Trang Nại Nại âm thầm hối hận, tại sao không nói trước với anh là phải giữ thể lực chứ?

Không biết đến lúc cuối bị người khác vượt lên, hoặc hao hụt thể lực không chạy được nữa, Tư Chính Đình có chịu nổi không?

Trang Nại Nại căng thẳng không thôi.

Nhưng trong vòng thứ nhất, Tư Chính Đình đã vượt trước những người đằng sau 10m.

Vòng thứ 2, Tư Chính Đình đã vượt trước bọn họ 30m, Trang Nại Nại hơi ngạc nhiên.

Vòng thứ 3, một mình anh chạy đằng trước, đã cách bọn họ gần nửa vòng rồi, Trang Nại Nại cũng ngẩn cả người.

Vòng thứ tư, anh chạy chậm lại, khoảng cách lên đến một vòng, Trang Nại Nại đã kích động không chịu được.

200m cuối cùng, người chạy thứ hai đột nhiên tăng tốc, bắt đầu chạy nhanh như điên.

Trái tim Trang Nại Nại liền căng thẳng, không để ý hình tượng mà nhảy lên nhảy xuống tại chỗ hô to: “Tư Chính Đình, cố lên! Tư Chính Đình, cố lên!”

Có lẽ nghe được giọng cô, Tư Chính Đình đột nhiên bứt phá.

Tăng tốc độ hết sức, anh nhanh chóng về đích!



Đồng thời, anh cũng lập kỉ lục mới trong hạng mục chạy cự li dài 1500m của trường!

Toàn bộ sân thi đấu đều điên cuồng.

Bất kể là người lớp mình hay lớp khác, chỉ yên tĩnh trong nháy mắt rồi đồng loạt bùng lên những lời khen ngợi trầm trồ và tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Những tuyển thủ thi chạy 1500 xong, người nào người nấy đều mặt đỏ tận mang tai, khom người ôm bụng thở hổn hển từng hơi, nhưng Tư Chính Đình ngoại trừ tóc hơi ướt ra thì hơi thở vẫn ổn định, ngay cả tư thế chạy cũng ưu nhã phóng khoáng hơn những người khác.

Chỉ riêng phong thái này đã khiến mọi người kinh ngạc trầm trồ.

Trang Nại Nại đi theo bạn cùng lớp, sung sướng ôm đồ của anh chạy về phía trước, dáng vẻ giương nanh múa vuốt như chỉ hận không thể trao cho anh một nụ hôn.

“Tư Chính Đình! Tư Chính Đình! Tư Chính Đình!”

Trang Nại Nại lớn tiếng kêu, nhưng lúc sắp đến trước mặt Tư Chính Đình cô lại trật chân, cả người đổ về phía trước, không khống chế được mà ngã khuỵu xuống đất!

Lúc đó, bọn họ đã đi đến sàn xi măng cạnh sân tập.

Nếu ngã như thế thì chắc chắn sẽ xước da.



Trang Nại Nại thầm rủa một câu "xui xẻo", rồi nhắm chặt mắt lại. Nhưng bỗng nhiên, cánh tay lại bị ai đó kéo, cô ngã nhào về phía trước!

“Bịch!”

Tiếng cơ thể nặng nề ngã lăn xuống đất vang lên.

Nhưng Trang Nại Nại lại không hề cảm thấy đau đớn, mà còn…

Ủa?

Sao cái nền này lại mềm thế nhỉ?

Cô mở mắt ra, phát hiện mình không ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng mà là… một cơ thể ấm áp, còn mang theo hơi thở mát lạnh đặc thù của con trai?

Trang Nại Nại hốt hoảng mở to mắt nhìn.

Tư Chính Đình bị cô đè lên, một tay anh nắm chặt cánh tay của cô, tay còn lại vì không kịp phản ứng nên mài xuống đất.

Đó là lần đầu tiên Trang Nại Nại tiếp xúc thân mật với anh trong quãng thời gian học cấp 3.

Mồ hôi của phái nam chắc chắn rất khó ngửi, nhưng Trang Nại Nại lại cảm thấy cả người Tư Chính Đình lúc này toát lên sự quyến rũ, mùi hormone tản ra quanh người anh khiến Trang Nại Nại không nhịn được mà ngửi một hơi thật sâu.

Trang Nại Nại ngây ra như phỗng, hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình đang si mê đến mức nào, cô nhìn Tư Chính Đình nỉ non: “Sao… sao cậu phải cứu mình~”

Chẳng lẽ việc cô theo đuổi cuối cùng đã cảm động trời đất, nên đã khiến anh cảm động rồi?

Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đẩy cô ra, nhanh nhẹn đứng dậy lấy áo khoác và Walkman trong lòng Trang Nại Nại đang hóa đá ra, lật qua lật lại chiếc Walkman vài cái rồi mới khẽ thở phào: “May mà không bị rơi vỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện