Trang Nại Nại trơ mắt nhìn Tư Chính Đình đút hai tay vào túi áo, đi tới chính giữa nhóm người kia.

Cuối cùng Trang Nại Nại cũng nổi đóa!

Cô chạy đến chỗ bọn họ, dáng người nhỏ xinh như cây trúc chắn trước mặt Tư Chính Đình, lớn tiếng chất vấn: “Tư Chính Đình! Tại sao cậu không chịu thi chạy?!”

Tư Chính Đình hờ hững nhìn cô, không nói gì.

Tô Ngạn Bân ở bên cạnh lại không kìm được, ngạc nhiên nói: “Trang Nại Nại, người như chúng tôi sao có thể chạy bộ trước mặt mọi người được?”

Chỉ một câu nói đã chọc giận Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại không dám nổi đóa với Tư Chính Đình, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn mồm năm miệng mười với người khác!

Cô lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Người như các cậu? Chẳng lẽ các cậu không phải là người sao? Đừng tưởng nhà có điều kiện thì tự đề cao mình. Tôi nói cho các cậu biết, các cậu cũng chỉ may mắn được đầu thai vào nhà có cha mẹ tốt thôi, các cậu là cái quái gì? Chẳng lẽ các cậu không phải ăn cơm? Không phải ngủ? Không phải đánh rắm, đi đại tiện, tiểu tiện?”



Nói đến đó, cô liền chỉ tay vào cả đám bọn họ: “Còn nữa, nhìn lại cái dáng người tong teo của các cậu đi, cả đám gầy như cây trúc, dáng vẻ công tử bột, vừa nhìn đã biết chưa trải qua sóng gió gì. Tôi khuyên các cậu nên rèn luyện cơ thể tử tế, đỡ cho đến lúc không có sức mà trông coi cả gia nghiệp lớn như vậy!”

Sắc mặt cả đám đều tái xanh.

Đến Lưu Bính Hàng cũng không nhịn được, tiến lên trước một bước: “Cậu nói cái gì?”

Trang Nại Nại không sợ mà lại còn vênh mặt lên: “Tôi nói không có lý sao? Cậu không ăn cơm, không ngủ, không đi vệ sinh?”

Lưu Bính Hàng tức nghẹn họng: “Cậu…!”

“Tôi làm sao? Nói trúng tim đen của cậu rồi chứ gì?”

Lưu Bính Hàng nghẹn ứ, hừ lạnh một tiếng: “Tôi không chấp con gái!”

“Hừm, cậu đang xem thường phái nữ sao? Mẹ cậu hay bà nội cậu không phải là phụ nữ à?”



Lưu Bính Hàng: “…”

Một mình Trang Nại Nại đấu lại cả nhóm, cuối cùng lại nhìn về phía Tư Chính Đình. Cô dữ dằn với người khác, nhưng quay sang anh lại cười đến là ngọt ngào: “Vậy nên, Tư Chính Đình, đi rèn luyện cơ thể chút đi. Không phải sợ, hạng mục này xem trọng việc có mặt thôi, không chạy nổi thì đi bộ cũng được.”

Người khác đều bị nói đến nỗi không dám ừ hử gì, sợ Trang Nại Nại chuyển mục tiêu, chỉ có Tư Chính Đình bình tĩnh gỡ tai nghe ra khỏi tai, nhìn cô: “Cậu nói gì?”

Trang Nại Nại: “...!!! “

Cậu ấy không nghe thấy những gì mình nói!

Cô cứ đứng như thế nhìn bọn họ bỏ đi, tức giận siết chặt tay: “Tư Chính Đình, không ngờ cậu lại vô cảm đến thế, mình… mình… mình sẽ không bao giờ thích cậu nữa!”

Nói dỗi xong cô liền chạy về phía sân tập, nên không thấy Tư Chính Đình đang điềm nhiên như không đột nhiên dừng chân lại.

Hạng mục 1500m sắp bắt đầu, Trang Nại Nại vội vàng đi tìm người thay thế!

Nhưng điều khiến cô khó xử là có thành viên trong lớp tham gia thi chạy 800m, nên những nam sinh thích hợp đều đã chạy lên cổ vũ. Cả đoạn đường chạy dài như thế, rất nhiều người của lớp khác cũng vây lại cổ vũ. Ai nấy đều mặc đồng phục, nên dù Trang Nại Nại cảm thấy mắt mình sắp lọt tròng rồi mà vẫn không tìm thấy một sinh vật giống đực nào của lớp cô.

Cuối cùng, nghe tiếng thông báo vang lên từ loa phát thanh, Trang Nại Nại nóng ruột, chạy vụt về nơi xuất phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện