Mẹ Diêu nói đến đây thì cả bà và Tư Tĩnh Ngọc đều đỏ mắt lên: “Bác gái đừng nói vậy.”

Ba Diêu cũng thở dài: “Ngày vui mà bà nói linh tinh cái gì đây? Còn không mau nói chuyện chính đi!”

Mẹ Diêu chợt nhớ ra rồi móc một bao lì xì đưa cho Tư Tĩnh Ngọc, cô thấy vậy liền vội vàng đứng lên, đẩy trở lại: “Bác gái đừng làm như vậy, bác...”

“Đừng từ chối, bác cũng được tận mắt chứng kiến cháu lớn lên, không nói đến chuyện của Diêu Đằng thì quan hệ của hai nhà chúng ta cũng tốt, làm như này cũng đúng! Chưa kể đây không phải là đưa cho cháu, của cháu đã đưa bên chỗ quà cưới rồi, đây là cho Niệm Diệu”

Tư Tĩnh Ngọc còn muốn nói nữa nhưng mẹ Diêu lại thở dài: “Diệu Đằng là con trai độc nhất của chúng ta, nó không còn nữa nên tiền cũng chẳng để làm gì, bác đã bàn với ba nó rồi, đợi khi hai bác già sẽ đem toàn bộ tài sản đi quyên góp còn hai bác sẽ vào viện dưỡng lão..”

Tư Tinh Ngọc chẳng nghĩ nhiều đã nói luôn: “Sau này cháu sẽ chăm sóc hai người!”

Chưa nói đến chuyện Diêu Đằng vì cô mà chết, chỉ dựa vào tình cảm của hai người cũng đã đủ để cố làm như vậy rôi.

Mẹ Diều mỉm cười, ba Diêu tiếp lời: “Đàn bà con gái nói chuyện dài dòng! Đây là hai bác đưa cho Niệm Diệu chứ không phải cho cháu! Cầm lấy đi, đừng để người ta chê cười!”



Lúc này Tư Tĩnh Ngọc chỉ có thể nhận lấy bao lì xì rồi cúi đầu, thở dài.

Mẹ Diêu còn muốn nói gì đó nhưng ba Diệu đã đứng lên: “Được rồi, hôm nay là ngày vui của Tĩnh Ngọc, bận rộn lắm đứng ở đây làm phiền Tĩnh Ngọc nữa, có gì thì để hôm nào mời Tình Ngọc đến nhà làm khách rồi tâm sự tiếp

Mẹ Diêu gật đầu, nắm tay Tư Tĩnh Ngọc: “Tĩnh Ngọc, lúc nào rảnh nhớ mang Niệm Diều đến nhà bác chơi nhé”

Vành mắt Tư Tĩnh Ngọc đỏ lên, từ ngày Diều Đằng đi đã hơn một năm trời cố chưa từng đến nhà họ Diêu, thứ nhất là vì sợ nhìn vật nhớ người, thứ hai là sợ ba mẹ Diều thấy mình lại đau lòng, nhưng bây giờ cô phát hiện hai người này còn kiên cường hơn những gì cô nghĩ.

Cô kiên định nói: “Cháu biết rồi ạ.”

Tư Tĩnh Ngọc đứng ở cửa nhìn hai người rời đi, sau đó lại nghe thấy một giọng nói già nua: “Tĩnh Ngọc ~”

Cô nghiêng đầu liền thấy ba Thi đứng bên cạnh mình. Ông mặc một bộ vest đen, nhìn cô, cười có chút xấu hổ.

Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, gọi: “Ba!”



Tuy mẹ Thi làm tổn thương cô nhưng ba Thi lại chẳng hề biết đến những chuyện này, cũng không liên quan gì đến những việc đó cả, huống hồ khi đó ba Thi còn bị trúng gió, cô làm con dâu không chăm sóc được ông đã là sai trước rồi.

Ba Thi thấy Tư Tĩnh Ngọc khách khí với mình như vậy chỉ thở dài: “Tĩnh Ngọc, hôm nay là ngày vui của hai đứa nên ba mẹ tới đây với hai đứa, qua hôm nay ba mẹ sẽ quay về, trong nhà còn mấy con chó không thể bỏ mặc được”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy, trong lòng nhất thời cảm khái không thôi.

Ngay mai sẽ đi...

Ba Thi nói một cách dè dặt, lại còn đặc biệt nghĩ cho cô, ông không nói cô với mẹ Thi không hợp nên mới đi mà lấy lí do trong nhà còn mấy con chó cần chăm sóc.

Tư Tĩnh Ngọc cụp mắt, cuối cùng nói: “Ba mẹ ở chơi thêm vài ngày đi ạ”.

Cô thấy ba Thi muốn từ chối liền nói: “Cũng chơi với Tân Tân thêm vài ngày”

Quả nhiên hai mắt ba Thi liền sáng rực lên.

Ông xoắn xuýt một hồi rồi nói: “Tĩnh Ngọc, ba có chuyện muốn nói với con”

Tư Tĩnh Ngọc nói: “Ba cứ nói ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện