Mino nhã nhặn ăn cơm, mọi người trên bàn anh nhìn tôi tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi lên tiếng hỏi: “Trưởng bộ phận à, người mới tới hôm nay là ai thế?”

Mino khẽ nhếch môi, cô ta nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi mới từ tốn trả lời: “Sao vậy?”

“Bây giờ đâu phải là lúc tập đoàn tuyển dụng người mới đâu, đột nhiên có một nhân viên từ trên trời rơi xuống như vậy khiến chúng tôi có chút tò mò, liệu có phải là...” Người đang nói đưa tay chỉ chỉ lên trên: “Có phải trên đó có người không, kiểu như họ hàng thân thích gì đó?”

Mino hơi khựng lại, cô ta để đũa xuống rồi nhìn những khuôn mặt tò mò của đám người xung quanh, cuối cùng lên tiếng: “Nói bậy cái gì vậy, tôi không nghe nói cô ấy là người của ai cả, nhưng mà...”

Vừa nghe thấy hai chữ cuối cùng thì con mắt của đám người lập tức sáng loáng, từng đôi mắt đều nhìn Mino một cách đầy ngóng trông.

Mino nhìn bộ dạng của bọn họ thì nhịn không được mà bật cười, nói: “Thật ra tôi có biết cô ấy, lúc còn đại học cô ấy đã là một nhà thiết kế tài ba cho nên mới được công ty chúng ta “đặc cách” tuyển dụng, cũng coi như có phúc! Được rồi, cô ấy còn nhỏ mà, sau này khi làm việc mọi người chiếu cố cô ấy thêm là được.”

Một câu khiến sắc mặt của từng người trở nên khác nhau, trong lòng ai cũng đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.



***

Trang Nại Nại cuối cùng cũng ăn xong một bữa trưa đoán chừng sẽ không tốt cho tiêu hóa lắm, sau đó cùng Tư Chính Đình uống trà ăn đồ tráng miệng. Mãi cho đến lúc thư ký của Tư Chính Đình mang hồ sơ vào thì Trang Nại Nại mới được thả xuống lầu làm việc.

Trang Nại Nại buồn chán đi xuống lầu, nghĩ đến việc buổi chiều lại ngồi không trên ghế suốt mấy tiếng đồng hồ thì cô càng chán nản. Tuy Quý Thần không nói cho đám người kia biết thân phận của cô, thế nhưng có một nhân viên bất thình lình nhảy dù tới thì chắc chắn các đồng nghiệp sẽ bàn tán về cô thôi. Trước khi mọi chuyện rõ ràng thì ngay cả trưởng phòng cũng không dám sai xử cô làm việc.

Trang Nại Nại thở dài một cái rồi chậm rì rì đi về phía phòng làm việc.

Giờ nghỉ trưa của tập đoàn Đế Hào là một tiếng, thế nhưng thông thường nhân viên đều bắt đầu làm việc sau một tiếng rưỡi, những người lãnh đạo cũng ngầm đồng ý cho mọi người thêm nửa tiếng nghỉ ngơi. Vì vậy, lúc này các nhân viên trong tập đoàn vẫn còn đang lười biếng.

Trang Nại Nại đi tới vị trí làm việc của mình, đang định ngồi xuống thì trưởng phòng thiết kế sân khấu đột nhiên đi tới trước mặt cô: “Trang Nại Nại.”

Hai mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên, lẽ nào cô có việc để làm rồi?



Thế nhưng lúc cô ngẩng đầu lên lại khuôn mặt nghiêm túc của trưởng phòng Trương Siêu Văn, ông ta cau mày dạy dỗ cô: “Trang Nại Nại! Sáng nay, cô đã được phát quy định của công ty rồi, cô không đọc sao?”

Quy định của công công ty?

Trang Nại Nại mù mờ nhìn ông ta.

Trương Siêu Văn lạnh giọng nói: “Công ty chúng ta vào làm lúc một giờ, tại sao đến giờ này cô mới vào vị trí?”

Trang Nại Nại nghe nói vậy thì càng chẳng hiểu ra làm sao, cô quay đầu nhìn lướt qua những người xung quanh. Rõ ràng nhân viên trong phòng còn vắng mặt quá nửa, nhưng mà Trương Siêu Văn lại coi như không thấy những người khác, đây là... đang nhằm vào cô sao?

“Là một nhân viên mới mà chẳng có chút tự giác nào cả! Vừa đi làm ngày đầu tiên cô đã đến trễ, trong mắt cô còn có cái gì gọi là kỷ luật không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng cho bản thân có chút tài hoa mà có thể kiêu ngạo tự mãn, tuổi còn trẻ thì tốt nhất nên tuần tự tiến từng bước một!”

Trang Nại Nại nghe vậy thì càng nhíu mày tợn, ông ta có ý gì đây? Cô vừa mới đi làm có một tiếng thì kiêu ngạo tự mãn chỗ nào?

Hừm!

Cơn tức của cô lại tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện