Tư thế Lăng Thanh Huyền đỡ hắn không thay đổi, chẳng qua đem hắn xoay qua hướng khác.

"Đi lên giường." Nghỉ ngơi.

Tiêu Ý đứng lại không nhúc nhích. Hắn hướng về phía những poster trên tường, lướt qua từng cái, nụ cười rạng rỡ: "Em lúc trước là fan của anh?"

Là nguyên chủ, không phải cô.

【Ký chủ, ngươi trả lời như vậy đó hả? Người nhẫn tâm nhìn nhân vật phản diện thất vọng sao? ~~ 】(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )

Nhẫn tâm.

ZZ từ bỏ giao lưu.

Lăng Thanh Huyền lôi kéo hắn: "Có đi hay không?"

Tiêu Ý lí giải hành vi của cô là ngượng ngùng. Không nghĩ tới từ trước tới giờ, cô vẫn luôn chú ý đến hắn.

"Có phải em đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi?" Hắn cố ý hỏi như vậy, lại không để cho cô trả lời.

Cánh tay đem cô hoàn toàn ôm lấy, Tiêu Ý chủ động lôi kéo cô đến trên giường.

Có câu "Vào cũng đã vào rồi, có lý nào lại không làm gì."

"Lần này em cứu em, cho nên em phải báo đáp anh nha."

Hai người cứ như vậy ngồi trên giường, Tiêu Ý nhắm hướng cô áp người xuống: "Hay là lấy thân báo đáp đi." ≖‿≖

Cô lúc trước chẳng phải cũng cứu hắn sao? Có đưa ra yêu cầu quá đáng vậy đâu? 【Ký chủ, ngươi cũng có thể đòi nha~~~ 】.。. o(≧▽≦)o .。

Ngươi không phải tự động che chắn?

【Người ta đi liền giờ nè.】 Chuồn thôi, chuồn thôi. Rắc cơm chó không có phần nó.

Đèn thủy tinh tản ra màu sắc mờ ảo, trên chiếc giường mềm mại, ga giường dần trở nên nhăn nhúm.

Tựa hồ nỗi sợ hãi đánh vào lúc nãy còn chưa hoàn toàn tiêu tán, nam nhân kề sát đặc biệt gần, tựa hồ muốn đem cô toàn bộ hòa vào thân thể mình.

Ánh đèn trên trần nhà bỗng chốc quay cuồng, Lăng Thanh Huyền đem hắn đặt ở dưới thân , không cho hắn cơ hội cự tuyệt, hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay. 

Năng lực học tập của bổn tọa rất mạnh nha.

Chẳng qua ZZ không ở đây, lúc này cũng không xuất hiện khen cô.

Đèn sáng một đêm, Tiêu Ý cũng không thành công đấu tranh giành lại chủ quyền.

Nhìn người đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh, hắn duỗi tay chọc chọc: "Thân ái?"

Lăng Thanh Huyền mặc kệ hắn. Thân thể này cần ngủ, cô phải bổ sung thể lực.

Tiêu Ý ủy khuất nhìn trời. Sau một lúc lâu, lại úp mặt vào chăn.

Lần sau, không thể nuông chiều cô ấy như vậy nữa!

__________________________________________________________________

Mạnh Bình bị cảnh sát mang đi, giam lại thẩm vấn. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tăng thêm cố ý gây thương tích, ít nhất phải vào tù mấy năm. Nghe nói gã giống như chó điên cắn người lung tung, mấy cảnh sát phải hợp lực mới không chế lại được.

Hắn bị nhốt không bao lâu, Lăng Tĩnh đến thăm hắn.

"Tĩnh Tĩnh, em cứu anh ra ngoài được không?" Mạnh Bình hận, chính mình đi sai một bước, liền sai nối tiếp sai, nhưng tất thảy đều do Lăng Tĩnh tạo thành.

Sau khi gã bị giam, Mạnh gia không ai tới nhìn gã một cái, người duy nhất tới là Lăng Tĩnh, còn mang theo thái độ cao ngạo.

"Mạnh Bình, cầu xin tôi đi, quỳ xuống cầu xin tôi." Lăng Tĩnh cười lạnh nhìn gã.

Lúc trước cô ta kêu khóc cầu xin, gã vẫn động thủ với cô ta. Một thân vết máu kia đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

"Được, anh cầu xin em. Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh..."

Gã nở một nụ cười giống như thời điểm hai người còn bên nhau. Nụ cười kia rất có tính lừa gạt, nhìn cứ ngỡ gã không khác gì lúc bình thường.

Lăng Tĩnh nhất thời thất thần, bị gã từ cửa thăm tù kéo lấy tóc, gã nhắm hướng mặt Lăng Tĩnh, cắn mạnh tới.

"A! A! Cứu với? Có ai không?" Lăng Tĩnh liều mạng giãy giụa mới thoát ra được. Chỉ là cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách kia, khiến cô ta gào thét không ngừng.

Rất nhanh có người chạy đến chế trụ Mạnh Bình, nện đèn pin lên người gã. Gã miệng còn đầy máu mà tươi cười.

Đời này của gã, đều bị nữ nhân này phá hỏng. Đáng chết, bọn họ đều đáng chết.

"Mặt, mặt của tôi." Lăng Tĩnh sờ lên mặt, tiếng thét chói tai quanh quẩn ngục giam.

Lăng Tĩnh bị hủy dung, ngay cả phim nát nhất cũng nhận không được.

Suốt ngày trốn trong bệnh viện điên điên khùng khùng. Kim chủ đem cô ta ném ra ngoài, không cho cô ta xuất hiện làm mình buồn nôn.

Tài nguyên của Nguyên Môi, cô ta mãi mãi chạm không tới.

Đồng thời bởi vì không thể nào nhận phim và quảng cáo, cô ta phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho Nguyên Môi.

Khoản nợ lớn đè trên vai, hơn nữa không có kim chủ, Lăng Tĩnh chạy đi vay nặng lãi, vặt đầu cá vá đầu tôm, cuộc sống từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Trái ngược với Lăng Tĩnh, tập đoàn Lăng Thịnh không ngừng lớn mạnh. Từ một công ty mắc nợ sắp phá sản biến thành xí nghiệp người người muốn lôi kéo.

Mang theo khẩu trang, Lăng Tĩnh trốn sau đại thụ dưới cao ốc của tập đoàn Lăng Thịnh. Cô ta do dự bất an nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Đã đến giờ tan ca rồi, bọn họ vì cái gì còn chưa ra?

Thời điểm cô ta đang tự hỏi, hai cha con Lăng Thịnh, còn có Tiêu Ý cùng lúc xuất hiện. Hình ảnh ba người họ ở bên nhau hòa thuận ấm áp làm đau nhói mắt cô ta.

Cô ta vốn nên là người nhận hết sủng ái, là người sở hữu công ty. Những thứ này vốn nên thuộc về cô ta mới đúng!

Thế nhưng trong lòng có oán hận đến thế nào, nhìn thấy một màn kia, cô ta vẫn nhịn không được mà rơi lệ, thậm chí ảo tưởng, nếu lúc trước mình không làm ra những việc kia, có phải sẽ không rơi vào tình cảnh bây giờ hay không?

"Mẹ ơi, cái chị kia thật kỳ quái." Một đứa bé đi qua, nhìn cô ta vừa cười vừa khóc, trên mặt còn đeo khẩu trang, vội vàng chạy về phía mẹ mình.

"Chúng ta đi mau." Người mẹ vội vàng dắt đứa bé đi, còn cảnh giác nhìn Lăng Tĩnh mấy lần.

Vô lực trượt ngồi xuống đất, Lăng Tĩnh lau khô nước mắt trên gương mặt. Hối hận cũng vô dụng, việc duy nhất cô ta phải làm là bước tiếp. 

Mạnh Bình cùng kim chủ đều không còn, cô ta nợ nần ngập đầu, nhưng còn một thứ có thể lợi dụng.

Ngày hôm sau, Lăng Thịnh nhận được lượng lớn tin nhắn, tất cả đều là tin Lăng Tĩnh kể khổ, cầu xin giúp đỡ.

Ông tuy đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lăng Tĩnh, nhưng vẫn là không đành lòng, vì thế chuyển một ít tiền vào tài khoản của cô ta.

Không ngờ Lăng Tĩnh rất nhanh nhắn tin đến, tất cả đều là mắng chửi. Lăng Tĩnh chê ông cho quá ít, nhưng cô ta không biết rằng, Lăng Thịnh đã đem tài sản lưu động trong tay mình, toàn bộ gửi hết cho cô ta.

Lăng Thanh Huyền đem cổ phần cho ông, ông không nhận. Đem công ty cho ông, ổng cũng không nhận. Cho nên ông chỉ đang nhận lương như nhân viên mà thôi.

Không nghĩ ông đau lòng cho Lăng Tĩnh, lại đổi lấy chửi mắng. Đầy màn hình đều là tin nhắn mắng ông bất công cùng bảo ông đi chết đi. Ông tắt đi màn hình điện thoại.

"Ba, bản kế hoạch có vấn đề?" Lăng Thanh Huyền thấy ông thần sắc biến động, đưa qua một ly trà.

Lăng Thịnh chậm rãi lắc đầu: "Không có gì. Đừng nói chuyện công tác nữa. Con với Tiêu Ý chuẩn bị đính hôn tới đâu rồi?"

Đính hôn? Lăng Thanh Huyền nghĩ nghĩ. Vị diện trước đáp ứng lời cầu hôn của Hứa Hướng Dương nhưng hoàn thành nhiệm vụ xong, cô liền thoát ly. Cho nên hai người họ không có đính hôn.

Việc này cô không nghĩ tới, cho nên cô trực tiếp gọi video call, để Lăng Thịnh và Tiêu Ý hai người tự bàn với nhau.

Hiện tại, nhiệm vụ chủ tuyến cứu vớt công ty hoàn thành. Tiến độ khiến Lăng Tĩnh gặp phải báo ứng còn thiếu một chút. Nhiệm vụ che giấu thì hảo cảm của Tiêu Ý đối với cô dừng lại ở 98 điểm. Chẳng lẽ phải thành công đính hôn mới có thể triệt để hoàn thành?

【Tiểu tỷ tỷ ~~ Còn có 5 điểm giá trị hắc hóa. Giá trị hắc hóa tinh lọc xong mới có thể hoàn thành nhiệm vụ che giấu ~】ZZ ở một bên nhắc nhở.

Thế quái nào vẫn còn giá trị hắc hóa?

Lăng Thanh Huyền ghé mắt nhìn nam nhân trong video mặc trang phục diễn, phong thần tuấn dật, đang nở nụ cười ấm áp cùng Lăng Thịnh đối thoại.

Rốt cuộc hắn hắc hóa ở bộ phận nào? ಠ_ಠ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện