Trịnh Hàn thở dài một hơi, vô thức cúi đầu nhìn kỹ gương mặt đang say ngủ của Mạc Lưu Ly.

Hai gò má nàng phiếm hồng, đầu mày đuôi mắt đều vương vẻ sầu khổ và bi thương.

Không hiểu vì sao, Trịnh Hàn lại cứ như kẻ mất hồn mà nhìn nàng, trong đôi mắt hắn không còn những hằn học, thù hận, mà thay vào đó là sự ôn nhu và dịu dàng hiếm thấy.Chính Trịnh Hàn cũng không hề hay biết rằng, hắn chưa từng nhìn nữ nhân nào một cách trìu mến đến thế.Trịnh Hàn xoa xoa mái tóc mềm mại xõa dài của Mạc Lưu Ly, nói với bà mụ đứng bên ngoài cửa:- Lui xuống đi!- Nhưng Đại vương… - Bà mụ chần chừ.- Bản vương nói bà lui xuống, bà không nghe sao?Trịnh Hàn đột nhiên sẵng giọng, khiến bà mụ sợ đến run chân, lập tức thoái lui, không dám quay đầu nhìn lại.Chuyện Trịnh Hàn giữ Mạc Lưu Ly lại giường ngủ của chính mình đã truyền đến tai Chu Vân Nguyệt ngay trong đêm.

Chu Vân Nguyệt vò nát chiếc khăn trong tay, ánh mắt mang theo sự căm giận tột cùng.- Tất cả chỉ lại ta đã quá mềm lòng với ả họ Mạc kia, hết lần này đến lần khác cho ả cơ hội trở mình.


Lần này, ả dám leo lên giường Đại vương, còn ở trên đó suốt một đêm!Chu Vân Nguyệt đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho bà mụ thêm một phen giật thót tim.

Nàng ta biết rõ kẻ muốn giữ chân Mạc Lưu Ly trong tẩm phòng không ai khác chính là Trịnh Hàn.

Thế nhưng nàng ta không thể nào trút giận lên Trịnh Hàn, chỉ có thể đem hết mọi bất mãn trong lòng trút lên đầu Mạc Lưu Ly.Bên này Chu Vân Nguyệt căm giận đến mức ngủ không được, bên kia Trịnh Hàn và Mạc Lưu Ly lại ngủ một giấc rất say.Bình thường Trịnh Hàn gần như không bao giờ qua đêm với nữ nhân, nếu có tỳ thiếp thị tẩm, hắn cũng chỉ nằm một lúc rồi lại về phòng mình.

Chỉ có Chu Vân Nguyệt thỉnh thoảng còn được nằm chung với Trịnh Hàn đến sáng.


Nói cho cùng, Trịnh Hàn đối với các tỳ thiếp cũng là giải quyết nhu cầu và bản năng của nam tử, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

Chu Vân Nguyệt được sủng ái chẳng qua vì cha nàng ta vốn là trưởng lão trong phủ Xung vương, hơn nữa, nàng ta là thê thiếp xinh đẹp nhất của hắn.

Tất nhiên, đó là chuyện trước khi Mạc Lưu Ly được gả đến thành Định An.Trịnh Hàn kéo tấm chăn đắp lên cơ thể lõa lồ của Mạc Lưu Ly, che lại những vết tích hoan ái giữa nàng và hắn.

Bàn tay thô ráp của Trịnh Hàn vẫn vuốt ve cơ thể bóng loáng bên dưới lớp chăn của nàng, hương thơm tự nhiên trên cơ thể nàng vấn vít nơi cánh mũi hắn, khiến hắn cảm thấy có chút khoan khoái, dễ chịu.

Mạc Lưu Ly chưa từng xuất hiện trước mắt hắn một cách lộng lẫy, kiêu sa, nhưng hắn sớm đã bị hương sắc trời ban của nàng chinh phục..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện