc hắn một cái là có thể mở ra nhiệm vụ ẩn dấu, hiện tại bổn tọa hoài nghi nghiêm trọng nhiệm vụ của ngươi có hơi nước.

8/3/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện