Khoảng cách với Thi Cẩm Ngôn càng gần, Tư Tĩnh Ngọc càng vô thức siết chặt tay Trang Nại Nại hơn.

Cầu thang tuy dài, nhưng đã đi thì sẽ hết thôi. Thấy anh ta sắp lên đến nơi, Tư Tĩnh Ngọc bước lên một bước, tràn ngập địch ý nói: “Sao anh lại tới đây?”

Thi Cẩm Ngôn dừng bước, thở dài, “Anh…”

Tư Tĩnh Ngọc chỉ tay ra cửa phòng khách ở dưới lầu, nói với thái độ kiên quyết: “Anh… ngay bây giờ… lập tức… lập tức…”

Còn chưa kịp nói xong, “két” một tiếng, cửa phòng ngủ chính mở ra, Tư Chính Đình từ trong đi ra.

Toàn thân Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ, khuôn mặt đầy cảnh giác và thù địch tan biến trong chớp mắt, ngón tay đang chỉ dưới lầu chuyển thành động tác vuốt tóc, sau đó cố gắng làm dịu giọng nói của mình nhất có thể, “Không phải hôm nay bận nhiều việc sao?”

Vậy sao còn chưa đi?

Thi Cẩm Ngôn nghe hiểu ý của Tư Tĩnh Ngọc, chỉ tiếc là ánh mắt của anh ta lướt qua người cô rồi rơi xuống người Tư Chính Đình.



Tư Chính Đình đi tới, “Lâu rồi chị mới về, nên ở cạnh anh rể nhiều hơn.” Nói xong, lại quay đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Dù công việc có bận đi chăng nữa thì cũng phải ở cùng người nhà.”

Thi Cẩm Ngôn nheo mắt nhìn Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình tiếp tục nói: “Là đàn ông, thì phải làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc.”

Trang Nại Nại ở bên cạnh nghe, không nhịn được phải thầm khen một tiếng “nói hay lắm”. Tư Chính Đình cũng đã nhìn ra hai người họ không ổn?

Chỉ tiếc, thái độ của Tư Chính Đình lúc này là khuyên bọn họ làm hòa. Nếu anh biết Thi Cẩm Ngôn ngoại tình thì còn có thể nói như vậy sao?

Có điều bây giờ anh nói câu đó thật sự rất hay!

Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc cùng nhìn Thi Cẩm Ngôn. Theo lý thuyết, bị người chỉ trích mạnh mẽ như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không vui, nhưng Thi Cẩm Ngôn nghe xong chỉ rũ mắt xuống. Lúc Trang Nại Nại cho rằng tiếp theo sẽ xảy ra to tiếng thì Thi Cẩm Ngôn gật đầu nói, “Anh sẽ ghi nhớ.”

Dường như không ngờ anh ta sẽ có thái độ này, Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người.



Trang Nại Nại cảm thấy bầu không khí trước mắt hơi là lạ, đang định phá vỡ sự im lặng này thì cổ tay cô bị một bàn tay lớn nắm chặt.

Tư Chính Đình gật đầu với Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn rồi kéo Trang Nại Nại đi, “Chúc anh chị ngủ ngon.”

Trang Nại Nại lảo đảo đi theo sau Tư Chính Đình. Cô quay đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt sắc lẻm như dao của Tư Chính Đình liếc qua, lời vừa tới miệng liền nuốt trở vào.

Trang Nại Nại đành phải cho Tư Tĩnh Ngọc một ánh mắt “tự giải quyết cho tốt”, sau đó cười khổ theo Tư Chính Đình vào phòng ngủ chính.

Vừa vào phòng, cửa liền bị đóng lại. Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt lạnh băng của Tư Chính Đình, tim Trang Nại Nại lập tức đập “thình thịch”, đáng sợ quá!

Tư Chính Đình bỗng nói, “Ngày mai không đi làm? Hay là định đi làm trễ?”

Trang Nại Nại: “...”

Người đàn ông này, nói một câu ngủ sớm sẽ chết sao? Rõ ràng đang quan tâm người ta mà cứ nói khó nghe như thế.

Trang Nại Nại bĩu môi, định vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa xoay người thì nghe thấy Tư Chính Đình hỏi: “Cố Đức Thọ gọi điện thoại cho em, đòi bản thảo thiết kế gì đấy?”

Trang Nại Nại kinh hãi quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện