Tư Chính Đình khó hiểu nhìn Trang Nại Nại.

Lúc này cô mới ý thức được hành vi quá khích của mình, cô cắn môi, một lúc sau mới ấp úng nói: “Bà ấy… bà ấy có thích em không?”

Cô đang lo lắng?

Tâm trạng Tư Chính Đình bỗng trở nên tốt hơn, giọng nói cũng không còn lạnh nữa, anh an ủi cô: “Em không cần lo lắng, bà ấy rất tốt.”

Tốt?

Trang Nại Nại siết chặt tay, con ngươi hơi lóe lên, lát sau lại cúi thấp đầu xuống trả lời một nẻo: “Vâng.”

Tiếp đó, trong xe lại yên tĩnh.

Cảm xúc của Trang Nại Nại không ổn định, liên tục có cảm giác bất an. Cô cúi đầu cầm điện thoại bấm loạn, dường như muốn làm gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Tư Chính Đình thấy dáng vẻ này của cô thì ánh mắt trầm lại. Lúc học trung học, mỗi khi khẩn trương cô đều có dáng vẻ này, cầm sách lật lung tung, nhưng thật ra cái gì cũng không đọc được.

Tư Chính Đình không nói gì rũ mắt xuống, chìm dần vào ký ức tốt đẹp năm đó.



Còn Trang Nại Nại lúc này, cảm xúc của cô là khẩn trương xen lẫn rối rắm.

Đầu óc cô rối lên, không nói rõ được tâm trạng của mình là gì.

Đang lúc xoắn xuýt, người bên cạnh chợt nghiêng người qua, Trang Nại Nại sợ hết hồn, muốn nhảy dựng lên. Cô nín thở, sau đó thấy cánh tay anh vòng qua cô, cầm dây an toàn.

Trang Nại Nại ngẩn người, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã đến biệt thự, xe đã dừng lại từ lúc nào.

Anh… anh đang mở dây an toàn cho cô?

Lúc này, bầu không khí trong xe rất mờ ám.

Tay của người đàn ông mò mẫm bên hông cô, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại chạm lướt qua. Toàn thân Trang Nại Nại căng thẳng, cổ họng khô khốc, giống như bị điện giật, truyền vào cơ thể từng chút một, cuối cùng bao quanh trái tim, làm cô có một loại cảm giác tê dại.

Trang Nại Nại nín thở, tim đập dồn dập.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, làm cô khẩn trương không biết phải làm sao.

Hơi thở rối loạn, tim đập loạn xạ.



Không biết đã qua bao lâu, “cụp” một tiếng, dây an toàn được mở ra.

Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, lúc Tư Chính Đình ngồi thẳng người lại, cô lập tức mở cửa xe nhảy xuống.

“À… em mệt quá, em ngủ trước.”

Nói xong, không thèm nhìn mặt của Tư Chính Đình, liền chạy thẳng vào trong biệt thự như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Dáng vẻ xấu hổ này làm cho Tư Chính Đình hơi ngạc nhiên, sau đó khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Nghe thấy tiếng xe, quản gia ra đón. Nhìn thấy vẻ mặt Tư Chính, ông không khỏi ngạc nhiên, thiếu gia vừa cười? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?

Quản gia ngẩn người tại chỗ mấy giây, sau đó bỏ Tư Chính Đình lại chạy vọt vào phòng mình, ông phải nói cho phu nhân biết tin này mới được, phu nhân chờ đợi ngày này đã năm năm rồi.

Điện thoại vừa đổ chuông là đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói của Đinh phu nhân mang theo một loại trầm thấp đặc biệt, có nét duyên dáng nữ tính: “Lão Lý, thiếu gia của ông lại lên cơn ‘ngạo kiều’ à?”

*Ngạo kiều: chỉ những người có tính kiêu ngạo, không thích thừa nhận sở thích, tính cách của mình.

Quản gia cung kính nói: “Không phải thưa phu nhân, hôm nay tôi thấy thiếu gia... cười.”

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó thở dài nói: “Thôi bỏ đi, chỉ cần nó vui vẻ là được rồi.”

Sau một lúc, đầu bên kia lại nói tiếp: “Sau khi kết hôn, cô ta... biểu hiện thế nào?”

Nghe phu nhân hỏi, quản gia lập tức nhớ đến chuyện hôm thiếu gia nổi giận, mà Trang Nại Nại lại rón rén chạy lên lầu. Một cô gái không bình thường như vậy, thật sự là gu của thiếu gia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện