Tân Tân đang nằm nghỉ, nghe thấy Thi Cẩm Ngôn hỏi vậy thì không khỏi sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm ba mình rồi nói: “Ba, nếu như con nói cho mẹ biết thì mẹ sẽ đau lòng đúng không?”

Thị Cẩm Ngôn nghe vậy chỉ trầm mặc, một lúc lâu sau anh cười, nói: “Đúng”

Tân Tân lập tức gật đầu: “Ba, con không hề nghe rõ cô ta nói gì cả”

Thi Cẩm Ngôn nghe thấy đáp án này, không khỏi đưa tay ra xoa đầu Tân Tân: “Con trai, con ngoan lắm”

Vậy nên rốt cuộc Diêu Đằng đã làm gì?

Trên thế giới này chỉ có Bạch Nguyệt biết nhưng cô ta đã không thể nói được nữa rồi.

Thị Cẩm Ngôn đoán được nhưng không nói.

Tư Chính Đình điều tra được cũng không nói.

Tân Tân biết được lại nói bé quên rồi.



Thế nhưng Tân Tân thật sự quên rồi sao? Rất lâu sau đó, mỗi lần nhóc nhớ tới chuyện này đều sẽ âm thầm tự đánh giá trong lòng.

Nhóc không nhịn được phải tự hỏi: Tình yêu là gì mà có thể khiến một người chính trực mắc sai lầm, có thể khiến một người phụ nữ trở nên điên cuồng như thế?

***

Nửa năm sau.

Hôm nay trước của khách sạn Hoàng Gia đặc biệt náo nhiệt hơn thường ngày, pháo hoa nổ không ngừng. Ngoài cửa có một cổng vòm bằng hoa đẹp như trong mơ, xung quanh được trang trí bằng rất nhiều loại hoa hồng, có trắng, có hồng, có đỏ, rực rỡ đủ màu, người qua đường cũng nhịn không được phải dừng bước, ngoài đầu nhìn sang.

Hội trường được trang trí giống như trong mơ, cho dù đây là hôn lễ kiểu Trung Quốc nhưng lại kết hợp được cả hai phong cách kiểu Trung và kiểu Tây.

Trên vòm hoa có viết tên của cô dâu và chú rể: Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc.

Thi Cẩm Ngôn mặc một bộ vest màu trắng, vẻ mặt hạnh phúc đứng ở cửa khách sạn đón khách.

Còn Tư Tĩnh Ngọc vẫn đang ở trong phòng chờ hôn lễ bắt đầu.



Tư Tĩnh Ngọc ngồi bên bàn trang điểm, ngắm nhìn cô gái trong gương.

Nửa năm qua cô đã trở lại vóc dáng ban đầu, cơ thể gầy còm nhà đang trong thời kì cho con bú mà nở nang hẳn ra, mặc áo cưới vào thì chỗ nào cần có thịt là có thịt, chỗ nào cần gẩy là gầy, xinh đẹp vô cùng.

Tư Tĩnh Ngọc rất xấu hổ, cô vốn không muốn tổ chức hôn lễ nhưng ai ngờ mẹ cố với Thị Cẩm Ngôn lại sống chết không chịu, ngay cả Trang Nại Nại và Tư Chính Đình cũng cật lực tán thành.

Mặc dù nói hôn lễ chỉ là hình thức, nhưng cả đời một cô gái có được mấy lần như vậy.

Xuyên qua lớp kính, Tư Tĩnh Ngọc có thể trông thấy dáng vẻ vui sướng của Thi Cẩm Ngôn, đừng nói đến cô dâu, ngay cả chú rể ngày hôm nay cũng vô cùng đẹp trai.

Nghĩ đến cuộc sống nửa năm qua, Tư Tĩnh Ngọc nhịn không được khẽ cong môi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Thi Cẩm Ngôn có thể ngọt ngào đến vậy.

Đang nghĩ ngợi, Trang Nại Nại đột nhiên đi tới bên cô rồi hỏi: “Chị, có bị căng sữa không?”

Một câu này khiến Tự Tĩnh Ngọc đỏ bừng cả mặt.

Từ sau khi kết hôn, Trang Nại Nại càng ngày càng chẳng biết ngại ngùng gì.

Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu nhìn ngực của mình, cô chuẩn bị cho hôn lễ từ sáng sớm, đã bốn tiếng không cho Niệm Diều ăn rồi, quả thật ngực cũng đã căng lên.

Cô khẽ gật đầu, sau đó Trang Nại Nại rút đồ hút sữa ra cứ như đang làm một màn ảo thuật: “Niệm Diêu còn nhỏ quá, hôm nay lại đông người nên không đưa bé tới đây được, chị cứ dùng tạm cái này trước đi”

Sau đó Trang Nại Nại chớp chớp mắt, nói tiếp: “Thật ra để anh rể tới giải quyết cho chị mới là tốt nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện