Editor: Nện Nện
Bên ngoài biệt thự Tư Gia, có một chiếc xe ô tô màu đen đứng hoài ở chỗ ấy
Tài xế ngồi ở ghế lái, thở mạnh cũng không dám thở, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát người ngồi ở đằng sau, suốt một buổi người đàn ông đó một câu cũng không nói.
Anh cứ ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, lại lộ ra một chút cô tịch.
Rõ ràng buổi chiều ở cục dân chính,là tiên sinh khi dễ Cố tiểu thư, à, không, hiện tại nên gọi là phu nhân, nhưng mà bây giờ nhìn xem, tại sao lại giống như, cảm giác người bị bắt nạt chính là tiên sinh? Nhưng mà, cô tịch? Cô đơn?
Tài xế lắc đầu, đem ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
Tiên sinh xưa nay là người mạnh mẽ quyết đoán, cao cao tại thượng, dùng từ này để diễn tả, có phần không đúng.
Lúc này, có tiếng cửa xe vang lên.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Qúy Thần.
Hắn kỳ quái nhìn Tư Chính Đình, " Tiên sinh, sao ngài còn ch
ưa xuống xe? "
Tư Chính Đình lúc này, rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua gương mặt Quý Thần, nhất thời khiến cho Quý Thần có cảm giác phía sau gáy ớn lạnh.
Qúy Thần nuốt ngụm nước miếng, nhắm mắt mở miệng, " Tiên sinh, trời chiều rồi, ngài nên trở về nhà. "
Tư Chính Đình không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn Qúy Thần, như là quan tòa đang chất vấn.
Qúy Thần nhìn thấy vậy trong lòng run sợ, " Tiên sinh? "
Tư Chính Đình ánh mắt không thay đổi, " Cười một cái. "
Qúy Thần:.... Tại sao hắn lại có cảm giác như mình bị đùa bỡn? Hơn nữa câu nói này lại chính là đang ra lệnh cho hắn!
Nhưng mà bây giờ khí thế bên người tiên sinh quá mạnh, hắn dám cãi lệnh sao?
Qúy Thần nhất thời bỏ ra trên miệng một nụ cười.
Tư Chính Đình ánh mắt đảo qua gương mặt hắn, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, lúc này mới rút ánh mắt của chính mình về, lúc sau, mới phun ra hai chữ, " Qúa xấu. "
Qúy Thần:.....!! Hắn biết! không phải lúc nãy Trang tiểu thư khen hắn một câu thích cười sao?
Tư Chính Đình nhìn về phía trước, một lát sau, mới mở cửa xe đi ra.
Qúy Thần cúi đầu, đi theo phía sau anh.
Tư Chính Đình đi được hai bước rồi đột nhiên dừng chân lại, Qúy Thần cúi đầu chưa kịp dừng lại bước chân, lập tức liền từ bên cạnh vượt qua anh.
Đang lúc này, Tư Chính Đình đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của hắn.
Qúy Thần trong nháy mắt cảm giác cánh tay mình như sắp gãy ra! Loại sức mạnh này!
Hắn nghiêng đầu qua liền nhìn thấy, tiên sinh đang nhìn chằm chằm vào cánh tay này, ánh mắt tựa như gần phun ra lửa, lúc này mới nhớ lại, hình như.....Ngày hôm nay Trang tiểu thư lúc lôi kéo chính là chỗ cánh tay này?
Qúy Thần nhất thời dở khóc dở cười, nhưng mà thật sự là quá đau, hắn không nhịn được nhắc nhở Tư Chính Đình, " Tiên sinh? "
Tư Chính Đình lúc này mới khôi phục lại tinh thần, chậm rãi buông hắn ra, sau đó mở miệng, " À, không cẩn thận, dùng quá lực rồi. "
Qúy Thần:.....!!
Nhẫn nhịn khiến trán đầy mồ hôi lạnh, Quý Thần cười làm hòa: " Không có gì, tiên sinh. "
" Qúy Thần, làm việc cho tôi, cậu không phải rất vui vẻ sao? " Tư Chính Đình lãnh đạm dò hỏi
Câu hỏi này quá gian xảo rồi!
Có thể nói " không" sao?
Qúy Thần tiếp tục cười, " Đúng vậy, tiên sinh. "
" Ừm, cái kia không cần lúc nào cũng biểu hiện rõ ra ngoài như vậy " lời nói lạnh lùng vang lên.
Qúy Thần lập tức thu lại nụ cười vừa rồi, " Tôi hiểu, tiên sinh."
Sau này trước mặt tiên sinh, tuyệt đối không thể " cười"!
Tư Chính Đình lúc này mới thỏa mãn,bỏ qua cho hắn, đi về phía trước.
Nhưng ánh mắt anh hơi trầm xuống, đột nhiên cảm thấy hành động của mình vừa rồi thật là ấu trĩ.
Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh đang ghen, hơn nữa còn cực kỳ ghen.
Bên ngoài biệt thự Tư Gia, có một chiếc xe ô tô màu đen đứng hoài ở chỗ ấy
Tài xế ngồi ở ghế lái, thở mạnh cũng không dám thở, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát người ngồi ở đằng sau, suốt một buổi người đàn ông đó một câu cũng không nói.
Anh cứ ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, lại lộ ra một chút cô tịch.
Rõ ràng buổi chiều ở cục dân chính,là tiên sinh khi dễ Cố tiểu thư, à, không, hiện tại nên gọi là phu nhân, nhưng mà bây giờ nhìn xem, tại sao lại giống như, cảm giác người bị bắt nạt chính là tiên sinh? Nhưng mà, cô tịch? Cô đơn?
Tài xế lắc đầu, đem ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
Tiên sinh xưa nay là người mạnh mẽ quyết đoán, cao cao tại thượng, dùng từ này để diễn tả, có phần không đúng.
Lúc này, có tiếng cửa xe vang lên.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Qúy Thần.
Hắn kỳ quái nhìn Tư Chính Đình, " Tiên sinh, sao ngài còn ch
ưa xuống xe? "
Tư Chính Đình lúc này, rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua gương mặt Quý Thần, nhất thời khiến cho Quý Thần có cảm giác phía sau gáy ớn lạnh.
Qúy Thần nuốt ngụm nước miếng, nhắm mắt mở miệng, " Tiên sinh, trời chiều rồi, ngài nên trở về nhà. "
Tư Chính Đình không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn Qúy Thần, như là quan tòa đang chất vấn.
Qúy Thần nhìn thấy vậy trong lòng run sợ, " Tiên sinh? "
Tư Chính Đình ánh mắt không thay đổi, " Cười một cái. "
Qúy Thần:.... Tại sao hắn lại có cảm giác như mình bị đùa bỡn? Hơn nữa câu nói này lại chính là đang ra lệnh cho hắn!
Nhưng mà bây giờ khí thế bên người tiên sinh quá mạnh, hắn dám cãi lệnh sao?
Qúy Thần nhất thời bỏ ra trên miệng một nụ cười.
Tư Chính Đình ánh mắt đảo qua gương mặt hắn, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, lúc này mới rút ánh mắt của chính mình về, lúc sau, mới phun ra hai chữ, " Qúa xấu. "
Qúy Thần:.....!! Hắn biết! không phải lúc nãy Trang tiểu thư khen hắn một câu thích cười sao?
Tư Chính Đình nhìn về phía trước, một lát sau, mới mở cửa xe đi ra.
Qúy Thần cúi đầu, đi theo phía sau anh.
Tư Chính Đình đi được hai bước rồi đột nhiên dừng chân lại, Qúy Thần cúi đầu chưa kịp dừng lại bước chân, lập tức liền từ bên cạnh vượt qua anh.
Đang lúc này, Tư Chính Đình đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của hắn.
Qúy Thần trong nháy mắt cảm giác cánh tay mình như sắp gãy ra! Loại sức mạnh này!
Hắn nghiêng đầu qua liền nhìn thấy, tiên sinh đang nhìn chằm chằm vào cánh tay này, ánh mắt tựa như gần phun ra lửa, lúc này mới nhớ lại, hình như.....Ngày hôm nay Trang tiểu thư lúc lôi kéo chính là chỗ cánh tay này?
Qúy Thần nhất thời dở khóc dở cười, nhưng mà thật sự là quá đau, hắn không nhịn được nhắc nhở Tư Chính Đình, " Tiên sinh? "
Tư Chính Đình lúc này mới khôi phục lại tinh thần, chậm rãi buông hắn ra, sau đó mở miệng, " À, không cẩn thận, dùng quá lực rồi. "
Qúy Thần:.....!!
Nhẫn nhịn khiến trán đầy mồ hôi lạnh, Quý Thần cười làm hòa: " Không có gì, tiên sinh. "
" Qúy Thần, làm việc cho tôi, cậu không phải rất vui vẻ sao? " Tư Chính Đình lãnh đạm dò hỏi
Câu hỏi này quá gian xảo rồi!
Có thể nói " không" sao?
Qúy Thần tiếp tục cười, " Đúng vậy, tiên sinh. "
" Ừm, cái kia không cần lúc nào cũng biểu hiện rõ ra ngoài như vậy " lời nói lạnh lùng vang lên.
Qúy Thần lập tức thu lại nụ cười vừa rồi, " Tôi hiểu, tiên sinh."
Sau này trước mặt tiên sinh, tuyệt đối không thể " cười"!
Tư Chính Đình lúc này mới thỏa mãn,bỏ qua cho hắn, đi về phía trước.
Nhưng ánh mắt anh hơi trầm xuống, đột nhiên cảm thấy hành động của mình vừa rồi thật là ấu trĩ.
Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh đang ghen, hơn nữa còn cực kỳ ghen.
Danh sách chương